Hạ Lệ rốt cuộc vẫn là không có thể nhìn thấy thần tượng chính diện. Thần tượng không chịu để ý đến cậu, thật đau thương; muốn chạy đi vào xem thần tượng, lại quá xa.
Hạ Lệ suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là thành thành thật thật về ký túc xá tắm rửa ngủ thôi. Phải dùng tốt trạng thái thân thể nhất, tới đón tiếp tình kết quân nhân học quốc phòng là mộng tưởng của chàng trai trẻ.
Hạ Lệ không an phận ngủ ngon rồi, An Hinh muốn an phận lại thảm thất tiên nữ quá có thể làm ầm ĩ.
Ngũ âm không được đầy đủ là loại bệnh phải trị mặc dù trị không hết, cũng không thể lại phát triển trở thành mạch bá ca hát dễ nghe hoặc là giống nhau hát mấy bài đều khiêm tốn đi chơi trò chơi, hát đến không tốt lại ôm microphone không chịu buông.
Đúng, chính là nói hai cậu, Trần San San và Thịnh Bán Hạ.
An Hinh yên lặng chui ở trong góc, suy nghĩ tìm khăn giấy nhét vào lỗ tai có phải thật quá đáng hay không, liền nói con gái là một loài sinh vật đáng sợ, không thể trêu vào.
Nhậm Di Tình tính tình sang sảng giống như tomboy, ngày thường phỏng chừng giống như anh em với tụi con trai, giờ phút này đang phát huy phong phạm đại ca đi đầu, dẫn tiểu khả ái Mễ Hồ Hồ, tiểu công chúa Đông Phương Nhược Tuyết và đại tài nữ Tần Nguyệt thể nghiệm một loại cuộc đời uống bia kia, ném xúc xắc, chơi trò chơi.
An Hinh bắt đầu còn cảm thấy này so với karaoke khá hơn nhiều, nhưng mà dần dần, cô phát hiện cái này không đúng.
Mấy người kia tửu lượng khôngtốt liền giống như mèo con một hai chai bia vào bụng liền bắt đầu say khướt uống say phát điên, uống cái rắm a.
Mễ Hồ Hồ uống say phát điên là hồ ngôn loạn ngữ, đại tài nữ Tần Nguyệt uống say phát điên là ngâm thơ câu đối, tiểu soái ca Di Tình uống say phát điên là vỗ bàn giả bộ cuồng túm khốc huyễn. Trường hợp xảy ra không thể vãn hồi. An Hinh vội vàng nắm hai mạch bá vương trở về, sau đó một người chiếu cố một người, dìu già dắt trẻ tính toán kết thúc lễ mừng thành lập đoàn thần tượng vui sướng này.
Còn may, ngã xuống ba người, đứng có bốn người. Trần San San kéo Mễ Hồ Hồ, Thịnh Bán Hạ ôm Tần Nguyệt, An Hinh túm Nhậm Di Tình làm ầm ĩ, công chúa Đông Phương Kiều có thể tự mình chiếu cố tốt đi theo phía sau, tự mình đi liền không tồi.
An Hinh cho rằng cái này liền xong rồi, kết quả sự thật chứng minh, các cô là too young too simple, đều sắp rời khỏi cửa chính của KTV, tiểu khóc bao Đông Phương Nhược Tuyết, che giấu kỹ năng thuộc tính thắp sáng uống say phát điên nghịch thiên, chống hông muốn đánh nhau với đám con trai ở cách vách đang huýt sáo với các cô.
Kéo dài ngạnh túm một mảnh hỗn loạn, cuối cùng là nữ hiệp San San hộ tống kiều công chúa, mỹ nhân Bán Hạ kéo đại tài nữ, sau đó Hinh gia một tay xách Mễ Hồ Hồ một tay túm tiểu soái ca, lăn lộn nửa đêm mới trở về ký túc xá.
Sau khi một đường quỷ khóc sói gào kia trở về ký túc xá về, An Hinh lập tức rất không phúc hậu mà chạy trối chết, dù sao ký túc xá của mình nữ hiệp San San chiếu cố công chúa Nhược Tuyết là ổn nhất, chính là mỹ nhân Bán Hạ ở đối diện phải một kéo ba.
Không thể lại suy nghĩ, đầu đau quá cô đã không có dư lực đi cứu vớt thế giới, cô cần phải thanh tĩnh.
Đuổi ở trước khi ký túc xá tắt đèn chạy đi ra ngoài, một đường đi trở về tiểu khu, nổ vang trong óc mới dần dần khôi phục bình tĩnh. Trạch nữ sinh sống quá lâu rồi, cô đã không thể thích ứng thế giới ồn ào náo động, thần kinh suy nhược. Đặc biệt là vừa rồi kỳ thật cô cũng uống một chai bia.
Cô giống như không di truyền được tửu lượng của cha cô, ngàn ly không say sao, kỳ thật rất khốc. An Hinh vuốt đầu dưa trở về cái ổ nhỏ, vốn định hảo hảo tắm một cái sau đó ngủ một giấc thoải mái dễ chịu, kết quả phát hiện, không có nước ấm.
An Hinh đỡ trán, ngửa mặt lên trời, chính mình thật ngu, cắt gas mấy tháng, tiền mới vừa đóng, hình như nói ngày mai mới có. Vậy làm sao bây giờ, muốn nấu nước nhưng không có gas cũng không ấm điện nấu nước a.
Mấu chốt là, không tắm rửa có thể nhịn, chẳng lẽ còn người từng không uống nước chỉ uống rượu cảm thấy siêu cấp khát nước.
Siêu thị nhỏ gần đây cách ít nhất khoảng hơn mét, hơn nữa không biết có phải buôn bán giờ hay không; nếu là uống nước lã thì An Hinh không tin được bụng của mình, cũng qua không được bức tường của nội tâm thích sạch sẽ.
Hinh gia phiền muộn.
Nghĩ nghĩ, cô đi đến ban công, lót cái ghế nhỏ a. Chân ngắn nhỏ gì đó ghét nhất, mở cửa sổ leo ban công dò ra thân mình xem xét mắt cách vách. Cách vách cái phương vị này là phòng ngủ của Giản Ninh.
Còn không có thấy rõ ràng cách vách có ánh đèn hay không, nhưng thật ra trước thấy rõ ràng trong bóng đêm một cái chấm đỏ lúc sáng lúc tối.
“Thầy Giản.” An Hinh nhẹ giọng kêu, có hơi không quá khẳng định. Ai nha, nói không chừng không phải giáo sư Giản hút thuốc, mà là bạn nam của anh, sau đó xong việc khói gì đó ha ha ha ha ha.
Chấm đỏ một chút, sau đó thẳng tắp từ lầu rơi xuống đi xuống. Giản Ninh hoàn hồn, đồng dạng từ ngoài cửa sổ ló đầu ra đi, cách một bức tường, nhìn cái đầu dưa kia trong bóng đêm: “An Hinh.”
“Hắc hắc hắc, dọa đến thầy đi.” An Hinh cảm thấy đầu mình cũng có hơi choáng váng, một phương diện uống rượu phía trên, một phương diện là bởi vì chợt không sợ độ cao mà ngất, rượu có thể thêm can đảm sao, cô cư nhiên có thể khắc phục bệnh sợ độ cao làm loại động tác nguy hiểm này.
Giản Ninh trầm mặc, ngày thường anh không hút thuốc lá, chỉ là tư duy lại đến điểm rối rắm nào đó, hơi có chút bực bội, cho nên đến ban công hít thở không khí thả lỏng một chút. An Hinh này xuất quỷ nhập thần, có thể không dọa đến sao, hy vọng tàn thuốc không cần khiến cho hoả hoạn linh tinh mới tốt.
Giáo sư Giản nhíu mày nhìn cô nhóc nửa cái thân mình ở bên ngoài: “Quá nguy hiểm, mau trở về ngủ.”
“Em liền muốn xem thầy đã ngủ hay chưa thôi.” Hinh gia giọng điệu ngây thơ lại khí phách, hơi có chút khống chế không được cảm xúc của mình, ngụy trang không quá thành công, bản tính nhỏ.
Giáo sư Giản mày càng sâu một chút, xem anh ngủ hay chưa như thế nào cảm thấy bộ dáng rắp tâm bất lương, anh nhưng không hy vọng cô nhóc Lăng Linh nhờ chăm sóc, cuối cùng cũng biến thành một trong những người ái mộ.
Nói vậy anh là tránh mà không kịp đâu.
“Có việc?” Giáo sư Giản giọng điệu lạnh nhạt xuống dưới.
“Dạ thầy.” Hinh gia hơi có chút tiểu đáng thương: “Gas nhà em cắt rồi, em lỡ quên mất, bây giờ trong nhà không có nước ấm, giáo sư đại nhân ngài có thể đáng thương đáng thương em, thưởng cho em một ngụm nước ấm không?”
Liền vì việc này, Giản Ninh câm nín: “Vậy em leo ban công làm gì? Sao không gọi điện cho thầy.”
“Em sợ thầy ngủ rồi, nếu lại quấy rầy thầy thì ngượng lắm.” An Hinh vẻ mặt biểu tình “Thầy xem em thật săn sóc, em thật hiểu chuyện” cầu khen ngợi.
Giản Ninh dở khóc dở cười: “Được rồi, trở về đi, thầy mở cửa cho em.”
------ Lời nói ngoài lề ------
Thất tiên nữ lại lần nữa mua nước tương thành công kế tiếp, đều là suất diễn tiết mục của Hinh gia và giáo sư Giản Giản của ta muốn thân mật, mau tới hối lộ ta.