Ngay cả Vân Phượng cũng đã nói như vậy thì ông cũng không tiện nhắc nhở nữa. Đành dùng mắt hung hăng ra lệnh cho Liễu thị thu liễm lại chính mình hành vi.
Thụy Ý cùng Thụy Di đứng ở đó cơ thể lạnh phát run.Với sự giáo huấn một năm trước chả ai dám bước ra cùng Vân Phượng đôi co.
Với lại hiện tại các nàng ngay cả mình cũng không giữ được còn hơi sức đâu mà lo cho mẫu thân mình.Nghe qua liền biết Vân Phượng muốn quyết định bọn họ hôn nhân đại sự , bây giờ vận mệnh của bọn họ đều nằm trong tay nàng ,sao dám cùng nàng gây sự.
"Phụ thân ,người xem xem." Vân Phượng ra dấu lập tức phía sau A Thi đưa qua cho Mặc Vũ Dương một xấp giấy ghi.
"Phượng nhi , đây là...." Mặc Vũ Dương đã biết nhưng vẫn lên tiếng hỏi.
"Trong đó là lai lịch của mấy vị thiếu niên 'tài tuấn' mà nữ nhi nghĩ là thích hợp." Vân Phượng vừa nói xong thì Liễu thị liền trừng mắt nhìn tập giấy như muốn xuyên qua nó một cái lỗ.
Nếu như bình thường thì chắc chắn bà ta đã duyên dáng đi đến bân cạnh Mặc Vũ Dương mà cùng ông xem.Nhưng có Vân Phượng ở đây bà ta không nghĩ dám.
"Phượng nhi ,bọn người này đều là thứ tử trong phủ.Nếu như gả hai tỷ tỷ ngươi qua làm chính thê thì chúng sẽ thiệt thòi. " Mặc Vũ Dương nói mà không ngượng miệng. Ông ta nghĩ hai nữ nhi kia của mình là gì???!
"Không phải là thê mà chỉ là thiếp thôi." Câu nói của Vân Phượng như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu gia bốn người kia.
"Phượng nhi như vậy sao được chứ?!Dù gì hai tỷ tỷ ngươi là nữ nhi của quan ngũ phẩm có muội muội là nhất phẩm tướng quân còn là quân chúa. Làm sao mà__"
"Đủ rồi!!Phụ nên cẩn trọng lời nói một chút. Nữ nhi thật sự không thuận tai chút nào về hai từ 'muội muội' kia." Ánh mắt Vân Phượng không chút cảm xúc lướt qua Mặc Vũ Dương làm ông ta có chút lạnh run.
Ông ta biết mình đã chạm vào ranh giới của Vân Phượng nên không tiếp tục nói nữa.
"Quả thật là nữ nhi của quan ngũ phẩm nhưng chỉ là thứ nữ .Lại chui ra từ bụng của một thị thiếp xuất thân kỹ viện.Người nghĩ hai người bọn họ xứng làm thê sao phụ thân." Nói đến đây Vân Phượng nhìn hai thiếu nữ thanh tú đang đứng ở kia gương mặt nàng lúc này dào dạt ý cười.
"Nhưng mà... Phượng nhi. Như vậy không được. " Dù sáo cũng là hai nữ nhi mà ông ta cưng chiều làm sao để các nàng như vậy thiệt thòi. Nhất định không thể.
"Ý của nữ nhi đã như vậy phụ thân đừng nói nữa. Nếu như nữ nhi đột nhiên không vui thì chỉ một câu nói cũng đủ khiến không một nam nhân nào trong kinh thành này dám cùng hai vị 'tỷ tỷ' thành hôn.Phụ thân tin không?! " Âm thanh Vân Phượng rất nhẹ lại mang theo sự thản nhiên nhưng đủ làm người khác sợ run.
Mặc Vũ Dương trầm ngâm ngồi ở đó.Ông biết tất cả những gì Vân Phượng nói đều là thật.
Hiện tại bây giờ chả ai ngu xuẩn mà va vào nhất phẩm tướng quân vang danh hiển hách còn có nhất phẩm quận chúa được lòng quân vương cả.
Đến bây giờ ông đã khẳng định nữ nhi này đã hận ba phụ mẫu Liễu thị sâu đậm.
Không ra tay đoạt mệnh nhưng lại chậm chạp mà bòn rút đi tất cả. Ông lúc này cũng chả thể làm gì khác mà chỉ có thể ra sức cứu vãn mà thôi.
Liễu thị bên kia như chết lặng. Bà biết những điều sắp xảy ra với hai nữ nhi mình đều do bà gây ra.Tất cả....
"Phụ thân cũng đừng lo lắng như vậy. Dù sao hai vị đây cũng được gả đi từ phủ hộ quốc công chúa chứ không phải là kỹ viện." Nói đến đây Vân Phượng hơi ngừng lại nhìn vẻ mặt xanh mét của một vài người.
Ba người A Linh ,A Thi ,Ám đứng phía sau Vân Phượng đồng loạt rợn người. Tài độc miệng của chủ tử lại tăng lên rồi.
"Cho nên nữ nhi sẽ không lựa nhà quá thấp kém mà gả hai vị đây vào ,cho dù phù hợp đi chăng nữa. " Cơn giận của Vân Phượng đối với bọn họ không phải ngày một ngày hai là có thể phai phai nhạt.
Bọn họ gián tiếp hại chết mẫu thân nàng.Hại nàng mất đi vị phụ thân mà nàng luôn kính trọng.Hại nàng mất đi gia của mình.Tất cả bọn họ đền lại hết.
__________________Hết___________________