Cưỡi Đạp Tuyết quay trở về phủ tướng quân, chưa đến nơi Vân Phượng đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Thân mình cao có chút dày được bao bọc thật kỹ trong áo choàng lông thật dày.Cái áo choàng đó,nhìn có chút quen mắt a.Hình như là cái Vân Phượng đã tặng cho hắn lúc trước.
Ngoan ngoãn đứng chờ như vậy thật giống cảnh thê tử đứng trông mong trượng phu của mình vậy.Vân Phượng thật là tà ác nghĩ.
Trong lúc Vân Phượng thất thần thì Đạp Tuyết đã chậm rãi sải bước đến trước cửa phủ.
"Nàng về rồi" Tĩnh Hàn tiến đến bên cạnh Đạp Tuyết đỡ nàng xuống ngựa.Nụ cười ôn nhu luôn như vậy nhưng sắc mặt đã có chút trắng bệch do bị đông lạnh rồi.
"Sao lại chờ ở đây cơ chứ?Lạnh thành như vậy rồi.Mau vào trong" Vân Phượng ngăn lại cánh tay muốn cởi xuống áo choàng của Tĩnh Hàn.
Lạnh đến mức bàn tay đã run rẩy như vậy ,còn muốn cởi áo choàng ra đưa cho nàng. Người này là thương hương tiếc ngọc hay là ngốc muốn chết đây.
___
Vào đến phòng khách có lò sưởi, cả hai liền ấm lên.
"Kẻ đứng sau vụ ám sát lần trước xem ra đã quá rõ ràng rồi." Vân Phượng thoải mái ngồi xuống ghế,rót cho nàng cùng Tĩnh Hàn mỗi người một tách trà nóng.
"Thái tử dùng nước cờ này chính là quá kiêu ngạo rồi." Những người đứng ra tố cáo Thái úy chính là đồng đảng của Thái tử.
Thái tử công khai ra lệnh làm như vậy chính là muốn thẳng thắn mà đối đầu với Vân Phượng cùng Tĩnh Hàn.Không có muốn ở trong tối mà ra ám tiễn nữa.
Là Thái tử của một nước đương nhiên có quyền kiêu ngạo. Nhưng lần này Thái tử chọc nhầm người rồi.
"Ha~Nợ mới nợ cũ liền tính luôn một lân nha a." Nàng thừa biết tại sao thái tử muốn diệt trừ mình.
Thân phận của nàng thập phần nhạy cảm,có thân phận lại có cả quân binh.Chỉ có thể có hai lựa chọn ,một là lôi kéo ,hai là diệt trừ... Nàng nhiều lần tỏ vẻ xa cách ,thái tử tự biết không thể thay đổi liền muốn ra tay diệt bỏ.
"Phe phái thái tử trong triều có vẻ rất nóng vội.Hắn muốn nhân cơ hội Chung vương gia vẫn chưa trở về từ Miêu Cương mà diệt gọn chúng ta.Sau có thâu tóm quyền hành ,chuẩn bị kỹ càng cho cuộc chiến tranh giành đoạt vị a." Thật ra Tĩnh Hàn cũng có chút may mắn vì Thái tử lựa chọn như vậy.
Muốn chiếm lấy binh linh Thiên Dực doanh trong tay Vân Phượng thì chỉ có một lựa chọn chính là cưới thê.
Nhưng Thái tử đã có thái tử phi,muốn lấy một đại tướng quân về làm trắc phi thì không thể nào.
Còn có Thái tử phi chính là cháu gái ruột của hoàng hậu ,hôn nhân giữa Thái tử cùng thái tử phi chính là ràng buộc giữa thái tử cùng mẫu tộc.
Cưới Vân Phượng về sẽ làm lung lay vin trí của Thái tử phi ,hoàng hậu sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Không có cách nào chiếm được thì chỉ có thể diệt bỏ,với sự 'hiếu thuận' của Thái tử thì chỉ cần hoàng hậu khuyên nhủ thì hắn sẽ nghe mà thôi.
"Để ta chóng mắt lên xem thái tử điện hạ cao quý sẽ diệt trừ chúng ta như thế nào." Đã gây thù với Vân Phượng này thì đừng mong sống yên ổn.
Thái tử muốn giết chết nàng thì tại sao nàng lại để thái tử sống quá yên ổn được cơ chứ ?!
Vết thương trên người nàng vẫn còn có chút đau đây.
"Ta đã cầu hoàng thúc để thừa tướng đảm nhận án này thay Hình bộ.Vân Phượng lần này nhờ vả chắc chắn sẽ báo đáp ân tình này của thừa tướng."Vân Phượng ngồi xuống ghế ,nghiêm túc nhìn hắn.
...
"Ta nhất định sẽ giải oan cho Thái Úy.Nhưng Vân Phượng,nàng phải đáp ứng ta một yêu cầu." Tĩnh Hàn sau lưng liền chậm rãi lộ ra một cái đuôi hồ ly thật lớn,mau đến đây a nga nương tử.
"Hảo."
"Tốt lắm.Ta lập tức quay trở về phủ chờ thánh chỉ đến sau lập tức tra án."Được Vân Phượng đáp ứng Tĩnh Hàn liền khí thế hừng hực tiến ra cửa.
Để được nàng đáp ứng một yêu cầu ,hắn nhất định phải giải oan cho Thái Úy.Nếu không giải oan được thì hắn sẽ đổ lên đầu mấy tên đáng chết kia nếu sẵn tiện thì kéo luôn Thái tử xuống đài.
Chỉ cần đạt được một yêu cầu ở chổ Vân Phượng là được.
Hắn từ đầu đến cuối đều là kẻ thủ đoạn như vậy đấy.
Phải nói ,kẻ xấu xa gặp kẻ thủ đoạn,chính là trời sinh một cặp nha.
________________Hết______________