Cách đó mấy trượng, trên cây đào xuất hiện vô số mảnh vải quần áo, người trên cây quần áo rách nát đến thảm thương, thân mình vặn vẹo như rắn nước, là người không xa lạ với Khuynh Lăng.
Là nhị tỷ của nàng, Khuynh Lạc Nhạn.
Là chính thê mà Phong Đình Uyên dùng kiệu tám người khiêng chiêu cáo thiên hạ cưới hỏi đàng hoàng.
Dáng người yểu điệu thướt tha, dưới ánh trăng lay động ,làn da như ngọc. Giờ phút này quần áo Khuynh Lạc Nhạn không còn nguyên vẹn, nhưng có chút ít còn hơn không, thế lại càng tăng thêm cảm giác tình thú.
Tóc rối tung dán vào mặt, lưng hồn nhiên tiếp xúc với thân cây, một tiếng ngâm khẽ phát ra từ khóe miệng lại càng khiến nam nhân rong ruổi.
Mà nam nhân đang ở trên người Khuynh Lạc Nhạn vừa mới đưa lưng về phía bọn họ. Nhưng Khuynh Lăng có thể tinh tường biết hắn đang vùi đầu vào trước ngực Khuynh Lạc Nhạn, một bàn tay còn lại đang lần vào bên trong váy của nàng ta, nhu tình như nước mùa xuân. Tư thế thuần thục, giống như đã sớm cùng nhau làm đến trăm lần.
Trong chớp mắt Khuynh Lăng hận bản thân mình có khả năng nhìn thấy đến vô cùng.
Vì sao lại cố tình muốn cho nàng xem một màn như thế?
Cho dù người nọ đưa lưng về phía nàng, Khuynh Lăng cũng không thể không nhận ra hắn. Người nam nhân kia, người đang ở trên người Khuynh Lạc Nhạn còn có thể là ai đây? Trừ bỏ Phong Đình Uyên thân là phu quân của Khuynh Lạc Nhạn, còn có thể là ai đây?
Hai người phía trước làm như nàng nhìn không thấy, không hề cố kỵ trình diễn tiết mục thân mật trước mặt nàng, lúc này đây, lấy trời đất làm giường nơi hoang dã, quả thật là nơi kích thích.
Nhưng, vì sao lại là hắn? Vì sao lại là người nàng khắc vào tận xương tủy đây...
Nếu sớm biết sẽ tuyệt vọng tan nát cõi lòng như thế, ba năm trước đây, tại sao lại cho nàng gặp hắn ? Mà nàng cũng không nên ngu ngốc tin vào lời hứa hẹn của hắn, cho dù nhìn hắn cưới Khuynh Lạc Nhạn, nàng vẫn ngốc nghếch chờ đợi hắn.
Nghiêng ngả lảo đảo, đầu rơi máu chảy, nhưng vẫn chấp nhất như lúc ban đầu.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, trái tim nháy mắt co rút nhanh, máu chảy ngược lên. Có cái gì đó nổ lớn vỡ vụn. Phản ứng đầu tiên của Khuynh Lăng là hận không thể dùng bả đao đâm xuống mình ngực, để giảm bớt nỗi đau khắc cốt ghi tâm kia.
Ngọc cốt phiến khẽ vung lên, xung quanh hai người liền xuất hiện một tầng kết giới mà không ai nhìn thấy, cũng không lo hai người đang cao hứng kia phát hiện bọn họ.
An Lịch Cảnh bất động thanh sắc đem phản ứng thái quá của Khuynh Lăng thu vào trong mắt, con mắt sâu thẳm đen tuyền hiện lên đau đớn kịch liệt.
Đây vốn là nữ nhân một lòng chỉ yêu hắn, lại không biết từ lúc nào lại vì nam nhân khác mà lộ ra ánh mắt tuyệt vọng thê lương.
Niềm vui của nàng, sự tức giận của nàng, nỗi buồn của nàng, hắn đều không thể tham dự vào trong đó. Chỉ có thể làm người qua đường bé nhỏ trong mắt của nàng không đáng để nhắc tới, bị nàng cự tuyệt phải đứng ngoài.
Giờ khắc này, hắn rất hoài niệm lúc nàng cùng hắn tranh cãi ba chữ "Đăng đồ tử". Ít nhất khi ấy, toàn bộ tâm tư của nàng đều đặt trên người hắn, trong mắt của nàng cũng chỉ có hình ảnh của hắn.
Không đành lòng nhìn thấy nàng tan nát cõi lòng nên cho dù không tình nguyện, An Lịch Cảnh vẫn nói: " Nam nhân kia không phải là Phong Đình Uyên." Hắn biết khi mình nói những lời này, không thể nghi ngờ là cho nam nhân khác cơ hội. Nhưng hắn cũng biết, hắn thà rằng cho nam nhân khác cơ hội, cũng không muốn nhìn thấy nàng đau tê tâm liệt phế như vậy.
Đây không phải là Phong Đình Uyên...
Mấy từ này vừa thốt ra, như mặt đất gặp được mưa xuân, làm cho nỗi đau ở nơi sâu nhất trong tim Khuynh Lăng nhè nhẹ phiêu tán.
Nàng nhìn kỹ nam nhân đang nằm trên người Khuynh Lạc Nhạn kia, bóng dáng như quen thuộc lại như xa lạ, lông mi hơi chớp chớp.
Yêu, có khi chính là hèn mọn như vậy, nhưng nàng không có cách nào tự kiềm chế.