Hạ Minh Hiên x La Giác (tiếp theo)
La Giác hôn mê đã hơn mười ngày. Y vẫn nằm ở trên giường, không có chút cảm quang. Y chỉ có thể thông qua những lời thân mật mà Hạ Minh Hiên nói ở bên tai, thô sơ giản lược tính toán thời gian. Mấy ngày nay, y cảm nhận được Hạ Minh Hiên đang rất lo lắng cùng nóng vội, trong lòng lại ẩn ẩn cao hứng. Kỳ thật trừ bỏ lúc ban đầu lực bất tòng tâm, y rõ ràng có thể cảm giác được tình huống của mình đang chuyển biến tốt lên, tuy rằng có thể cảm giác được thân thể càng ngày càng suy yếu, nhưng ít ra thời gian thanh tỉnh cũng dài hơn, thời gian mê man lại ngắn đi. Y cảm thấy không qua bao lâu nữa, y hẳn là có thể khống chế thân thể của mình một lần nữa, còn có thể mở hai mắt ra.
Y tưởng, sau khi tỉnh lại y nhất định phải đối Hạ Minh Hiên nói cho rõ. Y nghe được những lời hắn nói ở bên tai, mà lời đã nói ra rồi thì không thể hối hận, hắn thế nhưng đã đáp ứng với y rồi! Kỳ thật, y cũng sớm tính được đối phương sẽ đáp ứng. Nếu không phải có mười phần nắm chắc Hạ Minh Hiên đã động tâm, y như thế nào sẽ cho người ta thấy cõi lòng mình. Hai mươi năm trời đăng đẳng y đều có thể nhẫn nhịn được, như thế nào có chút xíu thời gian thế này y lại không thể kiềm chế nổi. La Giác trong lòng không khỏi có chút đắc ý cười to.
Y biết, thân thể mình mấy ngày gần đây có chút nóng lên, y cứ tưởng đâu hẳn là do tác dụng phụ của dược nên thân thể mới có chút bài xích thôi. Lại nói tiếp, mấy ngày phải uống dược này, thật sự là phi thường khổ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến được Hạ Minh Hiên miệng đối miệng uy dược, y liền không còn biết khổ là gì, chỉ có một chút đau lòng Hạ Minh Hiên từ nhỏ không thích chịu khổ lại phải cùng y chịu đựng thứ dược này. Nhưng hôm nay, sau khi y bị uy dược liền cảm thấy cả người khó chịu, vị đạo buồn nôn khiến y nhịn không được phun hết đống thuốc này ra. Y có thể rõ ràng cảm nhận được, bản thân cùng với người đang ôm lấy mình đều có chút run run. Trong lòng y lại nhịn không được có chút thầm oán thân thể của mình, cư nhiên làm cho người y yêu lo lắng như vậy.
Nhưng mà kế tiếp, lời nói của Hạ Minh Hiên lại làm cho y chân chính ngây ngẩn cả người, y mang thai? Y cư nhiên mang thai! Tuy rằng không phải không nghĩ tới khả năng này, từ lúc y lần đầu tiên tính kế Hạ Minh Hiên, y đã lo lắng qua vấn đề đứa nhỏ. Bởi vì không muốn để đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch của y, cũng sợ làm cho Hạ Minh Hiên không cam lòng, nên từ lần đầu tiên quan hệ, y đã dùng dược ngừa thai. Ba năm qua, mọi chuyện đều dựa theo suy nghĩ của y, quan hệ của hai người cũng từng bước một tiến triển, không nghĩ tới chỉ một lần quên dùng thuốc vào ba tháng trước, y cư nhiên đã có.
Giờ khắc này, La Giác vô cùng cảm thấy may mắn vì Hạ Minh Hiên đã yêu thương y. Y đã thổ lộ, hơn nữa Hạ Minh Hiên cũng đáp ứng rồi, nếu không y cũng thật không biết phải xử lý cái thai làm sao. Cũng may, hết thảy cũng chưa đến mức bế tắc, trừ bỏ việc y tạm thời còn chưa tỉnh được
Lời nói của Hạ Minh Hiên lại vang lên bên tai, y biết hắn đã hạ quyết tâm phải tự mình vì y giải độc. Kỳ thật y đã sớm nghĩ đến những lời hắn nói, chỉ là một cánh tay trái mà thôi, mặc dù đã phế đi, chỉ cần hắn vẫn ở tại bên người y, y căn bản không thèm để ý điều này. Cho dù không thể hoàn toàn giải độc, cho dù có lưu lại di chứng gì, với y mà nói đều không sao cả, chỉ cần cái còn xà kia không thương tổn đến đối phương, như vậy cũng đủ rồi.
Bất quá hiện tại đã có đứa nhỏ, y sẽ càng thêm phối hợp với đối phương, chỉ cần Minh Hiên cùng đứa nhỏ không có việc gì, những cái khác đều không sao cả.
Thời điểm Vân Mặc Chi đến U Đồ, La Giác đã muốn thanh tỉnh. Tuy rằng chất độc còn chưa giải hết, nhưng cũng đã thanh trừ được bảy tám phần, về phần dư độc chỉ cần chậm rãi điều trị là ổn. Bất quá cánh tay trái tuy rằng không hoàn toàn tàn phế, nhưng về sau cũng không thể dùng lực được. Nhưng nói tóm lại, đối phương đã không còn bị uy hiếp đến tính mệnh. Đối với tình huống như vậy, Vân Mặc Chi bị bà xã yêu dấu cường ngạnh lôi kéo đến nơi này, vẫn thực khó chịu. Vốn bọn họ cũng không phải bạn bè gì, chút bệnh này chỉ cần tùy tiện lôi đại một tên đại phu liền có thể giải quyết được à, cần gì phải bất hắn lặn lội ngàn dặm từ Chiêu Quốc chạy tới?
Bất quá xem tại ân tình nằm đó La Giác từng tặng cho hắn một con cổ vương giúp hắn sống đến hôm nay. Nên hắn mới đáp ứng Hạ Minh Hiên vì La Giác thanh lý toàn bộ dự độc trên người. Để tránh ảnh hưởng đến thai nhi chưa xuất thế, về phần tay trái, hắn cũng không có cách nào phục hồi như cũ, chỉ có thể nói sự thật cho hai người.
“Cũng không phải phế hoàn toàn, thời điểm tỉnh lại khí lực cũng rất tốt, ngươi không cần quá để ý.” La Giác tựa vào trên giường, không quá để ý nói. Sau khi tỉnh lại, tuy rằng độc đã giải, nhưng thân thể chung quy vẫn còn chưa khôi phục, cả người vô lực yếu ớt. Thấy vậy, y liền đơn giản nằm ở trên giường nghỉ ngơi, dù sao Hạ Minh Hiên hiện tại cũng luyến tiếc y muốn chết, cứ sợ sẽ làm cho y mệt mỏi à.
Hạ Minh Hiên cười cười không đáp, di động cái muỗng trong chén dược, khẽ múc một chút, “Ân, ngươi uống dược trước đi.”
La Giác nhấp môi một chút, liền nuốt hết muỗng dược Hạ Minh Hiên đưa qua. Loại chuyện uống dược này y đương nhiên rất phối hợp, đặc biệt là sau khi biết được trong bụng của y đã có bảo bảo.
“Trước cân nhắc đến chuyện ngươi nói trước kia đã!” Đột nhiên nghĩ đến chuyện Hạ Minh Hiên nói hai người sẽ thành thân trước đó, La Giác liền cấp tốc uống hết chén dước, mở miệng hỏi.
“Ân, chuyện nào?”
La Giác chọn mi, “Thành thân.”
“Từ từ, chờ thân thể ngươi khỏe rồi hẳn tính.” Buông bát không xuống, Hạ Minh Hiên cầm lấy khăn giúp La Giác xoa xoa miệng.
La Giác nhíu nhíu mày, quay đầu sang một bên, tay phải nhanh chóng đoạt chiếc khăn Hà Minh Hiên cầm trong tay, chíng mình từ lau, “Phế đi một bàn tay mà thôi, đừng nghĩ là ta đã trở thành một phế nhân à.”
“Vân Mặc Chi nói, ngươi phải hảo hảo tĩnh dưỡng, nếu như vậy tay trái còn có thể khôi phục. Mặc dù không thể phục hồi như cũ, nhưng mà ít nhất có thể hoạt động như người thường. Sau này không được nói đến từ “phế” kia nữa.” Nghe thấy La Giác liên tục nói vài từ phế, Hạ Minh Hiên giận tái mặt, lạnh lùng nói.
La Giác giương mắt chống lại, gặp Hạ Minh Hiên thật sự có chút sinh khí, liền loan loan khóe miệng cười rộ lên, tay phải lôi kéo quần áo Hạ Minh Hiên, lấy lòng, “Hảo, Minh Hiên, ta biết sai rồi, không nên tức giận.”
Hạ Minh Hiên bất đắc dĩ, hai người bọn họ mỗi lần nói chuyện đều sẽ có chút trêu đùa, nhưng một khi hắn thật sự sinh khí, La Giác sẽ lập tức nhường nhịn hắn. Giống như trước kia, y đều không hề tranh cãi với hắn, chỉ yên lặng lui ra phía sau, từ sau khi hai người cùng một chỗ lại biến thành lấy lòng rồi dỗ dành hắn, cuối cùng bọn họ lại hòa hảo như lúc ban đầu. Nhưng mà bởi vì như vậy, hắn mới phát hiện chính mình càng luyến tiếc khi dễ La Giác, kỳ thật người bị ăn gắt gao là chính mình mới đúng đi.
“Tùy hứng!” Hạ Minh Hiên ngồi xuống bên cạnh La Giác, mặt vẫn là lạnh lùng, thanh âm còn có chút đóng băng, giọng lại đầy trách cứ, “Lần tế Xà Tổ kia, ngươi cũng lại cậy mạnh!”
Nói đến con xà kia, La Giác liền khinh thường phi một ngụm, “Tại con xà kia phát rồ chứ bộ, ai bảo nó muốn cắn ngươi, đáng chết!”
Hạ Minh Hiên thở dài, kỳ thật hắn trách không được La Giác. Xà Tổ đã đến lúc phải thay đổi triều đại. Nhưng con lão xà kia vẫn bất tử không chết, nếu thế tân xà tổ sẽ không tuyển được, mọi chuyện sớm đã có chút ẩn ẩn rối loạn. Hơn nữa, cái còn xà kia dường như đã thành tinh, mỗi năm đều có chút không cam lòng tham gia lễ tế tự, thậm chí mấy năm gần đây, người khống chế xà đã dần dần không thể điều khiển được nó.
Vốn ngày ấy, hắn sẽ tiến hành khống chế xà tiến hành tuyển tân xà tổ, nhưng hắn lại bị lời thổ lộ của La Giác trước đó vài ngày làm cho hoảng hốt. Hơn nữa con cự xà kia, làm như đã biết được chính mình sắp thoái vị nên không cam lòng, cho nên nó đã thoát khỏi khống chế hướng về phía hắn tập kích. La Giác vì thế mới nhảy ra thẳng tắp chém cho con xà kia một nhát, cũng bị trúng độc do cự xà cắn vào tay trái. Cũng may, nội lực của La Giác thâm hậu, một kiếm đi xuống đúng ngay chổ bảy tấc, mới có thể làm cho cuộc hỗn loạn nhanh chóng được bình ổn.
“Ta bị cắn, ngươi còn có thể cứu ta, ngươi bị cắn ta cũng sẽ không cứu người a.” La Giác sợ Hạ Minh Hiên lại nghĩ nhiều, liền vội vàng bỏ thêm một câu.
“Ngươi luôn luôn để ý.” Hạ Minh Hiên phiên cái xem thường, “Ngươi lợi dụng chức quyền, đuổi giết thánh tử đoạt U Đồ ấn, thầm uy hiếp bức Giản trưởng lão thoái vị, phái người tiếp cận Tiểu Nguyệt khuyên hắn rời đi, lại ở trước mặt đả kích hắn, kê đơn ta khiến ta từng bước một rơi vào bẫy. Ngươi nói xem, chuyện nào không phải là do ngươi tính toán hết hả?”
La Giác nghe vậy cong lên khóe miệng bật cười, nghiêng đầu tựa vào trên người Hạ Minh Hiên, thẳng thừng nói toạc móng heo, “Ta chính là từng bước một tính kế ngươi đó thì sao?” Không tính kế, lấy sự ương ngạnh lại ngu ngốc của ngươi, ta phải đợi đến khi nào mới có thể khai thông được ngươi a?
“Không làm sao hết.” Hạ Minh Hiên buồn cười sờ sờ bụng La Giác, tuy rằng y khí thế bức nhân, mỗi lần đối mặt với hắn đều chưa bao giờ nhận thua ngoài miệng. Mỗi một việc đều cường ngạnh nhúng tay vào chuyện của hắn, nhưng mỗi lần như vậy đều không phải vì hắn mới bị thương sao, không phải vì hắn mà tận tâm hết sức sao? Cho dù là loại chuyện đoạt quyền này, cũng bất quá là vì hắn từng nói ra nguyện vọng của hắn là được làm tộc trưởng, dẫn dắt U Đồ từng bước một đi đến một chân trời mới, “Về sau đừng cậy mạnh, ta luyến tiếc, đau lòng.”
La Giác cười đến ánh mắt cong cong, cứ cảm thấy hết thảy những trả giá trước kia đều lập tức đáng giá vô cùng. Y vốn là người rất ngạo khí, cho dù yêu sâu đậm đến mấy, cũng sẽ không giống Phó Nguyệt kề cận đuổi theo người ta. Bởi vậy, lúc mới đầu, y chỉ nghĩ giúp người này đạt thành nguyện vọng, chính là sau lại càng sinh thêm lòng tham, càng ngày càng muốn được nhiều hơn… Bởi vậy y mới có thể âm thầm tính toán nhiều như vậy, nhưng hết thảy trả giá đều đã được hồi báo. Y nếu đã lựa chọn con đường này, tất nhiên sẽ nhất định đợi cho đối phương phúc đáp câu trả lời như y mong muốn, cũng may hết thảy đều như ý nguyện.
—–
“Ngươi là tộc trưởng, ta này lại là đệ nhất cao thủ của U Đồ, không bảo vệ ngươi, thì ai bảo hộ ngươi đây?”
“Ngươi về sau bảo vệ tốt chính ngươi cùng nhi tử là đủ rồi.”