An Hinh còn chưa từng có gặp được tình huống ở chung một nhà với đàn ông xa lạ, cô nâng quai hàm liếc mắt nhìn đại soái ca ở bên cạnh liếc mắt một cái, hơi có chút hỗn loạn và khốn đốn trong đầu tiến hành luận chứng tính khả thi nghiêm túc.
Cục cưng ngoan ngoãn: Không thể được, nam nữ thụ thụ bất thân, là con gái sao lại có thể tùy ý ngủ lại trong nhà đàn ông độc thân.
Hinh gia bạo lực có hình lớn: Không nghĩ động, thật lười thật muốn ngủ. Giáo sư Giản là quen biết nhân phẩm chẳng những có cháu ngoại rể Cố Linh Lan bảo đảm, còn có thân phận giáo sư của đại học J bảo đảm, chiếu cố sinh viên thiên kinh địa nghĩa.
Cục cưng ngoan ngoãn: Mày quên mất ví dụ của Hạ Thần à. Người ta từng sống cùng dưới mái hiên, anh rể Hạ Phi Hàn liền hùng hổ xông tới. Mày cho rằng nếu anh mày An Nhiên biết được, trình độ hưng sư động chúng sẽ so anh rể kém sao.
Hinh gia bạo lực có hình lớn: Sợ cái tiểu chít chít. Chính mình không nói, Giản Ninh không nói, ai mà biết được. Chẳng lẽ cùng Hạ Thần giống như lại ngốc lại thành thật, chuyện gì đều nói với trong nhà. Đại trượng phu muốn , chuyện của mình mình làm chủ.
Cục cưng ngoan ngoãn hu hu hu: Dù sao mày như vậy là không đúng, gạt người là đáng xấu hổ, nếu có hại là sẽ hối hận.
Hinh gia không kiên nhẫn hừ hừ: hán liền phiền nữ hài tử gia kiều kiều khí giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền. Hơn nữa cái gì kêu có hại, Giản đại giáo sư là đại soái ca, có hại chính là thầy ấy.
“An Hinh.” Giản Ninh nhẹ giọng nhắc nhở một chút, di chứng uống rượu, bắt đầu phát ngốc mơ màng sắp ngủ.
“A, em đi tắm rửa, cảm ơn thầy Giản thu lưu em. Đại ân không lời nào cảm tạ hết được.” An Hinh hoàn hồn, ôm một đống quần áo và khăn lông, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn, liền vọt vào phòng tắm.
Giản Ninh nhìn nhanh cái bóng nhỏ như chớp chạy đi vào, ngẩn người, cũng không biết chính mình làm đúng hay không. Anh không nhiệt tâm, nhưng cũng không tính tuyệt tình lạnh nhạt, trong lúc ở nước ngoài công tác cầu học, cũng từng thu lưu một vài nữ giới mượn cớ lưu lại muốn phát sinh gì đó, nhưng mà cùng người thuận tiện chính mình thuận tiện, có thể tá túc, chuyện khác anh hết thảy coi như không lĩnh hội, nếu mà có như vậy một hai phải đâm thủng cửa sổ giấy, vậy rất xin lỗi, chỉ có thể tạm biệt.
Ở nước ngoài bầu không khí tương đối cởi mở, anh không biết ở trong nước có thích hợp hay không?
Anh nấu một ấm nước sôi, cảm thấy bụng có chút đói, lại mau chóng nấu một ít sủi cảo đông lạnh. Không biết là bởi vì nhà này lần đầu tiên thu lưu nữ sinh, hay là đối với trạng thái hôm nay của An Hinh không yên tâm, Giản Ninh vừa ở phòng bếp nhìn chằm chằm nồi, vừa nhịn không được phân thần đưa ánh mắt hướng về phía nhà vệ sinh.
Sủi cảo mang sang tới đồng thời, Hinh gia cũng từ phòng vệ sinh ra tới, kéo mái tóc dài nửa khô, ăn mặc đồ ngủ nửa gấp của đại soái ca Giản Ninh cao m, kỳ thật chỉ cần cho một cái áo trên là có thể che được hơn phân nửa nguwoif của tiểu Hinh gia chân ngắn, chỉ là Giản Ninh và An Hinh lẫn nhau đều muốn tránh ngại, cho nên một người cho nguyên bộ một người mặc nguyên bộ.
Hậu quả chính là nửa người trên của Hinh gia bộ giống bao tải, tay ngắn biến thành tay áo bảy phần; nửa người dưới lưng quần cầm một cái cái kẹp nhỏ kẹp lại, ống quần gấp thật nhiều lớp.
Thật xấu.
Giản Ninh mặt có hơi co rút, làm thầy kẻ khác, nhịn xuống.
Hinh gia vừa rồi đã đối với gương làm vô số lần nội tâm tự mình xây dựng, thôi miên chính mình ăn mặc kiểu này thật mỹ lệ, tâm lý cường đại và da mặt thật dày, làm cô bình chân như vại, tự tại mà leo lên ghế nhỏ trên bên bàn cơm cao, ngồi xuống: “Thầy Giản thật là quá khách khí.”
Từ tốt tới quen, hơn nữa Giản Ninh nghĩ vừa rồi động tác leo ghế của An Hinh, rốt cuộc vẫn là quay đầu qua, bàn tay to xinh đẹp che miệng, làm banh không được tươi cười tự tại nở rộ một chút.
“Ơ, thầy Giản thầy không ăn sao?” An Hinh cắn sủi cảo mơ hồ không rõ hỏi. Lúc ăn tối các tiên nữ quá kích động, tùy ý phun nước miếng chế tạo tạp âm, làm Hinh gia cũng chưa hảo hảo hưởng thụ bữa tối, ca hát và kéo người về ký túc xá lại đều là việc tốn sức, bây giờ cảm thấy đói quá a.
À, còn có, chính mình đang ở vào kỳ sinh trưởng phát dục, đúng là thời điểm muốn cao lên, cho nên phải ăn nhiều một chút. An Hinh cố tình không thèm nghĩ sự thật chính mình năm trước chỉ cao lên cm năm nay chỉ cao được cm.
“À, em ăn đi.” Giản Ninh không có thói quen cùng người khác dùng tư thế thân mật như vậy cùng nhau ăn cơm, đầu chạm trán mặt đối mặt gì đó, đều là chuyện người trẻ tuổi làm.
“Đừng a, thầy không ăn, vậy em ngượng ngùng lắm.” An Hinh vừa rồi tướng ăn còn hào phóng lập tức liền thu liễm, buông đũa xuống quy quy củ củ ngồi ngay ngắn, biểu tình vẻ mặt ngượng ngùng.
Giản Ninh theo bản năng mà đi xuống ngắm liếc mắt một cái. Ừm, chân xác thật với không tới đất, còn lắc a lắc.
Ừm, chính mình như thế nào cũng trở nên có chút ác thú vị. Cùng đứa nhỏ ngốc lâu rồi sao? Không biết như thế nào, Giản Ninh cảm thấy hôm nay tâm tình giống như phá lệ thả lỏng, anh nhìn thoáng qua bé ngoan đang làm bộ làm tịch, ngồi xuống ở đối diện cô, cầm lấy đôi đũa, cong cong khóe miệng: “Ăn đi.”
À, giáo sư đại nhân đây là cười, không phải cái kiểu cười lễ phép thường thấy rất thể thức hóa này, mà là, tà tà cười.
Đẹp trai quá, đàn ông tốt trong nhân thiết, mang theo một chút hư và một chút bĩ, liền cùng họa long điểm dường như, đem nguyên bản xinh đẹp như hoa lại tăng lên một cái trình tự lớn. An Hinh chớp hai con mắt to, che lại ngực tim đập thật nhanh.
Cái này không khoa học. Lúc cô chỉ có nhìn thấy CP âu yếm ở bên nhau, mới có thể có loại phản ứng hoá học kỳ diệu này. Bây giờ chỉ có một mình giáo sư đại nhân, là không được.
Nhất định là bởi vì giáo sư đại nhân quá hoàn mỹ, vừa nam vừa nữ lưỡng tính đồng thể. An Hinh yên lặng thầm nói, cúi đầu tiếp tục gắp sủi cảo.
Trầm mặc hơi có chút xấu hổ.
“Thầy Giản, tay nghề của thầy không tồi, ăn ngon lắm.” An Hinh vùi đầu tìm lời nói, rốt cuộc ăn của người ta, phải biểu đạt lòng biết ơn mới tương đối lễ phép.
Giản Ninh: “Mua đông lạnh cấp tốc.”
An Hinh: “À, em nói nấu không tồi, không mềm không cứng.”
Phân đoạn nói chuyện lại không quá thông thuận, hai người cúi đầu mà ăn sủi cảo. Trong mâm có thể thấy được tốc độ trống không, đôi đũa của hai người đồng thời duỗi đi xuống.
Mỗi người đều kẹp lấy một cái sủi cảo cuối cùng còn thừa lại.
An Hinh còn nghĩ có phải khiêm nhượng một chút hay không, Giản Ninh đã buông đũa ra: “Em cứ từ từ ăn, ăn xong rồi lại đi đánh răng, thầy đi kéo xuống sô pha giường.”
An Hinh theo thói quen mà muốn nâng mắt kính, phát hiện chính mình vừa rồi lúc ở nhà chuẩn bị tắm rửa đã sớm tháo ra. Động tác nhỏ không có thói quen, bỗng nhiên cảm thấy có chút không biết làm sao. Cảm giác giáo sư Giản vừa rồi, giống như có chút hương vị dịu dàng săn sóc của người nhà.
Ngượng ngùng quá đi.
An Hinh nhìn chằm chằm bóng dáng của Giản Ninh, cắn môi.
------ Lời nói ngoài lề ------
Mấy ngày nay phát đường cảm giác có hay không tất cả đều là ngọt ngào.