Thuận Minh

chương 122: không năng lực nhát gan không phẩm chất

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đi trên phố, chang ai có thể nhìn ra điều gì khác biệt, huống hồ, trên phố trong đêm khuya, bị sĩ tốt tuần thành nhìn thấy thì cứ trị thẳng tội, cho dù đụng phải, cũng mau chóng tránh né, ai còn dám tới xem những người mặc đó binh lính đó rốt cuộc là giả hay thật.

Những người giả trang binh lính này có vẻ rất thông thạo đường ở thành Giao châu, đi tới nhà nha môn tuần kiêm, ai náy dập tắt đuốc, ném mấy viên đá lên tường, bên trong lặng yên không tiếng động mấy người liền dựa vai nhau trèo qua bờ tường.

Hơn ba mươi người này vừa nhìn là biết trải qua luyện tập chuyên nghiệp cho dù cầm binh khí trên tay, lúc rơi xuống, lại không hề gây ra tiếng động quá lớn rất là nhỏ.

Người đầu tiên hạ xuống đều lo lắng đề phòng, nhưng trong nhà nha môn tuần kiểm cỏ vẻ đều đã ngủ, không nhìn thấy cả ánh đèn, tất cá đều một màu đen kịt, khiến những người này càng thêm yên tâm, động tác của họ đều rất nhanh, nhanh chóng chạy vào sân.

“Vào hết rồi chứ?"

Đột nhiên có tiếng hỏi, những người này còn chưa kịp phản ứng trong sân liền có người hô lớn.

“Vào hết rồi".

Thật sự là quá đội nhiên, phản ứng đầu tiên của hơn ba mươi người đánh lén ban đêm lại là ai không hiểu quy cũ, lại hô lớn, khiến người ta phát hiện ra làm thế nào đây, tiếp đó mới tỉnh lại, bị mai phục rồi.

Không có bất cứ nguồn sáng nào bên ngoài, chỉ có thể dựa vào ánh sáng tự phát thời cổ, màn dêm tối hơn rất nhiêu so vói người thời hiện đại chúng ta tưởng tượng, mặt đối mặt không thấy năm ngón tay cũng không phải là cường điệu, hai tiếng hô bên ngoài vang lên, trong bóng tối gần đó có người hình như kéo một tấm vải, lập tức hiện lên đèn lòng, khẽ tỏa ra ánh sáng.

Tiếp đó người cầm đèn lồng nhét mồi nhóm lửa vào trong đèn lồng, châm lên, ném về bên đó "hô" một tiếng, một ngọn lửa lớn đội nhiên bốc cháy, có vẻ là củi tẩm dầu, nếu không sẽ không cháy nhanh tới vậy. Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cả sân giống như ban ngày.

Diêm đinh cầm thanh thượng đao dài đứng nghiêm nghị đối diện họ, hơn ba mươi người đánh lén ban đêm liền tay chân luống cuống, nhưng cũng nhanh trấn tĩnh lại, trong tay họ cũng là đao phả dài, đối phương cũng chỉ hon năm mươi ngươi, liều mội phen chưa biết ai thắng ai thua.

Thủ lĩnh của những kể đánh lén ban đêm vừa định hạ lệnh, phía đối diện lại hai tiếng ầm ầm, lập tức khiến những người này kinh sợ, đối phương còn có súng, mười mấy diêm đinh cầm súng đi tới hàng trước, nhìn tư thế này, những người đánh lén ban đêm trong lòng đều lạnh toát, cho dù là trong bóng đêm, cũng có thể nhìn rõ đường kính thô to của súng, hơn nữa còn dùng mộc xiên để cố định, đối với những người từng trải này, có thể nhìn ra uy lực chăc chắn không nhỏ.

Súng đặt ngang, thương dài cũng đặt nằm, mặc dù hơn năm mươi người trong sân, khí độ nghiêm khác, ẩn chứa khí phái đại quân, những người phối hợp đánh đêm nay cũng chỉ có phần bị giết chết thôi.

"Những tên gan to các ngươi làm loạn không biết sống chết, trong mắt còn có triều đình vương pháp không, chẵng lẽ là muốn mưu phản sao?" Truyện "Thuận Minh "

Bình thường đánh không lại, đều bắt đầu dùng ngôn ngữ uy hiếp, chỉ có điều những kẻ đánh lén

ban đêm này giọng lại rất tháp, cũng là sợ bị ngươi khác nghe thấy, chuyện thế này hoàn toàn không cần tới Lý Mạnh ra mặt, Trần Lục Tử đứng đối điện lạnh lùng nói.

"Còn vương pháp không? Chúng ta hạ đao rồi nói, ta đếm tới năm, nếu không hạ đao chúng ta sẽ phải động thủ giết thôi".

Kẻ đánh lén ban đêm trao đổi ánh mắt với nhau, Lúc Trần Lực Tử đếm tới hai, những khẩu súng đã chuẩn bị châm thuốc dẫn, người cầm đầu những kẻ đánh lén chán nản ném đao xuống đất, vô tình nói:

“Trận này huynh đệ chúng ta không có cả cơ hội liều mạng, mà không thể chủ động đi tìm cái chết, hạ đi, không chừng sẽ có chuyển cơ.”

Nói xong câu đó, những người đó ném binh khi xuống. Trần Lục Tử nhả nước bọt, hắn cùng với những diêm đinh đợi cả một đêm, còn tưởng rằng tối nay sê có chém giết, ai ngờ đối phương lại ngược lại chậm rãi mà nói lại uất ức như vậy, nói vứt binh khí là vứt binh khí luôn.

Trần Lục Tử mang công lao về cho đội diêm đinh, vốn tưởng tối nay là cơ hội, ai ngờ lại không đánh trác gì, thật là thất vọng.

Các diêm đinh lúc này dùng tới kỹ thuật đóng gói muối rồi, cầm thương dài buộc, ai nấy đi tới, ai tới là trói người đó lại, sân nhà tuần kiểm có sẵn ngục giam, cải tạo thêm chút nữa là có thể dùng được.

Đối phương đã không phản kháng, những diêm đinh này cũng không có cách nào, chỉ là sau khi trói chặt liền đẩy tới hướng ngục giam, đang đi tới cửa chính, cửa lớn bên đó đẩy ra, người dẫn đầu đi vào lại chính là Vương Hải, trên mặt cũng là vẻ phẫn nộ, thấy Trần Lục Tử đâm đầu đi tới, không khỏi nén giận nói:

"Lục ca, nhìn những người này ai nấy cao lớn, người cũng không kém, sao lại hèn vậy, bên diêm khách cũng vừa vây quanh liền thành thật tước vũ khí, tới trên đường, còn theo ta giảng đạo lý triều đình vương pháp, bị ta cho mấy cái bạt tay mới tới, không có ý gì, khong ý gì.”

Hai người cùng nén giận, tâm trạng các sĩ binh diêm đinh cũng không tốt, dù sao trời lạnh như vậy, còn phải đứng, vẫn nghĩ có thể chiến đấu chém giết tới tay ít chiến công, ai ngờ còn đơn giản hơn đuổi dê ngoài thành, càng bực, thấy ai đi chậm, liền giơ chân đạp.

Nhưng những người đánh lén đêm này cũng rát có ý, ăn đánh rồi cũng vẫn hiền lành, chỉ ở đó giảng đạo lý, hơn nữa giọng còn rất thấp, so với các diêm đinh còn sợ đánh thức người xung quanh.

Dáng vẻ mệt mỏi đó khiến người ta thậm chí không thể thở được,: cho tới khi bị đẩy tới ngục giam, khóa cửa lại, để lại người coi giữ, mọi người đều đi ngủ. Truyện "Thuận Minh "

Sáng sớm hôm sau, thành Giao Chầu trừ người ngoài điếm khách ra, lại không ai biết tối qua nha môn tuần kiểm bắt hơ sáu mươi người.

Đương nhiên, biết rồi cũng chẳng sao. Giờ Ly Mạnh là quan ngũ phẩm ở thành Giao châu này, cũng coi như quan có phẩm cấp cao nhất, về phần những người đó nếu có người hỏi vì sao lại bắt, cũng rất đơn giản, tùy ý mang theo mọt túi muối, nói là chứng cứ phạm tội buôn lậu muối, vậy là được rồi.

Sáng sớm Lý Mạnh cưỡi ngựa dạo bộ một vòng ngoài thành Giao Châu, chữ "Gia trạch bình an" vẫn được dán sau tướng phủ tri châu. Lý Mạnh cố ý cưỡi ngựa qua bên đó, nhìn chữ viết đó, cảm thấy trong lòng rất thoải mái.

Tường viện nhà tri châu mặc dù cao ngất, nhưng Lý Mạnh đoán mình dẫm lên lưng ngựa là có thể trèo vào. Nhưng ngẫm nghĩ thấy vẫn nên bỏ ý nghĩ này đi, nghe nói trong nhà quan viên thế này thường có mật thám hoặc cẩm y vệ do triều đình bố trí, lỡ mình trèo tường vào, có mật thám cầm roi sứt đợi, chẳng hiểu sao lại có cảm giác này, tất nhiên, người canh giữ doanh Giao châu lại đi trèo tường nhà tri châu Giao châu, cũng đúng là khó coi. Không ai dám chê cười Lý Mạnh, nhưng danh dự của con gái tri chậu lại có vấn đề lớn rồi.

Sau khi trở về từ Hà Nam, ngoài thời tiết vẫn rét lạnh và bên cạnh có nhiều tiểu tử chạy lên chạy xuống ra, cuộc sống không khác biệt gì lắm với trước khi rời đi, có chút vô vị.

Nhưng hôm nay Lý Mạnh lại cảm thấy có chút thú vị, vì trong ngục giam của nha môn tuần kiểm có một bang thích khách không rõ lai lịch, không biết ai có thù với mình?

Hôm nay không khí trong thành Giao châu có chút kỳ lạ, nha môn tuần kiểm dùng xe ngựa kéo gì đó ra ngoài thành, đều là công văn khế ước, giống như chuyển nhà, có người quen đánh bạo hỏi, câu trả lời rất thống nhất nói là nếu binh doanh ngoài thành Giao châu được dựng lên, chuyển tới ngoài thành cũng thuận tiện.

Nhưng những diêm đinh từ nơi khác tới lại triệu tập ba trăm người tới nhà trong thành, hơn nửa các cửa thành của Giao châu đều được binh lính doanh Giao châu tiếp quản.

Nói tới, phòng vệ thành tri Giao Châu, và đóng khép cửa thành vóo do lính của mình phụ trách. Trước khi các diêm đinh cũ chưa thay phiên nhau toàn bộ, người trong tay cũng không đủ lắm, nhưng lần này lại tới tiếp quản, thì ra những người này đều được phái tới làm các công việc như cần vụ trong doanh Giao châu, nếu không muốn tiếp tục làm binh thì phát lộ phí trở về.

Hơn sáu mươi người từ Hà Nam tới lại đột nhiên xông vào nhà Lý Mạnh, hoa nữa đều là binh lính cầm đao, đây không phải chuyện nhỏ, đặc biệt là Lý Mạnh mới dẫn người tới Hà Nam, hơn nữa còn dám thỏa chuyện buôn bán thanh diêm với một người lai lịch thần bí ở thị trấn Lô Thị, những binh lính nầy thật sự khiến người ta không thể coi thường.

Các nơi thay quân và chiếm giữ đã gần như hoàn thành, mấy lão binh mời tới trong Linh Sơn Vệ đều dẫn các đầu mục các cấp ở doanh Giao Châu kiểm tra các nơi và tường thành giải thích những yếu điểm và phương pháp những người thủ thành này phải chú ý. Truyện "Thuận Minh "

Mọi người đều không cảm thấy có gì kỳ lạ, Lý Mạnh trị quân và quản lý huấn luyện luôn vô cùng nghiêm khắc, khắp nơi Giao châu đều lan truyền, hôm nay thay quân tiếp quản mặc dù có chút bất ngờ: nhưng cũng không phải chuyện trong doanh phần Giao Châu, không cần thiết phải ngạc nhiên.

Sau khi đi dạo một vòng quanh thành, Lý Mạnh cưỡi ngụa trở về nhà mình, nhìn thấy các diêm đinh vội vàng đẩy xe ngựa về, người cầm đầu tiểu đội nhìn thấy Lý Mạnh: liền vội vàng khom mình hành lễ, những người khác vẫn làm việc của mình, nếu có quân vụ bên minh, ngoài đội trưởng hành lễ ra, những người khác binh thường. Đây cũng là một trong những quân pháp doanh Giao châu, Lý Manh thầm nghĩ hệ thống diêm đinh này không phải chuyển ra ngoài hành sao, sao vẫn còn kéo xe ngựa về đây, liền nói:

“Xe ngựa này là thế nào?"

Tiểu đội đó cung kính trả lời:

"Lý đại nhân, đay là những đồ những người tối qua để trong điếm khách, Trần Lục ca sai mang

tới".

Lý Mạnh vừa nghe nói, lập lức hiểu rốt cuộc là chuyện gì, gãi gãi đầu, cưỡi ngựa chạy tới phía trước, sau khi sảy ra chuyện tối qua, trên thục tế hệ thống của Lý Mạnh đã bắt đầu giới nghiêm, chưởng quầy và tiểu nhị diêm khách điếm tối qua nhìn thấy các diêm đinh bắt đi hơn ba mươi người, đâu thể không hiểu

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio