CHƯƠNG
Khó trách hai ngày qua sếp Phó hoàn toàn thay đổi thái độ với Cố Tử Yên.
Cũng đúng, sở dĩ Tổng giám đốc Phó đối xử tốt với Cố Tử Yên bởi vì Cố Tử Yên là Phong Diệp, nhưng nếu như Cố Tử Yên không phải là Phong Diệp, Tổng giám đốc Phó sẽ thu lại tình cảm với Cố Tử Yên, dù sao người mà Tổng giám đốc Phó thật sự yêu cô Bạch.
“Trước kia lúc tôi bận rộn, Phong Diệp gửi thư đến thì cậu là người nhận, chắc cậu biết địa chỉ của Phong Diệp đúng không?” Phó Kình Hiên híp mắt, không trả lời mà hỏi lại.
Trợ lý Trương liên tục gật đầu: “Tôi nhớ, sếp Phó muốn tôi qua đó hỏi thăm một chút, kiểm tra Phong Diệp có phải là Cố Tử Yên hay không?”
“Đúng.” Phó Kình Hiên ừ một tiếng.
Trợ lý Trương đáp: “Vâng, tôi sẽ đến khu mới Lưỡng Giang. .. Chờ một chút!”
Anh ta còn chưa nói xong thì bỗng nhiên ý thức được có gì không đúng, hai mắt mở to ra.
Phó Kình Hiên nhíu mày: “Sao thế?”
“Tổng giám đốc Phó, quá kỳ lạ, Phong Diệp ở khu mới Lưỡng Giang, mà biệt thự nhà họ Gố lại ở khu Đông Hoa, hai khu biệt thự này nằm một đông một tây, cách nhau gần sáu mươi cây số, mà hai mươi năm qua nhà họ Cố vẫn luôn ở khu Đông Hoa, chưa từng chuyển nhà, cho nên tình huống rất rõ ràng Cố Tử Yên hoàn toàn không phải là Phong Diệp!”
Phó Kình Hiên nghe trợ lý Trương nói xong thì con ngươi bỗng nhiên chấn động, cả người cũng căng cứng.
Đúng vậy, nếu như Cố Tử Yên là Phong Diệp, vậy địa chỉ gửi thư phải ở khu Đông Hoa, mà không phải là khu mới Lưỡng Giang.
Anh đang nghĩ ngợi thì trợ lý Trương đứng đối diện lại nói: “Tổng giám đốc Phó, tôi nhớ lúc trước anh nói Phong Diệp từng nuôi chó đúng không?”
Phó Kình Hiên gật đầu: “Điểm Điểm”
“Đúng vậy, nhưng nhà họ Cố chưa từng nuôi chó, còn nữa lúc trước anh nói Phong Diệp có mẹ kế và em gái, nhưng bà Cố là người vợ duy nhất, ngoài ra còn có chữ viết của Cố Tử Yên, mặc dù sau khi cô ta xuất viện thì rất ít khi viết chữ, nhưng tháng trước cô ta ngồi trong văn phòng của anh buồn chán nên đã viết mấy chữ, tôi phát hiện chữ viết của cô ta hoàn toàn khác với Phong Diệp.” Trợ lý Trương nghiêm túc nói.
Mặc dù anh ta chưa từng xem thư Phong Diệp viết cho Tổng giám đốc Phó, nhưng trên lá thư của Phong Diệp có địa chỉ viết tay, chữ viết của Phong Diệp rất đẹp mắt, mà Cố Tử Yên lại rất bình thường, không có gì đặc biệt.
Cho dù một người hôn mê sáu năm, sau khi tỉnh lại thì sẽ không quen viết chữ, chữ viết cũng sẽ không đẹp mắt, nhưng cơ thể hồi phục thì chữ viết cũng sẽ quay về dáng vẻ lúc trước, đây là ký ức của cơ bắp, cho nên không thể nào hôn mê mấy năm mà chữ viết hoàn toàn thay đổi.
Trợ lý Trương nghĩ đến đây thì chỉ cảm thấy đau đầu: “Tổng giám đốc Phó, tôi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, những chuyện này rất đáng nghi, mà đôi khi Cố Tử Yên lộ ra hàng trăm ngàn sơ hở, nhưng vì sao chúng ta chưa bao giờ phát hiện có vấn đề gì, bây giờ nghĩ lại mới phát hiện ra vấn đề lớn như thế”
Phó Kình Hiên chớp mắt, im lặng không nói gì.
Vừa rồi Trương Trình nói những điều này làm cho anh cảm giác lớp vải mỏng che mắt mình bị kéo ra, lập tức nhìn thấy rõ mọi thứ.
Đúng vậy, trên người Cố Tử Yên có rất nhiều sơ hở như thế, nhưng anh lại không phát hiện ra, không chỉ có anh, ngay cả Trương Trình cũng không có phát hiện, chuyện này rất bất thường.
Nhưng anh biết rõ tại sao mình không phát hiện ra, bởi vì lực lượng thần bí kia.
Nhưng anh không ngòTrương Trình cũng bị ảnh hưởng bởi lực lượng thần bí.
“Tổng giám đốc Phó, vì sao anh nhìn tôi như vậy?” Trợ lý Trương không hiểu hỏi.