CHƯƠNG
Phó Kình Hiên không kiên nhẫn, không muốn trả lời.
Nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, trái tim lại bắt đầu đau nhức.
Sắc mặt Phó Kình Hiên khó coi, anh nắm tay lại, cắn răng hơi lạnh lùng nói: “Đương nhiên là thật, anh sẽ cho tìm bác sĩ giỏi nhất cho em, không để cho mặt của em có chuyện gì đâu.”
Anh vừa nói xong thì cơn đau đớn lập tức biến mất.
Phó Kình Hiên cụp mắt, che đi sự tàn nhẫn trong mắt.
Quả nhiên tình huống vừa rồi không phải là lần cuối cùng, anh biết mình nhất định phải dỗ dành Cố Tử Yên khi tâm trạng của cô ta không tốt, hoặc là cô ta muốn gì cũng phải thỏa mãn, nếu anh không làm thì giống như phải nhận sự trừng phạt, xuất hiện triệu chứng đau đớn, vậy thì có khác gì với con rối!
“Kình Hiên, cảm ơn anh, anh thật là tốt”
Cố Tử Yên không có phát hiện ra Phó Kình Hiên khác thường, vừa cười vừa nói.
Kình Hiên đã quay về dáng vẻ trước khi xảy ra tai nạn xe, vậy bọn họ đã hòa hợp lại rồi.
Phó Kình Hiên chớp mắt, đè xuống suy nghĩ muốn phá hủy mọi thứ ở trong lòng, không trả lời.
Lúc này Giám đốc vừa rời đi đã quay về, còn mang theo một bác sĩ.
“Bốn vị mau để bác sĩ kiểm tra xem bị thương ở đâu.” Giám đốc vội vàng nói với bốn người Bạch Dương Phó Kình Hiên, nhưng trong lòng thầm than thở.
Chuyện gì vậy, vừa rồi người đàn ông chống gậy suýt đột quy, bây giờ đèn pha lê lại đột nhiên rớt xuống, hơn nữa còn đúng lúc rơi xuống người đàn ông chống gậy.
Chẳng lẽ đàn ông chống gậy là sao chổi, đi đâu cũng gặp xui xẻo.
“Bác sĩ, kiểm tra cho chị tôi trước.”
Lương Triết vội vàng kéo bác sĩ đến trước mặt Bạch Dương.
Cố Tử Yên bỗng nhiên mở miệng nói ra: “Cô Bạch, cô có thể chờ một lát không?”
“Cô có ý gì, cô muốn kiểm tra trước?”
Lương Triết sầm mặt lại, ánh mắt u ám nhìn cô ta.
Phó Kình Hiên cũng nhíu mày, trong mắt còn hiện lên sự chán ghét.
Từ khi anh biết mình không yêu Cố Tử Yên, lại biết mình không thể không đối xử tốt Cố Tử Yên, không thể không bảo vệ cho Cố Tử Yên, nếu không thì sẽ gặp ‘Trừng phạt, trong lòng càng chán ghét Cố Tử Yên.
“Phải, cô Bạch chỉ bị thương ở cánh tay, mà tôi bị thương ở mặt, cho nên. . “
“Cô bớt nói nhảm đi!” Lương Triết lần đầu tiên nổi giận, nói tục: “Cô bị thương ở mặt thì sao, cô có nghiêm trọng bằng chị tôi không?”
Lương Triết chỉ vào cánh tay Bạch Dương đang chảy máu, hận không thể bóp chết Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên cắn môi: “Cho dù cô Bạch bị thương nặng hơn tôi, nhưng nếu như kéo dài thời gian thì mặt của tôi sẽ để lại sẹo, cánh tay của cô Bạch để lại sẹo thì có thể dùng tay áo che đi, cô Bạch hiền lành như vậy, chắc không muốn nhìn thấy tôi để lại sẹo đúng không?”
“Không, tôi rất ác độc, tôi hi vọng mặt của cô để lại sẹo, chẳng những để lại sẹo mà còn lên mủ thối rữa!” Bạch Dương lạnh lùng nói.
Cố Tử Yên không dám tin mở to hai mắt: “Cô Bạch, cô. . “
“Đủ rồi!” Phó Kình Hiên không chịu nổi, sắc mặt khó coi quát lớn: “Để Bạch Dương kiểm tra trước.”
“Kình Hiên. . “
“Để Bạch Dương kiểm tra trước!” Phó Kình Hiên nhìn Cố Tử Yên, lặp lại một lần nữa.