Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

chương 18: hôn mê

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bộ Hoài Viễn chậm rãi mang theo Mục Kỳ đến nhà ăn. Trương bá đã mang theo hạ nhân chuẩn bị sẵn sàng một bàn đồ ăn, tất cả đều là những món mà Mục Kỳ yêu thích.

Vì lo lắng đến Mục Kỳ đang có thai, những thức ăn trên bàn hiện tại đều là đồ bồ dưỡng phù hợp cho dựng phu. Thấy hai người đang tiến vào, Trương bá lập tức tiến lên đón chào, có chút kích động nhìn Mục Kỳ nói: “Mục thiếu gia người rốt cục đã trở lại!”

Bộ Hoài Viễn tiến tới bên tai Mục Kỳ, nhẹ giọng nói: “Đây là Trương bá, là lão quản gia của Hầu phủ, từ nhỏ đã nhìn hai chúng ta lớn lên, ngươi trước kia cũng rất quý mến ông ấy.”

Mục Kỳ hiểu rõ gật gật đầu, theo sau lại quay đầu hướng Trương bá cười khẽ, “Trương bá, đầu của ta bị đụng hư mất, nhớ không rõ mọi chuyện. Về sau ngài cần phải chỉ điểm ta nhiều chút, đừng để cho ta bị khi dễ à!”

Trương bá nguyên bản còn mang theo chút thương cảm cùng kích động khi gặp lại phu nhân, nhưng nhìn thấy tính cách của Mục Kỳ đột nhiên đại biến, ông có hơi sửng sờ đứng ở tại chỗ, miệng mở to đến nổi quên khép lại. Ông nhìn Mục Kỳ, lại nhìn nhìn Bộ Hoài Viễn, lắp bắp đối Bộ Hoài Viễn hỏi, “Thiếu, thiếu gia…này, đây là…”

“Chính là Tiểu Kỳ.” Bộ Hoài Viễn mỉm cười, mở miệng giải thích nghi hoặc của Trương bá. Hắn biết vì sao Trương bá lại giật mình như vậy, tuy rằng bọn họ đã sớm biết Mục Kỳ mất trí nhớ, nhưng trái lại trước giờ họ cũng chưa từng nghĩ Mục Kỳ sẽ thay đổi nhiều đến thế. Dù sao Mục Kỳ đã hơn mười năm chưa từng cười qua như vậy. Bất quá cho dù mọi chuyện có ra sao đi nữa, hắn vẫn có thể khẳng định chắc nịch đây là Tiểu Kỳ, hơn nữa, hắn một chút cũng không chán ghét sự chuyển biến này.

“Như thế nào, ta có cái gì không đúng sao?” Mục Kỳ trừng lớn hai mắt, nhìn về phía Bộ Hoài Viễn.

Y hiển nhiên cũng nhìn ra được Trương bá vừa giật mình, kỳ thật lúc đến Nghiệp Thành, từ những phản ứng của bọn người Tiêu Diệc Nhiên y cũng đã đoán ra được ít chuyện. Tựa hồ y cùng với trước đây đã có biến hóa rất lớn, nhưng bản thân lại không nhớ nổi những chuyện quá khứ, chẳng lẽ y trước khi mất trí nhớ cùng với hiện tại lại cách biệt nhiều như vậy? Nhưng vừa nãy lúc ở cùng Bộ Hoài Viễn, hắn cũng không có tỏ vẻ gì khác lạ à, nếu thật sự thay đổi quá nhiều, thì vì cái gì Bộ Hoài Viễn lại không có chút nghi ngờ chứ?

“Không có, chính là so với trước kia sáng sủa hơn một ít, Trương bá nhất thời chưa quen mà thôi.” Bộ Hoài Viễn cười nói, nắm tay Mục Kỳ đi đến bên cạnh bàn rồi đỡ y ngồi xuống.

“Phải không? Vậy sao nhìn người lại quen như vậy?” Mục Kỳ thuận theo ngồi lên ghế, mang theo ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Bộ Hoài Viễn.

“Bởi vì ngươi hiện tại cùng với hồi nhỏ rất là giống nhau.” Bộ Hoài Viễn cười khẽ, sủng nịch nhìn Mục Kỳ.

Mục Kỳ chọn mi, mà Trương bá ở một bên lại đột nhiên phản ứng lại, ngượng ngùng quay người nhìn hai người nói: “Đúng rồi, là Mục thiếu gia, rất giống với trước đây đấy chứ, là lão nô hồ đồ.”

“Trương bá, vậy ta trước kia là cái dạng gì hả?” Thấy hai người đều nói như vậy, Mục Kỳ liền cười tủm tỉm hỏi lại.

“Ách…” Bị hỏi ngược lại, Trương bá nhất thời nghẹn lời. Ông cũng không thể nói là trước kia y lại âm trầm như tử thần chứ? Cuối cùng, Trương bá đành phải cầu cứu nhìn về phía Bộ Hoài Viễn.

“Trước giờ cũng đều tốt lắm.” Bộ Hoài Viễn cười cười, gắp một vài món ăn bỏ vào trong chén của Mục Kỳ, “Ăn cơm trước đi, đồ ăn lạnh sẽ không tốt, muốn hỏi cái gì đợi lát nữa hẳn hỏi.”

Mục Kỳ tà tà liếc Bộ Hoài Viễn, rồi hừ nhẹ một tiếng. Được rồi, dù sao thì thời gian còn lại quả thật còn rất nhiều.

Trương bá thấy Mục Kỳ rốt cục không còn truy vấn nữa, liền nhân cơ hội lui xuống. Lúc ra tới cửa mới thở phào một hơi, xoa xoa mồ hôi đầy trên đầu, “Ôi! Thiếu chút nữa đã quên mất, mới trước đây Mục thiếu gia chính là một hài tử tinh nghịch khiến người mệt chết à…” Nói xong Trương bá lắc đầu cười rộ lên. Nhớ trước kia Mục Kỳ không sợ trời không sợ đất, làm ầm làm ĩ suốt ngày. Đến cha của y còn quản không được y, cũng chỉ có lời nói của Bộ Hoài Viễn mới khiến cho y nghe theo. Khi đó Trương bá mới trở thành quản gia của Hầu phủ, cũng ăn không ít cực khổ với Mục Kỳ à.

Bất quá…Trương bá than nhẹ một tiếng, cho dù bị chỉnh đến vô cùng thê thảm, nhưng vẫn tốt hơn với một Mục thiếu gia lạnh lùng luôn làm người ta áp lực à.

Trong phòng ăn, Bộ Hoài Viễn lại gắp thêm mấy đũa thức ăn vào chén cho Mục Kỳ, vừa ôn thanh nói: “Ngươi ăn nhiều chút, mấy tháng nay ở bên ngoài đều gầy cả đi rồi. Đến, đây là những món mà ngươi thích ăn nhất.”

Nhìn núi thức ăn trong bát càng lúc càng nhiều hơn, Mục Kỳ cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bụng đã có chút lộ rõ của mình, lại liếc liếc mắt sang Bộ Hoài Viễn bộ dạng gầy yếu, nhịn không được buông chiếc đũa, quay đầu nói: “Hình như ngươi còn gầy hơn ta nữa mà.”

“Ta vẫn như vậy, ngươi cũng đã ốm đi rất nhiều, ăn nhiều một chút bổ sung dinh dưỡng.” Bộ Hoài Viễn nhìn lại, trong ánh mắt đều là sự đau lòng.

Mục Kỳ thấy thế liền ngừng lại một chút, quệt quệt miệng rồi cầm lên chiếc đũa ăn thêm hai miếng, sau lại nhịn không được ngẩng đầu hỏi: “Ta trước kia rất béo hả?”

“Không mập, dáng người tốt lắm.” Bộ Hoài Viễn ôn nhu cười cười.

“Vậy dáng người của ta hiện tại không tốt?” Mục Kỳ vừa nghe lời này lập tức nhăn mày, đôi đũa trên tay cũng ngừng lại, liếc mắt trừng Bộ Hoài Viễn, tựa hồ chỉ cần đối phương nói một câu không tốt, y liền sẽ cho đôi đũa trên tay bay đi xa.

Cho dù Bộ Hoài Viễn vẫn ứng đối rất tự nhiên, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc nghiêm túc của Mục Kỳ, hắn cũng có hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút mới ôn nhu trả lời, “Không hề không tốt, chỉ gầy chút, ăn nhiều thêm là được rồi.”

“Làm sao gầy? Rõ ràng béo muốn chết, ngươi đây là trợn mắt nói dối à!” Mục Kỳ nâng tay chỉ vào cái bụng của chính mình, bất mãn nói.

Bộ Hoài Viễn thấy thế vội buông đũa trong tay, bắt lấy bàn tay của Mục Kỳ, đem đôi đũa đoạt qua rồi đặt xuống bàn, nhíu mày nói: “Đừng lấy chiếc đũa chỉ vào bụng!”

Sau khi phản ứng lại, Mục mới ngộ ra đôi đũa đã bị đoạt mất, trong lòng càng sinh khí, thẳng thừng quay đầu đi chổ khác, cơm cũng không chịu ăn.

Bộ Hoài Viễn khẽ thở dài một hơi, quả nhiên như ông bà ta thường nói, người mang thai bất luận là nam hay nữ đều sẽ đột ngột biến hóa về cảm xúc như vậy sao? Bất đắc dĩ vươn một tay cầm trụ lấy bàn tay của Mục Kỳ, một tay còn lại thì nhẹ nhàng đặt lên trên bụng của Mục Kỳ, nghiêm túc nói: “Nơi này là bảo bảo, hắn béo, ngươi không béo, hai người các ngươi nếu có béo thêm nữa thì ta vẫn thích.”

Hai bên tai của Mục Kỳ bỗng nhiên ửng đỏ lên, cũng không có quay đầu, chỉ hơi nhẹ nhàng giãy ra khỏi bàn tay của Bộ Hoài Viễn, theo sau lại hừ một tiếng, cầm lấy chiếc đũa đảo đảo đồ ăn trong bát, cố ý dùng thanh âm vẫn mang theo chút tức giận nói: “Muốn béo thì chính ngươi tự béo đi à, ta mới không cần.”

Bộ Hoài Viễn bật cười thành tiếng, cũng lần nữa cầm lấy chiếc đũa, nhẹ giọng đáp: “Hảo.”

Tay cầm đũa của Mục Kỳ không kiềm được nhẹ run một chút, chỉ cảm thấy mặt mình càng lúc càng đỏ hơn. Kỳ thật y cũng biết rằng hành vi của mình vừa rồi chính là có chút mạc danh kỳ diệu cố tình gây sự. Nhưng y chỉ là không hiểu sao lại đột nhiên thấy trong lòng khó chịu. Sau đó khi nhìn đến hành vi vô cùng sủng nịch lại không hề tức giận của Bộ Hoài Viễn, y lại cảm thấy trong lòng vui vẻ hẳn, còn có chút ngượng ngùng…

Ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ, Mục Kỳ nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nghĩ đến cũng phải gắp chút đồ ăn “đáp lễ” Bộ Hoài Viễn” một chút. Nhưng nhìn đến một bàn đầy màu xanh, y lại không biết Bộ Hoài Viễn thích ăn cái gì. Cuối cùng y đành phải tùy ý dựa vào món ăn gần nhất được bỏ vào chén của mình, gắp một khối thịt nhét vào trong bát Bộ Hoài Viễn, hừ nói: “Chính ngươi ăn nhiều chút à!”

Bộ Hoài Viễn nhìn khối thịt bự nằm trong chén liền bật lượt, quả thật y đã mất trí nhớ, ngay cả việc hắn không ăn thịt y cũng không nhớ rõ. Đang muốn mở miệng, dư quang nơi khóe mắt lại bắt được tầm mắt đang vụng trộm nhìn sang của Mục Kỳ. Bộ Hoài Viễn thầm than một tiếng, bất đắc dĩ gắp miếng thịt bỏ vào trong miệng, nhai vài miếng nhỏ rồi nuốt vào luôn. Nhiều năm như vậy hắn cũng chưa ăn qua thịt, hôm nay khó có được dịp như vậy, ăn một ít hẳn là không có gì đi?

Ngẩng đầu, vừa lúc nhìn đến bộ dạng khóe miệng giương cao đầy hài lòng của Mục Kỳ, Bộ Hoài Viễn lại cười yếu ớt.

Một bữa cơm, thiếu chút nữa đã kết thúc trong sự viên mãn.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn là loạn thành một mảnh, thậm chí còn đem đám ngự y đang ở tạm tại An Quốc Hầu phủ dời lại đây hết, bởi vì… Bộ Hoài Viễn hôn mê.

Sau khi ăn thịt không bao lâu, sắc mặt Bộ Hoài Viễn liền có chút không tốt, còn cảm thấy buồn nôn. Vốn là muốn nói với Mục Kỳ, để hắn ra ngoài nhả khối thịt này xong lại vào trong. Thế nhưng còn chưa ra khỏi phòng ăn, hắn liền chống đỡ không được nữa mà tựa người vào khung cửa đem toàn bộ thức ăn ói ra ngoài, đến cuối cùng còn ho đến sặc sụa, thậm chí còn ho ra máu.

Lần này Mục Kỳ đã bị dọa đến nhảy dựng cả người, đôi đũa trên tay cũng đánh rơi trên đất. Y nhanh chóng ném bát qua một bên, vội vàng chạy đến bên người Bộ Hoài Viễn giúp đỡ, lo sợ tới mức sắc mặt so với Bộ Hoài Viễn còn muốn trắng hơn.

“Sao…Sao lại thế này?! Người đâu mau tới!!!” Mục Kỳ nhìn Bộ Hoài Viễn ho ra máu liền hoảng hốt không thôi, sau khi lấy lại phản ứng liền hướng ra cửa kêu thật to. Kế tiếp y chỉ biết nắm chặt lấy tay Bộ Hoài Viễn, thân thể run nhè nhẹ. Y vừa nãy thật sự đã gặp phải một trận kinh hãi, một khắc kia khi Bộ Hoài Viễn đổ người vào khung cửa, y thậm chí đã cảm thấy tim mình ngừng đập. Đến bây giờ, y vẫn còn nghe thấy g ngực mình đang không ngừng nhảy thình thịch.

“Khụ khụ… Khụ khụ khụ khụ khụ, ta không sao, khụ…đừng khẩn trương.” Bộ Hoài Viễn mạnh mẽ ho khan một trận, nhìn bộ dáng vừa khẩn trương vừa sợ hãi của Mục Kỳ mà đau lòng không thôi, vội vàng nhẹ giọng trấn an, “Không có việc gì, đừng sợ, khụ khụ…”

Cùng với một cơn ho khan, khóe miệng Bộ Hoài Viễn lại tràn ra một vệt máu, Mục Kỳ nhìn đến lập tức nâng tay lau sạch, ánh mắt ửng đỏ nhìn hắn,đến thanh âm đều có chút run rẩy: “Ngươi không cần nói nữa …”

Hạ nhân đứng chờ bên ngoài rất nhanh đã chạy tiến vào, thấy tràn cảnh trước mặt cũng đều sợ ngây ngẩn cả người, Mục Kỳ ngẩng đầu trừng mắt, quát lớn, “Thất thần làm gì, nhanh đi thỉnh ngự y!”

“Khụ khụ khụ… Ta không sao, Tiểu Kỳ, khụ khụ…Đừng lo lắng…” Nhìn đến Mục Kỳ vừa đại loạn trong lòng vừa trưng ra vẻ mặt ân hận, Bộ Hoài Viễn cố sức nâng tay vỗ nhẹ lên bàn tay của Mục Kỳ đang đỡ lấy hắn, vào một khắc trước khi hôn mê vẫn tận lực ôn nhu trấn an Mục Kỳ.

Trương bá nghe được động tĩnh chạy tới, vừa vào cửa cũng hoảng sợ không thôi. Nhưng vì đã có kinh nghiệm nhiều năm, ông liền lập tức an bài hạ nhân đi thỉnh ngự y, hơn nữa còn ra hiệu với ảnh vệ đang ẩn nơi chổ tối nhảy ra, ôm Bộ Hoài Viễn trở về phòng.

Mục Kỳ đứng ở một bên không chịu buông tay, thậm chí còn muốn trực tiếp ôm Bộ Hoài Viễn trở về. Trương bá thấy thế liền bước lên phía trước ngăn lại, khuyên nhủ, “Mục thiếu gia, người hiện tại đang có thai trong người, đừng cậy mạnh! Yên tâm đi, thiếu gia không có việc gì đâu! Trước để cho bọn họ mang thiếu gia trở về phòng đã.”

Mục Kỳ trong lòng đã sớm loạn thành một đoàn, lúc này nhìn đến Trương bá mới theo bản năng nghe lời buông Bộ Hoài Viễn ra, sau đó liền đi theo mọi người trở về phòng.

Đến trong phòng, các ngự y đã sớm chờ ở tại chỗ, nhưng nhìn đến Bộ Hoài Viễn bị nâng trở về, ai nấy đều hoa mắt choáng váng. Bọn họ không phải đến đây phụ trách thăm khám cho Mục thừa tướng sao? Mọi người nhìn nhau một hồi, cuối cùng người bị đẩy ra vẫn là Lý Nhạc đáng thương nhỏ nhất bọn. Ai bảo trong đám ngự y bọn họ, chỉ có mỗi hắn là đã bắt qua mạch của Bộ Hoài Viễn đâu chứ. Hơn nữa, hắn cũng chính là đồ đệ thân truyền của trưởng ngự y viện đó nha!

Lý Nhạc nhận mệnh quỳ trên đất, giúp Bộ Hoài Viễn dò xét tâm mạch, theo sau nhíu nhíu mày, đối Mục Kỳ nói: “Mục thừa tướng, hạ quan muốn trước vì An Hầu thi châm. Thỉnh mọi người trước tiên lui ra ngoài để bảo trì im lặng, mặt khác còn thỉnh ngài phái người đi vào cung một chuyến. Chứng bệnh của An Hầu vẫn là sư phụ của ta rõ ràng nhất.”

Mục Kỳ lúc này đã có hơi bình tĩnh lại, cũng không còn bối rối như vừa nãy nữa. Lúc nghe thấy những lời Lý Nhạc nói, y lập tức gật gật đầu, mang theo mọi người lui ra ngoài cửa. Sau đó lại tiếp tục phân phó để cho Trương bá phái người chạy vào trong cung thỉnh trưởng thái y viện qua phủ. An bài hảo hết thảy mọi việc, Mục Kỳ liền đứng ở trước cửa, vẻ mặt lo lắng nhìn vào phòng trong.

—————————————————-

NY: Bác tác giả này rất vui khi viết ngược, đặc biệt là những lúc thụ sắp sinh con = – =

Tác giả có lời muốn nói: về khoảng thời gian này ở chung của hai người, không thể nói rõ ai chiếm thượng phong. Lão Bộ sẽ sủng trứ Tiểu Kỳ, nhưng Tiểu Kỳ cũng sẽ theo bản năng chăm lo cho Lão Bộ, dù sao chính là chậm rãi một chút một chút ma hợp (^__^) đương nhiên, trắc trở cũng luôn phải có ~~~(≧▽≦)/~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio