Chương – Những chuyện sau đó
.
Tôn Duệ ngay tối đó giao toàn bộ kịch bản cho Giang Hưng, xem như đã chấp nhận anh, ông cũng cho rằng lần này mình quyết định gạt qua Vạn Bảo vì có tài lực hùng hậu mà làm khó dễ, khi ký hợp đồng hẳn là sẽ không nảy sinh vấn đề gì nữa.
Thực tế so với điều ông suy tính cũng không khác là bao, khi Tôn Duệ gọi điện đến chỗ giám đốc công ty giải trí Huy Hoàng, nửa đùa nửa thật bảo rằng ông đang coi trọng một diễn viên của công ty, mong công ty hết sức tạo điều kiện, ông chủ của Huy Hoàng đã sửng sốt đến ngẩn người. Trong giây phút đó, trong đầu ông ta chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Người nào dưới tay mình được vị này chấm vậy? Chuyện này là như thế nào? Sao mình chẳng hề biết chút tin tức gì?
Cũng may trong giới giải trí không có gì gọi là bí mật, ông cũng mau chóng nhớ lại tháng trước có một vụ lùm xùm nhỏ lan truyền trong giới liên quan đến Giang Hưng.
Ông lờ mờ đoán được, sau khi nói bóng gió một hồi, cuối cùng cũng nhận được đáp án. Tôn Duệ cười nói: "Vâng, Giám đốc Vương nói đúng rồi, Tiểu Giang là người siêng năng chăm chỉ, tôi rất vừa ý cậu ấy."
Giám đốc Vương tên đầy đủ là Vương Quân Sơn, công việc làm ăn của ông vốn là ở ngành khác, vài năm nay mới tiến quân vào giới giải trí; tuy tiền bạc không thiếu, nhưng lại không có mạng lưới quan hệ sâu rộng, dưới tay cũng không có ngôi sao nào nổi bật, cho nên suốt mấy năm qua, tiền đầu tư không ít, nhưng công ty Huy Hoàng vẫn chỉ là một công ty giải trí hạng ba không có mấy danh tiếng.
Hiện tại khi Tôn Duệ vừa gọi đến, ông cũng âm thầm tính toán một chút, lập tức có kế hoạch của riêng mình, ngay cả hợp đồng cũng không thèm so đo, luôn miệng đồng ý giao Giang Hưng cho đối phương, chỉ yêu cầu chọn thời gian thích hợp nào đó, mọi người cùng nhau ra ngoài dùng một bữa cơm, cùng nhau trao đổi một chút.
Tôn Duệ cười nói: "Tôi nghĩ hay là giờ rưỡi ngày ngày mai đi, chúng ta có thể mời cả bên đầu tư cùng đến để mọi người gặp mặt, trò chuyện. Giám đốc Vương có thời giờ rảnh không?"
"Không thành vấn đề." Vương Quân Sơn tươi cười đầy mặt mà đáp ứng, nhưng sau khi cúp điện thoại, trên mặt ông cũng không có vẻ quá vui mừng như vừa rồi.
Ông ngồi trước bàn công tác, trầm ngâm một lúc, rồi mới gọi điện thoại qua đường dây nội bộ: "Gọi Trần Lương tới gặp tôi."
"Vâng, giám đốc chờ một chút." Giọng nói ngọt ngào của thư ký từ đầu dây bên kia truyền đến. Mười phút sau, một người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi, đi dép lê lệt xệt, nhìn qua cực kỳ lôi thôi lếch thếch bước vào. Khi bước vào ông ta còn ngậm một điếu thuốc, ngồi phịch xuống salon, thở ra một vòng khói, sau đó mới nói: "Gọi tôi tới có chuyện gì?"
Vương Quân Sơn cũng không tức giận trước thái độ hời hợt của Trần Lương. Ông rời khỏi ghế làm việc, đi tới, rót ra hai chén trà, đoạn nói: "Lần trước không phải ông có nói qua với tôi về bộ phim truyền hình mới quay nào đó của Tôn Duệ sao?"
"Đó là bộ 'Năm tháng thanh xuân', khi phát sóng có mấy lần tỉ lệ xem dẫn đầu đài truyền hình địa phương." Trần Lương rì rì nói, "Điều đặc biệt là, ratings cao như vậy không phải do dàn diễn viên tiếng tăm gì, mà tất cả đều là người mới, được đạo diễn lựa chọn và uốn nắn. Nghe nói gần đây ông ta đang thương lượng với Vạn Bảo để lựa chọn diễn viên chính cho bộ phim tiếp theo. Nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà bên Vạn Bảo vẫn rề rà không đáp ứng. Ông chờ mà xem, đám người Vạn Bảo đó sớm muộn gì cũng phải hối hận."
Tuy là nói như thế, nhưng dù sao cũng là một 'người khổng lồ' trong giới giải trí, Vạn Bảo cũng không thể vì từ chối một đạo diễn mà gặp phải tổn thất nghiêm trọng gì.
Nhưng cả hai sẽ không đề cập đến những chuyện gây mất hứng như vậy.
Vương Quân Sơn cười nói: "Ông có vẻ đánh giá cao vị đạo diễn này quá." Cái vị ngồi trước mắt này cũng không thể xem như nhân viên của ông, mà giống như khách quý, như một người trợ lý đặc biệt, giúp Vương Quân Sơn tìm kiếm nhân tài trong giới, giúp ông khai đường mở lối tại cái chốn thị phi này —— Người này đã từng là một trong những người đại diện nổi danh của Vạn Bảo, nhưng vì chống đối lại thượng tầng công ty ở Vạn Bảo, nên bị công ty này vứt bỏ. Nếu không có Vương Quân Sơn, vì không có căn cơ tại giới giải trí nên cũng không vấp phải trở ngại, cũng không e dè danh tiếng của Vạn Bảo, nhân lúc khó khăn mà ra tay giúp đỡ, có lẽ Trần Lương sẽ bị Vạn Bảo chèn ép đến nỗi phải rời khỏi giới giải trí.
Tóm lại, Trần Lương mỗi lần nghe đến hai chữ Vạn Bảo là lại không thoải mái, chỉ cười khẩy một tiếng, cũng không thèm nhắc lại.
Vương Quân Sơn vốn có tính toán của riêng mình, ông ta giúp Trần Lương là vì coi trọng năng lực của Trần Lương, đồng thời cũng không kiêng dè Vạn Bảo, nhưng nếu bảo ông làm cầu nối giữa Trần Lương với Vạn Bảo thì —— tỉnh lại đi, không uống rượu đấy chứ?
Ông trực tiếp thông báo cho người đối diện: "Tôn Duệ vừa mới gọi cho tôi, ông ta vừa ý một diễn viên trẻ của công ty chúng ta, muốn mời người đó tham gia bộ phim mới."
Đây là vấn đề không nhỏ, Trần Lương thoáng cái lập tức lên tinh thần: "Là nam hay nữ? Diễn vai gì?"
"Ông đoán xem?" Vương Quân Sơn hỏi lại.
Trần Lương nhìn thấy thái độ này của Vương Quân Sơn thì không khỏi kinh ngạc, ông nghĩ nghĩ một lúc, dò hỏi: "Không lẽ vai nữ chính?"
Vương Quân Sơn chỉ cười mà không nói.
"Vậy thì..." Giọng nói của Trần Lương rõ ràng vì căng thẳng mà hơi trầm xuống.
"Là nhân vật chính." Vương Quân Sơn nhẹ nhàng nắm chặt tay vịn, nhấn mạnh giọng điệu, "Người được chọn là một diễn viên mới vào nghề của công ty ta, tên cậu ấy là Giang Hưng!"
"Rầm!" Một tiếng, là tiếng nắm tay của Trần Lương đập mạnh trên sôpha!
Hai mắt ông sáng lên, sau khi nghe thấy Vương Quân Sơn thông báo thì kích động đến nỗi ngồi thẳng người, ngay cả tàn thuốc cháy dở rơi trên quần cũng không phát hiện.
"Thật tốt quá thật tốt quá!" Trần Lương luôn miệng nói, vì xúc động mà hai gò má đỏ lên, đâu còn bộ dạng ngái ngủ như lúc mới bước vào? "Tôi cam đoan với ông, với một công ty hạng ba như này mà nói, nếu có diễn viên nào lọt vào mắt Tôn Duệ, người đó chắc chắn không tệ. Thực lực sau lưng vị đạo diễn này không nhỏ đâu, chẳng qua người ta không nhận thấy mà thôi! Nhưng cho dù không phải như vậy, Tôn Duệ vẫn rất có mắt nhìn người và khả năng uốn nắn cực tốt. Ông mau mau gọi cậu ta lên đi, sau khi trở về, đảm bảo thay da đổi thịt —— "
Trần Lương nói một thôi một hồi, sự xúc động ban đầu dần dần dịu xuống, ông đột nhiên nói: "Đúng rồi, người đại diện của tên nhóc đó đâu? Gọi lại đây, tôi có chuyện cần trao đổi một chút."
"Ừ." Vương Quân Sơn nói, "Đây cũng là một trong những lý do tôi tìm đến ông."
Nói xong, Vương Quân Sơn lại gọi điện lần nữa, yêu cầu thư ký thông báo cho Trần Văn Ngọc lên gặp.
Vừa lúc Trần Văn Ngọc đang ở công ty, nên tới nhanh hơn so với Trần Lương vừa rồi, trong vòng năm phút đồng hồ sau khi được thông báo, cô đã có mặt tại văn phòng của Vương Quân Sơn.
Vương Quân Sơn thoải mái bảo Trần Văn Ngọc ngồi xuống, sau khi giới thiệu sơ lược về Trần Lương cho Trần Văn Ngọc và ngược lại, mới nói: "Người dưới tay cô gần đây thế nào?"
Vương Quân Sơn có đôi khi sẽ bất chợt hỏi về tình hình công tác của cấp dưới, Trần Văn Ngọc từng gặp qua tình huống này hai lần, lúc này đã biết việc quen tay, trong lòng suy xét một chút, đoạn nói: "Rất tốt." Sau khi nêu qua loa vài cái tên, cô ta mới đặc biệt nhắc tới Giang Hưng và Triệu Nhất Thành, "Khi đóng 'Vô Tự Kinh', cả hai người này đều biểu hiện rất tốt. Một tháng gần đây Giang Hưng đang vội vàng lo chuyện riêng, còn Triệu Nhất Thành thì tham gia mấy buổi thử vai, cũng đóng một quảng cáo."
Lời này nói ra, hàm ý ai trọng ai khinh đã thể hiện rất rõ ràng.
Nhưng Vương Quân Sơn và Trần Lương đều là những tay cáo già, không hề có biểu hiện gì khác thường, Vương Quân Sơn còn hỏi: "Tôi đây có nghe một vài lời đồn về Giang Hưng, liệu có ảnh hưởng gì đến hình tượng hay không?"
"Chắc chắn là có, nhưng trước mắt tôi vẫn không để fan của cậu ta biết chuyện này." Trần Văn Ngọc giải thích.
"Được rồi." Vương Quân Sơn nói, "Có phải nên nói, Giang Hưng đã lãng phí không cả tháng trời làm mấy việc vô ích?"
"Tôi cũng khuyên cậu ta, nhưng cậu ta cứ muốn thử hết lần này đến lần khác..." Trần Văn Ngọc nói.
... Sao lại có kẻ ngốc như vậy chứ.
Vương Quân Sơn và Trần Lương đều không khỏi nghĩ thầm.
Trần Lương cuối cùng cũng chen vào một câu: "Gần đây cô có liên lạc gì với Giang Hưng không? Cả hôm qua lẫn hôm nay đều không có?"
Lời vừa thốt ra, Trần Văn Ngọc lập tức nhớ đến hai cuộc gọi nhỡ từ Giang Hưng, nhưng vẫn chưa kiểm tra xem có chuyện gì, sau đó nói: "Không có, hai ngày nay tôi với Giang Hưng vẫn chưa liên hệ gì."
Trần Lương còn muốn nói thêm, nhưng Vương Quân Sơn đã phất tay lên ngắt lời đối phương, đoạn bảo: "Được rồi, gọi Giang Hưng tới luôn đi."
"Gọi cậu ta đến?" Trần Văn Ngọc sửng sốt, lắp bắp, vô thức cao giọng lên.
Nhưng cả hai người còn lại đều không đáp lời.
Chị ta chau mày, dưới ánh mắt soi mói của Vương Quân Sơn và Trần Lương, nhấn số Giang Hưng: "Giang Hưng à? Ừ, lúc này cậu đang ở đâu? Rảnh thì tới công ty một chuyến... Được, tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Trần Văn Ngọc quay lại nói với ông chủ của mình và Trần Lương: "Giang Hưng nói khoảng nửa tiếng sau sẽ có mặt."
Hai người này lại gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc này Trần Văn Ngọc cũng không tiện nói thêm cái gì nữa, cô ta ngồi xuống trên ghế salon. Điều hòa trong phòng vẫn hoạt động hết công suất, nhưng không hiểu sao cô vẫn cảm thấy khô nóng, trong lòng cũng xuất hiện dự cảm không tốt —— Linh cảm đó không ngừng sinh sôi nảy nở, cho đến tận hai mươi phút sau, khi Giang Hưng bước vào phòng, ngoại trừ Trần Văn Ngọc, hai người còn lại trong phòng đều đứng lên, hướng về phía Giang Hưng mà tươi cười, thì lên đến đỉnh điểm.
Chị ta nghe thấy Vương Quân Sơn nói: "Tiểu Giang đấy à, cậu đã tới rồi, đến đây, ngồi xuống đi, chúng ta bàn bạc một chút."