CHƯƠNG
Xem ra lần sau anh chỉ có thể tự nói chuyện chia tay Cố Tử Yên.
Bãi đậu xe của tập đoàn Phó Thị, Cố Việt Bân vội vàng đi ra thang máy đến †rước xe của mình.
Ông ta chưa đi được mấy bước, một người đàn ông vạm vỡ mặc áo sơ mi hoa, đeo kính đen ngậm điếu thuốc, trên tay trên mặt đầy hình xăm, ngân nga bài hát cà lơ phất phơ đi tới đụng vào Cố Việt Bân.
Cố Việt Bân ngồi trong phòng làm việc thời gian dài, thiếu vận động nên dáng người thay đổi, lại thêm tuổi cao, sao có thể là đối thủ của người đàn ông vạm vỡ, hai người đụng vào nhau thì ông ta ngã xuống đất, đau đớn hít vào một ngụm khí lạnh.
Cố Việt Bân còn chưa tức giận, người đàn ông vạm vỡ kia đã nổi giận.
Anh ta phun khói thuốc ra, tháo kính râm xuống, lộ ra vẻ mặt hung dữ, sau đó nắm lấy tóc của Cố Việt Bân, kéo Cố Việt Bân đứng dậy, lớn tiếng gào thét: “Ông mắt mù à, không thấy ông đây đang đi tới sao, lại dám đụng vào ông đây!”
Cố Việt Bân sống an nhàn sung sướng đã quen, chưa từng bị đối xử như thế, trong lòng cũng tức giận.
Nhưng ông ta nhìn thấy cơ bắp của người đàn ông cao lớng thì khuôn mặt già nua run lên, lửa giận trong lòng lập tức biến mất.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Cố Việt Bân thu lại dáng vẻ kiêu ngạo bình thường, ông ta lau nước bọt trên mặt, giọng run rẩy nói: “Chuyện này. .. Anh này, tôi không có đụng vào cậu, rõ ràng cậu đi tới đụng vào tôi mà.”
Người đàn ông vạm vỡ trừng mắt: “Tôi đụng vào ông? Nói nhảm gì vậy, sao tôi có thể đụng vào ông, ông già này đụng vào tôi mà còn không thừa nhận, đổ thừa cho tôi đụng vào ông, đúng là không biết xấu hổ, xem ông đây xử lý ông thế nào.”
Anh ta nói xong thì tát ông ta một cái.
Cố Việt Bân lớn tuổi như vậy, đây là lần đầu tiên bị tát, cả người ngây ra, một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Khi ông ta lấy lại tinh thần thì người đàn ông vạm vỡ không còn ở đó nữa.
Ông ta tức đến run người, trong lòng càng dâng lên cảm giác nhục nhã.
Ông ta nhớ kỹ khuôn mặt của người đàn ông vạm vỡ đó, sau khi ông ta giải quyết xong chuyện tập đoàn thì sẽ đến tìm Kình Hiên xem video giám sát, ông ta thề sẽ bắt được người đàn ông vạm vỡ kia, tra tấn đến chết mới có thể xóa tan mối hận trong lòng!
Cố Việt Bân đưa lưỡi vào trong má, ánh mắt u ám lên xe rời đi.
Ông ta rời đi không lâu, người đàn ông vạm vỡ đi ra từ nơi hẻo lánh, sau lưng còn có thêm một người.
“Cậu Trình, tóc của anh đây.” Người đàn ông vạm vỡ đưa miếng giấy gói mấy sợi tóc ra, thái độ cung kính không thể cung kính hơn, hoàn toàn khác với dáng vẻ phách lối ở trước mặt Cố Việt Bân, giống như hai người khác nhau.
Trình Minh Viễn hài lòng cầm lấy, sau đó lại đưa một tấm chỉ phiếu: “Không tệ, vất vả cho anh rồi.”
“Ha ha, không có vất vả, sau này cậu Trình cứ tự nhiên dặn dò mấy chuyện này, †ôi cam đoan sẽ không từ chối” Người đàn ông vạm vỡ cất kỹ chỉ phiếu, vỗ ngực nói.
Trình Minh Viễn cười gật đầu: “Yên tâm, tôi không quên anh đâu, đi đi.”
“Vâng.”
Người đàn ông vạm vỡ rời đi, Trình Minh Viễn nhìn nơi Cố Việt Bân bị đánh một chút thì cười nhạo một tiếng, đi tới thang máy.
Anh ta cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể thấy xe của Cố Việt Bân ở bãi đậu xe, vì thế anh ta gọi điện thoại cho một tên côn đồ đến giúp mình diễn kịch, thuận lợi lấy tóc của Cố Việt Bân.