“Vinh Vương, ngươi không nên được voi đòi tiên!” Thanh Linh thống hận nói.
“Các ngươi cứ yên tâm, dược này được chế thành chất lỏng đỡ thương và rượu, uống vào chỉ không sử dụng được nội lực trong nửa canh giờ mà thôi, tuyệt không cần lo lắng đến tánh mạng.” Nói xong, Hách Liên Dực ném dược cho Tần Liễm.
“Không cần!” Thanh Linh lắc đầu với Tần Liễm, nàng không muốn nợ hắn quá nhiều.
Tần Liễm nhìn thần sắc thống khổ của Thanh Linh, lòng cũng đau xót theo, đưa dược Hách Liên Dực vừa đưa ngửi một chút, sau đó nuốt xuống.
“Ha ha ha, Tần tướng quả nhiên là người sảng khoái.” Hách Liên Dực sai người lấy ra giải dược ném đến tay Tần Liễm.
Hách Liên Dực đi đứng bất tiện, hắn phải lệnh người cõng hắn rời đi. Nhưng bọn họ chưa đi được mấy bước đã lui trở lại.
Hách Liên Dực sắc mặt úc trầm: “Chẳng lẽ Tần tướng muốn lật lọng?” Hắn cả giận nói, phía trước lại xuất hiện một đám hắc y nhân sát khí lẫm liệt, bọn họ đều có cầm đao trong tay.
“Bọn họ không phải là người của bản tướng” Đôi mắt sắc bén của Tần Liễm trầm xuống, tay ôm Thanh Linh không tự giác được căng thẳng.
Hắc y nhân ngăn cản Hách Liên Dực ở phía trước trong mắt lộ ra tia sáng hung ác, trên người nồng đậm sát khí, phảng phất như từ trong địa ngục đi đến.
Một trận gió thổi qua, Hách Liên Dực không khỏi rùng mình một cái.
Tần Liễm đem giải dược cho Thanh Linh nuốt xuống, sau đó buông tay đỡ tay của nàng ra, đứng dậy.
“Các hạ là người phương nào, không ngại ra đây gặp mặt.” Giọng nói không nóng không lạnh, ôn nhuận nhu hòa, nhưng mọi người ở đây ai cũng nghe rõ tường tận.
Âm thanh tiếng lá rơi xuống, một hắc ảnh nhảy ra từ tán cây rậm rạp, chờ sau khi hắn đi xuống, Thanh Linh thấy rõ hắn cũng một thân y phục dạ hành, trên mặt mang theo mặt nạ màu bạc.
Eo hắn thẳng vô cùng, thân hình cao lớn, có loại khí thế khinh thường thiên hạ.
Nhìn ngân diện nhân, Thanh Linh khó hiểu cảm thấy thân hình người này rất quen thuộc, đúng là cực kì giống với hắc y nhân thần bí ở Tướng Quốc Tự đêm đó.
Ngân diện nhân: người mang mặt nạ bạc.
“Tần tướng thật sự rất tinh mắt.” Hắc y nhân ngân diện dùng sức nén lại giọng, khàn khàn nói.
“Ngươi là người phương nào? Tại sao lại cản trở đường đi của bản vương.” Hắc Liên Dực sắc mặt không vui, cảnh giác nói.
Hắc y nhân ngân diện liếc Hách Liên Dực một cái, đáy mắt mang theo khinh thường: “Tần tướng vì một nữ oa nhi mà buông tha cho Vinh Vương, không cảm thấy đáng tiếc sao?”
Thanh Linh nhìn như mười lăm mười sáu tuổi, đứng trước vóc người cao lớn của hắc y nhân ngân diện lại rất nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt nàng còn rất mềm mại, ngân diện nhân gọi nàng là nữ oa cũng không cảm thấy có gì lạ.
Tần Liễm nhìn về phía Thanh Linh, đôi mắt tỏa ra ánh sáng lộng lẫy động lòng người: “Không có gì là tiếc hay không tiếc, chỉ có nguyện ý và không nguyện ý thôi.”
Nguyện/ nguyện ý: bằng lòng, đồng ý
Hắn nguyện vì nàng buông tha thứ đồ gì đó, vĩnh viễn cũng sẽ không cảm thấy tiếc.
Trong lòng Thanh Linh chấn động, tinh thần không cách nào yên tĩnh lại. Được rồi, nàng sẽ coi như không có nghe câu nói kia, hoặc là nghe được cũng coi như không biết ý nghĩa bên trong.
“Ngươi đến cùng là người phương nào, cản trở đường đi của bản vương đến tột cùng là muốn như thế nào?” Hách Liên Dực phiền muộn nói, thuộc hạ của hắn vừa mới trãi qua trận đánh với người Tần Liễm, tổn hao nhiều. Còn về số lượng thuộc hạ, hắn đã thua hắc y nhân ngân diện. Đối với thực đối phương không phải là thứ hắn có đối đầu, thật không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Hắc y nhân ngân diện cười 'chiêm chiếp', âm trầm nói: “Tần tướng không có cách ra tay xử lí người, ta đến làm thay hắn.” Khẩu khí cuồng vọng tột cùng, hắn ra hiệu bằn tay, hắc y nhân cầm loan đao trong tay đánh tới đám người Hách Liên Dực.
Hách Liên Dực không vui nhíu mày, người nọ giống như Tần Liễm, thật sự là càn rỡ khiến cho người ta chán ghét: “Làm càn, người quan phủ sắp đến đây, bản vương khuyên ngươi nên mau rời khỏi đây đi”
“Yên tâm, ta sẽ giải quyết các ngươi trước khi người quan phủ đến đây” Hắc y nhân ngân diện không để ý nói, thuộc hạ của hắn người người đều là sát thủ đứng đầu, người quan phủ trong mắt hắn không là gì, hắn có tư cách để cuồng vọng.
Vung tay lên, có thêm một nhóm hắc y cầm loan đao đánh về hướng Tần Liễm. Chính hắn lại tung người nhảy đến bên cạnh Hách Liên Dực, kiếm mang theo nồng nặc sát khí nhắm thẳng về phía Hách Liên Dực.
Người cõng Hách Liên Dực sợ hết hồn hết vía, vội vàng dùng kiếm ngăn cản, cố gắng hóa giải thế công. Tuy nhiên, công lực đối phương rất thâm hậu, hắn bị dọa đến chấn động, kiếm trên tay bị đánh rớt, buộc phải từng bước lui về phía sau.
Phía sau đã là sông Thương sóng lớn mãnh liệt, nước sông rống giận, có thể so sánh với ma âm.
Hách Liên Dực mắt thấy có ánh lửa cách đó không xa, đại khái là người quan phủ đã chạy đến, nếu ngay bây giờ hắn không đi thì sẽ không kịp nữa rồi.
Cắn chặt răng, lúc kiếm ngân diện nhân đánh lời lần nữa, Hách Liên Dực hạ lệnh người cõng mình nhảy vào dòng sông Thương sóng nước cuồn cuộn.
Ngân diện bất đắc dĩ thu kiếm lại, xoay người đi về phía Tần Liễm bên này.
Hèn hạ, thì ra hắc y nhân ngân diện sớm đã núp trong bóng tối xem Tần Liễm và Hách Liên Dực chém giết, đợi cả hai bên đều thiệt hại xong mới ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.
Bất quá hắc y nhân ngân diện chắc chắn không đoán được Hách Liên Dực sẽ thua trong tay Tần Liễm nhanh như vậy, mà Tần Liễm còn vì chữ tín để cho Hách Liên Dực chạy, lúc đó hắc y nhân ngân diện này mới chịu hiện thân.
Người ngân diện trực tiếp đánh tới về phía Tần Liễm, Tần Liễm dặn dò bên tai Thanh Linh 'cẩn thận', sau đó đẩy nàng qua một bên cho ám vệ bảo vệ.
Tần Liễm tạm thời mất đi nội lực, tuyejt đối không phải là đối thủ của Ngân diện nhân.
Nơi này cách sông Thương một khoảng cách, nhưng vì có ngân diện nhân chặn lại, nên không thể chọn cách nhảy xuống sông không cần mặt mũi giống như Hách Liên Dực trước.
Nghe nói sông Thương sâu không lường được, hiện lại đang trong thời kì mùa xuân về, người nhảy vào nước dù có am hiểu bơi lội đến mấy cũng là lành ít dữ nhiều
Tần Liễm mặc dù tạm thời không cách nào vận dụng được nội lực, nhưng vẫn còn các chiêu thức võ công. Thân thể của hắn linh hoạt biến ảo, chiêu thức tươi đẹp, hơn hẳn cả một điệu vũ hoa lệ. Chiêu thức đánh bất ngờ, đáng tiếc lại không có nội lực. Cho nên, ở trong mắt ngân diện, chiêu thức khá mấy cũng như một điệu múa hoa lệ, trông đẹp mà không dùng được.
“Tần Liễm!” Kiếm ngân diện nhân đâm đả thương Tần Liễm, Thanh Linh nổi lên lòng dạ ngoan độc, tại thời khắc này, cuối cùng cũng không cách nào có thể tỉnh táo được nữa. Độc trên người nàng đã được hóa giải không sai biệt lắm, đứng lên, rút kiếm xông tới.
Nhưng nàng sao có thể là đối thủ của ngân diện nhân, đánh mấy chiêu với ngân diện nhân đã rơi vào thế hạ phong, trên tay còn bị thương.
“Tiểu nữ oa thật sự có tài” Ngân diện nhân dừng thế kiếm: “Ta thưởng thức, ngươi tránh ra, ta có thể tha cho ngươi một mạng” Hắn đột nhiên nói.
Thanh Linh không khỏi nghi hoặc vì sao ngân diện lại hạ thủ lưu tình với nàng, nhưng cũng không hỏi một câu, cầm kiếm trong tay, lạnh lẽo nhìn ngân diện ngân, chân tạm không có động tác khác.
Nàng sẽ không bỏ lại Tần Liễm, bỏ những thứ khác qua một bên đã không nói, Tần Liễm là vì nàng mới tạm mất đi nội lực. Tần Liễm không có nội lực, nhất định sẽ không đánh lại ngân diện nhân, nếu hắn chết dưới tay thủ hạ ngân diện nhân, nàng..... không biết giải thích thế nào, chỉ biết bản thân mình thật không cảm thấy dễ chịu.
“Tiểu nữ oa nhi, sao còn chưa tránh ra? Ta có thể để ngươi đi, nhưng tình lang phía sau ngươi, ta tuyệt không thể thả” Ngân diện nhân không nhịn được nói, cầm kiếm của một thủ hạ gần đó công kích đến một bên khác Tần Liễm, may mắn ám vệ Tần Liễm cũng kịp thời đến cản trở thế công của ngân diện nhân.
Vì hai chữ 'tình lang', mặt Thanh Linh nóng lên, lại muốn động tay, thì bị Tần Liễm một phen kéo lại, né vào hai ám vệ hộ vệ.