Editor: Na ~~~Beta: Leo Leo
"..." Thư Niệm ngây ngẩn nhìn anh, đầu óc còn có chút mờ mịt. Cô hít mũi một cái, giống như là đang suy nghĩ ý của anh trong lời nói, chần chừ hỏi "Bạn gái anh??"
Tạ Như Hạc vẫn nhìn chằm chằm cô, thấp giọng ừ một tiếng
Nước mắt Thư Niệm không rơi nữa, mơ mơ hồ hồ nói "Không phải là em sao??"
Môi Tạ Như Hạc cong lên "Là em"
"Nga" Thư Niệm thu hồi tầm mắt, lại suy nghĩ một chút. Cô gãi đầu, hình dáng có chút buồn rầu, rồi sau đó nhỏ giọng hỏi "Vậy em còn phải nói xin lỗi sao??"
"Em giúp anh giải thích một chút cũng được"
"Giải thích cái gì??"
"Giải thích –" Nói đến đây, giọng nói Tạ Như Hạc dừng mấy giây, bên tai cũng theo đó nóng lên. Anh liếm môi, hắng giọng một cái "Giải thích, anh rất thích Thư Niệm"
Nghe nói như vậy, Thư Niệm đột nhiên nhìn về phía anh, vốn biểu tình chậm lụt từ từ có biến hóa. Ánh mắt cô còn ướt nhẹp, suy nghĩ trong nháy mắt bị người khác chuyển đề tài, theo bản năng lặp lại lời của anh "Anh rất thích Thư Niệm"
Tạ Như Hạc chưa từng nghĩ Thư Niệm sẽ lặp lại.
Anh sửng sốt một chút, rũ mắt, nhìn biểu hiện của ngốc nghếch của cô có chút khẩn trương.
Giống như là nghĩ tới điều gì, Tạ Như Hạc liếm môi, biểu tình trở nên không được tự nhiên. Qua mấy giây, anh hạ thấp giọng nói "Giải thích, em rất thích Tạ Như Hạc"
Thư Niệm nhìn chằm chằm anh, nói xong toàn não mới hoạt động, máy móc lặp lại "Em rất thích Tạ Như Hạc"
Trong phòng an tĩnh lại.
Tạ Như Hạc nghiêng đầu, lấy lòng bàn tay để trên môi, giấu khóe miệng đang cong lên.
Thư Niệm trừng mắt nhìn, trong nháy mắt mới ý thức được mình vừa nói gì. Miệng của cô mở ra, gương mặt trong nháy mắt đỏ bừng, không biết làm sao để đứng lên, động tác cứng ngắc giống như người máy.
Cô chưa kịp nhấc chân, Tạ Như Hạc liền kéo cô trở lại.
Thư Niệm hoàn toàn quên lúc trước anh nói câu nói kia, chỉ cảm thấy mình bị anh chọc, không biết nên nói cái gì, tâm tình khó chịu. Cô cúi đầu, vểnh môi không lên tiếng.
"Anh nghe được" Tạ Như Hạc nâng cằm cô lên, thanh âm đi đôi với khí tức đã đè xuống, mang theo điểm ác ý "Cám ơn, anh cũng rất thích em"
-
Thư Niệm vào trong vệ sinh rửa mặt, định để cho mặt hạ nhiệt một chút.
Nhìn mình qua gương, da trắng nõn, xung quanh mắt cùng với mũi đều đỏ, giống như con thỏ vậy. Bờ môi cũng thay đổi màu, tựa như vừa mới bị người dùng cái gì để giày vò. So với bình thường thêm mấy phần diễm lệ.
Cô liếm liếm môi, không nhịn được lại cúi đầu rửa mặt.
Suy nghĩ câu nói Tạ Như Hạc vừa nói kia "Anh rất thích Thư Niệm", tim Thư Niệm trống rỗng, đầu óc hỗn loạn ra phòng vệ sinh.
Tạ Như Hạc vẫn ngồi ở vị trí cũ, nghe được động tĩnh liền ngước mắt nhìn cô. Chú ý tới môi của anh, Thư Niệm không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, làm bộ bình tĩnh bò lên giường.
Tạ Như Hạc chủ động hỏi "Còn buồn ngủ sao?"
Thư Niệm hàm hồ nói "Không có"
"Lại đây ngồi"
Động tác Thư Niệm dừng lại, lằng nhằng chạy tới chỗ trước mặt anh.
Hai người ngồi đối mặt nhau.
Trên mặt Thư Niệm còn dính mấy giọt nước, làn da óng ánh như trong suốt. Miệng của cô khẽ nhếch lên, cảm xúc nhìn không kém như vừa nãy nữa, không nói.
Cô không chủ động nói chuyện.
Qua hồi lâu.
"Niệm Niệm, em luôn có suy nghĩ của mình" Tạ Như Hạc đột nhiên mở miệng, giọng nói chậm rãi vững vàng "Bất kể nói lời đó có thể hoặc không chọc giận những người khác, hoặc là có người cùng em cãi lại, em đều cảm thấy đều đúng, em vĩnh viễn không thay đổi suy nghĩ"
Thư Niệm giương mắt "A?"
"Mà anh cảm thấy suy nghĩ của em là đúng. Cho nên tới bây giờ" Tạ Như Hạc đối mắt với cô "Em nói muốn làm cái gì, anh sẽ không cự tuyệt, cũng không muốn ép em làm gì. Bao gồm em nói em không muốn đi gặp bác sĩ tâm lý, anh sẽ cảm thấy, em có suy nghĩ của em, có lý do của em"
"..."
Tạ Như Hạc giơ tay gãi đầu một cái " anh không biết nên làm thế nào. Chỉ cảm thấy cứ làm theo những gì em nói, có lẽ em sẽ vui vẻ một chút, thời gian trôi qua cũng sẽ khá một chút"
Giọng anh như vậy, so với trực tiếp khiển trách cô, càng làm cho Thư Niệm cảm thấy luống cuống. Cô không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể cúi thấp đầu nghe Tạ Như Hạc nói hết.
Tạ Như Hạc châm chước ngôn ngữ, lại nói "Lần này cũng giống như vậy"
Thư Niệm chơi ngón tay "Cái gì??"
"Anh hy vọng em có thể đi gặp bác sĩ tâm lý" Vẻ mặt Tạ Như Hạc nghiêm túc "Nhưng nếu như em không muốn đi, anh sẽ không ép em đi. Hơn nữa, anh không thể rời khỏi em"
Thư Niệm ngẩng đầu, bộ dạng kinh ngạc.
Trước kia, cho tới bây giờ, Đặng Thanh Ngọc không biểu hiện bất kì một chút mệt mỏi hay chịu đựng không nổi nào trước mặt cô, có thể bởi vì có Vương Hạo, Thư Niệm cũng sẽ cảm thấy mình rất phiền phức
Ở thời điểm tuyệt vọng thống khổ, Thư Niệm thậm chí nghĩ. Nếu như ở trong tai nạn đó, vào ngày Tằng Nguyên Học bắt cóc cô, cô bởi vì chịu đựng không nổi nữa mà lựa chọn cái chết, có khi sẽ khá hơn một chút.
Vậy cô cũng không cần sống nữa, sẽ không liên lụy với mẹ cô nữa.
Sẽ không để gia đình mới của Đặng Thanh Ngọc, vì cô mà cả ngày lẫn đêm cùng chồng gây gổ, vì cô trắng đêm khó ngủ, thống khổ rơi lệ.
Khi đó,
Mỗi ngày, Thư Niệm tỉnh lại thấy rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng, đóng chặt cửa, bị cố định ba ổ khóa, vững chắc thêm sự nặng nề, giống như khói mù nồng đậm, làm sao không thể huy tán đi được.
Chưa bao giờ muốn sẽ đi kéo rèm cửa sổ kia lên, đi xem bên ngoài một chút là đêm tối, hay là có mặt trời trên trời. Quá ngây ngô dại dột, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, tinh thần lại u ám.
Cô chưa từng nghĩ mình có thể tốt hơn.
Chẳng qua là rất muốn sống, vẫn miễn cưỡng phải chịu đựng sống, cô cảm thấy cuộc sống này hẳn sẽ không kéo dài được bao lâu nữa. Có lẽ vào ngày nào đó, cô sẽ chọn ngày có ánh nắng thật đẹp, nói lời từ biệt với cái thế giới này.
Đại khái chính sẽ như vậy mà sống.
Nhưng chưa từng nghĩ tới.
Có một ngày, cô sẽ gặp một người.
Ở thời điểm cô tối tăm nhất, đưa cô từ trong vực sâu lên, xoa nhẹ từng cái vết thương của cô. Thậm chí, còn đem gánh nặng của cô, coi như là trân bảo.
Thư Niệm chậm rãi hỏi "Anh có hy vọng em sẽ đi không?"
Tạ Như Hạc nói "Có"
"Được" Thư Niệm hít mũi, ngoan ngoãn nói "Vậy em sẽ đi ngay"
Tạ Như Hạc thở phào nhẹ nhõm, lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này "Em không cần đi mượn tiền của dì"
Thư Niệm trầm mặc lấy điện thoại ra, mở ngân hàng xem số tiền lại, không chắc chắn chậm rãi ừ một tiếng.
Tạ Như Hạc nói "Em dùng của anh"
Nghe vậy, Thư Niệm lập tức lắc đầu "Không được"
Tạ Như Hạc cau mày "Vì cái gì không được"
"Không biết phải chữa bao lâu, hơn nữa chi phí không thấp" Khóe mắt Thư Niệm khẽ run, ngập ngừng nói "Em có thể đem nhà bán đi"
Tạ Như Hạc suy nghĩ, đại khái hiểu ý cô "Em là cảm thấy làm phiền anh không được sao??"
Thư Niệm bị lời này của anh sợ hết hồn, vội vàng khoát tay "Không, không phải"
Tựa như không nghe được sự chối của cô, Tạ Như Hạc nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô, cứ như vậy trong mấy chục giây, sau đó kết luận "Anh sẽ làm việc thật nghiêm túc"
"..." Thư Niệm bị hình dáng nghiêm chỉnh của anh hù dọa, chậm chạp nói "Được"
Tạ Như Hạc cong khóe môi, không nhịn được sờ đầu cô một cái.
Rất nhanh, Thư Niệm ý thức được không đúng. Cô cau mày, rất nghiêm túc giải thích, cứng nhắc giống như một cụ già non "Em cảm thấy cái này là rất nhiều tiên, em không thể để anh vì em mà bỏ ra nhiều tiền như vậy"
Tạ Như Hạc suy nghĩ một chút "Vậy em cứ coi là tiền của em"
Thư Niệm vẻ mặt cố chấp "Nhưng đây là tiền của anh"
"Sau này cũng sẽ là của em"
"A? Tại sao?"
"Bởi vì, sau này chúng ta sẽ kết hôn" Tròng mắt Tạ Như Hạc nhìn cô, yết hầu bắt đầu hoạt động lên xuống, sau đó nói "Cho nên em cứ coi như là, em dùng tiền này trước thời hạn"
"..."
Thư Niệm nhất thời không theo kịp suy nghĩ của anh.
Chú ý của cô thả hết vào câu nói của anh, thần sắc trống rỗng. Một hồi lâu sau, Thư Niệm nhỏ giọng a một cái, mặt mũi nhìn hết sức bình tĩnh "Được"
Yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Thư Niệm đột nhiên chui vào chăn, đem cả người thu lại vào bên trong.
Lời nói của Tạ Như Hạc rất kích thích, cũng bởi vì tự nói câu này có chút không biết làm sao. Nhận ra cử động của cô, ánh mắt anh ngừng một lát, cứng đờ hỏi "Sao thế??"
Thư Niệm không lên tiếng.
Tạ Như Hạc mím môi, lại hỏi một lần nữa.
Anh di chuyển vị trí, đang muốn tiếp tục hỏi nữa.
Người trong chăn đột nhiên mở miệng, thanh âm nghe buồn rầu "Anh sau này nói những câu này, có thể trước khi nói báo động một chút được không..."
Tạ Như Hạc nói "Ừ?"
"Nếu không em sẽ, cái gì đó, chính là" Thư Niệm từ trong chăn lộ ra hai con mắt, ôn nhu nói "Có thể anh nhìn em chạy trốn đi, em sẽ có chút... có lỗi"
"..."
Tạ Như Hạc sửng sốt một chút, tâm tình khẩn trương tản đi. Anh liếc mắt, đưa tay sờ ánh mắt của cô, cười nhẹ ra tiếng "Là nhìn em chạy trốn đi"
-
Tạ Như Hạc hỏi ý kiến Thư Niệm, cuối cùng không đổi bác sĩ tâm lý.
Mặc dù Thư Niệm nói như vậy, nhưng cô cũng biết khẳng định vấn đề không phải nằm ở chỗ bác sĩ, phần lớn chính cô không có cách nào đi từ trong bóng tối ra. Vương Nguyệt một mực làm rất khá, cũng rất hiểu tình huống của cô, hai người nói chuyện vẫn rất vui vẻ.
Hơn nữa đổi bác sĩ, cũng phải tìm hiểu nhau trước một chút.
Thư Niệm không có ý hướng đi đổi bác sĩ.
Sau khi nghĩ rõ ràng, Thư Niệm nhẹ nhàng gọi điện thoại hẹn trước.
Trời xế chiều, cô cùng Tạ Như Hạc cùng đi ra khỏi nhà. Đã mấy ngày không có bước ra bên ngoài, nhưng có thể là do Tạ Như Hạc bên cạnh, Thư Niệm cảm thấy thật không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Thư Niệm bị Tạ Như Hạc dắt đi, không có gì để nói "Trước ở bệnh viện thấy anh mấy lần, lúc đó em đều đi gặp bác sĩ tâm lý"
Tạ Như Hạc gật đầu nói "Gần đây có đi không??"
Thư Niệm nhớ lại, thành thực nói "Thật mấy tháng không đi, bởi vì không có thời gian, hơn nữa cũng không ảnh hưởng cuộc sống, em không nhớ nổi là phải đi"
Tạ Như Hạc biểu tình như có điều suy nghĩ "Có thời gian cố định sao?"
"Có a" Thư Niệm nói "mỗi tuần bốn buổi sáng, bởi vì buổi chiều cùng buổi tối đi thu âm, có thời gian có thể thì sẽ đổi sang chiều, bởi vì muốn ngủ nướng"
"..."
"Sau đó thì trở thành mỗi tháng lần"
Tạ Như Hạc giống như đang làm gì chuyện gì rất quan trọng, nghiêm túc ghi "Sau này anh nhắc nhở em"
Thư Niệm ngửa nhìn anh, nhìn anh đang nghiêm túc lấy điện thoại ra ghi nhớ lại. Cô suy nghĩ một chút, khó hiểu chuyển đề tài "Anh trước kia chỉ thích mỗi mình em sao?"
Tạ Như Hạc nói "Ừ"
Thư Niệm có chút hiếu kỳ "Vậy anh làm sao không nói với em"
Nghe nói như vậy, động tác Tạ Như Hạc trên tay ngừng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Suy nghĩ cảnh tượng nếu như nói như vậy với cô, cùng với kết quả cuối cùng
Môi của anh kéo lên, thành thật nói "Nói em sẽ mắng anh"
Na: Cuối cùng cũng xong, nói thật luôn là Na mới hoàn thành chương này lúc h sáng ấy:vv vội quá nên có thể sẽ có lỗi nhưng mng thông cảm nhé. / rồi, chúc các chị em đang đọc truyện đây mãi mãi mỉm cười, vui vẻ, hạnh phúc, nếu đã có ny rồi thì Na chúc hai người có nghỉ lễ thật ý nghĩa còn chưa thì chúc ai đó sẽ có cơ hội làm nữ chính của ai đó trong ngày này ( giống Na vậy đó