Trong lòng Lý Manh thật sự giận dữ, nhưng cũng biết tên mập trước mặt này nói thật,
Liễu Thanh Tung kia thấy sắc mặt Lý Manh cứng ngắc, trong lòng cũng có chút không vui, lại mở miệng giãi thích:
"Chớ không biết đủ, đây đã là ân điển của Tuần phủ và các vị đại nhân, nếu không, ngươi một mình kéo tới doanh Giao Châu, Thủ bị ngũ phẩm, quân tiền phát xuống cho ngươi cũng kéo thêm mấy tháng..."
Nghe mấy lời này, trong lòng Lý Manh có một loại cảm xúc thất vọng khó hiểu, theo lý thuyết thì những điều này mặc dù khiến người ta tức giận, nhưng Lý Mạnh cũng đã sớm có tâm lý chuẩn bị, thế mà lúc đối mặt, vẫn không thoải mái như cũ, có điều Lý Mạnh cũng phản ứng nhanh, ở trên mặt nặn ra một nụ cười cứng ngắc, ôm quyền nói.
"Đây đều là ý tốt của mấy vị đại nhân, Lý mỗ tất nhiên không có ý kiến gì, vừa rồi chẳng qua là không kịp phản ứng thôi, mong đại nhân đừng trách, chỉ là có một yêu cầu quá đáng, mong Liễu đại nhân có thể đáp ứng .
Từ khi nói xong mấy lời của quan trên, Liễu đại nhân này luôn là vẻ mặt ngươi thiếu nợ chúng ta, nghe Lý Mạnh nói còn có chuyện, sắc mặt lại càng thêm không vui, nhưng Lý Mạnh vẫn xem như không thấy, vừa cười vừa nói:
"Không sợ đại nhân ngài chê cười, binh lính doanh Giao Châu của ta đều là mấy ngươi
sơn dã, chưa từng thấy mặt quan lớn, lần này nghe nói triều đình phái quan lớn tới phát lương kiểm nghiệm, bọn chúng đều kiển chân đợi, tại hạ nghĩ, loại chuyện lớn như phát lương, có thể mời Liễu đại nhân ngài tới chủ trì không? Cũng là để những dân tráng doanh Giao Châu cảm thụ tấm lòng quan tâm thân thiết của Triều đình".
"Bên Lưu công công đã từng căn dặn, chuyện kiểm nghiệm, bổn quan không đi cũng được, nhưng vẫn nên nhận thức dân tình địa phương thì tốt hơn.”
"Biết Liễu đại nhân ngài công vụ bề bộn, nhưng do tấm lòng nhiệt tình của thuộc hạ, ta làm thủ lĩnh, cũng không tiện bác bỏ, bên mạt tướng tất nhiên sẽ có quà bày tỏ".
Khi nói, Lý Mạnh đã đặt ngân phiếu ba trăm lượng lên bàn, mỉm cười đẩy qua, làm quan ngàn dặm chỉ vi tài. Liễu Thanh Tung này tuy nói là gia tộc quyền thế Hà Bắc, nhưng thấy ba trăm lượng này thì nhãn tình cũng sáng lên, dân chúng hy vọng trông thấy quan lớn cũng là chuyện bình thường, loại đội ngũ do phỉ tạo nên này, thường không an lòng, sợ triều đình có mưu đồ, chỉ sau khi xuất hiện quan viên có phân lượng nhất định, mới có thể an định lại.
Tối thiểu, Liễu Thanh Tung này cũng lý giải như vậy, hơn nữa chuyện này gã không cảm giác mình có bất cứ sai lầm gì. Đại đầu mới là người được những nhân vật Tuần phủ, Án sát, Bố chánh sử phân đi, mình đi theo chẳng qua lấy chút tiền trinh, chia của theo hệ thống nội địa mà thôi, cái đó gọi là thông lệ.
Nhưng ngân phiếu ba trăm lượng kia cũng thật là chói mắt, Liễu Thanh Tung không nghĩ nhiều, vội ho một tiếng rồi đồng ý ngày. Ban ngày ra khỏi thành đi dạo một lần cũng được, cũng không thể không trắng không đen mà dự tiệc vui chơi được. Truyện "Thuận Minh "
Thấy Án sát phó sử, Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung đồng ý, Lý Mạnh có chút vui
mừng, đứng lên thở dài mời liễu đại nhân tham gia yến hội buổi tối, có điều tri châu Giao
Châu kia đã sắp xếp tiết mục có chút phong phú, Liễu đại nhân này cũng không cho rằng loại thổ hào ở nông thôn như Lý Manh sẽ có hưởng thụ gì tốt, nên liền nhã nhặn từ chối.
Lý Mạnh giữ vẽ tươi cười trên mặt mà đi ra khỏi trạch viện này. Tùy Tùng chờ bên ngoài thấy nụ cười trên mặt Lý Mạnh, cho là tâm tình hắn không tệ, vừa định góp vui mấy câu, nhưng thấy lúc Lý Mạnh đi xuống bậc cấp quay lưng về phía Đăng Lai Đạo kia, mặt đã trầm xuống. Người liên quan lập tức không dám nói gì nữa, cưỡi ngựa yên lặng đuổi theo.
Buổi tối không đi bữa tiệc đãi khách bên kia, Lý Manh trực tiếp bảo bên Thiểu Hải lâu đưa tới vài món ăn, uống mấy chén với vị Trịnh chưởng quỹ nọ. Bây giờ Trịnh chưởng quỹ này cũng không phải là tới lấy lại tù binh, mà là bạn hàng lớn trong tương lai, tất nhiên là phải đối đãi khách khí.
Với lại Trịnh chưởng quỹ này cũng là người ngoài, hơn nữa cũng không giao thiệp với ai ử vùng Đăng Lai. Lý Mạnh nói chuyện cũng không cố kỵ, trực tiếp nói chuyện trải qua hôm nay, coi như là nói chuyện phiếm sau khi uống rượu. Trịnh chưởng quỹ cửa hàng Bát Mân cũng uống hơi nhiều, nghe thế liền cười nhạo nói:
"Mấy ông quan đó đều có tính tình gần gần giống nhau, lúc được Long đầu của chúng ta chiêu an, Tuần phủ Phúc Kiến cũng phái quan dưới tới kiểm nghiệm binh mã lỗ mùi đều vểnh lên trời, vừa đưa mấy trăm lượng bạc, mặt lập tức cười tươi như hoa, Lý đại nhân, ngươi cùng Long đầu của chúng ta đều là hán tử nổi tiếng, cũng là thần tài kiếm tiền, Trịnh gia bọn ta chưa tới ngàn người ăn lương theo danh nghĩa quan phủ, những người còn lại, đều là Long đầu bọn ta tự dùng tiền nuôi, tất nhiên là trung thành với Long đầu rồi".
Trịnh chưởng quỹ một là do uống hơi nhiều, hai là không sợ Lý Mạnh mật báo, trong mắt gã, Lý Mạnh buôn muối lậu, Trịnh Chi Long làm hải tặc, đồng thời đều có thân phận nhà quan, chính là dạng người giống nhau. Chỉ có điều một ở trên biển, một ở đất liền mà thôi. Hơn nữa hai bên đều buôn bán muối lậu, còn quân hợp pháp luật trái pháp luật gì nữa.
Lại uống thêm mấy chén, Trịnh chưởng quỹ này rõ ràng tửu lượng kém, cũng không để ý lễ tiết gì, gục thẳng trên bàn ngáy o o, Lý Manh sắp xếp người gọi hạ nhân của chưởng quỹ này đi vào, đưa chưởng quỹ về khách điếm, lại cân nhắc chuẩn bị ngày mai kiểm nghiệm binh mã, vị Liễu đại nhân Đăng Lai Đạo này không xem ra gì, nhưng Lý Mạnh lại xem việc kiểm tra binh mã lần này như một lần diễn tập, phải thận trọng cư xử.
Suy nghĩ chưa lâu, bên ngoài thư phòng đã có người cầu kiến, là Trữ sư gia Trữ Kiền Quý, tối nay Nhan tri châu mở tiệc chiêu đãi quan trên, bên Lý Manh dù gì cũng phải phái người qua bên kia xem, Trữ Kiền Quý này chính là đại biểu.
Thấy đêm đã khuya, bên kia chắc đã tan tiệc, bây giờ Trữ sư gia này coi như là một trong những tổng quản của Lý Mạnh, có chút vất vả, nhưng kiếm tiền nhiều, địa vị không ngừng tăng lên, cho dù là vắt vả, thì cũng là cao hứng mà vất vả.
Lúc đi vào phòng, trong tay cầm sổ sách, sau khi làm lễ ra mắt, trực tiếp nói:
“Lý đại nhân, quân tiền ngày mai đã phân phôi đủ, sắp xếp sáng mai lên đường đi phân ở các nơi, có điều quân tiền chuẩn bị phát cho hai ngàn năm trăm binh mã ở trấn Phùng Mãnh khi kiểm nghiệm quân, có lẽ sẽ sau buổi sáng, chỉ là như vậy sẽ cực đại nhân, không sống yên ổn được một ngày".
Chi cần là lính ở bên người Lý Mạnh, quân tiền nhất định sẽ do Lý Mạnh tự phát vào tay mọi ngươi, đây cũng là nguyên nhân binh lính phía dưới trung thành một lòng với hắn, đương nhiên, mỗi lần làm chuyên phát lương cũng tốn không ít sức.
Lý Mạnh vừa định đồng ý, nhưng nhớ tới điều gì, vừa cười vừa nói:
"Không vội, không vội, Đăng Lai Đạo này ngày mai muốn đích thân kiểm nghiệm binh mã, phát quân lương, thể hiện lòng chiêu dụ trung nghĩa của triều đình, cứ nhường hắn làm trước là được, lão Trữ, ngươi đi ra ngoài gọi Trần Lục Tử vào đây".
Ngày mồng tháng , năm Sùng Trinh thú chín.
Hôm nay ngược lại có chút ấm áp, mặc dù là đầu xuân cũng không quá lạnh. Án sát phó sử tới Giao Châu kiểm nghiệm binh mã, phát quân lương, đại nhân Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung ở dưới sự bảo vệ của Lý Mạnh, đi về trấn Phùng Mãnh phía trước.
Lúc nghênh đón buổi sớm, không thể thiếu việc phải khách sáo mấy câu. Lý Manh thấy
trên mặt Liễu đại nhân này đầy vẻ mệt mỏi, con mắt có chút không mở ra được, đi đường vất
Vả không nói, tối qua lại cuồng loạn một đêm, không mệt mới lạ đấy. Liễu đại nhân kia phờ phạc nói mấy câu, rồi ngồi lên xe ngựa.
Sau khi xe ngựa và Lý Mạnh ở bên cạnh đi ra cửa thành Giao Châu, liền nghe được rõ
ràng tiếng ngáy của Liễu Thanh Tung ở bên trong, xem ra tối qua quả thật là mệt muốn chết.
Doanh Giao Châu là xây dựng dựa theo quy mô tám trăm người đóng, hơn hai ngàn năm trăm tên lão binh của Lý Mậnh đều tụ tập ở đây, nên cũng chỉ có thể ở quanh trấn Phùng Mãnh.
Lúc đến trấn Phùng Mãnh đã là buổi chiều, đội ngũ xe ngựa đi thẳng một hàng vào quân doanh, ở trong trạch viện của Lý Mạnh đầu tiên là dùng chút cơm canh đạm bạc, về phần Chu Vân Dao thì vẫn bị nghiêm lệnh không thể rời khỏi trạch viện nửa bước, cũng may cô nàng này cũng biết lợi hại, chảng xuất đầu lộ diện ra ngoài.
Sau khi ở trên xe ngựa ngủ mấy canh giờ, dùng cơm trưa xong, tinh thần Liễu Thanh Tung rõ ràng tốt lên rất nhiều. Lý Mạnh mình mặc khôi giáp, đi tới ôm quyền nói:
"Liễu đại nhân, chúng ta cũng nên bắt đầu xét duyệt kiểm nghiệm được rồi!"
Trên sân phơi bên cạnh trang viên Lý gia, nhóm công tượng đã sớm dựng mộc đài xong, Liễu Thanh Tung được mấy tên đi theo cẩn thận đỡ lên trên mộc đài, liền mở miệng vừa cười giễu vừa nói:
“Nhìn không ra chỗ nông thôn như vậy, không ngờ cũng có chút dáng vẻ.”
Trên mộc đài đã sớm chuẩn bị bàn ghế, còn có hạ nhân hầu hạ, Liễu Thanh Tung ngồi ngay ngắn ở giữa, bên cạnh là một nhóm thân binh đi theo vênh váo hò hét bên cạnh. Lý Mạnh thì lại đứng ở đầu mép bàn.
Tuy nói là kiểm nghiệm, nhưng dưới đài lại chẳng có người nào, cũng may tối qua đã dâng bạc, nếu không Liễu đại nhân này sẽ phát tác tại chỗ, cho dù thế, vẻ mặt Liễu Thanh Tung này cũng có chút đờ đẫn, trong lòng nghĩ: "Thủ bị Giao Châu này trông thì cái gì cũng không hiểu, nhưng trên thức tế lá gan lại rất lớn, lĩnh tiền khống tốt xấu gì cũng phải có ít binh cho đủ số chứ, ngươi không thể chút binh cũng không có, vậy ta cũng chẳng có cách nào báo cáo kết quả công việc!"
Liễu Thanh Tung vội ho một tiếng, vừa định nói, nhưng Lý Mạnh lại quay đầu hỏi:
“Đại nhân, vậy mạt tướng bắt đầu đây.”
Tất cả mọi người bị làm có chút hồ đồ, liền thấy Lý Mậnh gật đầu ra hiệu về phía dưới đài, hai gã binh sĩ cầm cờ đỏ và cờ trắng ra sức múa may.
Thanh âm "Thình thịch, thình thịch, thình thịch...." vang lên không ngừng, thanh âm này mặc dù nặng nề, có điều lại rất lớn, hơn nữa đều đặn có quy luật, mới đầu còn khá xa, nhưng càng về sau, thậm chí có thể cảm giác được cả mộc đài đều rung theo, vốn Liễu đại nhân bệ vệ ngồi trên ghế có chút buồn ngủ, nhưng sau khi nghe được thanh âm này, lập tức tỉnh táo, theo thanh âm càng lúc càng lớn này. Liễu Thanh Tung lại càng kinh hoảng, những hộ vệ và thân binh của gã cũng không khá hơn chút nào, đều đặt tay ở trên chuôi đao, hoảng hốt nhìn khắp nơi.
Nơi phát ra thanh âm là ở bên trái mộc đài, những người trên bàn rất nhanh liền phát hiện thanh âm này phát ra từ cái gì, mội đội binh sĩ cầm trường mâu xếp đội ngũ hình vuông, sải bước đi về phía mộc đài, bước tiến của những binh lính này hầu như là hoàn toàn nhất trí, những thanh âm thình thịch kia chính là tiếng bước chân của bọn họ