Hinh gia lập tức có loại xúc động vọt vào đi cùng anh ta nói chuyện nhân sinh.
Cô đẩy cửa ra, tư thế rất huyễn khốc mà dựa vào trên cạnh cửa. Nhưng mà Hinh gia cô ăn mặc một chút đều không đáp được chứ. Cô vẫn là thiếu nữ nhu nhược mặc trang phục văn nghệ cổ điển trang phẫn được chứ. Cô không thể bị cừu hận làm mờ đầu óc liền quên mất ngụy trang của mình, hai tay ôm ngực nhìn hai người trong phòng.
Tất Lệ đại công chúa liền không nhìn, Hinh gia không có hứng thú với mỹ nữ, hơn nữa người ta chỉ nói chính mình mặc size S là mặc size S sao, nếu còn có thêm một chữ X cũng đúng, XS, Hinh gia cho rằng chính mình vẫn là rất thực sự cầu thị có thể tiếp thu hiện thực.
Nhưng mà, cái xưng hô chú lùn này, không thể nhịn. Sư huynh Lâm Mặc kêu cô là chân ngắn nhỏ cô đều hận không thể liều mạng với người ta, lúc này mới thấy một mặt, dựa vào cái gì sau lưng bẩn thỉu người.
Hinh gia mới hơn mười sáu tuổi còn kém bốn năm tháng mới đến. Thời điểm người ta đang cao lên, người ta nhất định sẽ trở thành chân dài m trở lên, anh trai của người ta đều không sai biệt lắm có m.
Nam sinh dẩu mông ngồi xổm trên mặt đất nhặt quân phục đâu, một người hai bộ thay đổi mặc, còn không ít, anh ta và Tất Lệ phụ trách lầu hai, Trần San San cùng một nam sinh khác phụ trách lầu một. Anh ta quay đầu nhìn thoáng qua An Hinh, tỏ vẻ đối với bạn học này gần có chút ấn tượng mà thôi. Trong vạn bụi hoa mấy chấm xanh, anh ta cảm thấy chính mình ở dưới hoàn cảnh tỉ lệ nam nữ mất cân đối như vậy, rất có tư bản lựa chọn, cho nên trên lớp chỉ lo xem mấy mỹ nữ tới.
An Hinh ánh mắt bắt bẻ nhìn nam sinh, đánh giá từ đầu đến chân, đánh giá lại từ chân lên đầu, sau đó nhướng mày: “Cây gậy trúc xương sườn tam đẳng tàn phế bốn mắt nhỏ con mặt ngựa tóc vuốt ngược.”
Quả thực là toàn thân không một chỗ đẹp còn dám phê phán Hinh gia lớn lên lùn.
An Hinh nói một câu, sắc mặt của nam sinh kia liền khó coi một phần, đầu tiên là đỏ lên, sau đó chậm rãi trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi con gà bệnh trừng mắt, sau đó chợt đứng lên, thân mình còn quơ quơ.
“Nha, thiếu máu hay là tuột huyết áp, thân so hoa kiều liền không cần sính anh hùng hảo hán.” An Hinh nhưng thật ra có chút không đành lòng, Hinh gia không thích khi dễ nhỏ yếu. Cô đi qua dùng chân đá đá hai chồng quần áo lớn bên người, liếc mắt một cái nhìn nam sinh cao không hơn bao nhiêu so với cô. Chậc, cũng liền mét cánh tay nhỏ cái chân nhỏ, còn không biết xấu hổ kêu cô là chú lùn.
Nam sinh tức giận đến môi đều run run, nội tâm giãy giụa muốn hay không bỏ qua nam nữ có khác, tấu một đốn chú lùn này ở trước mặt từng chữ như xẻo tim.
Tất Lệ nhìn thoáng qua An Hinh, nhíu nhíu mày, thối lui một bước giống như chính mình nói không lại chú lùn này.
Hinh gia rất bình tĩnh mà xách lên trên mặt đất một bó quần áo chưa khui, một tay nhấc lên cao tới chỗ trình độ tầm mắt của nam sinh, mỉm cười: “Còn có bao nhiêu chưa phát xong, muốn giúp không, con gà bệnh.”
Con gà bệnh tỏ vẻ đã chịu giá trị thương tổn một ngàn điểm, nhưng mà anh ta nhìn thoáng qua quần áo An Hinh xách lên, chỉ có thể nuốt nuốt nước miếng thả lỏng nắm tay đang nắm chặt. Quần áo kia vừa rồi là anh ta kéo vào tới, vẫn là vì ở trước mặt Tất đại công chúa căng mặt mũi, người ta liền nhẹ nhàng giơ lên.
“Cô sao lại cứ tùy tiện mắng chửi người.” Con gà bệnh chỉ có thể ở trên ngôn ngữ phấn khởi phản kháng, nga nga nga, đối diện mọi người đều xem qua, anh ta phải tự cáo trạng với mọi người hành độc ác độc này.
“Tôi sao mà mắng cậu.” An Hinh thu hồi khí thế kiêu ngạo, đó chính là một tiểu nữ sinh e thẹn nhà bên.
Con gà bệnh nhìn lên các cô gái tụ tập ở hành lang, a, bên trong còn có một trong bốn đóa hoa trong lớp anh ta yêu mến.
Tất Lệ nhíu mày nhìn hai người, muốn nói hai câu, vừa lười, vừa kiêu ngạo. Cô ta không nghĩ giúp An Hinh, nhưng mà cũng không nghĩ vì bạn nam này nói chuyện. Làm lốp xe dự phòng đều ngại chất lượng quá kém, hơn nữa dong dài, phiền chết người, bổn đại công chúa há là cậu cái con cóc này có thể mơ ước.
“Cô, cô vừa rồi mắng tôi, cây gậy trúc, xương sườn, tam đẳng tàn phế, bốn mắt nhỏ con, mặt ngựa, tóc vuốt ngược.” Con gà bệnh đếm đầu ngón tay chỉ An Hinh, ánh mắt tìm kiếm sự ủng hộ của nương tử đoàn ở phía sau An Hinh.
Kết quả, mỗi khi nói một cái, nương tử đoàn ở phía sau liền có cười ra tiếng. Quá hình tượng, còn là nghe người ta tự mình nói.
An Hinh cười: “Nha, còn phải khen ngợi cậu một chút, trí nhớ không tồi, một cái cũng chưa sai a.”
“Cô, cô cũng mang mắt kính, cô cũng cây xương sườn gậy trúc, cô cũng tam đẳng tàn phế.” Con gà bệnh không hề có khí thế mà phản bác, nếu không dứt khoát mắng một ít khó nghe. Nhưng mà giống như bây giờ là đang giả bộ nhỏ yếu hơn nữa sẽ bị tấu.
“Mắt kính của tôi không có độ, không phải cái đít chai như cậu; tôi là con gái, gầy một chút nhỏ một chút gọi là xinh xắn lanh lợi, cậu thì sao, gọi là bê đê.” An Hinh bĩu môi, cảm thấy cãi nhau với con trai rất nhàm chán, người này quá yếu, không phải đối thủ cùng một cấp bậc.
“Làm sao vậy?” Phỏng chừng bên này quá náo nhiệt, phát xong quân phục ở lầu dưới, Trần San San cùng một nam sinh khác lại đây.
“Tôi vất vả như vậy vì lớp phục vụ, cô ta tiến vào liền mắng chửi người.” Con gà bệnh tìm được bộ tổ chức, lại lần nữa giống như thím Tường Lâm giải oan.
Buổi sáng Trần San San nghe qua An Hinh bình tĩnh nói xong đại công chúa táo bón, cảm thấy có khả năng có chuyện mắng chửi người này, chỉ là nguyên nhân cô quay đầu nhìn An Hinh, cảm thấy An Hinh không có khả năng sinh sự vì việc không đâu: “Cái này phỏng chừng là có cái gì hiểu lầm đi.”
“Không hiểu lầm,” An Hinh nhún vai, rất vô tội: “Tớ vừa đến cửa ký túc xá, liền nghe thấy cậu ta nói ký túc xá của chúng ta có ba, còn có bốn người ở đối diện, là bảy chú lùn.”
Xúc phạm nhiều người tức giận, công kích bằng ngọn lửa tập thể.
Trừ bỏ Tất Lệ đại công chúa, những người khác đều không có vượt qua m.
Bảy chú lùn đều đứng ở cửa, phẫn nộ rồi.
Nữ hiệp San San công kích bằng mắt điện tử.
Tiểu công chúa Nhược Tuyết công kích bằng nước mắt.
Nhậm Di Tình tomboy ở đối diện trực tiếp công kích bằng chân; người trong lòng của con gà bệnh một trong tứ đại mỹ nhân Thịnh Bán Hạ công kích bằng khuôn mặt nghiêm túc tuyệt tình; mỹ nhân trí thức Tần Nguyệt công kích bằng đạo lý lời lẽ chính đáng; còn có bạn học Mễ Cảnh Hồ vẫn luôn không hiểu rõ tình huống, chớp đôi mắt ồn ào cổ vũ cho đám chị em cố lên.
An Hinh vui vẻ thoải mái mà rời khỏi cửa, đến nhà ăn đi ăn cơm, lưu lại hiện trường lộn xộn ở phía sau.
An đại pháo lực lượng quá cường đại, làm mấy con gián lên đi.
Nhưng mà, sinh hoạt tập thể cũng rất thú vị ha.
------ Lời nói ngoài lề ------
Thất tiên nữ lên sân khấu xong, không cần tràng cười, không chuẩn nhảy diễn, nghiêm túc mà mua nước tương, nghiêm túc mà diễn vai quần chúng, phải nghiêm túc đối đãi khách mời hữu nghị.