Thời điểm trở về phòng, sắc mặt của Bộ Hoài Viễn đã khôi phục như bình thường, trái lại không có chút nào nhìn ra được dấu hiệu của bệnh trạng. Mục Kỳ cẩn thận quan sát một phen, thấy tinh thần của hắn quả thật rất tốt, lúc này mới thoáng yên lòng. Y cũng biết đại khái mọi chuyện có lẽ liên quan đến cái người tên Liễu Phù Phong kia, đã giúp Bộ Hoài Viễn bình ổn thân thể, tuy rằng trong lòng ẩn ẩn có chút mất hứng, nhưng y cũng vì thế mà cảm thấy may mắn một phen.
Sau khi trở về, Bộ Hoài Viễn không có nói với y những gì xảy ra khi đi ra ngoài, Mục Kỳ cũng không có chủ động nhắc tới. Bởi vì bọn họ đều đang đợi cho đến khi biết được tình huống cụ thể trên đảo.
Thân thể Mục Kỳ vốn khỏe mạnh nên khôi phục rất nhanh, nằm qua một đêm, đến buổi chiều hôm sau y cơ bản đã có thể xuống giường đi lại. Bất quá dù sao điều kiện trên thuyền cũng không tốt, hơn nữa địa phương kia của Mục Kỳ đã bị xé rách nghiêm trọng, miệng vết thương còn chưa hoàn toàn phục hồi như cũ. Bởi vậy Bộ Hoài Viễn vẫn cường ngạnh yêu cầu Mục Kỳ nằm nghỉ ngơi trên giường nhiều hơn chút.
Gian phòng ngủ này của hai người nằm ở trung tâm chiếc thuyền, mà từ lúc thuyền bắt đầu rời bến đên này cũng coi như ổn định. Bên trong phòng có một cửa sổ bằng gổ, khi mở ra còn có thể nhìn thấy biển cả mênh mông. Bất quá vì lo lắng thân mình Mục Kỳ còn chưa thể ra gió, nên cửa sổ trong phòng luôn bị đóng chặt, chỉ có vào ban ngày mới có chút ánh sáng mặt trời chiếu vào qua khe cử. Cũng không biết có phải vì thanh âm sóng biển ở ngoài cửa sổ luôn truyền đến mà đã làm cho mọi người khi nghe được cũng cảm thấy thập phần mát mẻ.
Đến chạng vạng, Mục Kỳ vừa tự mình uy cho tiểu bảo bảo uống hết một chén nước cơm, Bộ Hoài Viễn liền bưng một mâm thức ăn trở vào. Mục Kỳ kinh ngạc nhìn Bộ Hoài Viễn cẩn thận đem thức ăn đặt lên bàn, có điểm xuất thần. Cảnh tượng hiện tại này là thứ mà y đã trông mong rất nhiều năm, nay đã hiện diện trước mắt, y ngược lại cảm thấy có điểm không chân thật.
“Nghĩ cái gì đó? Bảo bảo đã ngủ, trước ăn một chút gì đi!” Bộ Hoài Viễn vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Mục Kỳ đang sững sờ, không khỏi cười nói.
Vầng thái dương còn chưa hoàn toàn chìm vào mặt biển, vài tia sáng còn lại vẫn len lỏi xuyên thấu vào căn phòng. Mục Kỳ nghe được thanh âm chậm rãi lấy lại tinh thần, đem tiểu bảo bảo thu xếp ổn hỏa, mới vén chăn rời giường, đi đến bên cạnh bàn.
Bộ Hoài Viễn đã sớm một bước đem mọi thứ trên bàn bày biện xong, sau đó liền quay sang giúp đỡ Mục Kỳ ngồi xuống. Bởi vì hai người không mang theo hạ nhân lên thuyền, mà Ảnh Cửu Ảnh Thập cũng không phải người tỉ mỉ trong việc phục dịch. Nên trong một ngày một đêm qua, mọi việc đều do một tay Bộ Hoài Viễn toàn tâm toàn lực chiếu cố Mục Kỳ, đây cũng coi như đã quay lại nhịp sống thường nhật của hai người lúc trước.
“Trên thuyền điều kiện không tốt, ăn trước cái này đã. Ta có hỏi qua bọn họ rồi, ngày mai có thể sẽ đến nơi.” Bộ Hoài Viễn vừa gấp thức ăn cho Mục Kỳ một bên vừa ôn nhu lên tiếng.
Mục Kỳ như có điều suy nghĩ mà khẩy khẩy hai cái, cuối cùng nhíu mi, mở miệng hỏi: “Ngươi tin người nọ?”
Bộ Hoài Viễn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mục Kỳ, sợ là trong lòng đối phương đang lo lắng, liền ngẩng đầu lên mỉm cười: “Ta không hoàn toàn tin hắn, bất quá luôn luôn có vài chổ có thể tin tưởng.”
“Chỗ nào có thể tin? Ta xem bọn họ rất khả nghi, đột nhiên lại xuất hiện như vậy, chẳng biết ngọn chẳng biết nguồn, còn mang chúng ta lên đảo… Ngươi như thế nào không đợi thêm một chút, chờ chúng ta trở về ổn định mọi thứ, đến khi ta tỉnh lại rồi hẳn quyết định.” Mục Kỳ buông bát nhu nhu mi tâm, y vẫn cảm thấy là nên để cho chính y tự lên đảo tra xét mọi chuyện trước thì hơn.
Bộ Hoài Viễn vội trấn an, cầm lấy bàn tay của Mục Kỳ, “Đều sẽ phải lên đảo, sớm một ngày cũng tốt, huống chi… Ta cảm thấy bộ dạng của hắn có chút quen mặt.”
“Quen mặt?” Mục Kỳ nghi hoặc nhìn về phía Bộ Hoài Viễn. Từ lúc tỉnh lại y còn chưa chính thức gặp mặt cái người kêu Liễu Phù Phong kia, cũng không biết một thân diện mạo của hắn ra sao.
“Ân.” Bộ Hoài Viễn suy tư một chút, mới chậm rãi giải thích: “Bộ dạng của người kia có vài điểm tương tự với nương ta…”
Mục Kỳ nhíu mày, mẫu thân của Bộ Hoài Viễn đã rời đi từ mười năm trước. Lúc ấy y cùng với Bộ Hoài Viễn đều đã trưởng thành, tự nhiên vẫn nhớ rõ bộ dạng của sư phụ. Bởi vậy nếu Bộ Hoài Viễn nói bộ dạng của người kia có điểm tương tự, vậy chắc hẳn giữa hai người thật sự có vài nét giống nhau.
“Ngươi hoài nghi hắn cùng với nương có quan hệ? Hoặc là nói…cùng mẫu gia của nương có quan hệ?” Mục Kỳ cúi đầu trầm ngâm, sư phụ cùng mẫu thân của y đều đã đến Thịnh Kinh của Chiêu Quốc, nhưng quê quán thân sinh của hai người họ là nơi nào bọn y cũng không biết rõ. Nếu Vô Âm đảo này là mẫu gia của sư phụ thì xem ra cũng không phải nơi nguy hiểm.
Bộ Hoài Viễn gật gật đầu, “Nương của ta họ Liễu, mà người này cũng họ Liễu, vã lại bộ dạng cũng có chút tương tự. Hơn nữa nương từ nhỏ chưa từng đề cập qua chuyện của mẫu gia, mười năm trước lại đột nhiên rời đi, nay đột nhiên truyền tin trở về, chung quy cũng có chút ăn khớp. Bất quá cũng còn rất nhiều điểm kỳ quái còn chưa câu thông, xem ra phải đợi đến khi lên đảo, gặp được nương thì mới biết được.” Nói đến mặt sau, Bộ Hoài Viễn liền thu hồi tươi cười, thanh âm cũng trở nên có chút đạm bạc.
Mục Kỳ biết trong lòng hắn còn có chút để ý đến việc năm đó sư phụ không nói một tiếng đã rời đi. Nhưng y cũng không biết nói gì để an ủi, chỉ có thể trở tay cầm chặt lấy Bộ Hoài Viễn. Bất quá trong lòng Mục Kỳ cũng có chút khó hiểu, năm đó trước khi Liễu Vô Mộng rời đi đã từng cố ý tìm đến y, còn nói cho y việc phải đi tìm phương pháp cứu Bộ Hoài Viễn. Nếu bà đã về mẫu gia tìm biện pháp chữa trị, thì tại sao qua nhiều năm như vậy vẫn không có một chút tin tức nào?
Buổi tối, Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ vẫn mỗi người nằm ở một bên giường, bất quá so với ngày hôm qua, bên trong giường còn có thêm một tiểu bảo bảo. Trước khi ngủ, Bộ Hoài Viễn thật cẩn thận thay tả cho tiểu bảo bảo đang nằm trên giường. Tuy rằng trọng trách uy bảo bảo ăn trong ngày hôm nay đều giao cho Mục Kỳ, nhưng những chuyện khác đều do một tay Bộ Hoài Viễn ôm lấy hết. Dù sao Bộ Hoài Viễn làm việc so với Mục Kỳ còn muốn cẩn thận hơn không ít.
“Đứa nhỏ này trái lại rất thân cận với ngươi à.” Mục Kỳ không quá cao hứng trừng mắt nhìn bảo bảo đang không ngừng hướng trên người Bộ Hoài Viễn cọ a cọ. Rốt cuộc ai mới là người đã mang thai mười tháng rồi đem ngươi sinh ra hả, đúng là vật nhỏ không lương tâm nga!
Bộ Hoài Viễn nhìn khóe môi khẽ mím cùng biểu tình mặt nhăn mày nhó Mục Kỳ, phốc một tiếng cười khẽ, “Phụ tử vốn đã thân cận.”
“Cũng không thấy nhóc thân cận với ta như vậy.” Mục Kỳ hơi bất mãn cắn lại một câu.
“Phụ thân ngươi mới trước đây cũng thân cận với ta như vậy à, quả thực là cha nào con nấy.” Bộ Hoài Viễn nhìn Mục Kỳ cười nói, một bên lại vỗ nhẹ lên chiếc mông vừa được thay tả của tiểu bảo bảo.
Mục Kỳ hơi hơi cứng mặt, sắc mặt cổ quái phiên cái xem thường.
“… Tốt lắm, đổi xong rồi, đến, ôm con trai của ngươi này.” Bộ Hoài Viễn mềm nhẹ hoàn thành một bước cuối cùng, sau đó liền đem bảo bảo đưa cho Mục Kỳ. Mục Kỳ khinh thủ khinh cước tiếp nhận tiểu bảo bảo phóng vào trong ngực hống hống, Bộ Hoài Viễn thì đứng dậy đem tã cũ vứt qua một bên.
Tiểu bảo bảo phi thường ngoan ngoãn, mặc dù thời gian sinh ra có chút sai biệt, nhưng từ lúc ra đời đến nay đều luôn khiến cho mọi người yêu thương, như lúc này đây, bé con vừa cọ cọ trong ngực Mục Kỳ vài cái liền híp mắt ngủ say. Sau khi Bộ Hoài Viễn ném tã rửa tay xong trở về, liền nằm lên giường, nhìn đến bảo bảo đã muốn bình yên an giấc, nhịn không được vươn tay sờ sờ cái cằm nhỏ của con. Khi nhìn đến bảo bảo trông cơn mơ ngủ nhăn lại cái mũi, hắn mới nhẹ nhàng cười lên tiếng.
Qua lát sau, Bộ Hoài Viễn cố nhịn cười, tiếp tục trạc trạc mặt đứa nhỏ, “Đứa nhỏ này thật sự rất nhu thuận, thật sự rất giống với ngươi khi còn bé.”
“Rất giống với ta hồi bé?” Mục Kỳ đang nhìn Bộ Hoài Viễn trêu đứa nhỏ, trong lòng không ngừng xao động một loại cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, đột nhiên nghe được những lời Bộ Hoài Viễn nói, y có hơi sửng sốt một chút. Nhướn mi nhìn lại đối phương, y nhớ rõ mình mới trước đây vẫn thường bị cha mắng là tính tình gàn bướng tinh nghịch à.
“Ân, ngươi lúc nhỏ rất là ngoan, sau khi trưởng thành thì có hơi mê chơi chút, nhưng vẫn nhu thuận như trước.” Trong đôi mắt đen lấy của Bộ Hoài Viễn lúc này tất cả đều là sự ôn nhu, một bên lại nhẹ giọng nói với đối phương.
“Phải không?” Mục Kỳ bĩu môi, từ chối cho ý kiến, trái lại còn nhắc tới một sự kiện quan trọng khác, “Nên đặt tên gì cho con đây?”
“Ân, cũng nên đặt tên rồi.” Bộ Hoài Viễn cũng nghiêm túc gật gật đầu, rồi sau đó mỉm cười nhìn về phía Mục Kỳ, “Ngươi chọn đi.”
Mục Kỳ cũng không có cự tuyệt, kỳ thật từ nhiều năm trước y đã bắt đầu lo lắng đến vấn đề tên gọi của đứa nhỏ trong tương lai. Thậm chí y cũng đã sớm có một đống phương án suy tính, bất quá hiện tại nói muốn dùng ngay cũng là nhất thời nghĩ không ra. Chống đầu suy nghĩ nửa ngày, ánh mắt của Mục Kỳ mới sáng lên, vui vẻ nói: “Vậy kêu Thiều Minh đi, Bộ Thiều Minh.”
Bộ Hoài Viễn thấp giọng niệm lại một lần, sau mới cười cười gật đầu, “Tốt a, vậy gọi là Thiều Minh.”
Thởu thiếu thời, khắc cốt minh tâm, một đời không quên.
“Minh nhi ngoan, về sau lớn lên phải hảo hảo hiếu thuận phụ thân, biết không?” Bộ Hoài Viễn đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng nói với tiểu bảo bảo đã ngủ say.
Mục Kỳ nghe đến đây, hốc mắt đột nhiên đỏ ửng, nhất thời hai người đều không nói gì nữa. Bọn họ đã dự đoán hết tất cả những điều sẽ xảy đến, cũng đưa ra những dự tính đối với những trường hợp tồi tệ nhất. Chẳng qua không đến một khắc cuối cùng, bọn họ đều sẽ không bỏ cuộc.
Ngày hôm sau vẫn gió êm sóng lặng như trước, sau giờ ngọ, Liễu Phù Phong tự mình đi đến phòng của Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ báo cho hai người biết, còn vài cái canh giờ nữa bọn họ sẽ lên đảo, dặn dò hai người có thể chuẩn bị một phen. Đây cũng là lần đầu tiên Mục Kỳ nhìn thấy bộ dạng của Liễu Phù Phong, quả thật như lời Bộ Hoài Viễn, đối phương xác thực có nhiều nét tương tự với nương của hắn.
Kỳ thật, Bộ Hoài Viễn cũng có chút di truyền từ tướng mạo của Liễu Vô Mộng, bởi vậy hai người nhìn qua cũng có chút tương tự. Ấn tượng của Mục Kỳ đối Liễu Phù Phong không tính là tốt, nhưng sau khi gặp mặt, cảm giác cũng không tính kém. Hơn nữa nếu Bộ Hoài Viễn không có đoán sai, có lẽ đôi bên còn có chút quan hệ thân thuộc với nhau, cũng nhớ vậy mà cách nói chuyện giữa cả hai cũng ôn hòa hơn nhiều.
“Mấy ngày qua ở trên thuyền, hai ngươi các ngươi đã vất vả, đợi lên bờ rồi thì nghỉ ngơi một đêm. Ta cũng sẽ phân phó hạ nhân chuẩn bị chút sữa dê cho đứa nhỏ.” Liễu Phù Phong đại khái đã biết hai ngày ở trên thuyền này, Bộ Hoài Viễn Mục Kỳ cùng đứa nhỏ đều chưa thể nghỉ ngơi tốt, bởi vậy trước khi rời khỏi phòng mới cố ý nói thêm điều này.
Bộ Hoài Viễn nghe xong cười yếu ớt cảm tạ một phen, Mục Kỳ cũng theo Bộ Hoài Viễn cảm ta Liễu Phù Phong. Hai đại nhân bọn họ thì không sao, nhưng cứ để đứa nhỏ uống nước cơm thế này thì cũng có chút lo lắng. Tuy rằng tiểu Minh nhi thủy chung vẫn nhu thuận như lúc đầu, nhưng có thể uy chút sữa dê cho con thì càng tốt. Về phần bà vú, xem ra phải đợi đến khi trở lại bờ rồi.
“Nương của ta đang ở trên đảo sao?” Có lẽ là vì sắp đến đảo, Bộ Hoài Viễn rốt cục vẫn không nhịn được, trước một bước hỏi ra miệng.
Liễu Phù Phong bình tĩnh nhìn hai người liếc mắt một cái, sau đó đột nhiên không hiểu sao lại khẽ thở dài một hơi, rồi đáp lời: “Tại, bất quá tình huống cụ thể vẫn là chờ các ngươi lên đảo nhìn thấy rồi nói.” Sau đối phương dường như không muốn nói gì nữa, xoay người ly khai.
Còn lại Bộ Hoài Viễn cùng Mục Kỳ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trở về phòng.
Đến buổi chiều, thuyền bắt đầu cập bờ, Bộ Hoài Viễn đứng ở sàn tàu nhìn phía trước. Trên suốt quảng đường, việc điều khiển tàu đều do người của Liễu Phù Phong lo liệu, tuy rằng hắn đã sớm âm thầm phân phó Ảnh Cửu Ảnh Thập chú ý đến hành trình. Nhưng dù sao trên biển cũng đầy rẩy phong ba quỷ quyệt, trước sau đều khó đánh giá chính xác được lộ tuyến. Xem ra nếu phải đi về, bọn họ vẫn cần đến sự trợ giúp của người trên đảo.
Chỉ chốc lát thuyền đã đến bờ, Liễu Phù Phong trước một bước hạ thuyền. Bộ Hoài Viễn một bên đỡ lấy Mục Kỳ đang ôm đứa nhỏ đi theo sau đó, Ảnh Cửu Ảnh Thập thì đi áp chót, cuối cùng là người trên thuyền. Lúc này trên bến phà đã có vài người ăn mặc như hạ nhân thị nữ dắt ngựa đứng chờ. Đợi tất cả mọi người đi đến, đoàn người mới hành lễ, thỉnh mọi người lên xe ngựa.