CHƯƠNG
Rầm!
Một tiếng động lớn vang lên.
Thân xe rung lên dữ dội.
Phó Kình Hiên va vào tay lái, trán rách ra, máu loang lổ khắp mặt, không lâu sau anh bất tỉnh.
Đầu bên kia điện thoại, Cố Việt Bân tức tối ném điện thoại đi, sắc mặt khó coi: “Không ngờ Phó Kình Hiên lại dám cúp điện thoại của tôi, nó có còn coi trọng tôi không?”
“Được rồi, giận như vậy làm gì?” Bà Cố rót cho ông ta một chén trà.
Cố Việt Bân nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, đặt mạnh chén trà xuống rồi nói: “Tôi là ba vợ tương lai của nó mà nó chưa nói tiếng nào đã cúp điện thoại, bà nói tôi có thể không tức được không? Con rể người †a thì nịnh nọt dỗ dành ba vợ, chỉ sợ thất lễ, nhưng Phó Kình Hiên thì sao? Đừng nói là hạ mình trước chúng ta, đến một nụ cười cũng hiếm, bà nói xem cậu ta có giống thái độ của một người con rể không?”
Bà Cố vuốt ngực cho ông ta: “Tính Kình Hiên lạnh nhạt, không phải ông không biết”
“Tính tình lạnh nhạt không phải cái cớ để cậu ta không chào tiếng nào đã cúp điện thoại của tôi” Cố Việt Bân gỡ tay bà †a ra, kéo ống quần lên rồi ngồi xuống: “Đối xử với ba vợ tương lai với thái độ này, tôi thật sự nghi ngờ cậu ta có thật lòng yêu Tử Yên hay không.”
Ở trên lan can tầng hai, Cố Tử Yên nghe những lời này, bàn tay bám vào lan can từ từ siết chặt, vẻ mặt càng thêm khiến người khác khó hiểu.
Ở dưới nhà, bà Cố trách mắng Cố Việt Bân: “Ông nói linh tinh gì đấy. Sao Kình Hiên lại không yêu Tử Yên, Kình Hiên nói rồi, cậu ấy yêu Tử Yên từ rất lâu rồi, nếu không phải sáu năm trước Bạch Dương chen chân vào thì cũng không đến mức bây giờ Kình Hiên và Tử Yên còn chưa kết hôn. Đúng rồi, Kình Hiên có nói sẽ tới không?”
“Không nói, chắc không tới đâu.” Cố Việt Bân day đầu mày.
Cố Tử Yên cắn chặt môi dưới.
Điều cô ta lo lắng nhất vẫn tới.
Nghe nói cô ta khóc mà Kình Hiên cũng không nói sẽ đến thăm, có thể thấy anh đã dần ý thức được cô ta không còn quan trọng với mình nữa.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả khi anh còn chưa phát hiện ra người mình yêu thực sự là Bạch Dương thì anh cũng đã chia tay cô ta rồi.
Không được, cô ta phải tìm cách cứu vấn.
Cố Tử Yên siết chặt tay, bỏ tay ra khỏi lan can, quay trở lại phòng.
Bên kia, Bạch Dương, Lương Triết và Lục Khởi vừa ăn lẩu ở ngoài về, vừa xuống xe đã thấy một chiếc xe cấp cứu lao vụt qua.
Mà ở hướng xe cấp cứu chạy đến, cách đó khoảng m còn có vài chiếc xe cảnh sát, vài cảnh sát giao thông đang vòng dây, bên ngoài vòng dây còn có người tới hóng hớt.
“Chuyện gì vậy?” Bạch Dương hạ cửa kính xe, nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài rồi lẩm bẩm.
Lương Triết trả lời: “Chắc là tai nạn xe.”
Nói xong cậu ta dời mắt, đưa túi cho Bạch Dương: “Chị, đã muộn rồi, chị về nghỉ ngơi đi.”
“Đúng đó bé cưng, mau về đi” Lục Khởi vẫn đang ngồi trên ghế lái chưa xuống cũng gật đầu.
Bạch Dương đáp: “Vậy em đi trước đây.
Cô vẫy tay với hai người rồi quay người đi về phía cổng chung cư.
Lục Khởi và Lương Triết dõi theo cô cho đến khi cô vào trong mới lái xe đi.