Thừa Tướng Phu Nhân

quyển 4 chương 16: trở về kinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Trảm Phong

Vân Khanh hồi lâu chưa có một giấc ngủ ngon, một giấc này thế nhưng ngủ thẳng tới giờ Mùi ngày hôm sau. Nàng từ trên giường ngồi dậy còn không biết thân ở chỗ nào, hai tròng mắt cũng mông lung.

Tập trung một chút, chậm rãi vén màn che trên giường, ngoài cửa sổ dương quang đã có vài phần mờ nhạt, không còn quá nóng. Nàng mặc áo váy xuống giường.

Trong phòng động tĩnh rất nhỏ, Thanh Loan ở bên ngoài lại nghe được, nàng đẩy cửa vào nhà, thấy Vân Khanh đã quần áo chỉnh tề, gò má ửng đỏ, “Phu nhân, người đã tỉnh.”

“Ừ.” Vân Khanh ngồi ở trên cái ghế nhỏ trong phòng, liếc mắt nhìn dương quang ngoài cửa sổ, chậm rãi nói, “Phong Lam Cẩn đâu?”

“Tướng gia đi xử lý tình hình tai nạn, phu nhân không cần lo lắng.”

Nói xong, cười để cho tiểu nha hoàn múc nước đến hầu hạ nàng rửa mặt.

Lại bưng tới một bát cháo ngân nhĩ bên phòng bếp nhỏ đã sớm hâm nóng đặt ở bên cạnh nàng, “Đây là tướng gia trước khi đi nói để cho nô tỳ chuẩn bị cho phu nhân, để phu nhân tỉnh lại liền uống.”

Vân Khanh ngủ lâu lúc này đích xác cũng có chút đói bụng, một chén cháo ngân nhĩ đã thấy đáy.

Sau khi uống xong nàng mới hơi kinh ngạc, hôm nay thế nhưng không nghĩ muốn nôn mửa…

“Thanh Loan, mấy ngày nay trong kinh thành có tin đưa tới sao?”

Thanh Loan hơi sững sờ, “Không có, mấy ngày nay kinh thành rất yên tĩnh, không có tin tức đưa đến.”

“Ừ, ta biết rồi.” Vân Khanh nhàn nhạt đáp một tiếng, lông mày không chịu khống chế nhíu lại.

Đi đến Giang Nam gần hai mươi ngày, trong kinh thành cũng chỉ hai ngày đầu đưa tới tin tức, chỉ là hỏi bọn họ đã đến Giang Nam chưa, an trí xong chưa, những ngày sau đó tin tức gì cũng không đưa tới.

Trước đó, Vân Khanh cùng Phong Lam Cẩn quá bận rộn, cũng không có viết thư trở về, cũng không biết cha mẹ, Hân Duyệt còn có ngoại tổ phụ nhà bọn họ có thể lo lắng hay không.

Bất quá… Trên trán nàng dần hiện ra nhàn nhạt ôn nhu.

Chuyện cuối cùng đã qua một đoạn thời gian, không quá vài ngày có thể trở về nhà đi.

Nhà… Cỡ nào ấm áp.

“Phong Lam Cẩn lúc đi có nói thời điểm nào trở lại hay không?”

“Tướng gia không có phân phó.” Hai gò má Thanh Loan ửng đỏ, ánh mắt nhìn Vân Khanh hàm chứa nhàn nhạt lo lắng, “Phu nhân, tướng gia nói thân thể người không tốt, nay lại mang thai, để cho người nghỉ ngơi thật tốt, không cần hao tâm tổn trí.”

Vân Khanh khẽ mỉm cười, mặt mày ôn nhu.

Vân Khanh trước đã hỏi đại phu, biết rõ lúc mang thai cần vận động vừa phải, cho nên dùng hết cháo liền ở trong viện tùy ý đi lại, trong sân mặc dù trước sau như một khô héo đổ nát, nhưng có lẽ hôm nay tâm tính nàng thay đổi, thế nhưng cũng cảm giác có vài phần hiu quạnh xinh đẹp.

Cục diện Giang Nam đã hoàn toàn khống chế được, cho nên nàng cũng không có ý định lại phí tâm tư, chuyện kế tiếp tất cả đều giao cho Phong Lam Cẩn cùng Khương Mạt xử lý đi.

Tùy tiện đi dạo chừng nửa canh giờ Vân Khanh liền trở về phòng, thời điểm trở về phòng Phong Lam Cẩn cũng vừa trở lại, Khương Mạt đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn đi trên đường mòn, bên đường mòn là suối nhỏ trong suốt thấy đáy. Dưới suối còn nuôi cá đủ mọi màu sắc.

Vân Khanh đứng ở cửa phòng mỉm cười nhìn hai người đi tới.

Tự nhiên tiếp nhận xe lăn trong tay Khương Mạt, “Như thế nào, chuyện đều xử lý không sai biệt lắm sao?”

“Đừng lo lắng, chờ tin tức tốt là được.”

“Vậy là tốt rồi.” Vân Khanh thở phào nhẹ nhõm.

Có đạo thị tuyến mang theo nhàn nhạt tìm tòi nghiên cứu bắn đến, Vân Khanh kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy tầm mắt Khương Mạt nhàn nhạt rơi vào trên người nàng, lông mày nàng nhíu lại, tiêu sái tự nhiên, “Khương đại nhân sao lại nhìn ta như vậy?”

Con ngươi Khương Mạt chợt lóe, nhìn mỗi một cái động tác của nàng đều tiêu sái như gió, mang theo một dòng không kềm chế được cùng tùy ý khó tả, thế nhưng hoàn toàn nhìn không ra là cô gái giả trang.

Không trách được thậm chí ngay cả hắn cũng không nhìn ra, bất quá lúc này ánh mắt mang theo khác thường nhìn nàng, cũng cảm thấy hết sức xinh đẹp, ngũ quan mặc dù chỉ xem như thanh tú, nhưng tổ hợp cùng một chỗ thoạt nhìn lại cảnh đẹp ý vui, không chút nào thua kém so với Vân Vận được xưng “Kinh thành đệ nhất mỹ nhân”.

Hắn khẽ mỉm cười, không trách được thừa tướng đại nhân luôn không có nhiều hứng thú đối với cô gái đều mang vài phần kính trọng đối với nàng.

“Không có.” Hắn đứng chắp tay, thản nhiên nói, “Chẳng qua là cảm thấy Vân công tử còn nhỏ tuổi lại hết sức thông tuệ, nếu thân ở triều đình cũng nhất định có thể có một phen sự nghiệp.”

Vân Khanh mặt không đổi sắc mỉm cười đẩy xe lăn Phong Lam Cẩn chậm rãi đi về phía trước.

“Tại hạ đối với quan trường không có hứng thú.”

Mấy người nhàn nhạt trò chuyện, Vân Khanh đã đến cửa phòng cùng Khương Mạt cáo biệt, Khương Mạt chắp chắp tay cũng vào gian phòng của mình.

Đến trong phòng đã không còn ngoại nhân, Vân Khanh mới buông lỏng tay vịn xe lăn, “Tình huống rốt cuộc thế nào?”

Phong Lam Cẩn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ cười, “Cũng biết dù nói thế nào nàng đều sẽ không yên tâm mà.”

Nói xong hắn để cho Thanh Loan thủ ở ngoài cửa, “Nếu như đoán không sai chúng ta còn có vài ngày thời gian có thể trở lại kinh thành.”

“Tung tích vàng đã có?”

“Tạm thời còn chưa.” Phong Lam Cẩn rót một chén trà nhẹ nhấp một ngụm, cả người đều buông lỏng tựa trên xe lăn, “Bất quá cũng mau, toàn bộ hành trình Giang Nam hiện tại đã phong bế, bọn họ không thể nào từ dưới mí mắt của ta chạy trốn, ta đã cho người nghiêm mật lục soát mỗi gia đình, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến.”

Thở phào một hơi, “Vậy là tốt rồi.”

“Đại tẩu, tẩu không cần lo lắng, Đại ca làm việc tẩu còn không rõ sao?” Phong Lan Nguyệt lúc này cười trêu đùa, hắn ở Giang Nam những ngày này cả ngày cùng Phong Lam Cẩn ra cửa bôn ba, cả người bị phơi nắng đến mức làn da hơi có chút đen sẫm, nhìn qua khỏe mạnh hơn rất nhiều, cũng sáng sủa rất nhiều, nhếch miệng cười một tiếng liền lộ ra hàm răng, nhìn hết sức tỏa sáng.”Nếu như cha mẹ biết rõ bọn họ sắp làm tổ phụ tổ mẫu, nhất định phải cao hứng chết.”

Vân Khanh nghe vậy gò má ửng đỏ, lại cởi mở cười một tiếng, trêu chọc nói, “Lan Nguyệt cũng đã mười sáu tuổi đi, cũng đến niên kỷ đón dâu, ai?” Tròng mắt nàng đi lòng vòng, có chút không có hảo ý, “Lan Nguyệt, không ngại cùng chị dâu nói một chút đệ thích loại hình cô gái nào, chị dâu mặc dù nhân duyên không thật là tốt, nhưng trong kinh thành, các tiểu thư khuê các ít nhiều đều biết, chị dâu giúp đệ lưu ý một chút?”

“Đại tẩu!” Luôn luôn trầm ổn Phong Lan Nguyệt thế nhưng hiếm thấy đỏ mặt, bất quá thật may là trong khoảng thời gian này mặt phơi nắng tương đối đen, nhìn cũng không quá rõ ràng, dù sao tuổi còn nhỏ, đối với chuyện tình phương diện này vẫn tương đối xấu hổ, bởi vậy vội vàng tìm viện cớ trốn khỏi phòng.

“Ha ha…” Thoát đi thật xa còn nghe được Vân Khanh sảng lãng cười lớn, bước chân hắn lảo đảo một cái, suýt nữa té ngã.

Đáy mắt Phong Lam Cẩn cũng dần hiện ra nụ cười vui vẻ, lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Phong Lam Cẩn lôi kéo tay Vân Khanh đem nàng ôm đến trong ngực, một tay phủ trên bụng của nàng, “Hôm nay có nháo nàng hay không?”

“Không có.” Vân Khanh buông lỏng thân thể mềm mại tựa trong ngực của hắn, nghiêng đầu nhìn gò má của hắn, gò má Phong Lam Cẩn hết sức có sức hấp dẫn, ngũ quan hắn góc cạnh rõ ràng, lúc cười làm cho người như tắm gió xuân, lúc không cười khí tràng lành lạnh làm cho người từ trong đáy lòng bỡ ngỡ. Sắc mặt như ngọc, ôn nhã hữu lễ. Công tử văn nhã cũng chỉ như vậy.

Mặc dù hết thảy đều là hắn giả vờ.

Nàng mỉm cười quan sát hắn, ánh mắt có chút bay xa, thực không biết đời trước nàng tích công đức gì, đời này mới có thể lấy hắn.

“Làm sao vậy?”

Da mặt Phong Lam Cẩn dày như vậy nhưng thực tại không chịu nổi ánh mắt của nàng, bên tai khẽ phiếm hồng, chăm chú nhìn nàng.

Hai người quá gần gũi, thế cho nên ngũ quan đều ở trong tầm mắt hai bên dần dần mơ hồ, Vân Khanh cười thối lui một chút khoảng cách, để nàng có thể nhìn càng thêm rõ ràng, hai tay ôm cổ của hắn, nàng sa vào trong sự ôn nhu của hắn không muốn tỉnh lại.

“Phong Lam Cẩn!” Nàng trịnh trọng gọi hắn, “Chờ chúng ta thu xếp Phong gia an ổn, chúng ta liền rời đi nơi thị phi kia được không? Đi một nơi không có ai biết chúng ta, cùng cha mẹ còn có Tiểu Vô Ưu cùng đi tìm đại ca đại tẩu của ta, sau đó cùng bọn họ ẩn cư rừng núi, đến lúc đó không có đấu tranh không có âm mưu, không có tính kế, mọi thứ đều là khoái khoái lạc lạc, được hay không?”

Tròng mắt của hắn xông lên nhàn nhạt thương tiếc cùng áy náy, nhẹ nhàng vén tóc dài ở trên trán nàng, “Khanh nhi…” Hắn cũng nghĩ tới cuộc sống nàng nói, nhưng bây giờ hắn căn bản là vô lực hứa hẹn.

Khánh Viễn Đế ép sát, Quân Ngạo khắp nơi tính kế, còn có… Tròng mắt của hắn càng ngày càng sâu, cưỡng bách mình không cần phải nghĩ tiếp nữa.

“Ta biết rõ băn khoăn của chàng.” Vân Khanh ở trên gương mặt của hắn ấn xuống nụ hôn vang dội, như là không có nửa điểm ngoài ý muốn, vẫn cười tủm tỉm như cũ, “Có lẽ còn phải đợi rất lâu, cũng mặc kệ bao lâu ta cũng sẽ cùng một chỗ với chàng.”

Phong Lam Cẩn im lặng không tiếng động, cánh tay lại ôm chặt nàng.

Trong phòng không khí một mảnh ấm áp.

Lời Phong Lam Cẩn nói không phải để đấy, quả nhiên sau vài ngày vây chặn hắn đã bắt được Hách thúc cùng đồng bọn đang đem từng nhóm hoàng kim vận ra khỏi thành, trải qua mấy ngày Phong Lam Cẩn nhìn như một lòng đều dùng ở nạn châu chấu, đem bạc trong tay đều dùng để mua gà vịt cùng một chút loài chim bay, hơn nữa từ bên ngoài từ nơi khác mua thật nhiều phi điểu trở lại. Hơn hai mươi vạn gà vịt đều bị Phong Lam Cẩn phóng sinh trên ruộng lúa, hiệu quả tốt vô cùng, chỉ cần là nơi gà vịt đi qua, châu chấu đều bị ăn không còn một mống.

Thấy hiệu quả tốt như vậy, Phong Lam Cẩn cũng hết sức vui mừng.

Phong Lam Cẩn điều động một chút án cũ Giang Nam đã hiểu, thì ra là từ hơn mười năm trước Giang Nam đã có người buôn bán loài chim bay hoang dã, làm cho chim chóc Giang Nam kịch liệt giảm bớt, cho nên thời điểm nạn châu chấu tiến đến mới không có cách nào ức chế. Hôm nay hắn đã lên báo triều đình, tấu thỉnh Khánh Viễn Đế ra pháp lệnh loài chim bay hoang dại không cho phép săn bắt, Khánh Viễn Đế biết rõ tính nghiêm trọng tự nhiên sẽ không ở chỗ này tìm sai lầm của Phong Lam Cẩn, bởi vậy pháp lệnh rất nhanh hạ đạt xuống, thánh chỉ cũng theo tới.

Làm cho người người kinh dị chính là Khánh Viễn Đế biết rất rõ chuyện mỏ vàng Giang Nam lại không đưa ra bình luận, rõ ràng là một bí mật kinh thiên hắn chẳng những không có phản ứng chút nào ngược lại còn nhàn nhạt phân phó Phong Lam Cẩn đem một đám người thụ án mang trở lại kinh thành thẩm vấn thêm.

Mệnh lệnh như vậy vừa đưa ra để cho mọi người mở rộng tầm mắt, Phong Lam Cẩn không có ngoài ý muốn, mỉm cười tiếp thánh chỉ.

Bởi vậy sau khi bắt được Hách thúc cùng một đám người, Phong Lam Cẩn cùng Vân Khanh còn có ba nghìn binh lính liền bắt tay chuẩn bị hồi kinh, Khương Mạt lại bị Phong Lam Cẩn lưu lại ở Giang Nam tạm thời thay thế chức vị của Triệu Tiền.

Chuyện tình nạn châu chấu tạm thời được khống chế, dù sao thu hoạch sáu tháng cuối năm đã không cách nào thu hồi lại, cho nên Phong Lam Cẩn cũng chỉ có thể thượng tấu Khánh Viễn Đế, nói tình hình tai nạn quá nặng làm lí do thỉnh cầu Khánh Viễn Đế giảm miễn thuế cho dân chúng Giang Nam, còn có những ruộng lúa bị tổn hại nghiêm trọng, thỉnh cầu Khánh Viễn Đế ủng hộ dân chúng Giang Nam đổi nông thành tang, trồng trọt cây dâu.

Khánh Viễn Đế tự nhiên đồng ý, chỉ là giống tang trong lúc nhất thời vận không đến, bất quá đây cũng không phải là chuyện Phong Lam Cẩn quan tâm.

Xử lý xong hết thảy, cùng Khương Mạt cáo từ, Phong Lam Cẩn liền mang theo ba nghìn binh sĩ áp giải tội phạm án mỏ vàng, được dân chúng Giang Nam cảm kích vui vẻ đưa tiễn bắt đầu hành trình hồi kinh…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio