Chương – Tự nhận thức.
Chất lỏng màu xanh, thỉnh thoảng nổi lên bọt khí bàng bạc bị chủ nhân của nó uống xuống.
Tế bào vị giác lập tức gửi cảm giác về khu thần kinh trung ương.
Đó là một loại hương vị tinh dầu —— thoang thoảng mùi của cỏ xanh và gió nhẹ, khi uống xong thì cảm thấy vô cùng tỉnh táo, nhưng mùi vị của nó thì không thể gọi là 'ngon lành' cho được.
Giang Hưng nhịn không được mà đưa tay vuốt vuốt cổ họng.
Cảm giác lạnh lẽo từ yết hầu đi xuống lồng ngực rồi lan đến dạ dày, Giang Hưng cũng không cảm thấy có gì khác thường, giống như trong mùa đông lại bị điều hòa thổi một cái, có chút lạnh thấu xương mà thôi.
[Hiệu lực ước tính của thuốc khoảng từ ba đến năm phút.] bên cạnh rất 'săn sóc' bỏ thêm một câu.
Giang Hưng bật cười: [Thật biết cách 'săn sóc'. Sao những lúc quan trọng hơn thế này, lại không thấy cậu 'săn sóc' hơn một chút nhỉ?]
bình tĩnh đáp: [Bởi vì rất 'săn sóc' nên tôi mới không nói đấy.]
Giang Hưng vừa cười, sau đó lại bùi ngùi nói: [Ừ, tôi biết, tôi rất cảm ơn cậu. Có đôi khi tôi nghĩ, tôi đi được đến bước này có lẽ là nhờ vào tính cách này của cậu đi.]
không nói gì.
Nó... Bởi vì cái loại cảm tình phức tạp đến không nói nên lời này mà cuộn người lại.
Ngay sau đó, Giang Hưng chợt cảm giác xung quanh anh đột nhiên yên tĩnh.
Không, cũng không đến mức đơn điệu như thế.
Cảnh vật và tiếng động xung quanh không thay đổi là bao, tiếng gió vẫn vi vút thổi qua khung cửa sổ, tiếng chó mèo kêu cũng vang lên từ một góc hẻo lánh đâu đó dưới chân cầu thang, cả tiếng hàng xóm bật nhạc, tiếng người trò chuyện, những âm thanh xung quanh vẫn như cũ, truyền vào tai anh.
Sự khác biệt chỉ xảy ra trong đầu óc anh, như thể có gì đó đang kích thích thùy não.
Anh cảm thấy —— nói một cách chính xác là —— linh hồn bị tách ra ngoài.
Cả thế giới xung quanh biến thành một cuộn phim, và anh là khán giả duy nhất đang ngồi trong rạp.
Anh ngồi bên ngoài màn hình, từ một vị trí vừa độc lập lại vừa hòa hợp mà dung nhập vào bộ phim đó.
Cảm xúc bình tĩnh đến lạnh lùng này khống chế toàn bộ lý trí của Giang Hưng.
Đây hẳn là một trải nghiệm độc đáo nhất, có điều trong giây phút này Giang Hưng lại chẳng hơi đâu mà quan tâm đến nó, anh không mảy may chú ý, mà chỉ tập trung toàn bộ tinh thần và tư duy của mình để tiến hành tự phân tích.
Kỹ thuật diễn của ta đã tốt chưa, hay vẫn còn tệ lắm?
Ta có thể diễn tốt những nhân vật như thế nào, có thể diễn tạm được những nhân vật như thế nào, và loại nhân vật nào thì hoàn toàn không diễn được?
Hiện tại ta đang ở giai đoạn nào?
Ta đang đứng ở vị trí nào trong nước? Thế còn quốc tế thì sao?
Đâu là khuyết điểm hiện tại?
Làm thế nào để khắc phục điểm yếu đó?
Giang Hưng yên lặng ngẫm nghĩ.
Anh phát hiện ra có một số việc đã từng xảy ra, nhưng bản thân lại không có ấn tượng sâu sắc, những sự kiện như vậy vốn bị vùi sâu vào ký ức lúc này lại đồng loạt hiện lên.
Anh đã xem rất nhiều phim ảnh, quan sát rất nhiều diễn viên, anh nhìn thấy danh tiếng của những bộ phim đó, hay những minh tinh đó dần dần lan truyền từ trong nước đến quốc tế, rồi đạt được sự công nhận của công chúng, cũng như giới phê bình điện ảnh.
Một khung thống kê chi tiết bắt đầu được hình thành trong đầu.
Tên, tuổi, ngoại hình, kỹ thuật diễn, những nét đặc sắc riêng, những đánh giá của giới phê bình...
Những thông tin chằng chịt ấy dần dần lấp kín khung giả thuyết.
Sau đó, anh bắt đầu làm một phép so sánh giữa những diễn viên ấy và chính mình.
Giang Hưng bỗng nhận ra, đối với riêng anh, tác dụng thứ yếu của lọ thuốc chữa trị tinh thần nọ còn có ý nghĩ hơn cả tác dụng chủ yếu của nó nhiều lắm.
... Những đánh giá trong trạng thái [bình tĩnh tuyệt đối] này, hoàn toàn không phải là những nhận định cảm tính, mà là những kết luận thiết thực, có cơ sở vững chắc, được tổng hợp từ rất nhiều số liệu khác nhau và mang tính chính xác cao.
Anh nhập tư liệu của mình vào bảng thống kê vừa mới thành lập.
Anh nhìn vào thứ hạng hiện tại của mình một lúc, rồi bắt đầu trả lời từng vấn đề một.
Kỹ thuật diễn của ta đã tốt hay chưa?
—— Diễn xuất có thể xem là tương đối tốt, ít nhất là so với lớp diễn viên trẻ trong nước hiện nay; thậm chí khi so sánh với các lớp diễn viên từ mười năm trước đổ lại, thì kỹ thuật diễn không những không hề yếu kém, mà còn cực kỳ nổi trội.
Ta có thể diễn tốt những vai như thế nào? Có thể diễn ở mức tạm chấp nhận những vai như thế nào? Không thể diễn những nhân vật nào?
—— Có thể đảm nhiệm hầu hết mọi vị trí trong các phim truyền hình trong nước, một số vai phụ quan trong trọng và số ít vai chính trong phim điện ảnh, nhưng vẫn chưa thể tiếp nhận các vai diễn trong kịch bản nước ngoài.
Ta đang ở giai đoạn nào?
—— Xét về danh tiếng hiện tại, hiện đang là ngôi sao đang lên, trong vòng một tháng thì có vài ngày nằm trong top mười từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất; còn xét về kỹ thuật diễn, có thực lực tương đưng với minh tinh hạng hai lão làng, hoặc kém không bao nhiêu, nhưng điều này cũng có thể được bù đắp bằng khả năng giữ vững trạng thái biểu diễn không dao động.
Vị trí trong làng giải trí quốc nội như thế nào? Còn nước ngoài thì sao?
—— Minh tinh mới nổi; không có tiếng tăm gì.
Khuyết điểm hiện tại là gì?
—— Đúng như lời Lục Vân Khai đã nói, diễn xuất còn thụ động, chưa thể thu hút người xem từ ánh nhìn đầu tiên, làm cho họ 'cảm thấy khác biệt' hoặc 'nảy sinh hứng thú'.
Làm thế nào để vượt qua khuyết điểm?
——...
Giang Hưng vừa mới thất thần, sau đó phát hiện ra trạng thái 'bình tĩnh tuyệt đối' trên người mình đã biến mất.
Anh không khỏi cảm thấy hơi tiếc nuối, chỉ cần thêm vài giây nữa thôi —— biết đâu vấn đề của anh đã được giải quyết triệt để?
Ý nghĩ mang hơi hướm cổ tích này làm cho anh bật cười.
Trạng thái [bình tĩnh tuyệt đối] cũng đâu phải thứ quả thần tiên giúp nâng cao khả năng diễn xuất, nó chỉ có thể giúp anh hiểu rõ bản thân hơn mà thôi, trông chờ vào nó có thể thay mình giải quyết vấn đề... chẳng khác nào đòi cứu thế giới bằng niềm tin cả.
Dù sao thì, đó cũng không phải là điều quan trọng.
Điều quan trọng ở đây là kết luận có được từ những phân tích trong trạng thái 'bình tĩnh tuyệt đối' vừa rồi...
"Ngôi sao đang lên của làng giải trí," Giang Hưng thì thào, "Không phải dùng tiền để mua danh, không cần cài người để nâng đỡ, mà là danh tiếng thật sự... Cậu có biết trong cái giới này, có bao nhiêu người cả đời mới có được một tháng như vậy?"
Những lời này là hỏi .
Hệ thống không đặc biệt chú tâm đến vấn đề này, nhưng nếu cần tính toán thì cũng chỉ mất một giây đồng hồ mà thôi.
Nhưng lại lựa chọn hỏi Giang Hưng: [Là bao nhiêu?]
[Lúc rảnh rỗi, tôi đã thử tính toán qua.] Giang Hưng trong lòng đáp lại, [.%, đây là số liệu tương đối. Chỉ có .% diễn viên có thể lên đến mức này. Nhưng cho dù đã vươn lên đến đây rồi, rất nhiều người trong số họ cũng giống như sao chổi trên trời, chỉ xẹt qua trong giây lát rồi biến mất không còn dấu vết.]
"Hóa ra..." Giang Hưng tiếp tục nói, nhưng lúc này không phải với bất kỳ đối tượng nào khác, mà là cho chính mình, "Tôi đã đạt được điều mà trước đây chỉ khi trong mơ tôi mới dám nghĩ tới...?"
Là một ông già đã sống hơn nửa đời, và còn có thể coi như một lão đạo diễn thành công, Vương An luôn tự cho rằng ông vẫn có chút ánh mắt nhìn người.
Sau khi xem qua những bộ phim truyền hình mà Giang Hưng đã diễn, lại thêm việc gần đây thường xuyên tiếp xúc với cậu diễn viên trẻ, ông đã xác định rằng cậu ta là một người rất có triển vọng.
Mặc dù sau này gặp phải bình cảnh thì không có tiến bộ, ông cũng chỉ thoáng thất vọng một chút, chứ không hề hoài nghi phán đoán của mình.
Cho nên khi Giang Hưng xin nghỉ phép một ngày, nhưng suốt ba ngày lại không xuất hiện, Vương An cũng vẫn tiếp tục khoan khoái tận hưởng cuộc sống nhàn nhã trước khi bắt tay vào dựng phim, thậm chí đôi khi ông còn khấp khởi hy vọng khi Giang Hưng trở về, sẽ mang đến cho ông một bất ngờ nho nhỏ.
... Nhưng cái 'bất ngờ nho nhỏ' mà ông chờ mong đó chắc chắn không hề giống như thế này.
Ông nhìn cậu trai trẻ cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mình, còn rất biết vâng lời mà đi thẳng vào phòng huấn luyện, mới trợn mắt há mồm, thầm nghĩ: Tình tiết này là sao đây, mới đi có ba ngày mà đã đột phá? Chẳng lẽ trước đây mình nhìn nhầm rồi, không phải thiên phú của thằng nhóc này chẳng ra gì, mà là thiên phú của cậu ta không giống những thiên tài khác —— cũng là thiên tài như người ta, nhưng cậu ta lại biểu hiện theo một cách khác?
Dù cho Giang Hưng có tiến bộ hay không, thời gian vẫn luôn vĩnh viễn chảy trôi về phía trước.
Mười ba ngày sau, đoàn làm phim 'Tô Thức Truyện' hoàn thành lễ khởi động máy, chính thức bắt đầu khởi quay.
Tạo hình của Giang Hưng trong phim đã được xác định từ mấy ngày trước.
Lúc này anh đang mặc một bộ trường bào thời Tống, đầu búi tóc, ngồi trên ghế để nhân viên hóa trang trang điểm cho mình.
Bên cạnh anh còn có hai nhân viên do công ty cử đến, có nhiệm vụ lần lượt là phụ trách quay phim và chụp ảnh.
Khi không có danh tiếng thì phải tạo danh tiếng, khi đã có danh tiếng rồi thì cần phải duy trì nó.
Hai người kia chính là do Trần Lương sắp xếp, công việc của bọn họ là quay phim, chụp ảnh về Giang Hưng khi đóng phim và trong hậu trường, để làm một video quảng bá ngắn tung lên diễn đàn fan hâm mộ.
Người đang hóa trang cho Giang Hưng là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, thắt một chiếc đuôi sam sau đầu, còn vẽ mắt rất đậm.
Tuy trong giới giải trí, anh ta không nổi tiếng lắm, nhưng kỹ thuật hóa trang rất tốt, cũng chính vì thế mới được người giới thiệu vào đoàn làm phim của Vương An, đảm nhiệm vai trò hóa trang.
Anh ta hoàn thành xong bước cuối cùng, mới điều chỉnh tấm gương trước mặt hướng về phía Giang Hưng, hơi mang vẻ lấy lòng, hỏi: "Sun, cậu thấy hóa trang như vậy được chưa?"
Giang Hưng nhìn khuôn mặt mình qua gương.
Kỹ thuật của người này không tệ, nhìn qua rất có thần thái.
Nhưng Giang Hưng lại có một số ý tưởng riêng cho vai diễn của mình, anh trao đổi với nhân viên hóa trang một lúc, người kia nhanh chóng nắm bắt được ý muốn của Giang Hưng, thật ra cũng không quá phức tạp, anh ta vẽ thêm vài nét trên gương mặt đã được hóa trang rất kỹ của Giang Hưng, làm cho phong thái cứng cỏi thêm vài phần ôn hòa, phần da phía dưới cằm sáng ra một chút, khiến cho chủ nhân gương mặt tuy không cần làm ra biểu cảm gì, chỉ yên lặng đứng nhìn, cũng có thể khiến cho kẻ khác cảm thấy người kia đang mỉm cười.
"Được rồi." Giang Hưng rất hài lòng, anh đứng lên, đi về phía Vương An chào hỏi.
Lúc này Vương An đang nhấm nháp mơ khô dưới ánh nắng mặt trời, may thay bây giờ còn chưa vào hè, nắng cũng không quá gay gắt, nếu không ông đã ra đầy một thân mồ hôi.
Ông thấy Giang Hưng đi tới, liền tạm thời dời lực chú ý đến trên người anh.
Tạm được, không cần chỉnh sửa gì cả.
Sau khi quan sát một lát, Vương An bèn gật đầu, ông cất tiếng, vì đang nhai đồ vặt trong miệng mà giọng nói có phần ngọng nghịu: "Tuy rằng dụng cụ vẫn còn đang chuẩn bị, nhưng cậu là diễn viên chính, đi lên khởi động để làm nóng không khí đi. Thử diễn một vài động tác đơn giản là được —— "
Ông cầm lấy kịch bản bên cạnh, dùng thái độ 'diễn cái gì để trời quyết định' tiện tay lật một trang bất kỳ, rồi chỉ vào một tình tiết và nói: "Diễn đoạn Tô Thức đi thi đạt giải á nguyên, đến nhà ân sư bái tạ đi —— khỏi cần bái tạ, cậu diễn đến chỗ bước vào nhà là được rồi."
Nói một cách đơn giản, Giang Hưng phải vừa đi vừa diễn Tô Thức.
Giang Hưng cảm thấy yêu cầu này có phần quen thuộc, anh ngẫm nghĩ một lúc, mới nhớ ra đây không phải là đoạn mà Lục Vân Khai đã từng diễn trước mặt mình hay sao?
Đó mới là —— ba bước đi thể hiện cả đời người, thử thách nghiêm khắc như vậy, cho dù là đạo diễn Vương chắc cũng chưa từng nghĩ tới đi?
Giang Hưng không khỏi cảm thấy hứng thú, anh cũng không chần chờ, theo lời Vương An đi tới giữa sân, sắp xếp trạng thái hiện tại một lúc, sau đó ——
Giang Hưng bước một bước đầu tiên.
Đôi tay hạ xuống, ống tay và vạt áo theo gió mà lay động.
Người ngẩng đầu nhìn thẳng về phía trước, trên gương mặt mang vẻ bình thản mà tự nhiên.
Đôi môi mơ hồ toát ra ý cười, như có như không.
Chàng trai ấy không hề dừng lại, mỗi bước đi đều toát ra phong thái ung dung mà phóng khoáng; đôi mắt chàng không phải luôn hướng về phía trước, mà đôi khi sẽ nhìn về hai bên, lại thi thoảng đọng lại trong giây lát, mà điều thu hút ánh mắt chàng, có khi chỉ là một chiếc lá xoay tròn, hay một cánh hoa rơi.
Chàng tiếp tục đi tới, rồi ngừng lại.
Chàng vén ống tay áo, nâng tay gõ cửa.
Động tác của chàng tao nhã thong dong, giống như ánh nhìn những cỏ hoa khi trước.
Không thẹn với tâm, không sầu vì cảnh vật, chàng cứ thản nhiên nâng tay như vậy, thản nhiên gõ lên cánh cửa có thể thay đổi cả vận mệnh của mình.
Tô Thức này không giống với Tô Thức của Lục Vân Khai.
Tô Thức của Lục Vân Khai đêm hôm đó, từ đầu đến cuối đều tản ra sức sống dồi dào, như một cái cây có bộ rễ chắc chắn ghim sâu vào lòng đất.
Mà Tô Thức của hiện tại, như là gió là mây, là vị thần tiên đứng giữa thế gian xô bồ mà không nhiễm bụi trần.
Có thể nói rõ Tô Thức nào mới thật sự là Tô Thức sao?
Mỗi người đều có lý giải của riêng mình.
Và rồi sử dụng mọi phương thức, dùng mọi khả năng của bản thân, để thuyết phục, và cuốn hút người xem!
Màn biểu diễn của Giang Hưng không chỉ thu hút sự chú ý của các diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn, mà còn cả một số du khách đang xem nữa.
Dĩ nhiên những du khách này không phải dân trong nghề, cũng không hiểu được cái gì sâu xa, nhưng đứng bên ngoài nhìn thấy một màn thú vị thì cảm thấy thú vị; còn những diễn viên mới vào nghề khác thì thấp giọng thì thào: "Cảm giác thật rất tự nhiên... Cũng không phải hành động gì đặc biệt, nhưng vẫn có thể khiến người ta không rời mắt..."
"Đúng đó, tuy không có cảm xúc cụ thể —— nhưng nhìn thấy rất dễ chịu..."
Những lời thảo luận đều bị tiếng vỗ tay của Vương An cắt đứt.
Đạo diễn đứng nơi đó vừa gật đầu vừa vỗ tay, rõ ràng rất hài lòng với trạng thái hiện tại của Giang Hưng.
Nhưng ông không hề biết, tất cả mọi người trên thế giới này cũng không hề biết, lúc Giang Hưng mở trang chủ hệ thống, nhìn thấy số ô đen trong kịch bản 'Tô Thức Truyện' đã lên đến gần hai con số, anh đã dùng một loại giọng điệu 'bỗng nhiên phát hiện một chuyện không tưởng' mà nói với rằng: [Người ta vì cảm thấy đời thật quá tàn khốc mới trốn vào thế giới ảo, còn tôi thì vì thế giới ảo quá tàn khốc mà phải ra đời thật tìm về chút tự tin...]
Anh không khỏi cắn răng mà cảm tưởng một câu:
Quả thật không nỡ nhìn!