Những người hốt hoảng lo sợ khác vào lúc buổi chiều cũng về Tiết gia, hai ngày không có chuyện gì xảy ra, trong mắt những người này xem ra cũng không có hậu hoạn gì.
Lúc mọi người buôn lậu muối cũng đều kiếm được một chút tiền, mua một chút đồ ăn ngon và vải vóc. Mọi người lúc này mới tụ lại một chỗ rồi cao hứng hưởng thụ thời gian khoái nhạc hiếm có này.
Đương nhiên buổi chiều Lý Mạnh ăn tối ở nhà Triệu Năng, lão thái thái luôn đối đãi ân cần với hắn như là con trai mình, thấy chỗ điểm tâm mà Triệu Năng mang tới cảm thấy mình năm đó nuôi hắn không vô ích, cũng cảm động không thôi.
Tới buổi tối thì bào Triệu Năng qua gọi Lý Mạnh tới cùng ăn cơm. Vốn cho rằng Triệu Năng mua được mấy cân thịt, buổi tối lão thái thái có lẽ sẽ làm một chút đồ ăn mặn như thịt kho tàu gì đó để cải thiện bữa ăn. Ai ngờ lão thái thái cũng mang chỗ thịt mua về rang với mỡ lợn, dùng dầu vụn và rau xanh xào với nhau.
Sau đó thì lấy mì sợi sảm hợp trong nhà còn lại ra, cái gọi là sảm hợp diện chính là bột gạo và những lương thực khác trộn lại với nhau, vị đạo có thể nói là kém đi không ít.
May mà gia đình ở cạnh biển nên tôm cá nhiều ít gì cũng có một chút, lấy món này ra ăn thêm cũng rất ngon. Lý Mạnh hiện tại muốn ăn thịt, nhưng cái này và thịt lại không có quan hệ gì, song nhìn lão thái thái mặt mày tươi rói, Triệu Năng thì mặt thèm nhỏ dãi thì hiểu rằng bữa ăn này đối với gia đình này rất có ý nghĩa. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "
Có điều sau khi bắt đầu ăn, trong bung không hề có nhiều chất béo, Lý Mạnh sống bần khổ hơn tháng này cũng cảm thấy mì sợi và nước canh quả thật là thơm ngon vô cùng, đúng là rất ngon.
Sau khi ăn cơm xong, lão thái thái đi dọn dẹp, Lý Mạnh muốn giúp đỡ nhưng bị bà mắng cho một trận, nói cái gì là:
-Những thứ này không phải là chuyện nam nhân phải làm a?
Lý Mạnh bước ra khỏi phòng chuẩn bị về nhà thì bị Triệu Năng ở phía sau đuổi theo, do dự một thoáng rồi mở miệng nói:
- Lý Mạnh, buôn lậu muối quá nguy hiểm, mấy ngày nay ta lúc nào cũng sợ hãi, vạn nhất xảy ra chuyện gì mẹ ta rốt cuộc là để ai nuôi đây? Thực sự là không có gan.....
Câu nói này khiến Lý Mạnh ngây người, quay đầu lại nhìn, Triệu Năng do dự một chút gãi gãi đầu nói tiếp:
-Gần đây tình thế quá căng thẳng, chúng ta hãy ngừng đi, ta cũng muốn kiếm thêm một chút, mẹ ta già vậy rồi mà ngay cả mỡ lợn cũng không ăn được mấy lần, nhưng ta cũng sợ....
Lý Mạnh nhìn ra sự do dự của Triệu Năng, thầm nghĩ loại bách tính quân hộ thật thà chân chất như vậy lần đầu đi buôn lậu muối kiểu gì chẳng sợ hết hồn hết vía, nếu có thể bình tĩnh mới là chuyện lạ.
Huống chi sau khi buôn bán hoàn tất, những người của Tiết gia sẽ bị Mưu tuần kiểm tra một lượt, quả thật khiến người ta phải kinh hồn bạt vía.
Muối đem rang rồi bán cho diêm thương của trấn Phùng Mãnh, trước mắt nhìn quả thực là cách kiếm tiền dễ dàng nhất, bản thân Lý Mạnh trong tay tuy có một khoản tiền, nhưng nếu tùy tiện lấy ra sẽ dễ gây chú ý, có thể mang lại phiền phức không đáng có cho mình.
Hơn nữa, điều mà Lý Mạnh muốn là nhất là giúp cho những người dân ở bên cạnh mình có một cuộc sống thoải mái. Trước mắt phương pháp duy nhất có thể dựa vào chính là buôn bán muối, hơn nữa lại sinh ý này chỉ có thể là mọi người cùng nhau làm.
Chỉ bằng vào một người thì không thể làm được, Triệu Năng rất có uy tín với những người trẻ tuổi ở trong thôn, hắn giờ lại có ý định rút lui thực sự là phiền phức.
Có điều cũng không sao cả, từ từ thuyết phục là được, không ai có thể sống thoải mái mà không có tiền được.
Lý Mạnh vừa bước vào cửa nhà thì nhìn thấy chỗ giao lộ cách đó không xa có bóng người thoáng lên. Sắc trời vẫn chưa tính là quá tối, Lý Mạnh có thể nhìn ra người này chính là Trần Lục Tử và Vương Hải.
Sắc mặt của hai tên này có chút thậm thà thậm thụt, Trần Lục Tử còn xấu hổ cười cười với hắn, tên Vương Hải tuổi còn nhỏ thì chỉ một mực cúi đầu.
Bên trong những người trẻ tuổi của Tiết gia, Trần Lục Tử có thể nói là kẻ có tính cách âm trầm nhất, đồng thời cũng là một kẻ có đầu óc nhất. Lo lắng của Triệu Năng hắn cũng nghĩ tới rồi, hắn cũng hoài nghi Lý Mạnh rời thôn là tới huyện thành tố giác cho nên tới xem thế nào.
Khi tới nơi mới biết Lý Mạnh đã trở về nửa ngày rồi, lúc này mới an tâm. Lý Mạnh phát hiện mình mới có ưu thế ở thời đại này, ưu thế này không phải là kỹ năng quân sự và tố chất thân thể của hắn.
Những bản lĩnh ám sát cách đấu đó tuy là hữu dụng nhưng ở thời đại này mà nói, không thể xưng là ưu thế tuyệt đối, cái mà mình có chính là phương pháp và phương thức suy xét mọi việc, những phương pháp suy xét này vấn đề chính là chỗ dựa của hắn ở thời đại này, ví dụ như là lần giết người này.
Buổi trưa ngày hôm sau, Tiết gia mới an tĩnh lại trở nên náo nhiệt, thì ra là nữ nhân mấy ngày trước bị bắt đã quay trở lại.
Bọn họ cũng mang theo tin tức trong thành Giao Châu về cho mọi người biết, diêm chính tuần kiểm Mưu lão hồ, Mưu diêm vương đã bị người ta giết chết ở trong phòng ngủ, hiện tại vẫn chưa biết ai là hung thủ.
Nha môn Tri Châu đưa ra một cái lí do sơ sài là “giết người cướp của.”, nữ nhân này đều là người nhà nông, chưa từng thấy bộ mặt thành phố, cũng không nói được rõ ràng cho lắm. Nhưng thành Giao Châu cũng không có đóng cửa thành, cũng konog có bất kỳ nha dịch nào đi lại trên đường.
Bộ khoái của nha môn cũng chỉ tới nhà Mưu tuần kiểm kiểm tra sơ sài một lần, do lão không có người nhà gì, lão bà và tiểu lão bà mang gia sản chia đôi sau đó đường ai nấy đi.
Mấy người hầu thì cũng nghỉ việc, hai nữ nhân bị bắt này chẳng ai thèm quan tâm cho nên liền được thả về nhà.
Vừa nghe thấy tin tức này, phàm là người ở Tiết gia từng bị Mưu tuần kiểm hãm hại đều hô to là báo ứng, có nhà nào khi vận muối ở đồng ruộng mà không bị lừa đâu, nhà nòa có người bị bắt thì cao hứng vô cùng, những người khác cũng vậy.
Trần Lục Tử thì đốt vàng mã trước mộ của cha hắn, khóc to một trận. Bên trong Tiết Gia không phải tất cả mọi người đều cao hứng và kích động, mọi người tham gia buôn lậu muối hôm đó đều biết Lý Mạnh không ở trong Tiết gia trong vòng ngày.
Sau đó bên Giao Châu truyền tới tin tức Mưu tuần kiểm nửa đêm bị người ta giết chết, nếu là trước đây thì những người này cũng sẽ hô to rằng trời cao có mắt, không biết là vị hảo hán nào thế thiên hành đạo làm việc này.
Nhưng từng thấy Lý Mạnh ở trên đường nhỏ tay cầm đòn gánh đánh chết tên diêm đinh thực sự là khiến cho người ta không thể không liên tưởng.
Ngày hôm nay, Lý Mạnh đang dọn dẹp phòng của hắn, đào một cái lỗ nhỏ, sau đó chôn kim ngân xuống, đây cũng là phương pháp cất giữ duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới.
Điều khiến hắn có chút kỳ quái là Triệu Năng ngày hôm nay cũng không có tới gọi hắn qua ăn cơm. Lý Mạnh vào buổi trưa ra bờ biển chuẩn bị kiếm chút tôm cá để làm đồ ăn, kết quả nửa đường gặp phải Trần Lục Tử, Vương Hải cùng mấy người đồng bọn buôn lậu muối.
Khi Lý Mạnh chuẩn bị chao bọn họ thì những người này đều vội vàng chạy mất, giống như là cố ý trốn tránh vậy.
Lý Mạnh tuy buồn bực nhưng cũng không quá coi trọng, nhà ai mà không có chuyện khó, những thứ mà mình từ thành Giao Châu mang về và một số chuyện tương lai đều phải ngẫm cho kỹ.
Tình huống mọi người né tránh kéo dài cho đến sáng sớm ngày thứ , Lý Mạnh sau khi ăn hết chỗ cháo cải làm bữa sáng thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi:
-Lý đại ca có nhà không?