Editor: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Ninh Túng trầm mặc trong chốc lát, Quan Tuyết thận trọng nhìn sắc mặt hắn, lại không nhìn ra được hắn đang nghĩ cái gì.
Hồi lâu sau đó, Ninh Túng cười xòa một tiếng: “Bản công tử chỉ đùa nàng một chút thôi, sao ta nỡ lòng đuổi nàng đi chứ?”
“Ninh công tử nói giỡn tuyệt không buồn cười.” Quan Tuyết sẵng giọng.
Ngày kế, khi Thanh Linh tỉnh lại, Tần Liễm đã không còn ở bên cạnh. Nàng dậy không lâu thì ý chỉ truyền nàng vào cung của Hoàng Thượng cũng đã đến Tướng phủ.
Hoàng Thượng đột nhiên triệu kiến nàng, chắc chắn chuyện nàng hôm qua đại náo phủ Ninh Quốc công đã truyền tới tai người.
Nghe công công truyền khẩu dụ nói, trời còn chưa sáng Ninh Quốc công đã vào cung diện Thánh, bẩm tấu chuyện đếm qua xảy ra trong phủ Ninh Quốc công.
Hoàng Thượng nghe xong giận giữ, quyết định truyền Diệp Đàm vào điện Vĩnh Khánh để giải thích, cũng là cho phủ Ninh Quốc công công đạo.
Thanh Linh thong dong đi vào trong điện, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn sang, không khí trong điện Vĩnh Khánh nhất thời có chút quỷ dị.
Trong điện ngoại trừ Hoàng Thượng và Ninh Quốc công thì còn có Tần Liễm, Hách Liên Dực, Tĩnh Vương và Diệp Thiên Minh. (MTLTH.dđlqđ)
Thấy Thanh Linh đi vào, Ninh Quốc công đứng trong điện nghe tiếng động liền xoay người nhìn nàng đầy ác độc.
Thanh Linh không thèm nhìn hắn, ngước mắt nhìn Tần Liễm, hắn lúc này cũng đang nhìn nàng cười dịu dàng.
Bời vì nụ cười của hắn, tất cả những lo lắng bất an từ khi vào điện đều tan thành mây khói.
“Diệp Đàm, hôm qua ngươi lén lẻn vào phủ Ninh Quốc công.” Nguyên Ung Đế uy nghiêm hỏi: “Chuyện ngươi chém đứt mệnh căn Lại Bộ Thị Lang Ninh Túng là sự thật? Ngươi còn điều gì để nói nữa không?”
Thanh Linh chưa kịp mở miệng, ngoài điện liền truyền đến giọng nữ nhân yểu điệu: “Hoàng Thượng, còn điều gì để nói nữa sao? Ninh gia thiếp chỉ có độc đinh là Ninh Túng để kế thừa hương khói, hành động của Diệp Đàm chính là muốn Ninh gia thiếp đoạn tử tuyệt tôn.”
Ninh Thục phi từ ngoài cửa điện nghe thấy lời nói của Hoàng Thượng, trong lúc nhất thời không nuốt được cơn tức nghẹn ở cổ, không chờ truyền lời, bà ta liền cứ thế mà xông vào.
Khi nhìn thấy Nguyên Ung Đế, bà ta liền thi lễ một cái: “Thần thiếp thất lễ, kính xin Hoàng Thượng thứ lỗi.”
“Thục phi không cần đa lễ, đứng dậy đi.” Nguyên Ung Đế nói.
“Tạ Hoàng Thượng.” Ninh Thục Phi vừa mới đứng dậy đã nói: “Hoàng Thượng, Diệp Đàm khiến Ninh gia đoạn tử tuyệt tôn, đây chính là lòng dạ độc ác, cực kỳ thất đức, cơ bản không xừng với danh hào Bình Nhạc Huyền Hầu của Nam Hạ.”
Ninh Quốc công cũng phẫn nộ vạn phần: “Hoàng Thượng, Diệp Đàm khiến gia tộc vi thần về sau không người dâng hương khói, tội ác không thể chối cãi. Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ cho cựu thần, cho cựu thần một cái công đạo.”
“Hoàng Thượng…..”Ninh Thục Phi còn muốn nói tiếp nhưng bị câu nói của Tần Liễm cắt đứt.
Hắn nhàn nhã thong dong bẩm: “Hoàng Thượng, người không cho Diệp nhị công tử một cơ hội giải thích sao?” Ý hắn là hai người kia nên câm mồm lại rồi.
Tầng nghĩa sâu hơn là hai người cứ người này nói lại tiếp người kia nói, không cho Diệp Đàm cơ hội mở miệng, hai người coi rẻ lời Hoàng Thượng nói phải không?
“Diệp Đàm, ngươi giải thích đi.” Nguyên Ung Đế mở miệng.
Thanh Linh tiến lên một bước, vẻ mặt ưu thương: “Hoàng Thượng, Diệp Đàm xuống tay với Ninh công tử là có nguyên nhân, hắn dám cưỡng đoạt hôn thê của thần, vũ nhục hôn thê của thần chính là vũ nhục thần, mối hận này vi thần không thể nuốt trôi.
Sau đó Ninh Túng còn ép hôn thê thần cắn lưỡi tự sát.
Bất luận thế nào Diệp Đàm không thể thờ ơ.
Oan có đầu, nợ có chủ. Diệp Đàm xuống tay với Ninh Túng cũng chỉ vì muốn lấy lại công đạo cho vị hôn thê đã chết của thần.”
Lời giải thích này đã gián tiếp tố cáo Ninh Túng điếm ô, vị hôn thê của người khác, còn bức tử nàng, chẳng trách Diệp Đàm hạ độc thủ đối với Ninh Túng.
Điếm ô: hiếp dâm, cưỡng đoạt.
Diệp Đàm vì vị hôn thê mà đòi lại công đạo, dù xuống tay có hơi ngoan tuyệt cũng là vì tình nghĩa, xét theo khía cạnh nào đó, việc Diệp Đàm làm không hề sai. (MTLTH.dđlqđ)
Ninh Quốc công gân cổ phản bác: “Vị hôn thê? Ngươi có hôn thê? Theo lão phu nghĩ chỉ là lời giả dối mà thôi.”
“Ninh Quốc công quả thật già rồi. Ngài không nghe thấy Diệp nhị công tử nói Hoán Y là hôn thê của hắn sao?” Tần Liễm không mặn không nhạt nói.
“Diệp Đàm cùng Hoán Y vừa mới âm thầm hẹn ước, còn chưa kịp nói cho cha mẹ, nàng đã….” Thanh Linh đột nhiên dừng lại, trong giọng nói tràn ngập bất đắc dic.
Ninh Quốc công giận dữ trừng Tần Liễm, miệng khẽ mấp máy, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ngươi nói Túng nhi điếm ô vị hôn thê của ngươi, có chứng cứ không?”
Chuyện Ninh Túng cưỡng đoạt Hoán Y lão cũng đã biết, cũng đã chuẩn bị mọi việc ổn thỏa, lão tin Diệp Đàm không thể đưa ra bằng chứng: “Hừ, Hoán Y cắn lưỡi tự sát là do nàng ta cảm thấy áy náy vì làm chết người trong thời gian cứu chữa, căn bản không liên quan đến Túng nhi.
Thật không nghĩ đến khi Hình Bộ tra ra người đó chết không phải lỗi do nàng nhưng nàng đã hương tiêu ngọc vẫn.”
hương tiêu ngọc vẫn: chết.
Thanh Linh cười lạnh: “Tự vẫn vì áy náy?”
“Không sai, trước khi chết nàng vẫn cho rằng mình hại chết người nên đã nhận tội kí tên.
Diệp nhị công tử nếu không tin, có thể mời Lữ đại nhân trình khẩu cung lên.” Lữ Kinh là một trong những môn sinh đắc ý của lão, lúc Hoán Y mới bị bắt liền bức bách nàng ấn tay xuống bản tội trạng.
Lữ Kinh bị bắt vì tội mưu sát Bình Nhạc Huyền Hầu, Hình Bộ tra khảo hắn, sau khi điều tra xong đã được thả, việc Lữ Kinh mưu sát Bình Nhạc Huyền Hầu chỉ là hiểu lầm.
Đôi mắt Thanh Linh dần trở nên lạnh lẽo, Hoán Hoán nhất định không chịu nhận tội, chắc chắn chính bọn họ ép tỷ ấy.
“Truyền Lữ Kinh.” Nguyên Ung Đế mở miệng.
“Hoàng Thượng, Hoán Y bị người khác cưỡng bức thực sự không liên quan đến nhi tử của vi thần. Lúc nàng ta xảy ra chuyện, Túng Nhi chưa từng đi qua Thuận Thiên lao, làm sao có thể làm ra chuyện thất đức như vậy cơ chứ?”Ninh Túng len lén vào Thuận Thiên phủ, không có nhiều người biết. Cộng thêm việc lão chuẩn bị khá ổn thỏa, chắc chắn việc Túng nhi vào Thuận Thiên lao người ngoài không thể biết.
“Diệp Đàm rõ ràng vu oan giáng họa cho Túng nhi, bởi vì Túng nhi từng có chút hiểu lầm với Hoán Y, hắn đang mượn cớ trả thù.” Ninh Quốc công càng nói càng kích động.
Thanh Linh cười chế giễu, lời Ninh Quốc công nói chính là muốn xóa đi tội trạng của Ninh Túng, đồng thời cắn ngược nàng một phát.
Nàng nhàn nhạt cười, bình tĩnh nhìn Ninh Quốc công la hét, tựa như đang xem một vở kịch tấu hài: “Quốc công gia bình tĩnh, chờ Lữ đại nhân đến rồi nói sau cũng không muộn.”
Ninh Quốc công hả hê nhướn mày, phát tay áo: “Vậy thì cùng chờ.” Diệp Đàm vẫn còn quá non, Lữ Kinh là môn sinh của lão, tất nhiên sẽ đứng về phía lão. Coi như chờ được Lữ Kinh tới thì Diệp Đàm không chiếm được chỗ tốt.
Lữ Kinh vừa bước vào Vĩnh Khánh điện liền dâng bản tội trạng của Hoán Y lên cho Nguyên Ung Đế xem xét.