CHƯƠNG
Trần Thi Hàm biết ơn nắm tay cô: “Cảm ơn Tổng giám đốc Bạch, cô có thể giúp tôi thì đã rất tốt rồi, anh ấy không đồng ý thì tôi sẽ tự nghĩ cách khác, được rồi, Tổng giám đốc Bạch, tôi còn phải làm việc, tôi quay về bộ phận tài vụ đây.”
Trần Thi Hàm nói xong thì buông tay Bạch Dương ra, ngân nga bài hát đi ra ngoài.
“Đúng là hấp tấp.” Bạch Dương dở khóc dở cười lắc đầu.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Bạch Dương đặt bút máy xuống cầm lên xem, Trình Minh Viễn gọi tới, cô lập tức nghe máy: “Alo.”
“Thím” Trong điện thoại truyên đến không phải giọng của Trình Minh Viễn mà là giọng non nớt của một đứa bé.
Bạch Dương lập tức nở nụ cười: “Là Đậu Đậu sao?”
“Là cháu, thím, Đậu Đậu nhớ thím lắm”
Hai tay Đậu Đậu cầm điện thoại, ngọt ngào làm nũng.
Khuôn mặt Bạch Dương đầy cưng chiều: “Cháu nhớ thím thì nói chú đưa cháu đến đây.”
“Được, chú cháu… “
Đậu Đậu còn chưa nói xong thì Bạch Dương nghe thấy giọng của Trình Minh Viễn: “Nhóc con, đưa điện thoại cho chú.”
“Không” Đậu Đậu giấu điện thoại ra sau lưng trả lời.
Trình Minh Viễn nhìn động tác của cậu nhóc thì cười lạnh: “Nhóc con, cháu cho rằng giấu ở sau lưng thì chú không lấy được sao.”
Trình Minh Viễn nói xong thì cúi lưng cướp lấy điện thoại, sau đó đặt tay lên đầu Đậu Đậu, mặc cho Đậu Đậu đấm đá thế nào cũng không với tới.
Đậu Đậu thấy vậy thì miệng nhỏ bĩu lại muốn khóc.
Mà Trình Minh Viễn lại đắc ý nở nụ cười, tay kia đặt điện thoại ở bên tai: “Bạch Dương, là tôi.”
“Anh lại bắt nạt Đậu Đậu đúng không?”
Bạch Dương chất vấn.
Trình Minh Viễn chột dạ, vẻ mặt thành thật trả lời: “Không có, thằng bé là cháu tôi, sao tôi có thể bắt nạt nó chứ”
“Thật à?” Bạch Dương híp mắt, rõ ràng không tin lắm.
Trình Minh Viễn liên tục gật đầu: “Đương nhiên là thật, cô không tin thì để Đậu Đậu nói cho cô nghe.”
Anh ta đưa điện thoại đến trước mặt Đậu Đậu, miệng hất hất và phía đống đồ chơi, cảnh cáo Đậu Đậu đừng nói lung tung, nếu không thì sẽ tịch thu đồ chơi.
Đậu Đậu hiểu được ánh mắt xấu xa của chú mình, nước mắt rưng rưng, nhưng lại không dám khóc lớn, dưới sự uy hiếp của chú ruột xấu xa, cậu nhóc nuốt xuống nước mắt tủi thân, cố nở nụ cười nói: “Thím, chú không có bắt nạt cháu.”
Bạch Dương nghe Đậu Đậu nói như vậy, lúc này mới tin.
Trình Minh Viễn cho Đậu Đậu một ánh mắt hài lòng, sau đó cầm điện thoại lên: “Bạch Dương, tôi tìm được người thế thân Cố Mạn Tình thích hợp rồi.”
Bạch Dương ngồi thẳng lưng: “Anh tìm thấy rồi?”
“Phải” Trình Minh Viễn gật đầu.
Bạch Dương cắn môi dưới: “Anh tìm ở đâu?”