CHƯƠNG
“Đúng vậy, chính là anh trai em tự mình nói, chị Bạch Dương, vui không?”
Bạch Dương nhíu mày: “Vui cái đầu quỷ nhà cậu đấy, có liên quan gì đến tôi chứ, cậu cho rằng bọn họ chia tay thì tôi còn có thể tái hôn với anh trai cậu sao?”
Cô trợn trắng mắt, nhưng tâm lý lại nhịn không được suy đoán Phó Kình Hiên muốn chia tay với Cố Tử Yên, sẽ không phải vì hôm nay cô nói ở bệnh viện chứ.
“Tại sao chị không thể tái hôn với anh †rai em, em cảm thấy chị với anh trai rất xứng đôi.” Phó Kình Duy thì thầm.
Trong mắt Bạch Dương hiện lên một tia giễu cợt, giọng điệu cũng lạnh hơn rất nhiều: “Phó Kình Duy, cậu nói câu này không thấy vô lý sao? Đừng quên, trước kia là cậu cho rằng tôi không xứng với anh trai cậu, thậm chí còn cho rằng đều là tại tôi mà anh trai cậu mới không cưới được Cố Tử Yên, bây giờ cậu nói như vậy, thật đúng là châm chọc.”
Nói xong, cô cúp máy, ném điện thoại sang một bên và tiếp tục tắm rửa.
Mà Phó Kình Duy ở đầu dây bên kia, lại vì những lời nói của Bạch Dương mà tự biết đuối lý cúi đầu.
“Con đứng ở đây làm gì?” Vu Y Cơ bưng thuốc lên, nhìn thấy đứa con trai nhỏ đứng ở hành lang rầu rĩ không vui, nhịn không được bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
“Không có gì…” Phó Kình Duy ủ rũ trả lời một câu, mở cửa vào phòng mình.
“Đứa nhỏ này, cái quái gì thế?” Vu Y Cơ lắc đầu, không suy nghĩ nhiều, gõ cửa phòng Phó Kình Hiên: “Kình Hiên, con có ở bên trong không?”
“Vào đi” Phó Kình Hiên ngồi dựa vào đầu giường, trong tay cầm một quyển sách.
Vu Y Cơ đẩy cửa đi vào: “Kình Hiên, đây là thuốc của con, nhớ uống nhé.”
“Cảm ơn mẹ.” Phó Kình Hiên khẽ gật đầu.
“Vậy con sớm nghỉ ngơi một chút đi, mẹ đi ra ngoài trước.” Vụ Y Cơ chỉ cánh cửa.
Phó Kình Hiên ừ một tiếng: “Đi thong thả.”
Sau khi Vu Y Cơ rời đi, anh đóng sách lại cầm thuốc và ly nước ở đầu giường, những viên thuốc xanh xanh đỏ đỏ, có vẻ là thuốc đắng, anh không thay đổi sắc mặt nuốt xuống.
Anh uống thuốc xong lại đọc sách một lúc, cảm giác buồn ngủ nhanh chóng ập tới.
Anh biết thuốc này có phản ứng hay buồn ngủ.
Lúc anh ở bệnh viện, mỗi lần uống thuốc xong cũng bắt đầu buồn ngủ. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Phó Kình Hiên đặt sách qua một bên nằm xuống, không lâu sau cũng ngủ thiếp mất.
Đêm nay, anh mơ một cơn ác mộng dài.
Trong giấc mơ, sau khi Cố Tử Yên tỉnh lại, anh giống như hiện thực, đưa cô ta về, sau đó nói Bạch Dương dọn ra ngoài, nhưng khác với thực tế là Bạch Dương không đồng ý chuyển đi, anh cho người ném đồ đạc của Bạch Dương ra ngoài biệt thự nhf họ Phó.
Đồng thời ở trong giấc mơ, Bạch Dương cũng không ly hôn với anh, ngược lại anh muốn ly hôn, Bạch Dương không đồng ý, anh sỉ nhục Bạch Dương, ép cô ly hôn.
Ngoại trừ chuyện đó, anh còn mơ Cố Tử Yên giống như hiện thực, muốn làm hại Bạch Dương, mà trong giấc mơ anh lại tưởng rằng Bạch Dương đang bắt nạt Cố Tử Yên, sau đó tra tấn Bạch Dương, thậm chí còn đưa Bạch Dương vào tù…
Giấc mơ này làm cho Phó Kình Hiên giật mình tỉnh lại, cả người đầy mồ hôi.
Anh nhìn tay mình lại nhìn căn phòng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may đây chỉ là giấc mơ, không phải là thật.