Thừa Tướng Gia Thuần Phục Lão Công ( Tướng Gia Tuần Phu)

chương 3: cãi nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mấy ngày nay, An Quốc Hầu phủ đều bị vây hãm trong một tầng áp suất thấp, rõ ràng tơ lụa đỏ thẫm còn đang giăng đầy khắp nơi, nhưng bầu không khí hiện tại lại quỷ dị đến nổi khiến cho mọi người đều cảm thấy áp lực.

“Ai, hai ngày nay nhớ cẩn thận chút, Hầu gia cùng Thừa tướng gia cãi nhau, tâm tình không tốt, trăm ngàn đừng làm sai chuyện gì.” Ở một góc chủ viện, hạ nhân quét rác Giáp đang vụng trộm cùng hạ nhân Ất kề tai nói nhỏ.

Người trong Hầu phủ đều không giám xưng hô Mục Kỳ là phu nhân, bởi vì khí thế của Mục Kỳ quá mạnh mẽ, nên mọi người vẫn theo thói quen gọi y là Thừa tướng gia, mà Mục Kỳ cùng Bộ Hoài Viễn cũng không cố ý bắt bọn hạ nhân sửa miệng, dù sao chỉ là một cái xưng hô mà thôi, hai người cũng không quá để ý.

“Không thể nào? Hầu gia tính tình tốt như vậy, làm sao có thể cãi nhau?” Hạ nhân Ất vẻ mặt không tin, tính cách của hầu gia bọn họ ôn hòa như thế sao có thể có thể cùng người khác cãi nhau? Mà nói đến đây, hai người họ chẳng phải mới thành thân hai hôm trước sao… Tuy rằng trước đó từng có đồn đãi hai người hay bất hòa, nhưng làm công tại hầu phủ nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa từng thấy hai người họ thật sự tranh cãi ầm ĩ qua à!

“Như thế nào không thể!? Nghe nói ngay hôm thứ hai sau khi thành thân, hầu gia liền quay về phòng của chính mình ở, mỗi ngày nhìn thấy Thừa tướng gia cũng không quan tâm. Thừa tướng gia cũng lãnh mặt nghiêm túc, nhìn thấy rất đáng sợ à.” Hạ nhân Giáp nghĩ đến khuôn mặt không chút thay đổi của Mục Kỳ, theo bản năng run run vài cái.

“Thừa tướng gia không phải vẫn đều như vậy sao, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, ta xem buổi sáng Hầu gia cùng Thừa tướng gia còn cùng nhau đi thượng triều à.”

“Ai, ngươi thật sự là đầu gồ, ai nấy đều biết đến chuyện này, ta gạt ngươi để làm chi? Nếu không phải quan hệ của chúng ta rất tốt, hai ngày trước trong nhà người lại gặp chuyện không biết được tình huống trong phủ, ta làm gì rãnh hơi đi kể cho ngươi mấy chuyện này. Hai ngày qua mọi người trong phủ đều vô cùng cẩn thận đó!” Hạ nhân Giáp cũng phát cáu, giơ cây chổi trong tay gõ nhẹ lên đầu hạ nhân Ất một cái, nhỏ giọng mắng.

“Ôi, điểm nhẹ cái! Đã biết đã biết, ta cẩn thận một chút là được chứ gì?” Hạ nhân Ất ôm chiếc đầu bị gỏ đau, vẻ mặt ủy khuất nhìn hạ nhân Giáp, bĩu bĩu môi. (Hai bạn Ất Gíap này cũng có zan tình nữa:)

“Hắc, sự thật là vậy ngươi còn không tin…” Ngay vào lúc hạ nhân Giáp còn muốn giáo dục hạ nhân Ất thêm một phen, một đạo thanh âm uy nghiêm bỗng vang lên phía sau hai người, “Khụ, làm gì vậy!? Hảo hảo làm việc đi!”

“Tổng quản!” Hai người chấn động, vừa quay đầu lại trông thấy tổng quản râu bạc của Hầu phủ đang nghiêm túc đứng ở phía sau hai người, trừng mắt nhìn bọn họ, nhất thời sợ hãi hết hồn, cúi đầu thưa dạ một tiếng.

“Đừng loạn nói huyên thuyên, mau nhanh đi làm việc! Nếu còn tiếp tục nhàn hạ như thế, ta sẽ trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của các ngươi!” Tổng quản trầm giọng giáo huấn hai người một phen, mới cau mày rời đi. Vừa thấy tổng quản ly khai, hai hạ nhân quét rác liền liếc nhau, không dám nói gì nữa đành phải vùi đầu cực lực làm việc.

Tổng quản Trương Bá là lão quản gia lâu năm của Hầu phủ, từ lúc Bộ Hoài Viễn còn nhỏ ông đã làm việc tại Hầu phủ, có thể nói là đã nhìn Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ lớn lên. Giờ phút này Trương Bá cũng là vẻ mặt u sầu, hai tiểu chủ nhân thật sự là một người so với một người càng quật cường hơn. Vừa thành thân đã làm cho trên dưới Hầu phủ ai nấy đều khẩn trương, cũng không biết từ nay về sau, sẽ còn ép buộc đến thế nào nữa, ngay cả một hạ nhân như ông cũng cảm thấy thật đau lòng.

Thở dài một hơi, Trương Bá đi thẳng đến thư phòng. Đây là viện tử của Bộ Hoài Viễn, cũng là khoảng sân gần với với Thừa tướng phủ cách vách nhất. Bộ Hoài Viễn từ nhỏ đã ngụ ở viện này, nay Mục Kỳ đã gả sang đây, tân phòng cũng được thiết lập ngay trong viện. Bất quá trừ bỏ hôm đại hôn, thì vào mấy ngày kế tiếp, hai người đều phân phòng ngủ riêng, mặc dù ở cùng viện tử, nhưng số lần nói chuyện của cả hai chỉ đếm được trên đầu ngón tay, ít ỏi đến đáng thương.

“Mục thiếu gia, lão nô đã trở lại.” Trương Bá cung kính đứng ở cửa thư phòng.

“Trương Bá? Vào đi!” Mục Kỳ buông bút trong tay, đứng dậy bước qua án thư, nhìn về phía Trương Bá, “Có chuyện gì sao?”

“Thiếu gia đã uống thuốc.”

“Ngủ chưa?”

“Này… Thiếu gia bảo lão nô trở về tạ qua Mục thiếu gia…” Trương Bá bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thiếu gia nhà bọn họ nhìn qua ôn hòa như gió, kỳ thật lại là một người rất khó khuyên giải, toàn bộ An Quốc Hầu phủ đều không có ai có thể lay động được hắn trừ người trước mặt.

“…Để ta đi xem!” Mục Kỳ nhíu nhíu mày, mang theo chút bất mãn cùng lo lắng nói. Sáng nay lúc thượng triều, y chợt thấy Bộ Hoài Viễn ngẫu nhiên sẽ đè nén vài tiếng ho khan. Nghĩ đến mấy ngày nay Bộ Hoài Viễn cũng chưa được hoàn toàn nghỉ ngơi, y không khỏi có chút lo lắng, bởi vậy mới đặc biệt dặn dò Trương Bá đi sắc một ít thuốc, cũng định để cho Trương Bá khuyên nhủ Bộ Hoài Viễn nghỉ ngơi thêm nhiều một chút.

“Mục thiếu gia…”

“Yên tâm đi Trương Bá, ta biết có chừng mực.” Mục Kỳ phất phất tay đánh gãy lời khuyên can của Trương Bá. Đã nhiều ngày nay, Bộ Hoài Viễn còn đang tức giận không quan tâm y, y vốn cũng không muốn nổi nóng làm cho Bộ Hoài Viễn mất hứng, nhưng mỗi khi đề cập đến vấn đề thân thể của hắn, y tuyệt sẽ không lui bước.

Thư phòng của Mục Kỳ cách thư phòng của Bộ Hoài Viễn không xa, vốn viện này trái lại chỉ có một gian thư phòng, nhưng hai người đều nắm giữ chức vị quan trọng trong triều đình, mỗi ngày phải xử lý cả đống sự vụ. Một gian thư phòng hiển nhiên là không đủ, bởi vậy thời điểm chuẩn bị tân phòng, Bộ Hoài Viễn cũng đã tiện thể bảo hạ nhân sửa chữa căn phòng ở cách vách thành thư phòng cho Mục Kỳ sử dụng.

Đẩy cửa tiến vào, quả nhiên y liền nhìn thấy Bộ Hoài Viễn đang ngồi ngay ngắn trước án thư xem sách, bên cạnh bàn còn đặt một cái chén không, hiển nhiên đây chính là dược do Trương Bá vừa mới đưa tới. Nghe được thanh âm, Bộ Hoài Viễn cũng không nâng đầu lên, dù sao có thể không bị ảnh vệ ngăn lại mà tiến vào nơi này, trừ bỏ tuyệt thế cao thủ cũng chỉ có mình Mục Kỳ.

“Ảnh vệ cùng cấm quân không còn người sao? Chuyện gì cũng đều cần ngươi phải nhúng tay vào?” Mục Kỳ đi đến trước án thư, đè sách trong tay Bộ Hoài Viễn xuống bàn, lãnh mặt nói.

Bộ Hoài Viễn xoay chuyển cổ tay một chút, nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Mục Kỳ lại ẩn ẩn lộ ra chút sốt ruột, không khỏi nhíu mày.

“Ngày ấy là ta không đúng, ngươi không cần phải tức giận như thế.” Mục Kỳ cau mày nói.

“Ta không có tức giận…” Bộ Hoài Viễn lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói, kỳ thật khí giận của hắn đã sớm tiêu tan. Huống chi điều khiến hắn tức giận kỳ thật chưa bao giờ là Mục Kỳ. Chỉ là nhất thời hắn còn chưa biết làm sao để đối mặt với Mục Kỳ. Bởi vậy suốt hai ngày qua, hắn mới có chút trốn tránh đối phương.

“Vậy ngươi phải đi nghỉ ngơi, những chuyện này không làm một ngày cũng không quan trọng, nếu là việc gấp thì kêu Lãng Nguyệt giúp ngươi xử lý!”

“Chuyện của ảnh vệ làm sao có thể giao vào tay người khác, huống chi đây đều là những tư liệu tình báo của Duyên Quốc, sớm chỉnh sữa lại một chút, cũng tiện cho ngươi làm việc.”

Mục Kỳ sửng sốt, chuyện thẩm vấn Mộ Dung Nghiêu quả thật là do y phụ trách. Dung Sở Hoa muốn từ miệng của Mộ Dung Nghiêu điều tra thêm nhiều thứ hơn nữa, bao gồm Duyên Quốc và cả Dung Sở Hoan. Nhưng Mộ Dung Nghiêu chết đã đến nơi trái lại vẫn ngoan cố như cũ, mấy ngày nay y điều bận rộn với việc thẩm tra Mộ Dung Nghiêu, chỉ là không nghĩ tới, Bộ Hoài Viễn cũng là vì chuyện này mà bận rộn đến quên nghỉ ngơi.

Chậm chạp hồi thần, Mục Kỳ vẫn đoạt lấy tư liệu trong tay Bộ Hoài Viễn buông xuống, “Những cái này không vội, huống chi việc này là do ta phụ trách, cùng ngươi không quan hệ.”

“Ảnh vệ phụ trách tình báo, làm sao không thể liên quan đến ta?” Bộ Hoài Viễn nói tiếp, thanh âm không khỏi lạnh ba phần.

“Trước nghỉ ngơi cái đã, những tư liệu này ta sẽ giúp ngươi sửa sang lại.” Mục Kỳ suy nghĩ một chút, mới lên tiếng.

Bộ Hoài Viễn dựa người về phía sau, ngẩng đầu nhìn Mục Kỳ. Mục Kỳ trầm mặc đứng tại chỗ, không chút nhúc nhích nhìn lại, cả hai đều kiên trì như nhau. Sau khi hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Bộ Hoài Viễn không tiếng động thở dài một hơi, đem công văn trên án thư sắp xếp lại, rồi đứng lên, “Được rồi, ta đi về nghỉ ngơi đây, ngươi một hồi không phải sẽ xuất môn sao?”

“Ân, phải vào hoàng cung một lát.” Mục Kỳ thấy Bộ Hoài Viễn đứng dậy, cũng không kiên trì nói gì thêm nữa. Dù sao chuyện của ảnh vệ, y quả thật cũng không tiện nhúng tay vào, nên cũng đi theo hắn rời đi. Khi đến sân ngoài, y mới quay người lại nói, “Mặc Chi trước khi đi, có dặn qua phải bảo ngươi hảo hảo nghỉ ngơi, y nhất thời bận rộn cũng không thể đến đây, ngươi cũng đã đáp ứng với y rồi, đúng chứ?”

“Ta nhớ rõ, ngươi không cần lo lắng.” Bộ Hoài Viễn dừng cước bộ, chống lại ánh mắt của Mục Kỳ, dặn dò: “Lúc xuất môn, chính ngươi cũng phải cẩn thận.”

Mục Kỳ giật mình sửng sốt một chút, sau đó đã lập tức khôi phục như thường. Bọn họ chính là như vậy, một khắc trước vẫn còn trong bầu không khí bức bách, nhưng ngay sau đó lại giống như mọi chuyện đều chưa hề phát sinh, tựa hồ cũng xem nhẹ việc không trò chuyện với nhau, nhanh chóng khôi phục lại hình thức ở chung của cả hai lúc bình thường. Mỗi lần đều là như thế… thời điểm bắt đầu, y đều chấp nhất hỏi cùng một vấn đề như vậy, còn Bộ Hoài Viễn thì luôn trốn tránh không chịu đáp lời. Có đôi khi y sẽ làm những điều khiến đối phương tức giận, Bộ Hoài Viễn sẽ trốn tránh không chịu gặp y, nhưng không quá hai ngày sau, bọn họ lại khôi phục thái độ như bình thường, cùng nhau nói chuyện hỏi hang. Nhưng khi mở miệng, hắn cũng sẽ không đề cập đến những chuyện y đã hỏi trước đó, cứ mãi tuần hoàn như thế, dần dà y đã có chút chết lặng.

Mục Kỳ rũ mắt ừ nhẹ một tiếng, hai người một đường không nói chuyện, thẳng đến khi đưa Bộ Hoài Viễn đến cửa phòng, Mục Kỳ mới xoay người rời đi.

Sau khi Bộ Hoài Viễn trở lại trong phòng, cũng không có trực tiếp nghỉ ngơi, mà tựa người lên chiếc ghế nằm, đối với khoảng không bên trong, thấp giọng hô một câu “Đi ra!”, lập tức một đạo bóng đen liền nhảy đến, quỳ gối trước người Bộ Hoài Viễn.

“Phái người đi theo Tiểu Kỳ, âm thầm bảo hộ.”

“Dạ.” Bóng đen thấp giọng đáp.

“Còn có, tiếp tục tra rõ ràng, cần phải bảo đảm Thịnh Kinh không còn có dư đảng của Duyên Quốc.” Bộ Hoài Viễn thu hồi vẻ ôn nhu thường ngày, trong giọng nói nhiều hơn một ít cường thế cùng lạnh lùng.

“Dạ.”

“Đem tư liệu ở thư phòng mang tới đây, cẩn thận chút.” Nghĩ nghĩ, Bộ Hoài Viễn lại phân phó thêm.

“Dạ.” Bóng đen lại đáp lời, cúi người hành lễ một cái, sau cái phất tay của Bộ Hoài Viễn, đối phương liền chợt lóe thân người rời đi.

Bộ Hoài Viễn dựa người lên ghế nằm, nhíu mày suy tư, Lạc Vương đã chết, Mộ Dung Nghiêu cũng đã bị bắt giữ. Cơ sở ngầm của Duyên Quốc mai phục tại đây cũng đã rút lui toàn bộ, hẳn là hết thảy mọi việc đều đã được giải quyết. Nhưng đã nhiều ngày qua, hắn luôn có chút tâm thần không yên, cứ cảm thấy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì đó. Bởi vậy sau khi biết tin Mục Kỳ phụ trách thẩm tra Mộ Dung Nghiêu, hắn vẫn luôn nghiên cứu tư liệu của Duyên Quốc, còn âm thầm tra xét những địa điểm bí mật mà Duyên Quốc đã thiết lập tại Chiêu Quốc, hi vọng có thể giúp đỡ Mục Kỳ một ít.

Bất quá tuy rằng luôn bận rộn, nhưng thân thể hắn cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là, chuyện đêm đó cùng Mục Kỳ vẫn chưa nguôi ngoai, hắn không biết làm sao để ôn hòa mở miệng dẹp yên mọi chuyện như cũ, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một chiêu, đợi cho Mục Kỳ chủ động đến tìm hắn.

Sáng nay hắn đã cố ý cùng Mục Kỳ xuất môn, ở trên đường lại âm thầm ho khan vài tiếng. Quả nhiên sau khi hồi phủ, Trương Bá liền bưng chén thuốc tới. Hắn nhận dược uống hết, lại giả ý không nghe lời khuyên can của Trương Bá, làm cho Trương Bá quay trở về nói cho Mục Kỳ nghe. Chỉ chốc lát sau, Mục Kỳ liền chủ động đi đến chổ hắn.

Bộ Hoài Viễn dựa vào ghế, khẽ mím môi, hắn thật sự là càng ngày càng tệ, càng ngày càng ích kỷ…Không nên chạm đến lần nữa …

Hắc y nhân phụng mệnh đi lấy công văn, rất mau đã quay trở về. Đem sổ sách đặt lên bàn xong, hắc y nhần liền không tiếng động lui xuống. Bộ Hoài Viễn dựa vào ghế ghỉ ngơi một hồi, mới đứng dậy đi đến trước bàn, bắt đầu nghiêm túc xem tư liệu. Mặc kệ như thế nào, những tư liệu của Duyên Quốc này đều cần phải sửa sang lại, bất kể là đối với Mục Kỳ hay là tương lai của Tiêu Diệc Nhiên, chúng đều cực kỳ hữu dụng.

CHƯƠNG

Thẩm vấn

Tại mật lao u ám âm trầm của hoàng cung, giờ phút này lại yên tĩnh không hề có tiếng động. Ở chính giữa ngục là một tên tội phạm toàn thân bị xiềng xích quấn quanh treo trên chiếc giá sắt, rõ ràng người này chính là kẻ hành thích Chiêu Đế không thành – thế tử Duyên Quốc Mộ Dung Nghiêu, hiện đang được các cao thủ đại nội mặt không chút thay đổi trong coi ở bốn phía.

Đột nhiên cửa sắt của mật lao bị mở ra từ phía ngoài, ánh sáng lập tức đổ dọc lên hàng lanh phía sau cánh cửa mang đến chút ánh sáng mỏng mang cho lao phòng u ám.

Mục Kỳ xoay người đi vào, nhìn Mộ Dung Nghiêu bị treo trên giá sắt nhíu nhíu mày, tiếp theo nâng tay lay động một chút, thủ vệ ở bốn phía lập tức không một tiếng động lui ra, trong lúc nhất thời, ngục lao chỉ còn lại Mục Kỳ cùng Mộ Dung Nghiêu bị trói chặt.

Nhìn chung quanh một chút, Mục Kỳ bỗng dưng múc một muôi nước lạnh từ thùng nước cạnh giá sắt, tạt về phía Mộ Dung Nghiêu, cho đến khi nghe thấy một tiếng kêu đau đè nén phát ra từ Mộ Dung Nghiêu, y mới ném muôi nước trong tay xuống, lạnh lùng nói, “Tỉnh?”

“Hừ.” Cúi đầu, Mộ Dung Nghiêu truyền đến một tiếng hừ lạnh từ trong miệng, sau khi đã hoàn toàn thanh tỉnh Mộ Dung Nghiêu liền quay đầu đi hướng khác, nhắm nghiền hai mắt không đáp lời.

“Đế Thượng không muốn làm khó dễ ngươi, chỉ cần ngươi thú nhận Duyên Quốc còn có bao nhiêu nội ứng và mưu kế, cùng với chuyện của Lạc Vương, chúng ta liền sẽ đưa ngươi về nước.”

“…”

Mục Kỳ đợi một lát thấy Mộ Dung Nghiêu vẫn nhắm chặt mắt không chịu mở miệng, liền nâng tay vỗ mạnh một chưởng vào ngực Mộ Dung Nghiêu.

“Ách khụ…” Một ngụm máu tươi phun ra, Mộ Dung Nghiêu vừa thở gấp vừa trừng hai mắt nhìn Mục Kỳ, giọng đầy căm hận, “Muốn giết cứ giết, đừng làm những thứ vô nghĩa.”

Mục Kỳ nhíu mày, “Giết ngươi rất dễ dàng, phương thức tra tấn sống không bằng chết không phải chỉ có Duyên Quốc mới có, ngươi cần gì phải khó xử chính mình.”

“Cáp! Ha ha… Ha ha ha ha!” Mộ Dung Nghiêu đột nhiên cười to ra tiếng, ngẩng đầu giống như chế giễu nhìn Mục Kỳ, “Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Cho dù ta có nói ra, liệu Dung Sở Hoa sẽ tha ta một mạng? Cáp, nếu đến cùng đều phải chết, ta cần gì phải bán đứng tổ quốc của ta?” Ngừng lại một chút, Mộ Dung Nghiêu cắn răng tiếp tục nói: “Sống không bằng chết thì như thế nào? Từ lúc ta rời khỏi Duyên Quốc bước vào Chiêu Quốc cũng đã sống không bằng chết rồi!”

“Chiêu Quốc chưa bao giờ bạc đãi ngươi.” Mục Kỳ lạnh lùng lên tiếng.

“Đừng ở trước mặt ta nói điều phù phiếm, ta cảm thấy thật ghê tởm!”

Mục Kỳ nghe vậy, lập tức lãnh mặt vỗ một chưởng lên đầu vai Mộ Dung Nghiêu, khiến đối phương lại phun một ngụm máu tươi ra, Mục Kỳ nhanh chóng nghiêng thân né qua, trầm giọng nói: “Đưa ngươi tới là phụ vương của ngươi, Chiêu Quốc mấy năm nay cũng không có ý định muốn gây chuyện, đều do Duyên Quốc các ngươi lần lượt ép bức.”

“Khụ khụ khụ…Cáp… lời này của Mục tướng thật sự là buồn cười!” Mộ Dung Nghiêu trưng ánh mắt oán hận nhìn Mục Kỳ, “Chiêu Quốc các ngươi hai mươi năm trước đã thương tổn hết trăm vạn người Duyên Quốc chúng ta, bức Duyên Quốc phải thần phục. Từ hai mươi năm trước đến nay, dân chúng Duyên Quốc khổ không nói nổi, hiện tại lại nói không có ý định gây chiến? Nếu Duyên Quốc không hề phòng bị, chẳng phải là đã sớm bị diệt quốc!?”

Mục Kỳ hừ lạnh một tiếng, “Hai mươi năm trước là Duyên Quốc đến xâm phạm lạnh thổ nước ta trước, dân chúng Chiêu Quốc cũng vì thế mà chịu đủ cực khổ.”

“Nghiệp thành cùng hai tòa thành lân cận vốn là quốc thổ của Duyên Quốc ta, trăm năm trước bị Chiêu Quốc các ngươi ép bức cướp lấy, Duyên Quốc bất quá chỉ muốn đoạt lại quốc thổ của mình thì có gì sai cơ chứ?” Mộ Dung Nghiêu trừng hai mắt đỏ ngầu kêu lên.

Mục Kỳ trầm mặc nhìn Mộ Dung Nghiêu, mày hơi hơi nhăn lại. Lời của Mộ Dung Nghiêu nói cũng không sai, Nghiệp thành, Mộc Châu thành cùng Lăng Bách thành trăm năm trước quả thật là quốc thổ của Duyên Quốc, nhưng quy thuộc Chiêu Quốc đã hơn trăm năm, từ lâu đều chỉ có bách tính Chiêu Quốc sinh sống. Duyên Quốc cho dù có muốn tiến công bằng sức mạnh cũng không làm được gì, chính là cùng một người Duyên Quốc tranh luận về chuyện này quả thật không hề có tác dụng, đối người dân của hai nước Duyên Chiêu mà nói, lập trường của cả hai đã sớm bất đồng với nhau từ lâu.

“Nói chính mình không hề có lòng muốn gây chiến? Trăm năm trước chẳng lẽ không phải Chiêu Quốc đến xâm phạm nước ta trước sao? Người họ Dung trời sanh tính giả dối, hư tình giả ý, Dung Sở Hoa “nhân quân” này bất quá cũng chỉ là kẻ giả nhân giả nghĩa thôi!”

(nhân quân~ vị vua hòa ái)

Mục Kỳ không muốn rối rắm đề tài này, không hề có chút phản ứng với những lời Mộ Dung Nghiêu nói, lát sau chỉ lạnh nhạt phun ra một câu, “Thái tử Duyên Quốc mất sớm, Tam hoàng tử thuở nhỏ trí tuệ hơn người, rất được lòng của Duyên đế, định lập làm tân thái tử, nhưng lại bị quần thần phản đối, lý do là vì trước Tam hoàng còn có hai vị hoàng tử, dù có lập thái tử cũng không tới phiên Tam hoàng tử…Cứ thế bảy năm trước, khi chất tử tiền nhiệm của Duyên Quốc tạ thế, Duyên đế đã đặc phái ngươi trở thành tân chất tử đến Chiêu Quốc.”

Ngữ điệu của Mục Kỳ vô cùng bằng phẳng, nhưng lại như gằn từng tiếng mà lạnh lùng nói hết câu. Mỗi một từ nói ra đều khiến cho thân thể của Mộ Dung Nghiêu tùy theo run rẩy một chút, cuối cùng cũng nhẫn không nổi nữa, rống lớn một tiếng: “Câm miệng!”

Mộ Dung Nghiêu điên cuồng giãy dụa, xích sắt trên người hắn không ngừng hoảng động phát ra những thanh âm chói tai, một bên lại mơ hồ nhớ đến khung cảnh bảy năm trước, phụ vương vẻ mặt từ ái nhìn hắn, khuyên bảo hắn vì dân chúng Duyên Quốc vì tương lai Duyên Quốc chịu nhục đi đến Chiêu Quốc, còn có vẻ mặt đồng tình của bọn đại thần cùng vẻ mặt vui sướng của bọn tiểu nhân khi thấy người khác gặp họa!

“Nghiêu Nhi, ngươi là vì nghiệp lớn của Duyên Quốc mà chịu nhục, trăm ngàn phải cẩn thận, đợi sự thành rồi về nước, ngươi chính là công thần của Duyên Quốc

!”

“Các ngươi nghe có rõ không? Tam hoàng tử phải đi đến Chiêu Quốc làm chất tử!”

“Thật sự là đáng thương a!”

“Đúng vậy, chuyến này vừa đi chỉ sợ có thể trở về hay không còn chưa biết…”

“Tam hoàng tử phải đi Chiêu Quốc?”

“Đúng vậy, Tam hoàng tử tám phần là vô duyên với Vương vị rồi, ha ha!”

Càng lúc càng nhiều hồi ức trổi dậy trong tâm trí, Mộ Dung Nghiêu giãy dụa càng thêm lợi hại, thẳng đến khi câu nói của Mục Kỳ nhẹ nhàng thổi đến hắn mới ngừng lại, “Ngươi đã sớm bị Duyên Quốc buông bỏ rồi. Tử thủ có ý nghĩa gì?”

Thẳng thừng nhìn vào Mục Kỳ, Mộ Dung Nghiêu đột nhiên ha ha cười rộ lên, nước mắt không nhịn được chảy xuống, cố gắng hít sâu một hơi, hắn dứt khoát nói: “Thì tính sao? Cho dù chết tại đây, cho dù có bị phản bội buông bỏ, ta vẫn là Tam hoàng tử của Duyên Quốc!” Nói xong, hắn liền nhắm lại hai mắt, không có bất luận phản ứng gì với Mục Kỳ nữa.

Mục Kỳ lạnh lẽo nhìn Mộ Dung Nghiêu, sau một lúc lâu, song phương đều không có bất luận động tĩnh gì. Một hồi sau Mục Kỳ thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi, nhóm thủ vệ một lần nữa tiến vào ngục giam, Mộ Dung Nghiêu vẫn nhắm hai mắt, thân thể bị treo trên giá sắt không nhúc nhích, như là người đã chết.

Rời khỏi mật lao, dương quang chói mắt làm cho Mục Kỳ không khỏi nhíu lại hai mắt. Mục Kỳ đứng ở tại chỗ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi lại như không tiếng động thở dài một hơi, theo sau mới bước nhanh rời đi.

Tĩnh An điện là nơi riêng tư mà Chiêu Đế dùng để nghỉ ngơi sau khi xử lý chính sự.

Thời điềm Mục Kỳ đến đây, Dung Sở Hoa vẫn bận rộn phê chuẩn tấu chương, đang muốn quỳ xuống thỉnh an, lại bị Dung Sở Hoa phất tay ngăn lại, “Không cần đa lễ.”

Dung Sở Hoa tỏ ý bảo Mục Kỳ ngồi qua một bên, hắn nhanh chóng xử lý tấu sớ trong tay, theo sau mới ngẩng đầu nhìn hướng Mục Kỳ, chậm thanh hỏi, “Thẩm vấn xong rồi?”

“Dạ vâng.” Mục Kỳ gật gật đầu, thấp giọng đáp: “Mộ Dung Nghiêu liều chết không nhận tội, không nhanh được.”

“Vô liêm sỉ!” Dung Sở Hoa hung hăng ném bút lông trong tay lên án thư, hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Kể cả nội ứng của Duyên Quốc cùng chuyện của Sở Hoa cũng không hỏi được gì sao?”

“Thần vô năng.” Mục Kỳ đứng dậy quỳ xuống, thản nhiên thuyết.

“Không quan hệ đến ngươi…” Dung Sở Hoa nhu nhu thái dương, “Không nghĩ tới Mộ Dung Nghiêu chết đã đến nơi cư nhiên còn mạnh miệng như vậy, nhốt thêm hai ngày, nếu còn không được thì sẽ giết chết rồi trả về Duyên Quốc.”

“Dạ!” Mục Kỳ đáp.

“Còn có chuyện gì?” Thấy Mục Kỳ còn quỳ dưới đất, Dung Sở Hoa hỏi.

“Thần tự thỉnh đến Duyên Quốc.” Mục Kỳ cúi người nói.

“Ngươi?” Dung Sở Hoa chọn mi, “Đưa một chất tử đã chết về nước, còn không cần thừa tướng của Đại Chiêu phải tự thân xuất mã đi!?”

“Đưa Mộ Dung Nghiêu về nước, là cho Duyên Quốc một cái cảnh cáo, một phần cũng là lưu lại một chút tình diện

(tình cảm và thể diện). Chuyến đi này của thần mà nói, từ thái độ của Duyên Quốc có thể tìm ra chút manh mối, còn nữa, tình báo về Duyên Quốc mấy năm gần đây càng ngày càng ít, nhân cơ hội lần này để thu thập thêm tình báo thật sự rất hữu dụng.”

“Việc thu nhập tình báo trẫm nhớ rõ là công việc của ảnh vệ, như thế nào, vừa gả nhập An Quốc Hầu phủ đã nghĩ đến muốn giúp đỡ cho Hoài Viễn rồi?” Dung Sở Hoa tựa người ra sau, câu khóe môi cười cười nhìn Mục Kỳ.

“Thần không có ý như vậy.” Mục Kỳ rũ mắt, dừng một chút mới nói thêm, “Thần cùng Lạc Vương đã tương giao được một thời gian, biết Lạc Vương từng sinh hoạt tại Duyên Quốc, dịp này thân còn muốn tra thêm về cuộc sống của Lạc Vương lúc còn sống, cũng muốn nhìn một chút xem có thể tận lực thu nhập được tin tức gì không!?”

Dung Sở Hoa thu lại tươi cười, bình tĩnh nhìn Mục Kỳ, suy tư một lát, mới chậm rãi nói: “Ngươi nếu có ý muốn đi thì liền chuẩn bị đi! Bất quá nhớ lấy mọi sự phải cẩn thận, tình hình trong Duyên Quốc không rõ, hết thảy đều đặt an toàn lên trước, nếu bởi vì chuyện này mà tổn thất một thừa tướng đắc lực, trẫm cũng chẳng cảm thấy cuộc đánh đổi này có lợi gì!?”

“Thần đã biết.”

“Ai, ngươi lại mang đến cho trẫm một nan đề, vừa thành thân đã sai khiến ngươi ra ngoài, dân chúng bách tính khẳng định sẽ mắng trẫm bất nhân a…” Bố trí chính sự xong, Dung Sở Hoa nhìn Mục Kỳ, thở dài một hơi khoa trương nói: “Còn có Hoài Viễn, lúc hắn nóng giận cũng không phải tầm thường, lần trước vì chuyện ngươi yêu cầu tứ hôn trẫm đã né tránh hắn thật lâu, lúc này nếu còn phải gánh thêm một tội danh oan ức, Hầu phủ bên kia ngươi tự giải quyết đi!”

“…Thỉnh Đế Thượng yên tâm.” Ánh mắt của Mục Kỳ lóe lóe, cúi đầu đáp lời.

“Yên tâm mới là lạ.” Dung Sở Hoa rút lại khóe miệng nhỏ giọng nói thầm một câu, theo sau mới vung lớn cánh tay, đối Mục Kỳ nói: “Tốt lắm, nói xong mọi chuyện rồi ngươi cũng về đi!”

Mục Kỳ hành lễ rồi lui ra, Dung Sở Hoa ngưỡng mặt tựa lưng vào y bối, sau một lúc lâu mới tuyên nội thị vào hạ chỉ.

Lúc trở lại Hầu phủ đã là chạng vạng, Mục Kỳ không để cho hạ nhân thông truyền, trực tiếp vận dụng khinh công bay trở về trong viện. Đẩy cửa ra, nhìn thấy Bộ Hoài Viễn đang tựa vào ghế nằm nhìn tư liệu, án kỷ bên người còn đang đặt thêm vài quyển, Mục Kỳ nhíu mi, lãnh mặt đi vào.

“Đã trở lại?” Thấy Mục Kỳ tiến vào, Bộ Hoài Viễn lập tức buông tư liệu trong tay, giương mắt hỏi.

“Không phải ngươi đang nghỉ ngơi sao?” Mục Kỳ lạnh giọng nói.

“Ngủ không được, liền đem vài thứ ra xem.” Nhìn thấy sắc mặt của Mục Kỳ không tốt, Bộ Hoài Viễn mỉm cười, nhẹ giọng giải thích, “Yên tâm, thân mình của ta vô sự, sẽ không miễn cưỡng.”

“…” Mục Kỳ liếc liếc mắt, nhìn thấy quyển tông trên án kỷ, mày mặt nhăn nhíu càng chặt. Tuy rằng y biết tính cách của Bộ Hoài Viễn không phải là loại người thích cậy mạnh, làm việc đều thực có chừng mực, cũng luôn chú trọng sức khỏe của mình. Nhưng vừa nhìn đến mấy quyển tư liệu kia y liền không thoải mái, lại càng không muốn để cho Bộ Hoài Viễn dính vào những chuyện lo lắng phiền hà.

“Tốt lắm, tới tìm ta có chuyện gì?” Bộ Hoài Viễn ôn nhu nói, nhanh chóng lướt sang đề tài khác không nhắc đến chuyện nghỉ ngơi nữa.

“…” Mục Kỳ còn chưa nghĩ ra phải mở miệng thế nào, liền trầm mặc một trận.

Bộ Hoài Viễn thấy thế liền nhẹ nhàng gõ gõ ngón trõ lên án kỹ, thầm nghĩ xem ra Mục Kỳ quả thật là có chuyện muốn nói. Lập tức ngồi ngay ngắn thân mình, hắn lại ôn nhu hỏi hỏi: “Chuyện gì?”

“… Mộ Dung Nghiêu sẽ không sống nổi hai ngày nữa.” Mục Kỳ nghĩ nghĩ vẫn là nói ra.

“Ân.” Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, hắn vốn là kẻ đáng chết.

“Đế Thượng đã hạ lệnh, sau khi Mộ Dung Nghiêu chết sẽ được đưa về Duyên Quốc.”

“Ân.” Đuổi về Duyên Quốc cũng chẳng có gì lạ.

“Ta đã tự thỉnh đi hộ tống, Đế Thượng cũng đã phê chuẩn.” Mục Kỳ thản nhiên nói.

“Cái gì?” Bộ Hoài Viễn cao giọng, hai mắt kinh ngạc nhìn về phía Mục Kỳ, nhíu chặt mi gian

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio