Thuần Bạch Hoàng Quan

chương 54

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương – Hợp đồng

.

"... Ừm, hợp đồng còn đến tháng hai năm sau, tôi suy nghĩ một chút, sau lại trả lời ông được không?"

Giang Hưng đáp lại.

Lúc này anh đang ngồi trong một gian trà thất tĩnh lặng.

Tiếng đàn tranh réo rắt dịu dàng truyền đến từ sau tấm màn trúc, mảnh lá xanh bồng bềnh giữa sắc nước trà tươi mới.

Giang Hưng cầm tách trà lên nhấp một hớp, hương vị thơm ngọt còn thoang thoảng vấn vít trên đầu lưỡi.

Trần Lương nói qua điện thoại: "Tôi không ép cậu trả lời tôi ngay lúc này, tôi tính toán sẽ đưa hợp đồng mới của Huy Hoàng cho cậu xem. Huy Hoàng sẽ biểu hiện thành ý. Nếu Huy Hoàng bày tỏ thành ý, tôi hi vọng cậu có thể nghiêm túc suy xét một chút. Dù sao địa vị của cậu lúc này —— nói hơi khó nghe một chút, không mờ nhạt, nhưng cũng không phải thật nổi bật."

Giang Hưng là một người rất có chủ kiến, Trần Lương cũng hiểu rằng hay quá hóa dở, nói tới đây đã đủ rồi, cho nên ông không dài dòng thêm, lập tức cúp điện thoại.

Giang Hưng cúp điện thoại, sau đó nói với người ngồi đối diện: "Thật có lỗi, để cô đợi lâu."

Người ngồi đối diện cười nhẹ: "Không sao."

Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, khi bước đi ắt hẳn có thể thu hút được ánh mắt của ít nhất % người qua đường.

Cô có mái tóc ngắn màu cà phê tinh xảo, tạo hình cắt xéo từ tai trái đến vai phải, gương mặt trang điểm trang nhã, môi màu son, đuôi mắt lấp lánh, tai bên phải bị tóc che đi, chỉ để lộ vành tai khéo léo, còn đính một chiếc bông tai nạm kim cương lộng lẫy.

Tấm danh thiếp vương mùi hương thoang thoảng năm phút trước vừa được bàn tay trắng nõn nà của người đẹp đặt trên bàn.

Giang Hưng hơi mím môi, thấp thoáng như đang mỉm cười, lại mang theo vài phần khách sáo nói: "Có ai lại chưa nghe danh tiểu thư Aina của Tiên Phong Online, còn cần xem danh thiếp sao?"

Ý cười trên mặt Aina lại càng sâu: "Cậu Giang thật sự quá khách sáo. Đây là lẽ đương nhiên, cũng là cách Tiên Phong bày tỏ sự tôn trọng với cậu —— Tôi biết hợp đồng của cậu Giang với Giải trí Huy Hoàng đã sắp đến kỳ hạn, không biết sau này cậu Giang có tính toán gì không?"

Từ trang dung phục sức, có thể nhận ra Aina là mẫu con gái hiện đại, lại nhìn đến bộ âu phục được cắt may vừa vặn và chiếc khăn quàng cổ màu điều trên người cô, cho thấy cô cũng là một người phụ nữ giỏi giang.

Thực tế quả đúng như vậy.

Cấp trên của Aina là ông chủ của Tiên Phong, trong giới giải trí, Tiên Phong Online là một công ty quy mô lớn có vị thế gần với Vạn Bảo. Trong công ty quản lý có sức ảnh hưởng không nhỏ này, Aina chính là người đại diện số một.

Nếu là trước đây, đương nhiên cô không thể nào so với Trần Lương.

Nhưng hiện tại, nếu muốn so sánh địa vị của cô và Trần Lương, xin cứ nhìn thần thái và cử chỉ của cô thì biết.

Ngón tay thon dài cầm điếu thuốc, móng tay sơn một màu hồng tươi sáng bắt mắt. Nhan sắc rực rỡ, nụ cười xinh đẹp đối lập với thần thái nghiêm túc, thản nhiên, chúng đan xen vào nhau tạo thành nét quyến rũ kỳ lạ.

Aina nói: "Người vừa gọi đến có lẽ là người đại diện của cậu Giang, ngài Trần đúng không? Ngài Trần hẳn là đang thuyết phục cậu ở lại Huy Hoàng chăng? Có phải Huy Hoàng hứa hẹn sẽ phá lệ ưu tiên cho cậu trong một số điều kiện?"

Nói đến đây, trên gương mặt Aina hiện lên vẻ cao ngạo, giọng nói tràn ngập xem thường.

Nhưng thật ra, cô đang âm thầm quan sát vẻ mặt của Giang Hưng, hy vọng có thể nhìn ra chút dấu vết của việc bị Huy Hoàng bóc lột, áp chế.

Nhưng cô phải thất vọng rồi.

Không sao, điều này cũng không ngoài dự đoán.

Aina nhanh chóng tiếp tục thuyết phục Giang Hưng theo kế hoạch. Cô nở nụ cười nhẹ, lửng lơ giữa tầng khói thuốc lượn lờ, sau đó nói: "Cậu Giang là một người thông minh và tham vọng. Cậu hẳn là hiểu được, dù cho Giải trí Huy Hoàng có tâm giúp đỡ cậu như thế nào, nó vẫn luôn có một khuyết điểm trí mạng ——"

Trong trường hợp này, có một số người sẽ lựa chọn dừng lại thăm dò thái độ của đối phương.

Nhưng Aina không phải.

Cô dùng thái độ như đinh đóng cột mà nói: "Trong giới giải trí, điều quan trọng nhất là gì? Tiền ư? Ai mà không có tiền? Trong giới giải trí, điều quan trọng nhất là quan hệ và thủ đoạn! Không nói đâu xa, các công ty có vị thế hiện nay đều có tay trong tay ngoài với các cục, các đài truyền hình? Huy Hoàng có thể so sánh với họ sao?"

Giang Hưng không nói nhiều, anh chỉ chăm chú lắng nghe, biểu hiện thật sự lễ phép.

Aina không sao nhìn thấy được suy nghĩ của đối phương, trong lòng nhíu mày thật sâu.

Aina hiểu rất rõ một điều, trong giới giải trí này vàng thau lẫn lộn, có những kẻ cực kỳ ngu ngốc, cũng không thiếu những người lọc lõi khác thường.

Dù là với đối tượng nào, cô đều có phương pháp đối phó.

Xét đến thanh danh của Giang Hưng, Aina nhanh chóng rút ra một phần hợp đồng từ trong túi xách, đoạn nói: "Nếu không phiền, cậu Giang có thể nhìn xem, công ty chúng tôi chân thành mong muốn cậu gia nhập, các phương diện đãi ngộ, nhất là cơ hội dấn thân trong nghề nghiệp, chúng tôi nhất định sẽ không keo kiệt!"

Giang Hưng nhận lấy hợp đồng.

Một hợp đồng cho nghệ sĩ luôn có mấy điểm đáng lưu ý.

Anh nhanh chóng tìm ra những điểm đó.

Tỉ lệ ăn chia giữa nghệ sĩ và công ty quản lý là :.

Nói cách khác, Giang Hưng có thể nhận được % trong tổng cát-xê anh được trả.

Thế còn quyền chấp nhận hay từ chối công tác mà công ty sắp xếp cho?

... Ừm, không có —— Chuyên quyền, độc đoán.

Thời gian ký hợp đồng.

Năm năm —— Vẫn là phong cách cứng nhắc như vậy.

Giang Hưng gấp hợp đồng lại, rồi nói với Aina: "Tôi cần suy nghĩ thêm..."

"Đương nhiên." Aina trông vô cùng tự tin, cô mỉm cười nói, "Tôi tin tưởng cậu Giang sẽ có quyết định chính xác. Những lời như 'Ta về ta tắm ao ta', 'Thà làm vua xứ mù' gì đó chẳng qua chỉ là lời an ủi của những kẻ thất bại mà thôi, đối với người tài giỏi, ao lớn mới thỏa sức vẫy vùng, không phải sao?"

Giang Hưng chỉ mỉm cười.

Khi bản thân không muốn thẳng thắn đáp trả lại một vấn đề nào đó, mỉm cười luôn là một bước đi hiệu quả.

Hai người một trước một sau âm thầm rời khỏi gian trà, lúc này Giang Hưng còn chưa nổi tiếng đến mức đi đến đâu cũng có phóng viên bất chấp khó khăn mà ngồi ôm cây đợi thỏ, cho nên anh không gặp bất cứ sóng gió gì, thoải mái về đến nhà, đêm hôm đó, hợp đồng mới được Huy Hoàng gửi đến.

So với hợp đồng của Tiên Phong, Huy Hoàng cũng đưa ra ba điểm chính: Lợi nhuận được công ty thu vào %; với điều kiện nghệ sĩ không phá hỏng hình tượng của bản thân và của công ty, công ty sẽ không can thiệp vào việc nghệ sĩ chấp nhận hoặc từ chối công tác, nhưng nghệ sĩ cần cam đoan sẽ phối hợp hết sức với công việc của công ty; thời hạn hợp đồng là ba năm; ngoài ra còn có điều khoản cam kết cho địa vị của Giang Hưng ở Huy Hoàng, cam kết rằng một khi công ty nhận được dự án, hoặc tham gia đầu tư sản xuất phim, anh có thể được ưu tiên chọn lựa kịch bản.

——————

Sau khi trở về gặp cấp trên báo cáo hành trình và kết quả công tác buổi chiều của mình, vừa trở về văn phòng, Aina đá văng đôi guốc màu đỏ cao hai tấc dưới chân mình.

Trợ lý thấy vậy, bèn đặt văn kiện trên tay xuống, đến ngồi xuống trước mặt Aina: "Chị Aina vất vả rồi, em giúp chị bóp chân!"

Aina lơ đãng ừ một tiếng, tiếp tục suy nghĩ chuyện của mình.

Vạn Bảo, Chúng Tinh —— hai kẻ khổng lồ trong ngành giải trí, nhắc đến nghệ sĩ của họ thì không cần suy nghĩ cũng biết, căn cơ rất tốt, nhưng kiêu ngạo có thừa, nếu muốn thu hút bọn họ rời khỏi công ty lớn đến các công ty nhỏ hơn, chi phí bỏ ra chắc chắn không ít.

Các công ty như Tiên Phong Online, Vô Cực Media, Giải trí Liên Hợp, còn có Chế tác Long Thiên,... được xem như công ty hạng hai trong giới.

Tuy vậy, ngành giải trí đã có lịch sử phát triển rất lâu, các công ty hạng hai cũng có phân chia cấp bậc, nếu Chế tác Long Thiên là ngôi sao mới xuất hiện, thì Tiên Phong Online, nói một cách hàm súc, gần như mặt trời sắp lặn.

Đương nhiên, cái gọi là mặt trời sắp lặn này chỉ là so với thời hoàng kim của nó. Còn so với một công ty con con như Giải trí Huy Hoàng ư? Ai có mắt cũng biết đâu là lựa chọn đúng đắn.

Vấn đề hiện tại của Tiên Phong Online là: Không thiếu tiền, cũng không thiếu các mối quan hệ.

Nhưng lại không có diễn viên nổi trội.

Quả thật là chuyện đáng chê cười, đường đường là một công ty tuyến hai, vậy mà nghệ sĩ có thể đảm nhiệm vai chính lại là hai vị ảnh đế sắp giải nghệ!

Còn lớp diễn viên trẻ, năm nào cũng nâng đỡ, cũng vung ra không ít tiền của, thế nhưng không ai lấy nổi một giải thưởng hạng hai!

Một đám vô dụng! ...

Ồ, đúng rồi, danh tiếng trên mạng không tồi.

—— Danh tiếng trên mạng thì làm cái quái gì được chứ?

Nếu không phải là tác phẩm được công ty đầu tư, tiến cử, thì đi ra ngoài hợp tác với người ta, diễn cái vai nam thứ thôi cũng bị người ta chướng mắt!

Aina lấy tay đỡ trán.

Đã đến nước này, còn đắn đo gì nữa?

Hừm, nhưng người kia còn chưa được đề danh, nếu bây giờ xuống tay, biết đâu sau chẳng may lại thêm một kẻ vô dụng.

Vậy các người không thấy con đường phát triển hiện tại của cậu ta sao?

Sau hai vai phối hợp trong hai phim truyền hình thì được nâng lên thành vai chính, sau lại thêm một vai phụ trong phim điện ảnh, tuy rằng sau đó lại quay về diễn vai phụ trong phim truyền hình, nhưng cứ nhìn bố trí vai diễn là thấy, rõ ràng đã thoát cái mác diễn viên thần tượng. Lại nhìn tiếp, sau bốn bộ phim truyền hình, thì điện ảnh công chiếu gặt nhiều thắng lợi, cho dù cậu ta không được đề cử giải thưởng, nhưng rất có khả năng tiếp theo cậu ta sẽ tham gia vào một dự án điện ảnh lớn nữa.

Như vậy mà các người còn không vừa mắt?

Hừ hừ hừ, về kinh nghiệm và tiếng tăm, cậu ta không so được với ảnh đế!

Hừ hừ hừ, cũng không bằng những gương mặt mới vừa đẹp vừa ít tốn chi phí!

Thế nhưng, các người có đủ sức mời gọi một ảnh đế không? Các người có chắc chắn sẽ nâng đỡ được một gương mặt mới trở nên xuất sắc không?

Chờ đến khi các người vừa ý người ta, có khi người ta đã chướng mắt các người từ lâu rồi!

Thôi quên đi...

Aina buồn rầu thở dài một hơi.

Dù sao vẫn chưa gấp, cứ chờ một thời gian xem sao, tất cả chỉ mới bắt đầu... Chờ có tên trên bảng đề cử rồi nói sau...

Lúc này Lục Vân Khai đang ngồi trong khách sạn lướt net.

Mặc dù gọi là huấn luyện tập trung, nhưng Từ Trung Kỳ không phải Chu Bái Bì (một tên cường hào ác bá trong văn học Trung Quốc), buổi tối có chơi bời một chút cũng không sao.

Tất nhiên, 'chơi bời' không có nghĩa là được chạy ra quán bar rồi uống rượu mua vui này nọ, mà chỉ cho phép dùng di động hoặc máy tính —— ngay cả chơi game cũng không được —— hoặc điện thoại nhà liên lạc với gia đình, hay dùng máy tính lên mạng đọc tin tức mà thôi.

Bây giờ là chín giờ tối.

Lục Vân Khai dự định khoảng mười một giờ sẽ đi ngủ, cậu vừa dành một tiếng đồng hồ nói chuyện với Tiết Doanh, lại tốn thêm nửa tiếng làm cha mẹ yên lòng —— Người nhà nào có giận nhau quá một đêm, thời gian qua lâu, cha mẹ cậu đã quên đi xích mích ngày đó, hỏi han dặn dò cậu rất ân cần.

Tiếp theo cậu lại gọi cho người đại diện, rồi gọi cho mấy người bạn có gọi điện hỏi thăm mình lúc trước, chuyện trò một hồi mới hay ba giờ đồng hồ đã trôi qua.

Từ chín giờ đến mười một giờ, còn hai giờ nữa, nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, dù có định làm gì cũng không kịp rồi, nhưng nếu chỉ lướt web thôi thì thật buồn tẻ...

Tóm lại, lúc này Lục Vân Khai đang cảm thấy nhàm chán.

Cậu khoác chiếc áo ngủ lệt xệt, ngồi trên ghế ngơ ngẩn một hồi, mới sực nhớ ra cái bút danh Vân Chu Hỏa Loạn mình đã quên khuấy đi từ lâu...

Được rồi, đúng vậy, chính là cái bút danh hết sức ba chấm kia =.=...

Phần đông những người từng trải đều hiểu rõ cảm giác như thế này: nếu bản thân có thể an toàn núp dưới mai rùa, thì sau khi làm một việc gì rất xấu hổ hoặc bất thường, ban đầu bạn có thể sẽ không dám đối mặt với nó, nhưng rồi thời gian qua đi, bạn sẽ càng lúc càng tò mò, càng lúc càng muốn tìm hiểu kết quả của chuyện đó, cũng như phản ứng của mọi người xung quanh.

Lục Vân Khai ôm ấp tâm tình như thế mà một lần nữa đăng nhập diễn đàn nọ.

Cậu ta động viên tinh thần một hồi, tự an ủi rằng dù sao mình cũng không bị ảnh hưởng —— chỉ vào xem kết quả thế nào một chút rồi thôi.

Cậu vào diễn đàn, nhìn năm phút đầu tiên.

Cậu co đôi chân đang gác trên bàn, đặt xuống đất.

Năm phút đồng hồ lần hai.

Cậu ngồi nhổm dậy.

Năm phút đồng hồ lần ba.

Hai tay cậu nắm chặt, khuỷu đặt trên bàn, chống cằm nhìn đăm đăm.

Năm phút đồng hồ thứ tư.

Cậu ta đóng laptop lại thật mạnh!

Mẹ ơi chuyện gì đang xảy ra vậy!

Tại sao lại có người lấy nhân vật của cậu và nhân vật của Giang ca trong 'Bắc Độ' và 'Tô Thức Truyện' ghép cặp với nhau thế này!

Đã ship CP còn chưa đủ, vấn đề là, má ơi sao mà OOC thế kia!?

OOC = out of character (một cụm từ thường dùng trong fanfic/đồng nhân, ý chỉ tính cách nhân vật bị tác giả uốn nắn khác với nguyên tác)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio