Edit: Na ~ Beta: Vee
Tạ Như Hạc dừng mấy giây, lại ừ một tiếng.
Cảm giác chột dạ từ từ tản đi một chút, nói: "Vậy lát tôi mang đến cho anh."
Tạ Như Hạc hỏi: "Lúc nào??"
"Tôi bây giờ đang ở bên ngoài..." Thư Niệm vừa nói, đề nghị: "Vậy bây giờ tôi đi mua nhé?"
Giọng nói của Tạ Như Hạc có chút vui vẻ: "Được."
Thư Niệm đem điện thoại xuống, nhìn đồng hồ trên đó: "Tôi qua đó thì phải mất tầm một tiếng, khoảng bảy giờ. Không nhanh như vậy, anh ăn cơm trước đi."
Tạ Như Hạc không trả lời câu nói của cô, chẳng qua là lập lại một lần nữa: "Hôm nay là ngày tháng ."
Như vậy cùng có tình ý kia và khó hiểu tràn ngập, muốn cho mình một chút mặt mũi, cho nên mới không có trực tiếp nói "Hôm nay là sinh nhật của tôi" ra khỏi miệng.
"...." Thư Niệm nói: "Vậy anh chờ một chút, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể."
"Được."
Cúp điện thoại, Thư Niệm ngẩng đầu, đột nhiên nhớ lại mình vẫn còn nói chuyện với Từ Trạch Nguyên, hắn tựa hồ còn muốn "gương vỡ lại lành" với cô.
Biểu tình của Từ Trạch Nguyên có chút mất tự nhiên, nhìn điện thoại của cô hỏi: "A Hạc??"
Thư Niệm cúi đầu nhìn mũi giày, không trả lời hắn cái vấn đề kia, cũng không nhắc lại và nói: "Cậu trở về đi. Tôi còn có chuyện, tôi đi trước."
Nhưng Từ Trạch Nguyên cũng không muốn mình không nhận được câu trả lời. Hắn siết chặt quả đấm, nghiêm mặt nhắc nhở cô: "Thư Niệm, cậu còn chưa trả lời câu nói của tớ."
"Nói cái gì, cậu nói cậu hối hận?" Thư Niệm ngẩng đầu nhìn hắn, bĩnh tĩnh nói: "Tôi nói, chia tay là chuyện rất bình thường. Đây là quyền lợi của cậu"
Từ Trạch Nguyên há miệng một cái, muốn nói gì đó.
Một hồi sau, Thư Niệm mím môi lại nói:"Nhưng mà... cũng không có nghĩa là tôi sẽ không để ý."
Lời nói này giống như một cái tát đánh vào mặt Từ Trạch Nguyên, để cho hắn có cảm giác hắn đang kể chuyện hài cho mọi người nghe vậy. Hắn á khẩu không trả lời được, lui một bước, cười chế giễu một tiếng.
Thư Niệm không nói thêm nữa: "Tạm biệt."
Từ Trạch Nguyên đột nhiên mở miệng, thấp giọng nói: "Cậu... nếu cậu khi đó nói không chịu, tớ nhất định sẽ không chia tay với cậu. Nhưng cậu không có nói."
"..."
"Là cậu không thích tớ."
"..."
Thư Niệm cả người vừa gầy vừa nhỏ, mặc đại một áo khoác lớn, cằm còn ẩn núp bên trong khăn quàng, giống như là có một trận gió thổi một cái có thể bị bay theo. Sắc mặt cô trắng bệch, không có nghĩ qua hắn có thể nói như vậy, dừng lại khoảng một lát, mới lấy lại tinh thần.
Cô thật ra thì cũng một chút cũng không muốn nhắc chuyện đã qua, cũng một mực đem kí ức cùng Từ Trạch Nguyên chia tay quy về — "Cuộc chia tay hoà bình", "Đã gặp nhau thì cũng sẽ có lúc chia tay".
Coi như là gặp lại, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra, tự tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô, Thư Niệm cũng chưa từng muốn chỉ trích ý tứ của hắn.
Chuyện đã qua, cô có thể không nhớ lại.
Đột nhiên lại cảm thấy mình lần nữa ở trong quá khứ.
Hắn lại đẩy hết toàn trách nhiệm lên đầu cô như vậy.
Thư Niệm đột nhiên cảm thấy nóng trong người, móng tay dùng sức bấm mạnh vào lòng bàn tay, không khách khí chút nào, gằn từng câu từng chữ cô đã từng được nghe hoặc nhìn thấy trong quá khứ.
"Thư Niệm quá đáng thương."
"Mất tích nhiều ngày như vây, cảm giác.... cậu cảm thấy thế nào..."
"Từ Trạch Nguyên cũng rất thảm, theo đuổi Thư Niệm lâu như vậy, cái gì cũng chưa làm..."
Khi đó Từ Trạch Nguyên quyết định tự chính hắn nói, là không quan trọng, có thể khiến tình cảnh của hắn nhẹ nhõm một chút. Nhưng vì vậy mà lại càng minh chứng cho suy đoán của người ta.
Để cho Thư Niệm sống trong cuộc sống bị người khác nhìn với ánh mắt đồng tình, đáng thương, vết sẹo bởi vì hành vi của bọn họ một lần nữa lại bị vạch ra. Để cho những lúc cô cần người khác bầu bạn nhất trong cuộc sống, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mặt của Từ Trạch Nguyên liền biến sắc.
Thư Niệm không nói, nhìn chằm chằm hắn, thanh âm tức giận vang lên: "Cho nên, ban đầu cậu nghe những lời này, sau đó cùng tôi chia tay, nguyên nhân lại là bởi vì tôi không thích cậu sao?"
———
Cách đó không xa, một chiếc xe ngừng ở ven đường.
Bên trong xe, Phương Văn Thừa nhàm chán nhìn điện thoại di động, cũng không biết Tạ Như Hạc lấy đâu ra thói quen xấu, cũng không có việc gì sẽ kêu hắn lái xe đến nhà Thư Niệm một lúc.
Hơn nữa coi như là đúng lúc như vậy gặp Thư Niệm, Tạ Như Hạc cũng sẽ không xuống xe đi gặp cô. Nhưng cũng sẽ không giống lần đầu tiên như vậy, ngu dại để cho Phương Văn Thừa lái xe đi theo cô, chỉ biết ở bên cạnh nhìn cô một hồi liền rời đi.
Lần này đúng lúc đụng phải Thư Niệm đang cùng người đàn ông khác đứng ven đường nói chuyện.
Phương Văn Thừa đại khái có thể nhận ra người kia là là ca sĩ đang hot gần đây, Từ Trạch Nguyên.
Từ khi nhìn thấy một màn này bắt đầu, bên trong xe không khí liền xuống thấp, Phương Văn Thừa hoàn toàn không dám nói lời nào. Cũng không lâu lắm, Tạ Như Hạc còn không khống chế được mình, gọi điện cho Thư Niệm, giọng cứng rắn, như là cực kỳ không vui.
Cúp điện thoại, anh liền lẩm bẩm đếm thời gian. Thanh âm đè rất thấp, nhưng ở nơi này trong không gian thu hẹp, Phương Văn Thừa vẫn có thể nghe rõ ràng.
"Một phút."
"Hai phút."
"Ba."
"Ba rưỡi."
"..."
Một lát sau, Tạ Như Hạc không tiếp tục đếm nữa, lại lẩm bẩm nói "Cô ấy có phải không vui không?"
Nghe nói như vậy, Phương Văn Thừa đưa mắt nhìn ra cửa kính xe. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn được bóng lưng của Từ Trạch Nguyên, cùng với nửa gương mặt của Thư Niệm, không gọi là gần, hắn hoàn toàn không thấy được biểu tình của Thư Niệm.
"...Vậy làm sao lại thấy rõ"
Tạ Như Hạc không lên tiếng, chẳng qua là mở cửa xe, tháo chốt khóa của xe lăn để đi ra ngoài, dễ dàng đem thân thể từ bên trong xe dời trên xe lăn.
Phương Văn Thừa sững sốt, vội vàng xuống xe: "Thiếu gia, có muốn tôi đưa cậu một đoạn không?"
Tạ Như Hạc không phản ứng.
Phương Văn Thừa ngược lại cao hứng, khoái trá trở lại bên trong xe tiếp tục chơi di động.
———
Thư Niệm thật sự bị Từ Trạch Nguyên làm phát cáu.
Chỉ cảm thấy hắn có thể đem trắng nói thành đen, cho là thời gian lâu dài, chuyện ban đầu có thể xảy thành một chuyện khác. Từ biểu tình của hắn xem ra, hắn tựa hồ cảm thấy sự thật chính là như vậy, vấn đề hoàn toàn nằm ở chỗ cô.
Qua hai năm, Thư Niệm còn nhớ rất rõ ràng, những thứ kia cũng không phải thật, cô thật ra cũng không cần để ý.
Miệng của người khác cô quản không được.
Nhưng không thèm để ý, không có nghĩa là muốn cùng bọn họ lui tới.
Nghe Thư Niệm nói xong câu kia, cả người Từ Trạch Nguyên cũng cứng lại, khẽ nuốt nước bọt, khó khăn nói tiếng xin lỗi: "Thật xin lỗi, tớ không phải..."
Không nghe hắn nói xong, Thư Niệm liền cảm thấy cổ họng có gì mắc nghẹn, quay đầu tiếp tục đi.
Cũng không nghe được âm thanh Từ Trạch Nguyên đuổi theo.
Bởi vì đoạn này là con đường nhỏ, tâm tình Thư Niệm cũng kém đi không ít, cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đất. Rất nhanh, cô đột nhiên nghĩ tới việc mua bánh ngọt cho Tạ Như Hạc.
Suy nghĩ một chút, Thư Niệm quyết định đi mua bánh ngọt, sau đó ngồi xe điện tới chỗ Tạ Như Hạc.
Cô nhấc chân bước đi tới cửa hàng bánh ngọt.
Cùng lúc đó, sau lưng lại vang lên tiếng bánh xe va chạm với mặt đất.
Thư Niệm cảm thấy khó hiểu, âm thanh này có chút quen thuộc, quay đầu nhìn, sững sốt một chút: "Tại sao anh lại ở đây?"
Tạ Như Hạc quay bánh xe lăn, đến bên cạnh cô: "Đúng lúc ở gần đây."
Thư Niệm suy đoán: "Đi mua bánh ngọt sao?"
Tạ Như Hạc không trả lời, do dự nói: "Tôi đúng lúc nhìn em và..." Nói đến đây, anh dừng lại một chút, âm thanh cũng theo đó trầm xuống, "Em và Từ Trạch Nguyên đang nói chuyện."
"Anh thấy sao?"
"Ừ, em biết hắn?"
Thư Niệm rất thành thực: "Trước kia tôi và anh ta yêu nhau."
"...."Ánh mắt Tạ Như Hạc tối lại, tưởng tượng cái hình ảnh đó, các cơ trên mặt giật một cái, rất nhanh liền khôi phục bình thường: "Anh ta tìm em làm gì?"
Nhắc tới cái này, Thư Niệm nhíu mày lại: "Tôi luôn cảm thấy tính khí của tôi đã rất ổn."
Không biết tại sao cô lại lôi chủ đề này ra nói, Tạ Như Hạc nhìn về phía cô: "Ừ?"
"Tôi rất ít nổi giận." Thư Niệm nghiêm mặt, "Tạ Như Hạc, anh nói xem, tính khí của tôi rất tốt, có thể bị người đó chọc đến nỗi tức giận, người đó là rất quá đáng."
Tạ Như Hạc đã không biết bao nhiêu lần chọc cô tức giận: "..."
Không được đáp lại, Thư Niệm quay đầu nhìn anh chằm chằm: "Anh tại sao không nói chuyện?"
Tạ Như Hạc an tĩnh mấy giây, thuận theo nói: "Ừ, quá đáng."
Biểu tình Thư Niệm tốt hơn chút, coi như đang phát hỏa. Cô không nói cái này nữa, hỏi anh: "Chúng ta đi mua tại tiệm Hắc Sâm Lâm có được không?"
Tạ Như Hạc gật đầu: "Được."
"Hay là anh muốn tiệm khác?"
"Tiệm đó là được rồi."
Đi được một đoạn.
Tạ Như Hạc nhẹ giọng hỏi: "Tôi có thể có muốn một nguyện vọng trong sinh nhật với em không?"
Nghe như vậy, Thư Niệm cúi đầu nhìn anh: "Có thể, anh muốn thứ gì?"
Tạ Như Hạc cũng nâng đầu, tóc mái che khuất chân mày, hốc mắt thâm thúy, ngũ quan hình dáng lập thể rõ ràng. Vẻ mặt hơi âm trầm, an tĩnh ngồi ở đó, giống như một hình dáng thiếu niên tuấn tú.
"Đừng thích anh ta"
Thư Niệm nhất thời không hiểu lời của anh: "Đừng thích ai?"
Tạ Như Hạc rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Thư Niệm suy tư một chút, suy đoán nói: "Từ Trạch Nguyên?"
Tạ Như Hạc thật thấp đáp lại một tiếng.
"Anh lãng phí như vậy." Thư Niệm nghiêm túc nói, "Tôi vốn không thích anh ta."
Nghe vậy, mí mắt Tạ Như Hạc giật giật, lẩm bẩm nói nhỏ: "Cũng không coi là lãng phí."
Thư Niệm không nghe rõ: "Cái gì?"
Tạ Như Hạc sửa lời nói: "Vậy đổi cái khác."
Tính khí Thư Niệm rất tốt: "Có thể."
Tạ Như Hạc nhất thời cũng không thể nghĩ ra nguyện vọng gì, chậm chập không có mở miệng.
Thư Niệm cũng không thúc giục anh, kiên nhẫn chờ đợi.
Hai người vào tiệm bán bánh ngọt.
Cũng không kịp làm bánh mới, Thư Niệm chọn sẵn những cái bánh có sẵn cho Tạ Như Hạc. Nhưng anh tựa hồ không quá để ý, toàn bộ nghe theo ý kiến của cô.
Rất nhanh đã quyết định xong.
Tạ Như Hạc ôm hộp bánh ngọt, Thư Niệm đẩy anh đi ra ngoài.
Thư Niệm hỏi: "Chúng ta bây giờ đến nhà anh sao? Ngồi trên tàu điện ngầm?"
Tạ Như Hạc không yên lòng nói: "Phương Văn Thừa ở gần đây."
Thư Niệm đồng ý.
Đi ra con đường này, rẽ sang, số người trên đường càng ngày càng ít.
Ánh đèn màu vàng mờ nhạt, bên đường còn có dì đang bán đồ nướng, gió thổi rào lên nhánh cây, bên tai còn có có âm thanh của bánh xe đang ma sát trên mặt đường.
Ở chỗ này an tĩnh, Tạ Như Hạc đột nhiên lấy tay nắm bánh xe dừng lại. Anh một tay chuyển một cái, đem xe lăn quay ngược lại, đối diện với Thư Niệm.
Bởi vì động tác bất ngờ này của anh, Thư Niệm trừng mắt nhìn: "Sao thế?"
Tạ Như Hạc liếm liếm môi, tròng mắt trong suốt sạch sẽ, tất cả đều hình của của cô. Sau đó, anh rõ rang, gằn từng chữ:"Tôi muốn em————"
Có gió lạnh thổi qua, theo khe hở quần áo mà rót vào từng lỗ chân lông.
Tim Thư Niệm đột nhiên đập nhanh
Giống như là qua một đoạn thời gian. hoặc như là giống như chuyện vừa mới thoáng qua.
Tạ Như Hạc ho khan một tiếng, mất tự nhiên rũ mắt xuống. Giống như đã trang bị đầy đủ, trong nháy mắt bị nhiều người đâm một nhát, dung khí lập tức tản đi.
Yết hậu của anh ở cổ họng bắt đầu cử động, tiếp tục lời lúc nãy: "Lúc rảnh rỗi, có thể theo giúp tôi phục hồi chức năng."
Thư Niệm lấy lại tinh thần, a một tiếng, nghi ngờ nói: "Tại sao?"
Tạ Như Hạc không nhìn cô, nói ra một câu không thể nghe rõ.
"Như vậy tương đối có động lực"
Tác giả có lời muốn nói: Mục tiêu thứ nhất: để A Hạc của chúng ta đứng lên!!!!
Vee có lời muốn nói: Muốn chap nữa trong hôm nay không? Trên only today:))
[: ..]