Ngoài thu mua ra, đám người Lý Mạnh cũng không thể nhàn rỗi, bọn họ cũng phải phơi muốn trên bãi biển, chẳng nhàn được.
Nhưng thật ra lại khiến những người trẻ tuổi như Trần Lục Tử, Vương Hải rất buồn bực, nói là mọi người hùm vốn bán muối, nhưng ngoài phơi muối ra thì Lý Mạnh còn bắt bọn họ luyện võ nghệ, mặc dù có tiếng là quân hộ, nhưng trong ngàn hộ của Tiết gia gần như quá nửa mấy đời người chẳng động tới đao thương.
Từ sau khi mộ binh ở rộng, binh sĩ ra trận giết giặc của Đại Minh đều là tướng lĩnh trưng mộ ở đâu đó, binh sĩ phát quân lương ăn cơm, nhiều nhất trong quân hộ cũng chỉ là kiểu đi làm các việc như sửa thành trì, sửa đường.... bình thường phần lớn thời gian đều là trồng trọt, chăn nuôi cho thiên hộ và Chỉ huy sứ.
Mọi người đều là nông dân chính cống, trong đó đâu còn có cái gọi là căn bản của quân nhân, nhưng Lý Mạnh không hề quan tâm tới những điều này, khăng khăng bắt bọn họ ngày nào cũng chạy mấy vòng trên biển, hoặc là đứng bất động xếp thành một hàng.
Ngày nào cũng mệt như chó, rất nhiều người như không chịu nổi. Tuy nhiên không ai dám nói gì, hoặc là rời khỏi, những việc mà mà Lý Mạnh làm, mặc dù hiểu rõ tình hình không tới người, nhưng mọi người mơ hồ đều nghe nói vài chuyện.
Nghe đồn thường đáng sợ hơn cả sự thật, mọi người sợ vi phạm mệnh lệnh của Lý Mạnh sẽ bị hắn chém đầu nên lời nói của Lý Mạnh cho dù trong lòng mọi người không hiểu hoặc mâu thuẫn, nhưng vẫn thấp thỏm làm.
Nhưng Lý Mạnh cũng coi như đủ phóng khoáng, gần như mang toàn bộ tiền bạc kiếm được trước đây ra mua lương thực làm thành lương khô cho mọi người ăn.
Mỗi ngày mọi người đều ăn bữa, những lúc rang muối bên bờ biển, Lý Mạnh lại cho mọi người ăn cơm trưa, lương thực mua về làm thành bánh ngô và bánh bao, còn có cá tôm mua của từ ngư dân, ai cũng phải ăn no, hơn nữa không thể để nhà phải mang cơm/
Những năm nay mọi người muốn điều gì? Không phải là no bụng sao? Cuộc sống khổ chút, bình thường mệt một chút, đã là cái gì còn tốt hơn nhiều so với đói bụng.
Trong lòng Lý Mạnh cũng rất buồn bực, tiền bạc thật ra là chuyện nhỏ, trong tay hắn vẫn còn không ít, nhưng tính giác ngộ của những người này thật đúng là quá thấp, chạy bộ hàng ngày, chống đẩy hít đất cũng tạm, đứng thành hàng đứng nghiêm, khẩu lệnh và động tác quay trái quay phải đều dạy mười mấy lần, thậm chí là trăm lần mà vẫn quên, khoảng tháng trời mới được gọi là tàm tạm.
Trước kia khi đi lính, cũng từng được điều đi tới các trường đại học gần đó, đảm nhiệm huấn luyện viên quân sự, những đội ngũ của sinh viên đó kiểu gì cũng khiến người ta nhức đầu, lúc đó vài tên chiến hữu của hắn oán hận nói:
-Chắc chắn sẽ không gặp phải loại khó dạy hơn nữa.
KHông ngờ, so với những sinh viên không tập trung kia, những người này không biết kém bao nhiêu, những sinh viên đó dù sao cũng sau tháng quân sự thì sơ sơ nhìn ra hình dạng, nhưng những người này tập một tháng trời thì còn chẳng ra sao cả.
Đặc biệt là Trần Lục Tử và Triệu Năng còn từng tìm riêng Lý Mạnh rất nghi hoặc hỏi:
-Chúng ta buôn bán muối là vì cuộc sống thoải mái hơn, hàng ngày còn lăn qua lăn lại làm gì vậy?
Lý Mạnh tức giận trả lời:
-Không luyện, gặp phải cướp muối cũng không đánh được, không chạy được, thế chẳng phải là chịu chết à?
Những lời này vừa nói ra lập tức chặn miệng mọi người, đúng vậy, bây giờ diêm đinh không đên là vì nội bộ bọn họ đang không ngừng tranh đấu, rất nhiều lợi ích vẫn chia không đều, ai còn quan tâm tới chỗ này.
Nghĩ ngày đó nếu không phải Lý Mạnh dũng cảm, ai biết được còn gặp phải bao nhiêu tai họa. Có lẽ là Triệu Năng và Trần Lục Tử truyền lại cho mọi người, sau này chỉ có người oán giận mệt không ai oán giận vô dụng, mọi người đều luyện tập theo lời Lý Mạnhn nói.
Trên thực tế thì Lý Mạnh làm rất tốt rồi, sinh viên đại học quân sự hiện đại từ tiểu học , trung học, phổ thông cho tới đại học đều có huấn luyện đội ngũ sơ bộ, lúc đầu chẳng qua cũng chỉ là học lại thôi, còn những người nông dân này gần như bắt đầu từ con số không.
Thật ra khi thực dâu châu âu huấn luyện quân đội thổ dân, những khó khăn gặp phải không ít hơn Lý Mạnh bao nhiêu, thậm chí là còn nhiều hơn nhiều. Quan quân Anh lúc huấn luyện binh lính bản xứ Ấn Độ từng thàn vãn rằng:
-Huấn luyện những thổ dân này phân biệt rõ phải trái cũng tốn cả nửa năm của tôi.
Trong khi luyện những thứ này, Lý Mạnh lúc đầu lấy lời nói thuyết phục, răn dạy là chính, nhưng những người này hoàn toàn không coi ra gì, về sau Lý Mạnh không thể chịu được nữa tát một cái, đá phát, lập tức thấy ngay hiệu quả, kết quả là sau đó khi Lý Mạnh huấn luyện trong tay đều cầm gậy gỗ, nếu ai làm sai lập tức đánh cho tới bến, hiệu quả rất tốt.
Có lẽ Lý Mạnh trở về từ thành Giao Châu, rồi về sao trong một số người của Tiết Gia biết hay không biết Lý Mạnh đều bắt dầu lưu truyền một lời đồn nói tên ngốc Lý Mạnh bị Nhị lang chân quân bám vào người, bằng không sao có thể có kiến thức uyên bác, thái độ làm người quả cảm như vậy.
Dân chúng những năm này đều tin vào chuyện đó, nhất thời ánh mắt nhìn Lý Mạnh ngoài vẻ kính nể ra còn có vài phần sùng bái.
Cho dù là Triệu Năng tuổi tác lớn hơn hay Vương Hải nhỏ tuổi hơn Lý Mạnh đều cảm thấy càng ngày càng không thể lý giải được những việc Lý Mạnh làm.
Ví dụ trong số muối các nơi đưa tới, không thể trộn lẫn cát, những cành cỏ tạp chất càng ít càng tốt, còn sắp xếp người lần lượt vào thành, còn phải nói với hắn tin tức trong thành, còn thông báo tại cổng thành nhất định phải biết nội dung, ai không biết chữ cũng phải năn nhỉ người ta nói cho mình.
Chuyện này làm nhiều người rất mơ hồ, nhưng có chuyện lại rất rõ. người trong tháng cạnh biển mặc dù người có đen đi, nhưng trên mặt ai cũng có vẻ hồng hào khỏe mạnh, hơn nữa hành sự lại có vẻ có tư thái bên trong, rất nhiều người trẻ tuổi vô cùng ngưỡng mộ. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "
Mỗi khi bọn họ tới bờ biển luyện tập luôn có không ít trẻ em và thanh niên xem, tất nhiên cũng có nữ nhân, điều này khiến bọn Triệu Năng, Trần Lục Tử, Vương Hải.... càng có động lực tập luyện. Truyện "Thuận Minh "
Sắp tới tháng , thời tiết ban ngày và buổi tối càng thêm nóng bức, theo lời Vương Hải từ thành Giao Châu về thì đại quân của triều đình đã vây quanh thành Đăng Châu mà Khổng Hữu Đức đang tác loạn bên trong, xem ra bình định săp xong rồi, nhưng KHổng Hữu Đức dẫn đầu Liêu binh đại tàn sát trong ngoài thành tạo ra rất nhiều nạn dân.
Ngoài thành Giao Châu đã có thể nhìn thấy nạn dân chạy nạn tới, lại còn có cả vị trí tuần kiểm chính ti của Giao châu vẫn để không, Vương Hải nghe người ta nói chuyện phiếm, nói là tri châu đại nhân cảm thấy để trống đấy cũng được, ít nhất các thế lực của bọn diêm đinh cũng gửi tiền cho hắn.
Từ trước tới nay chưa có chuyện tốt như vậy tuần kiểm đâu có thể để ý tới loại quan địa phương tri châu này, nên vẫn luôn không đưa ra ý kiến chọn người tuần kiểm