Từ sau khi Khuynh Lạc Nhạn gả cho Phong Đình Uyên, Thừa tướng Phong Đình Uyên vị con rể này liền trở thành khách quen của Khuynh phủ.
Đáng khen cho Phong Đình Uyên,đáng khen cho cái cớ "Khuynh Lạc Nhạn nhớ thương nhà mẹ đẻ" nên mang theo nàng đến Khuynh phủ ở lại mấy ngày.
Cho nên giờ phút này ở cửa Khuynh phủ gặp hắn, Khuynh Lăng cũng không có một tia kinh ngạc.
Nhưng mà,khi nhìn về phía kia là tuấn nhan mà đáy lòng đã từng mơ đến vô số lần, Khuynh Lăng chỉ cảm thấy tình cảm kia sớm bị bản thân chôn sâu nơi đáy lòng lại bất ngờ đánh úp lại.
"Tại sao trễ như vậy mới trở về? Không biết tấn vân thành bây giờ không yên ổn sao?" Thân dài như được tạc từ ngọc, dáng người phong lưu. Phong Đình Uyên lập tức đã phát hiện hai người, vài bước liền đi tới bên cạnh Khuynh Lăng, trực tiếp đã ôm thắt lưng của nàng, không coi ai ra gì giống như hành động vô cùng thân thiết, đem nàng cẩn thận che chở đi vào phủ.
"Thừa tướng đại nhân, ngài cũng không biết, hôm nay thật đúng là hữu kinh vô hiểm (nhìn có vẻ kinh tâm động phách, nhưng cuối cùng lại không có nguy hiểm gì), tứ tiểu thư của chúng ta gặp dữ hóa lành, ánh mắt của nàng..."
Hoàn Ngọc tiếp nhận đèn lồng gia đinh đưa qua, đi vài bước tẫn trách dẫn đường cho hai người, một bên khẩn cấp muốn đem tin tức tốt này thông báo cho mọi người.
"Chạy nhanh đi thôi, ta rất đói bụng. Hoàn Ngọc ngươi đi phòng bếp một chuyến bảo bọn họ tùy tiện làm chút thức ăn mang lại đây." Theo bản năng liền đánh gãy lời nói Hoàn Ngọc thốt ra, Khuynh Lăng không biết,ở đáy lòng chính mình mâu thuẫn kia là cái gì.
Có lẽ, là vì lo lắng hắn một khi biết được hai mắt của nàng đã hồi phục thị lực , sẽ mãi mãi rời xa bản thân mình.
Cười khổ lắc đầu, nàng Khuynh Lăng, cũng bất quá cũng là một người si tình.