"Đã xong cả rồi chứ? " Vân Phượng chằm chậm bước ra .
Không ngoài dự đoán nàng thấy được vẻ chật vật của Liễu thị cùng vẻ mặt tái nhợt của phụ thân nàng.
Miệng mấp máy như muốn nói lại thôi.
Dựa theo cánh tay đang đỡ nàng của A Thi ngồi xuống ghế
" Phụ thân, sao vậy? " Vân Phượng dùng ánh mắt không hiểu làm sao nhìn ông ta.
" Ta..ta ..." Mặc Vũ Dương thật là nói không nên lời. Lúc nãy ông còn chắc chắn rằng mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn nhưng lúc nãy kiểm kê lại..........
Hà Nhu ơi là Hà Nhu nàng làm sao có thể làm như vậy?!!!
Từ ánh mắt của ông ta ,Vân Phượng có thể nhìn thấy sự tức giận nhưng nhiều hơn đó là nỗi thất vọng. Ha~
"Phụ thân có gì cứ nói thẳng "
Vân Phượng kiên nhẫn chờ đợi.
Lòng tự trọng quá cao ,cuối cùng ông ta cũng không thể nói ra lời.
" Nếu phụ thân đã không muốn nói thì nữ nhi cũng không ép. A Linh !" Vân Phượng hơi cau mày nói.
"Dạ vâng " A Linh cười thầm trong bụng. Tới lượt mình rồi a~
Trong lòng hưng phấn nhưng bên ngoài vẫn vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh.
" Đã xảy ra chuyện gì? "
Đưa lên cho Vân Phượng một cuộn giấy.
" Chủ tử, số ngân lượng thu từ các cửa tiệm mấy năm nay gần như không còn. Có một cửa hàng vải đã bị cầm cố." A Linh nói.
Vân Phượng khi nghe xong cũng không thể hiện gì. Chỉ nhàn nhạt liếc nhìn phụ thân mình một cái.
Một cái liếc mắt này khiến cho Mặc Vũ Dương đang ngồi ghế bên cạnh lập tức không dấu nỗi sự xấu hổ.
Ông cảm giác mình cứ như một lão già lừa gạt nữ nhi của mình vậy. Nghĩ đi nghĩ lại nỗi thất vọng với Liễu thị của ông càng lớn.
"Đồ cưới của công chúa quá cố đã mất đi gần một nửa. Danh sách trên tay chủ tử chính là những vật còn thiếu. "
Nói xong tự động quay về đứng phía sau Vân Phượng song song với A Thi.
Vân Phượng không thể tin trừng lớn mắt.
"Liễu thị " Giọng nói mang theo tức giận không thể kiềm chế.
Liễu thị bên kia biết chuyện không xong liền bước ra quỳ mạnh xuống đất .
"Quận chúa, ta ...." một tách trà liền nện mạnh xuống đầu bà ta.
Những mảnh sứ vỡ văng tung tóe, có một vài lá trà còn dính trên mái tóc bà ta.
Trên trán máu từ từ chảy xuống.
Mọi người trong phòng liền hít khí lạnh. Ai cũng cố gắng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Lệ khí xung quanh Vân Phượng thật khiến cho người khác sợ hãi.
Mặc Vũ Dương muốn lên tiếng khuyên can nhưng khi nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo đang dần dần nỗi lên sát khí kia ông liền ngừng lại.
Thụy Ý thấy phụ thân không có ý định ngăn cản liền bất chấp nỗi sợ nhào qua ôm lấy mẫu thân mình.
Còn Thụy Di thì chỉ biết đứng một góc run rẩy.
"Quận chúa, nói gì thì nói mẫu thân ta cũng là trưởng bối của người làm sao người có thể làm như vậy " Thụy Ý ngước mặt làm ra vẻ không sợ hãi nhìn Vân Phượng nói.
Vân Phượng nhìn vào ánh mắt mang theo hận thù ,ghen tị cùng..... không cam tâm?!?! Ha~Nàng vừa ra một quyết định rất hay.
Thụy Ý không biết chỉ vì ánh mắt của ả lúc này đã quyết định tương lai của ả về sau.
"Cẩn thận mồm miệng của người. Chỉ là một thị thiếp ti tiện vậy mà dám đòi làm trưởng bối của bổn quận chúa?! " Vân Phượng trào phúng nói.
"Ngươi...ngươi... Phụ thân, người xem ả ta đang sỉ nhục mẫu thân. Người làm sao có thể ngồi yên như vậy?! " Biết mình không thể làm gì liền quay qua cầu khẩn phụ thân của mình.
"Thụy Ý ,đủ rồi " Mặc Vũ Dương nghiêm khắc quát. Những điều mà Vân Phượng nói không có gì sai.
Vì nể mặt người phụ thân này nên mới gọi Liễu Thị một tiếng di nương.
Mấy đều này ông đều hiểu.
__________________Hết _________________
P/s follow tg nha~Yêu lắm