Thừa Tướng Phu Nhân

quyển 2 chương 3: hưu thê cao trào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Trảm Phong

“Đại sư, thế nào rồi, trong phủ này có yêu nghiệt?” Vừa nhìn thấy Vô Duyên đại sư cùng Vân Khanh từ trong viện đi ra, đại phu nhân liền hiện ra vẻ mặt lo lắng hỏi, bà ta giờ phút này hận không thể đem Vân Khanh lột da rút gân, ngay cả công phu bên ngoài đều khinh thường làm, bởi vì bà ta nhìn lại, chỉ cần Vô Duyên đại sư lên tiếng, Vân Khanh liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ, dù nàng là thân phận công chúa.

Triều đại này người người sùng thần bái Phật, cho rằng trên đời này đều có yêu ma quỷ quái, đặc biệt tin tưởng những thứ chuyện thần quái này, cho nên địa vị Vô Duyên đại sư hôm nay mới cao như thế. Bất quá Vô Duyên cũng không phải là kẻ ăn tiền chùa hồ ngôn loạn ngữ, hắn xác thực cùng sư phụ của hắn học được một chút bản lĩnh thật sự.

“Trong phủ này âm khí trận trận, đích xác là có yêu nghiệt quấy phá.” Vô Duyên đại sư mặt không chút thay đổi nói, “Đại phu nhân, chỉ sợ thật sự phải hoàn toàn lục soát một phen mới phải, yêu nghiệt ẩn hiện nhất định có dấu vết để lần theo, sẽ lưu lại chút ít sự vật.”

Trên mặt Đại phu nhân đầy vui mừng, vung tay lên, lạnh lùng nói với một đám bà tử sau lưng, “Còn không đi vào lục soát?!”

Một đám người da mặt căng thẳng, quen nghe đại phu nhân phát hiệu lệnh, nguyên một đám cước bộ đều hướng Du Nhiên viện bước vào.

“Chờ đã!”

“Vân Khanh, đại sư đều nói trong phủ có yêu nghiệt quấy phá, vì sao ngươi không cho vào lục soát, hay là nói ngươi có tật giật mình không để cho ta lục soát?” Đại phu nhân giống như là sớm đã chuẩn bị xong lời phản bác Vân Khanh mà nói, Vân Khanh vừa dứt lời bà ta liền lập tức cao giọng nói.

“Hừ!” Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, “Đại sư nói có yêu nghiệt không sai, nhưng là đại sư cũng không nói yêu nghiệt đang ở trong viện của ta, mẫu thân hiển nhiên trực tiếp lục soát viện tử của ta như vậy, không khỏi làm cho người khác hoài nghi động cơ của mẫu thân.”

“Lời ấy của Đại tiểu thư sai rồi, phu nhân cũng là quan tâm người mới để người lục soát viện tử của người đầu tiên, nếu Du Nhiên viện không sạch sẽ cũng để cho đại sư trừ tà một chút mới tốt a. Nếu không yêu nghiệt không có mắt, đả thương đại tiểu thư thì không tốt.” Lãnh má má cười lạnh nói.

“A – -” Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi giếng cổ thoáng hiện lên một tia sát ý, nàng giễu cợt nói, “Vậy ta có phải cần đa tạ mẫu thân đến lục soát viện tử của ta hay không?” Tiếng Vân Khanh nói bỗng nhiên trầm xuống, quát lạnh, “Ta chính là Hiếu Đồng công chúa bệ hạ thân phong, các ngươi một bầy cẩu nô tài tính là thứ gì, thế nhưng cũng dám đến lục soát viện tử của ta, ai cho các ngươi cẩu đảm (gan chó)?! Ta đem lời đặt xuống ở chỗ này, hôm nay ai là người thứ nhất bước vào viện tử của ta, bản cung làm cho kẻ đó rơi đầu!”

Trở thành hoàng hậu nhiều năm, khí thế mạnh mẽ thoáng cái thả ra, bọn nô tài ở cửa viện đều bị nàng kinh sợ đổ mồ hôi lạnh sắc mặt trắng bệch, cước bộ cũng không dám hoạt động nửa bước.

“Bọn người cẩu nô tài các ngươi là chết à? Bản phu nhân cho các ngươi vào lục soát các ngươi liền lục soát, xảy ra chuyện tự có bản phu nhân chịu trách nhiệm cho các ngươi.”

Nhưng mà, không ai dám động, trên mặt Vân Khanh hiện ra lãnh ý cùng lành lạnh rõ ràng, nàng chỉ đứng đó, rõ ràng là một cô gái yếu đuối, lại làm cho người ta cảm thấy một loại trầm ổn bình tĩnh đứng trước núi Thái Sơn sụp đổ mà mặt không đổi sắc, không có một ai hoài nghi lời nàng mới vừa nói. Mấy bà tử nhớ tới thiếp thân nha hoàn trước của đại phu nhân Mai Lan cũng là vì đắc tội Vân Khanh mà bị đánh chết, khi đó đại phu nhân cũng không có đi ra nói một câu a…

Nhìn một đám bà tử cúi đầu trầm mặc bất động không nói, đại phu nhân giận quá thành cười, “Tốt! Tốt! Tốt! Các ngươi quả nhiên đều dài bản lãnh a. A? Đừng quên khế ước bán thân của các ngươi là ở trên thân ai, nếu hôm nay các ngươi không động thủ, ngày mai bản phu nhân tìm người môi giới đến bán các ngươi, xem nguyên một đám các ngươi còn dám không nghe lời bản phu nhân nói hay không.”

Sắc mặt một đám người đều tái đi, rơi vào trong tay người môi giới ngay cả chết cũng không bằng! Trong lúc nhất thời, ánh mắt nhìn Vân Khanh cũng thay đổi sắc bén lên.

“Tử Khâm!”

“Vâng, tiểu thư!”

Vân Khanh lạnh mặt nói, “Lập tức đi mời lão gia cùng lão phu nhân đến, bản cung ngược lại muốn nhìn một chút, các ngươi đám cẩu nô tài này ai dám làm trái với mệnh lệnh lão gia cùng lão phu nhân!”

“Vâng, tiểu thư!” Tử Khâm lĩnh mệnh nhanh chóng rời đi.

“Tốt!” Đại phu nhân cũng lạnh lùng cười một tiếng, “Vậy chúng ta sẽ chờ lão phu nhân cùng lão gia đến, bản phu nhân ngược lại muốn nhìn một chút yêu nghiệt trong phủ quấy phá, lão gia có thể bỏ mặc hay không.”

Không khí ngưng trệ, chỉ có Vô Duyên đại sư đặt mình bên ngoài, một tay nâng niệm một câu: “A di đà Phật!”

Có lẽ là trong viện tử Vân Khanh nhãn tuyến quá nhiều, việc này vừa ra, ngoại trừ gọi tới Đại lão gia cùng lão phu nhân, chi thứ hai trong phủ Nhị phu nhân, Tam phu nhân còn có Tứ phu nhân thậm chí kể cả vài di nương trong phòng lớn tất cả cũng đều đến đông đủ.

Thấy nhiều chủ tử tề tụ một đường như vậy, thậm chí sau lưng các chủ tử còn vây quanh một đoàn nha hoàn bà tử chỉ chỉ trỏ trỏ, Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, “Tin tức của mọi người thật đúng là linh thông, trong viện tử này của ta mới vừa vặn gặp chuyện không may, mọi người liền sẵn sàng nghênh tiếp tin tức a. Tặc tặc… Tốc độ này thật đúng là làm cho người ta mở mắt.”

“Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?” Vân Thường hai tay chắp sau người, tầm mắt quét một vòng dừng lại một chút trên người Vân Khanh, lập tức nhàn nhạt dời đi, không lộ manh mối chút nào, hắn nhíu mày nhìn đại phu nhân, lạnh lùng nói, “Ngươi lại muốn làm cái yêu thiêu thân gì?”

Đại phu nhân ủy ủy khuất khuất nói, “Lão gia, ngày hôm nay ta tại từ đường cầu xin tổ tông phù hộ Vân gia chúng ta bình an, ai ngờ trên đường đột nhiên vào trong mộng, trong mộng tổ tiên báo mộng nói cho ta biết trong phủ chúng ta có yêu nghiệt làm loạn, hơn nữa ở phương hướng Nam viện, ta liền lập tức đến Lượng Hóa tự mời tới Vô Duyên đại sư, đại sư cũng báo lại trong phủ quả thật có yêu nghiệt hoành hành.”

“Sau đó?!”

“Sau đó ta liền mang theo bà tử muốn từ Du Nhiên viện bắt đầu lục soát, nhưng là Khanh nhi cũng không để cho ta lục soát, ta cũng là vì tốt cho Khanh nhi, lão gia ngài ngẫm lại, từ lần trước Khanh nhi theo thái tử điện hạ mời lên thuyền hoa trở về cả người thay đổi khác hẳn, ta thật sự là lo lắng cho thân thể Khanh nhi, mới ra hạ sách này…”

“A – -” Vân Khanh cười lạnh, “Nói thật đúng là dễ nghe, tính tình ta vì sao đại biến cần cùng mẫu thân thuyết minh tường tận sao? Ngày đó ta ở trên thuyền hoa vô cớ rơi xuống nước, nếu không phải Thanh Tiêu đại ca cứu ta lên bờ, Vân Khanh đã sớm hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, một người đã trải qua sinh tử hạo kiếp, người cho rằng còn có thể giống như trước đây sao? Hay là mẫu thân cần ta nhắc nhở người, ngày đó ta cũng không phải là ‘ trượt chân ‘ rơi xuống nước, mà là bị người đẩy xuống nước à?”

Sắc mặt Vân Vận sau lưng Đại phu nhân đột nhiên tái đi, Vân Khanh thấy thì đột nhiên liền nở nụ cười, vui vẻ như gió lạnh giữa trời đông giá rét, lãnh triệt nội tâm, nàng nhàn nhạt liếc qua Vân Vận, cố làm ra vẻ kinh ngạc nói, “Ai nha, Nhị muội muội sắc mặt của muội sao lại tái nhợt như vậy?”

Tầm mắt mọi người chuyển đến trên người Vân Vận, nguyên một đám ánh mắt lập tức trở nên có chút tối tăm.

Tứ phu nhân chỉ sợ thiên hạ không loạn cười cười, “Đúng vậy, sắc mặt Vận nhi sao tái nhợt như vậy? Có phải Khanh nhi nói lời nói gì đó đâm chọt trong tâm khảm ngươi rồi hay không?”

Đại phu nhân cả giận nói, “Tứ đệ muội, lời này của ngươi là có ý gì? Chuyện tình phòng lớn ta khi nào đến phiên ngươi chen miệng vào?!”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân đều biến đổi.

Nhị phu nhân lạnh lùng nói, “Đại tẩu, lời này của ngươi giải thích thế nào? Ta nhớ được chi thứ hai chúng ta tam phòng cùng tứ phòng cũng không có cùng phòng lớn ở riêng, nguyên bản chính là người một nhà, nói ý kiến của mình thì thế nào? Hay là Tứ đệ muội nói trúng chỗ đau của đại tẩu, đại tẩu lúc này mới thẹn quá hoá giận?”

“Các ngươi – – ”

Vân Vận giữ chặt tay đại phu nhân, ngắt lời bà ta, trên mặt nàng hơi tái nhợt, réo rắt thảm thiết nói, “Vận nhi chỉ là nghĩ ngày đó mạo hiểm, làm phiền Thanh Tiêu biểu ca, bằng không thật sự là dọa hỏng Vận nhi rồi, Vận nhi cũng không biết trở lại nên giao phó với phụ thân như thế nào.”

“Phải không?” Vân Khanh nhàn nhạt nhếch môi cười, vui vẻ vô cùng.

“Đủ rồi!” Lão phu nhân cảnh cáo liếc nhanh nhìn Vân Vận, lạnh lùng nói, “Chuyện đã qua cũng đừng có thảo luận. Khanh nhi, ngươi bảo Tử Khâm gọi chúng ta đến đây đến tột cùng là có chuyện gì?”

“Mẫu thân không phân tốt xấu muốn lục soát viện tử Khanh nhi, Khanh nhi dầu gì cũng là tiểu thư khuê các, khuê phòng cô gái sao có thể làm cho những cẩu nô tài này tùy ý ra vào, huống chi Khanh nhi là công chúa bệ hạ thân phong, một phu nhân không có phẩm cấp, thử hỏi, có tư cách gì đi lục soát viện tử nhất phẩm công chúa, ta lại muốn hỏi mẫu thân một chút, ai cho ngươi cái quyền lợi này!” Nói xong lời cuối cùng giọng nói và vẻ mặt nàng đều nghiêm khắc.

Đại phu nhân không sợ hãi chút nào, cười lạnh nói, “Dựa vào cái gì? Chỉ bằng Vô Duyên đại sư nói quý phủ có yêu nghiệt?”

“Khanh nhi vẫn nói câu nói kia, cho dù có yêu nghiệt, mẫu thân làm sao lại có thể xác định là ở viện tử của ta?” Ánh mắt Vân Khanh tóe lửa, giống như là núi lửa sắp phun trào, hoặc như là đè nén xuống mưa to gió lớn, vừa có gió thổi cỏ lay sẽ bộc phát ra, hủy thiên diệt địa!

Đại phu nhân nhất thời im lặng, nhìn Vô Duyên đại sư xin giúp đỡ, Vô Duyên lại như là không nhìn thấy, nhắm mắt lại nghiền Phật châu treo trên cổ, trong miệng một mực niệm tụng kinh văn.

Đại phu nhân tức cơ hồ muốn giết người! Con lừa ngốc chết tiệt này, thu bạc thế nhưng không hảo hảo làm việc!

“Đại tỷ tỷ, tỷ nếu thẳng thắn vô tư, cho dù để cho chúng ta lục soát viện tử một chút lại có làm sao?” Vân Vận lạnh nhạt nói.

“Hừ!” Vân Khanh hừ lạnh một tiếng, “Viện tử của ta các ngươi nói muốn lục soát liền lục soát, là ngày thường ta quá dễ nói chuyện mới để cho các ngươi cảm thấy ta dễ khi dễ? Nhị muội muội, hôm nay nếu là ta lui một bước cho các ngươi lục soát viện tử, cẩu nô tài trong phủ kia sẽ càng không đem đại tiểu thư ta đây để vào mắt. Huống chi lần này là lục soát viện tử vậy lần sau thì sao? Có phải nên trực tiếp đến trong viện của ta giết người phóng hỏa hay không?!”

“Tỷ tỷ nói quá lời!”

“Ta không biết là nặng lời!” Sống lưng Vân Khanh thẳng tắp, giống như là một gốc thanh tùng vĩnh viễn cũng sẽ không lay động, ngạo nghễ đứng thẳng.”Nhị muội muội, nếu hôm nay có người vô duyên vô cớ đến trong sân ngươi, nói trong sân ngươi có yêu nghiệt muốn lục soát viện tử của ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng sẽ hào phóng để cho người đi vào lục soát?”

Hô hấp Vân Vận cứng lại, tự nhiên là không thể nào! Sắc mặt nàng thay đổi mấy lần, biết rõ mẫu thân nếu đã đến lục soát tất nhiên là đã hạ công phu, hơn nữa có hoàn toàn nắm chắc, nàng có chút hùng hổ doạ người nói, “Vô Duyên đại sư đều lên tiếng, tỷ tỷ chẳng lẽ ngay cả Vô Duyên đại sư đều không tin? Đại sư là cao tăng đức cao vọng trọng nhất thiên hạ hiện nay đấy.”

“Lời Đại sư nói ta tự nhiên là tin, cũng tin trong phủ này xác thực có yêu nghiệt. Muốn lục soát viện tử ta không có ý kiến, nhưng nhất định mỗi sân viện đều phải lục soát, nếu không hôm nay ai cũng đừng nghĩ bước vào viện tử của ta nửa bước!”

Sắc mặt Đại phu nhân vui mừng, “Tốt! Vậy thì tất cả các viện tử đều phải lục soát!”

“Chờ chút!”

Đại phu nhân cả giận nói, “Vân Khanh, không phải là ngươi lại muốn đổi ý?”

Vân Khanh cười nhạt một tiếng, “Đó cũng không phải, chỉ là nếu có người trong quá trình lục soát làm hư hoặc là đánh nát gì đó trong viện của ta, chính là muốn theo giá bồi thường, mẫu thân cảm thấy thế nào?”

“Tốt!”

Đại phu nhân vung ống tay áo lên, một đoàn nha hoàn bà tử lập tức tràn vào Du Nhiên viện lục soát, Lãnh má má dẫn đầu cẩn thận ngay cả một góc nhỏ đều không buông tha. Bọn họ cũng biết những thứ đồ bẩn kia vùi ở nơi nào, cho nên mục tiêu đều rất rõ ràng.

Sau nửa canh giờ, sắc mặt Lãnh má má trắng bệch đi đến bên cạnh đại phu nhân, thấp giọng nói, “Đại phu nhân, không có gì cả!”

“Cái gì?” Đại phu nhân khiếp sợ bật thốt ra, “Làm sao có thể?”

“Đại tẩu, nhìn lời này của tẩu nói.” Tứ phu nhân lạnh lùng cười một tiếng, “Vì cái gì trong sân Khanh nhi nhất định phải có yêu nghiệt? Hay là đại tẩu chính mắt tại trong sân Khanh nhi gặp qua yêu nghiệt, làm sao lại có thể khẳng định trong sân Khanh nhi có bẩn đồ như vậy đây?”

Sắc mặt Đại phu nhân tái đi, biết rõ kế hoạch của bà ta hôm nay lại rơi vào khoảng không, bà ta cơ hồ là ác ngoan ngoan nhìn thoáng qua Vân Khanh, đáy mắt lóe ra một loại hung ác của dã thú, lại cũng không thể tránh được.

“Hiện tại lục soát xong trong viện của ta rồi, có phải nên lục soát viện tử khác rồi hay không?” Ánh mắt Vân Khanh chuyển đến Đại lão gia cùng lão phu nhân, “Phụ thân, tổ mẫu, vừa rồi hai người là nghe được mẫu thân đáp ứng muốn toàn bộ đều lục soát đi.”

Vân Thường sắc mặt lạnh nhạt, phất ống tay áo một cái, “Lục soát!”

“Tử Khâm, Chu má má.” Vân Khanh khẽ gọi một tiếng, “Hai người cùng Lãnh má má đi lục soát đi, một khi có tin tức lập tức trở lại bẩm báo tổ mẫu cùng phụ thân.”

“Vâng, tiểu thư!”

Một đám các chủ tử thẳng tắp đứng ở cửa Du Nhiên viện, lẳng lặng chờ đợi tin tức, không khí ngưng trệ cơ hồ đông lại.

Đại sau nửa canh giờ một đoàn bọn nô tỳ lại chạy trở về, lúc này đây sắc mặt Lãnh má má cơ hồ trắng phờ phạc, giống như là thi thể từ trong quan tài khai quật ra ngoài, mặt cắt không còn giọt máu cực kỳ kinh người.

Trên trán bà ta đầy mồ hôi lạnh, nhìn kỹ ngay cả thân thể đều run lên nhè nhẹ. Đại phu nhân thấy vậy, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm cực kỳ bất hảo.

“Kết quả như thế nào?” Vân Thường thản nhiên nói.

Sắc mặt Chu má má hơi tái, hốc mắt đỏ bừng, từ trong tay móc ra một vật.

Kia là một tượng gỗ cực kỳ xinh đẹp, điêu khắc cực kỳ sinh động, tượng gỗ mang trên mặt mỉm cười tường hòa từ ái, trong mắt lại nén lệ, nhìn qua rất là réo rắt thảm thiết buồn bã tuyệt vọng.

Vân Thường biến sắc, đột nhiên từ trong tay Chu má má đoạt lấy tượng gỗ kia, giận dữ hét, “Nơi nào đến?”

Chu má má ngạnh thanh trả lời, “Bẩm lão gia, là từ trong sân Đại phu nhân lục soát ra ngoài. Tượng gỗ này rõ ràng… Rõ ràng là phu nhân, lão gia, nói trong phủ này có yêu nghiệt hoành hành, ta xem không hẳn vậy, hẳn là phu nhân không yên tâm đại tiểu thư, trở về thăm nàng. Lão gia người cũng biết, phu nhân khi còn sống thương yêu nhất là đại tiểu thư.”

“Nếu như đại tẩu đã trở lại, tại sao không có đến trong phòng Khanh nhi, ngược lại là đến phòng đại phu nhân rồi?” Sắc mặt Nhị phu nhân thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, “Chứ không phải là đại tẩu thấy đại phu nhân đối đãi Khanh nhi không tốt, trở về trả thù?”

Đại phu nhân biến sắc, nổi giận nói.”Nhị đệ muội, ngươi cũng là đương gia chủ mẫu chi thứ hai, chẳng lẽ không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao? Còn có. Ta mới là đại tẩu của ngươi!”

Nhị phu nhân biến sắc, cũng lạnh lùng nói, “Trong lòng ta Bạch U Lan mới là đại tẩu của ta, đại tẩu đối đãi với người lương thiện, không có một chút cong cong thẳng thẳng, thời điểm những năm trước đây Vân phủ chúng ta còn không vinh quang như vậy, nhưng là đại tẩu khi nào ghét bỏ Vân phủ ta, một dòng chính nữ Ngự sử đại phu liều mạng gả vào Vân phủ, hơn nữa đối đãi chi thứ hai tam phòng tứ phòng chúng ta đều vô cùng tốt, cũng không sẽ tại bất kỳ chỗ nào trách móc nặng nề chúng ta. Điểm này đại phu nhân ngươi vĩnh viễn đều so ra kém.”

“Đủ rồi!” Vân Thường quát to, “Tất cả đều câm miệng cho ta!”

Tất cả đều ít khi nhìn thấy Vân Thường phát giận, cho nên trong lúc nhất thời mọi người đều ngậm miệng lại, cửa viện nhiều người như vậy thế nhưng yên tĩnh ngay cả thanh âm một mảnh lá cây rơi xuống đều nghe được rõ ràng rành mạch.

“Chu má má, ngoại trừ rối gỗ này ngươi còn phát hiện cái gì?”

Chu má má do dự một chút, lại từ trong lòng móc ra vài con rối gỗ, Chu má má cau mày nói, “Còn có tượng gỗ đám người Đại di nương, Tam di nương, Tứ di nương, Lục di nương, toàn bộ đều phát hiện trong sân đại phu nhân.”

Mấy cái tượng gỗ này vừa ra, đáy lòng của mọi người mãnh liệt trầm xuống, ánh mắt nhìn đại phu của mọi người trở nên cực kỳ quỷ dị, như là có chút sợ hãi hoặc như là mang theo một chút căm hận.

Mà ngay cả lão phu nhân sắc mặt đều biến đổi, “Cuối cùng là thế nào?” Chẳng lẽ những thứ di nương này đều là Lưu thị hại chết?

“Mẫu thân!” Thấy sắc mặt đại phu nhân trắng bệch, Vân Vận gấp giọng nói, “Mẫu thân người nói mau a, những thứ tượng gỗ này đến tột cùng là thế nào? Là có người cố ý hãm hại người phải không?”

“Phải! Nhất định là thế!” Đại phu nhân giống như là bắt được cọng rơm cứu mệnh cuối cùng, thân thể bà ta run rẩy, nhớ tới hôm nay ở trong từ đường gặp phải một màn quỷ dị kia, thân thể bà ta run lên, lại cắn răng giải thích cho mình, “Là có người hãm hại ta, nhất định thế! Nhất định thế!”

Nhưng vào lúc này, cửa Du Nhiên viện một đạo bóng trắng đột nhiên lóe lên, nhanh đến làm cho không người nào có thể bắt lấy, có hồi âm thê lương vang lên bên tai mọi người.

“… Ta chết thảm lắm…”

“- – a – – cổ của ta, không cần phải siết ta – – không cần phải a – – ”

Đại phu nhân nghe được thanh âm này lý trí hoàn toàn không còn, nhắm mắt lại liều mạng khoát tay, “Không phải là ta không phải là ta! Đại di nương, không phải là ta siết chết ngươi, ngươi đừng tới tìm ta!”

Thanh âm đột nhiên biến đổi, tiếng vọng ở bên tai lại thành âm điệu một người khác, “- – Lưu thị, ngươi vì sao phải hại hài nhi của ta, ta thật vất vả mang thai hài tử của lão gia, ngươi lại thiết kế làm cho ta một thi hai mệnh! Ngươi trả mệnh cho ta – – ”

“A a a – -” đại phu nhân cơ hồ hỏng mất, “Tam di nương, không phải là ta hại ngươi, là Lãnh má má, ngươi tìm Lãnh má má, đều là nàng ra chủ ý, mặc kệ chuyện của ta a!”

“Pằng – -” Vân Vận dưới tình thế cấp bách giương cao tay liền đổ ập xuống cho đại phu nhân một cái tát, nàng ra một cái tát đem đại phu nhân đánh tỉnh, lạnh lùng nói, “Mẫu thân, người vừa rồi bị yêu nghiệt quấn thân, nói mê sảng cái gì đây!” Sắc mặt Vân Vận tái nhợt, trong mắt thoáng hiện lên nồng đậm lãnh ý, “Mẫu thân, người thanh tỉnh một chút trả lời vấn đề phụ thân.”

Sắc mặt tất cả mọi người trong sân đều trắng như giấy, lão phu nhân giận dữ, bà ta ác ngoan chỉ vào đại phu nhân, “Ngươi nói rõ ràng cho ta. Tam di nương cùng cốt nhục Vân gia trong bụng nàng ta, là ngươi đồ tiện nhân này làm rớt?!”

Lão phu nhân cực kỳ chú trọng con nối dòng đây là chuyện tình ai cũng biết, không chỉ là phòng lớn, huyết mạch bốn phòng Vân gia đều vô cùng mỏng manh, hôm nay làm cho bà nghe nói vốn là bà có lẽ nên có một cháu nội đáng yêu, lại bị đại phu nhân làm hại không còn, điều này làm cho bà thế nào không tức giận. Bà chỉ thẳng đại phu nhân, ngón tay run rẩy như lá cây cuối mùa thu điêu linh, run run rẩy rẩy.

“Lão phu nhân, xin người bớt giận, đừng đả thương thân thể của mình a.” Lâm má má sau lưng lão phu nhân khẽ nhíu lông mày, nhưng không có nói nhiều. Chỉ đỡ lão phu nhân, coi chừng bà không cẩn thận ngã quỵ.

“Lãnh thị! Ngươi nói rõ ràng cho ta!” Hốc mắt Vân Thường đỏ bừng, trong tay vuốt ve cái tượng gỗ nhân hình kia, đó là ánh mắt hận không thể đem đại phu nhân cùng Lãnh má má liền xử quyết.

“Lão gia… Không phải là ta a. Nô tỳ chưa từng làm qua… Vừa rồi đại phu nhân chỉ là bị yêu quái yểm đến một lúc mới có thể nói bậy, thật sự là chuyện không liên quan đến ta, các di nương trong phủ là chết như thế nào, lão gia đều biết được a, chuyện tình căn bản cũng không liên quan đến nô tỳ cùng đại phu nhân a.” Lãnh má má phịch một tiếng quỳ trên mặt đất, buồn bã nói, “Nhất định là có người lúc này muốn hãm hại đại phu nhân cùng nô tỳ mới dùng thủ đoạn hạ lưu như thế, cầu xin lão gia nhất định phải làm chủ cho chúng ta a!”

“Ngươi câm miệng!”

Một lời rống giận thanh lệ (thanh lệ: sắc bén, đầy lệ khí) đột nhiên xuyên thấu qua đám người truyền vào. Thân thể mọi người nghiêng sang, liền thấy Thập di nương che một ổ bánh được Cửu di nương đỡ đến đi tới trước đám người.

“Lão gia, ta có chứng cớ!”

“Chứng cớ gì?”

Thập di nương trong lòng hung ác, mạnh mẽ đem cái khăn che mặt trên mặt giật xuống, nhắm mắt lại giọng căm hận nói, “Mặt của ta chính là chứng cớ.”

Trong sân có người đã gặp qua mặt Thập di nương bây giờ, nhưng nhiều người chưa có xem qua. Hôm nay thấy trên mặt Thập di nương mẩn đỏ trải rộng, khuôn mặt xinh đẹp không duyên cớ sưng lên một vòng lớn, nhìn qua dị thường kinh khủng, có người ngược lại hít một hơi lãnh khí, không tự giác lui về phía sau một bước.

Một mảng lớn tiếng nghị luận từ trong đám người bộc phát ra.

“Lão thiên, tại sao có thể như vậy, diện mạo Thập di nương vốn cũng không thế này.”

“Ngươi vừa rồi không nghe thấy lời Thập di nương nói sao, là có người hại nàng!”

“Các ngươi xem, sắc mặt đại phu nhân tái nhợt…”

“Tất cả đều câm miệng!” Lão phu nhân lạnh lùng hét lớn một tiếng, bà quay đầu nhìn Thập di nương, “Trên mặt ngươi bị tổn thương tính chứng cớ gì, ngươi nói rõ hơn một chút.”

Thập di nương một lần nữa bịt kín cái khăn che mặt, buồn bã nói, “Lão phu nhân, người biết rõ chuyện tình đoạn thời gian trước tỳ thiếp đi cầu đại tiểu thư đi, khi đó ta vừa vào phủ, đối với mọi sự quý phủ đều không hiểu, nghe người ta giựt giây liền đi tìm đại tiểu thư, cầu xin đại tiểu thư làm chủ cho tỳ thiếp tăng bạc tháng cho tỳ thiếp. Lão phu nhân, tỳ thiếp cùng tỷ tỷ đều là người tìm đến, người cũng biết điều kiện trong nhà tỳ thiếp không tốt, cho nên cha mẹ tỳ thiếp mới có thể đem tỷ muội chúng ta bán vào Vân gia. Bắt đầu tỳ thiếp thật không nghĩ tới, sau khi đi vào Vân phủ ở qua cuộc sống nơi này thậm chí còn không bằng lúc tỳ thiếp ở trong nhà.”

Thanh âm nàng có chút dừng lại, tựa hồ như nhớ tới cảnh tượng trong nhà nàng, khẽ nghẹn ngào.”Mẫu thân tỳ thiếp cho rằng đem hai người tỷ muội chúng ta đưa tới Vân phủ là vì tốt cho chúng ta, nhưng tỳ thiếp thấy thật sự là mười phần sai a. Tại Vân phủ, ta cùng tỷ tỷ mặc dù trên danh nghĩa là thị thiếp, nhưng địa vị ngay cả một kẻ nô tì trong phủ cũng không bằng, chi phí ăn mặc mỗi ngày ngay cả con chó con đại phu nhân nuôi trong phòng kia cũng không bằng, không chỉ như thế, nếu chỉ như thế này thì cũng thôi, hai người tỷ muội ta rõ ràng chưa bao giờ đắc tội đại phu nhân, bà ta lại hận thấu chúng ta, hận không thể đem mặt của ta hủy thành bộ dáng như vậy. Ta không hiểu, gương mặt ta này đến tột cùng là hại đến đại phu nhân chỗ nào, làm cho bà ta hận không thể mau trừ!”

Vân Thường biến sắc, hắn đương nhiên biết rõ đại phu nhân vì sao căm hận gương mặt Cửu di nương cùng Thập di nương như vậy! Đơn giản là vì khuôn mặt kia cùng U Lan có hai phần tương tự! Đối mặt một người chỉ có hai phần tương tự đã ác độc như thế, có thể đoán được, nàng căm hận U Lan đến cỡ nào!

Vân Khanh khẽ nhíu mi, “Thập di nương, làm sao ngươi biết mặt của ngươi là đại phu nhân động tay chân?”

Thập di nương réo rắt thảm thiết cười một tiếng, “Vốn là ta cũng không biết, đại tiểu thư còn nhớ rõ Trương Như Sơ đại phu nói trái cây kia đi?”

Vân Khanh nhàn nhạt gật đầu, “Tự nhiên nhớ rõ!”

“Trái cây kia trân quý như thế thuộc hàng cống phẩm, bọn tiểu nhân vật chúng ta nào có thể nhìn thấy, ngày hôm nay tỷ tỷ khuyên ta đi ra ngoài một chút, trong lúc vô tình chúng ta nghe nói trước đó vài ngày huynh trưởng đại phu nhân Lưu đại nhân được phong làm Lại bộ thượng thư, trái cây kia là bệ hạ ban thưởng cho Lưu đại nhân.”

Mọi người im lặng.

Đại phu nhân chợt rống giận lên tiếng, bà ta nâng bàn tay lên liền hướng mặt Thập di nương đánh tới, lại giữa đường bị Vân Khanh nắm lại.

Con mắt Đại phu nhân đỏ ngầu, giận dữ hét với Thập di nương, “Ngươi đồ tiện nhân này, những cống phẩm này ca ca ta được không dễ, đặc biệt sai người đưa một chút cho ta, ta thấy ngươi mấy hôm nay là tân sủng mới nhịn đau ngay cả đồ mình đều không dám dùng, đem trái cây kia cho đầu bếp chế thành điểm tâm đưa cho ngươi, ngươi hôm nay thế nhưng một mực cắn ngược lại ta, quả thực là chó cắn Lữ Đồng Tân!”

Thập di nương lạnh lùng cười một tiếng, con mắt lộ ngoài cái khăn che mặt căm hận nhìn đại phu nhân, “Đại phu nhân, ngươi lấy cớ này không khỏi quá tốt, vậy tỷ tỷ ta so với ta càng được lão gia sủng ái, vì sao ngươi không đem trái cây đưa cho tỷ tỷ ta đi?”

Đại phu nhân bị nghẹn, hô hấp cứng lại, hai mắt bà ta trợn ngược liền muốn té xỉu.

Vân Khanh nhanh chóng lách mình đỡ đại phu nhân, trong miệng kinh hô, “Ai nha, mẫu thân làm sao?”

“Vân thí chủ, mau nhéo đại phu nhân!” Lúc này, liên tục ở vào trạng thái bị xem nhẹ Vô Duyên đại sư bỗng nhiên nói.

Đáy mắt Vân Khanh thoáng hiện lên một nụ cười, một tay dùng sức hung hăng nhéo đại phu nhân, đại phu nhân kêu đau một tiếng, giả bộ hôn mê không thành, chỉ có thể chậm rãi mở mắt ra.

“Ai nha, mẫu thân đã tỉnh, đem Khanh nhi sợ hết hồn đây, vừa rồi Khanh nhi kinh hãi quá độ ra tay cũng không phân nặng nhẹ, mẫu thân cũng đừng trách tội Khanh nhi!”

Đại phu nhân từ trong hàm răng nặn ra mấy chữ, “Làm sao sẽ!”

“Vậy là tốt rồi!” Vân Khanh thản nhiên cười một tiếng, “Ta còn lo lắng mẫu thân sẽ ghi hận Khanh Nhi, ngày khác cũng đối phó ta như đối phó Thập di nương vậy, nên biết, dung mạo là thứ trọng yếu nhất của một cô gái, mẫu thân phá hủy dung mạo Thập di nương như vậy, chẳng lẽ không sợ bị thiên lôi đánh sao?”

“Lãnh thị!” Lão phu nhân quát lạnh một tiếng, “Ngươi tiện nhân kia, uổng ta những năm gần đây đối với ngươi khoan dung như vậy, lại chưa từng nghĩ thì ra là ta là nuôi một con sói mắt trắng ở bên người, ngươi hại nhiều người như vậy, hôm nay nếu không nghiêm trị ngươi, ngày khác quý phủ này còn có ai đem quy củ nhìn ở trong mắt.”

“Tổ mẫu…” Vân Vận lúc này là thật có chút sợ, nàng ta lệ rơi đầy mặt, quỳ trên mặt đất xin lão phu nhân khai ân.

“Vận nhi, tổ mẫu sớm đã cảnh cáo ngươi, bảo ngươi không cần học theo mẫu thân ngươi, ngươi thực tại quá làm cho ta thất vọng rồi. Mẫu thân ngươi ngày hôm nay chẳng những không đem mệnh lệnh của ta để vào mắt tự tiện ra khỏi từ đường không nói, còn hại nhiều người như vậy, ta rốt cuộc dung không được nàng!” Lão phu nhân mắt thấy Vân Vận lệ rơi không ngừng, lạnh lùng nói với Bạch Mai cùng Bạch Lan phía sau nàng, “Hai người các ngươi là người chết à? Còn không đem tiểu thư các ngươi đỡ về trong sân!”

Bạch Mai cùng Bạch Lan sắc mặt cũng trắng bệch, đỡ Vân Vận dậy, nửa kéo nàng ly khai Du Nhiên viện.

Đáy mắt Vân Vận cất giấu hận ý thật sâu, nàng biết rõ hôm nay nàng nhất định phải không đếm xỉa đến, nếu không ngay cả nàng cũng bị liên lụy tới, vậy liền không ai có thể cứu được mẫu thân!

Chỉ là đôi mắt kia giống như là độc thúc giục, hận không thể đem Vân Khanh xé xác nuốt vào bụng!

Vân Khanh cũng không thèm để ý, ngạo nghễ đứng thẳng, đưa mắt nhìn Vân Vận rời đi.

“Vô Duyên đại sư, ngài là cao tăng đắc đạo, có thể nhìn ra trong phủ này đến tột cùng là ai nghiệp chướng nặng nề phải loại trừ đi.” Vân Khanh thản nhiên nói, “Mẫu thân lần này tìm đến ngài cũng là tin tưởng năng lực phán xét của đại sư, chắc hẳn lời đại sư nói sẽ không có người hoài nghi.”

“Đại sư, ngài cứu ta a!” Đại phu nhân nghe vậy vội vàng nắm lấy một góc áo cà sa của Vô Duyên, bà ta cơ hồ nức nở khóc lóc, “Những người kia thật không phải là ta động thủ giết a, ta vô tội!”

“Ai!” Vô Duyên từ bi than nhẹ một tiếng, “Đại phu nhân ngươi có nguyện xuất gia tu hành triệt nghiệt trước kia gieo xuống?”

Tay Đại phu nhân vô lực rớt xuống ngồi sững trên đất, lời Vô Duyên đã cho bà ta phán quyết tử hình.

“Tại sao phải như vậy, vì cái gì?!” Vì cái gì mỗi lần bà ta đối phó Vân Khanh kế hoạch đều duy trì không được mà biến hóa, vì cái gì Vân Khanh luôn có thể thoát được thiên la địa võng bà ta bày ra, vì cái gì bà ta tỉ mỉ bố cục mưu tính nàng, luôn hại không được Vân Khanh, còn luôn làm cho nàng ở vào thượng phong.

“Lưu thị, ngươi ngày hôm nay đi Từ Tâm am tu hành đi!” Lão phu nhân lạnh lùng nói.

“Không được! Các ngươi không thể đối với ta như vậy!” Đại phu nhân giận dữ hét, “Ta là em gái ruột Lại bộ thượng thư, các ngươi ai dám đưa ta đến am ni cô, các ngươi bằng mấy lời đầu môi đã nói những thứ di nương kia là ta hại chết, các ngươi căn bản cũng không có chứng cớ, các ngươi dựa vào cái gì để cho ta đi am ni cô tu hành! Ta không đi! Ta muốn đi Lưu phủ tìm ca ca ta, ta muốn để cho ca ca ta làm chủ, các ngươi đều muốn hại ta! Các ngươi đều muốn hại ta!”

“Sự đã lâm đầu ngươi còn không chịu thừa nhận!” Lão phu nhân tức đến da mặt tím bầm, “Chuyện khác bất luận, chỉ riêng việc ngươi dám hò hét đối với ta cũng đã phạm vào tội thất xuất bất hiếu, ta liền có quyền lợi đuổi ngươi xuất phủ!”

“Ta nói không phải là ta làm!” Đại phu nhân rống to.

“Ai!” Vô Duyên đại sư mặt không chút thay đổi thản nhiên nói, “Đại phu nhân, mặc dù không phải là ngươi tự tay làm, nhưng là ngươi hạ lệnh để cho thủ hạ đi làm có cái gì khác biệt đâu?”

“Ngươi con lừa ngốc này câm miệng cho ta!” Đại phu nhân ác ngoan gào thét, “Ngươi con lừa ngốc này mê hoặc lòng người, ta làm sao tin tưởng lời ngươi nói!”

“Ngươi đồ ngu xuẩn này câm miệng cho ta! Vô Duyên đại sư là người há có thể để cho ngươi nhục mạ!” Lão phu nhân lo lắng nhìn thoáng qua sắc mặt Vô Duyên đại sư, phát hiện hắn không có ý tứ tức giận mới thở phào nhẹ nhõm, đối với đại phu nhân càng thêm không có sắc mặt tốt, “Vô Duyên đại sư là đại sư đức cao vọng trọng ngay cả bệ hạ đều kính trọng, há lại để cho ngươi một vị phụ nhân nhục mạ, ta xem ngươi quả thực là không biết đang nói cái gì!”

Lão phu nhân cả giận nói, “Lâm má má, hôm nay liền đem đại phu nhân đưa đến am ni cô đi, không có mệnh lệnh của lão gia cùng của ta, không cho phép bước ra am ni cô nửa bước, Vân gia chúng ta không chứa nổi!”

“Vâng, lão phu nhân!”

“Chờ chút!” Đại phu nhân đột nhiên hét lên.

“Ngươi còn có cái gì để nói?”

Đại phu nhân được ăn cả ngã về không, “Ta nói những chuyện kia không phải là ta làm, đều là Lãnh thị tự tiện chủ trương như thế, mẫu thân thỉnh minh giám!”

Lãnh má má ngạc nhiên nhìn đại phu nhân, không dám tin nói, “… Phu nhân…”

“Lãnh thị, ngươi đừng trách ta nhẫn tâm, đến lúc này, ta tự thân khó bảo toàn thực bảo vệ ngươi không được, ta đã sớm nói với ngươi, làm người cần phải lương thiện, ngươi còn không có nghe, cho tới bây giờ chẳng những làm liên lụy tới ta, chính ngươi cũng không có quả ngon để ăn. Ngươi cứ yên tâm thừa nhận đi, ta niệm tại ngươi đi theo ta nhiều năm sẽ chiếu cố thật tốt người trong nhà của ngươi, nếu không! Ngươi tự gánh lấy hậu quả!” Nàng nhìn Lãnh má má cảnh cáo.

Vân Khanh lạnh lùng cười một tiếng, “Mẫu thân đây là đang uy hiếp Lãnh má má sao?”

Đại phu nhân ngạo nghễ nói, “Ta chỉ nói thật!”

“Phu nhân…” Lãnh má má thê lương quát, “Ngài ngày hôm nay đối đãi ta như vậy, chẳng lẽ không sợ ngày khác cũng không có ngài chịu thuần phục ngài sao? Lão nô đi theo ngài hơn hai mươi năm, chẳng lẽ sau cùng ngài muốn để ta làm sơn dương thế tội sao? Trong nhà của ta bất quá chỉ có một đứa con trai yếu đuối, ta còn chưa làm được gì cho nó, nhưng là đại phu nhân muốn cho ta đây không minh bạch lưng đeo tội danh, nô tỳ vô luận thế nào cũng sẽ không chịu. Tính tình nô tỳ ngài vẫn chưa rõ sao, nếu là ta ngày hôm nay thay ngài cõng tội, cho dù là vì giết ngài diệt khẩu ngài tất nhiên cũng sẽ không tha cho con trai con dâu của ta. Ta sẽ không làm như vậy!”

Đại phu nhân vốn cho là cưỡng bức cộng thêm lợi dụ Lãnh thị sẽ đáp ứng thay bà ta cõng tội, lại không nghĩ tới loại tràng diện này, lý trí bà ta nguyên vốn có chút khôi phục lập tức lại biến mất hoàn toàn không có. Đôi mắt đỏ hồng, thần sắc thê lương giống như điên!

“Ngươi câm miệng ngươi câm miệng! Hết thảy đều là ngươi làm, rõ ràng đều là ngươi làm!”

Lãnh thị lạnh lùng cười một tiếng, ngửa cổ lên, “Đúng vậy, đều là ta làm, nhưng đều là phu nhân ngài chỉ điểm không phải sao? Phu nhân, ta hiểu ngài rất rõ, biết rõ vạn nhất có một ngày xảy ra chuyện gì ngài tất nhiên sẽ đem tất cả tội danh đều đẩy tới trên ngài ta, cho nên trước đó đã sớm lưu lại một đường!”

Đại phu nhân lòng dạ ác độc hung hăng trầm xuống, thanh tuyến run rẩy nói, “Ngươi có ý gì?!”

“Trong tay ta có chứng cớ ngài phạm tội, những năm gần đây, mỗi một cọc mỗi một việc đại phu nhân ngài làm nô tỳ đều có lưu chuẩn bị ở sau, phòng đúng là ngày này!” Lãnh thị ngửa đầu thê thanh nói, “Ta nguyên vốn cũng không muốn nói, nhưng đều là ngươi bức ta.”

Lãnh thị nghiêng đầu nhìn Đại lão gia, buồn bã nói, “Lão gia, nô tỳ thừa nhận, các di nương trong phủ không có một người nào, không có một ai là bệnh qua đời, tất cả đều là phu nhân thấy các nàng quá mức được lão gia sủng ái mới hại chết nguyên một đám các nàng. Không chỉ chừng này, còn có một vài hài nhi sẩy thai trong phủ, còn kể cả một vài con nối dòng chi thứ hai tam phòng tứ phòng tử vong cũng cùng đại phu nhân không thoát được quan hệ, đại phu nhân tự mình không sinh con, liền lo lắng chi thứ hai tam phòng cùng tứ phòng sinh ra con trai uy hiếp địa vị bà ta tại Vân phủ, liền phái người đem nguyên một đám thị thiếp mang thai tất cả đều hại chết, để cho các nàng một thi hai mệnh, không chỉ như thế… Còn có tiền phu nhân cùng Đại thiếu gia…”

Lời Lãnh má má còn chưa dứt Vân Thường liền một bước xông tới, ánh mắt hắn đỏ lên một phát bắt được cổ xiêm y Lãnh má má, hung hăng kéo, “Ngươi nói rõ ràng, thời điểm U Lan cùng Xung nhi qua đời Lưu thị còn chưa vào phủ, tại sao có thể làm hại bọn họ?”

Lãnh má má lạnh lùng cười một tiếng, “Lão gia, thời điểm phu nhân còn là khuê nữ trong lúc vô tình thấy người một lần, từ đó về sau đối với người không thể quên. Vì thành công gả cho người hơn nữa làm được chính thất phu nhân, đại phu nhân có thể nói không từ thủ đoạn nào, chuyện thứ nhất phải làm dĩ nhiên là là trừ đi đại phu nhân đối với bà ta có uy hiếp, thời điểm đại phu nhân cùng Đại thiếu gia năm đó đi dự tiệc, tất cả đều là phu nhân một tay thiết kế. Bởi vì lúc ấy Đại thiếu gia tuổi đã đến mười sáu, phu nhân lo lắng sau khi bà ta vào phủ Đại thiếu gia sẽ không thừa nhận mình, cho nên ngay cả hắn cũng hại chết. Ngài còn nhớ yến hội năm đó Đại phu nhân cùng Đại thiếu gia tham gia là ai cử hành đi?”

Sắc mặt Vân Thường hung hăng biến đổi! Năm đó yến hội kia không phải là người khác mở, đúng là chị dâu Lưu thị.

“Bọn họ ở trong yến hội đột nhiên phát bệnh cũng đều không phải là trùng hợp, lúc ấy phu nhân ở trong đồ ăn đại phu nhân bỏ đồ, bằng không đại phu nhân cùng Đại thiếu gia làm sao có thể đơn giản như vậy liền qua đời!”

“Tốt! Tốt! Tốt! Lưu thị, xem ra ta còn quá khinh thường ngươi!” Ống tay áo Vân Thường đột nhiên vung lên, thân thể đại phu nhân hung hăng đụng vào cửa chính Du Nhiên viện, bà ta kêu lên một tiếng đau đớn, khóe môi chảy ra máu tươi đỏ thẫm… Té trên mặt đất kịch liệt ho khan thở dốc!

Vân Thường hoàn toàn không còn lý trí, nhớ tới ái thê ái tử mất sớm trong lòng của hắn phảng phất như bị hung hăng chen vào một đao, máu chảy không ngừng. Mắt hắn đỏ lại bổ sung một cước, Vân Khanh lại ôm chặt lấy thân thể của hắn, hô lớn, “Phụ thân, người tỉnh táo một chút!”

Thân thể Vân Thường hung hăng chấn động, đây là lần đầu tiên từ khi Vân Khanh có trí nhớ tới nay gọi hắn là phụ thân. Động tác của hắn dừng lại một chút, Vân Khanh đã nhanh chóng kéo hắn ra. Gấp giọng nói, “Phụ thân, đại phu nhân vô đức, nhưng là dù thế nào cũng là thiên kim Lưu gia, người lại tức giận oán hận thế nào cũng không thể giết nàng. Giết vợ là tử tội!”

Con mắt Vân Thường xung huyết dần dần mở ra, hắn lạnh lùng phất tay áo, cao giọng quát lên, “Người đâu, chuẩn bị giấy và bút mực cho ta!”

“Thường nhi, ngươi đây là muốn làm cái gì?”

Vân Thường lạnh lùng nói, “Hưu thê!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio