Thuận Minh

chương 189: tôn gia tam tử

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người đều lập tức cúi đầu không lên tiếng. Trịnh Sa ở đó khiển trách nói:

"Nếu là mua pháo, dựa vào vị thái giám tai to mặt lớn kia còn sợ không mua được sao. Bảo chúng ta mua hộ đó là cho chúng ta mặt mũi. Chuyện này phải nhớ làm cho thỏa đáng một chút, hiện giờ là Trịnh gia chúng ta cầu hắn, biết không!"

Lão hải tặc vừa nói xong, người ở đó đều bừng tỉnh đại ngộ. Có điều ngay sau đó lại càng lúng túng. Tình huống bên Lý Mạnh bọn họ cũng rõ. Nếu là ở Phúc Kiến tất nhiên sẽ có rất nhiều biện pháp có thể lấy lòng, nhưng ở Nam Trực Lệ và Sơn Đông này, sợ là cũng chỉ có mấy thứ quan chức, vàng bạc, mỹ sắc.

Nhưng Lý Mạnh là Tham tướng, gần như là Đại tướng, nắm giữ muối lậu Sơn Đông, còn cả con đường buôn bán muối lậu trên biển, cũng là phú ông, về phần mỹ sắc, không phải người nào đó của văn đàn sĩ phu Giang Nam lén dùng ngòi bút làm vũ khí, bảo hắn là "con cháu bọn hoạn quan" không ham tuyệt sắc sao? Vậy cái này cũng khỏi nói.

Cho nên có người đưa ra ý kiến "Chúng ta mua pháo tặng cho Lý Mạnh" lập tức liền bị mọi người cười khẩy. Một lượng pháo mấy trăm lượng bạc, đâu phải của hiếm, bên Lý Mạnh chỉ cần tăng giảm một ít số lượng, chất lượng muối biển, một chuyến vận chuyển liền dao động trên dưới một ngàn hai ngàn,so ra thì tiền pháo thật là một món tiền nhỏ.

Có điều họp mưu họp sức vẫn có thể nghĩ ra cách, có một người mở miệng nói:

"Nghe bên Tam ca nói. Lý Mạnh này xưa nay với tài, sắc, quan chức cũng không quá để ý, luôn một lòng một dạ với việc luyện binh, hôm nay lại nhờ chúng ta mua pháo, chắc là dạng võ tướng thích binh khí súng ống. Chư vị trưởng bối ở trên, vãn bối nghĩ, tặng người ta tôm cá, không bằng tặng lưới đánh cá cho hắn. Hay là tìm một số công tượng đúc pháo đưa qua".

Xem ra gã con cháu Trịnh gia này cũng là một người đọc sách, sợ bọn Trịnh Sa chưa rõ. Liền dùng tiếng phổ thông giải thích câu "tặng người ta tôm cá không bằng tặng lưới đánh cá cho người ta".

Công tượng với Trịnh Sa mà nói không khác con gái thanh lâu là bao, chẳng qua chỉ là một loại hàng hóa sống, có thể dùng tiền giải quyết mà thôi. Vị đệ tử Trịnh gia nói tặng công tượng, cũng coi như là gợi ý cho những người này. Công tượng đúc pháo ở Quảng Đông và Thiên Tân đều có rất nhiều, hơn nữa cũng không phải là cũng không đủ cầu. Bỏ số tiền lớn chiêu dụ nhất định có thể thành công. Truyện "Thuận Minh "

Nhưng lập tức lại có người đưa ra ý kiến, công tượng đúc pháo này quả thật là lễ vật không tệ. Nhưng cũng không quá đặc biệt, nên tìm thứ gì tốt hơn một chút.

Người của Trịnh gia ở Nam Trực Lệ vốn tưởng là có thể thông qua đủ loại phương pháp để nắm diêm trường của Lý Mạnh ở Sơn Đông vào tay hơn nữa mượn cơ hội này có thêm một hai cái cảng ở Sơn Đông, một Thủ bị châu thành nho nhỏ ở trong mắt thương gia giàu có danh chấn thiên hạ như Trịnh gia cũng không là nhân vật gì. Người của Trịnh gia cơ hồ cảm giác có thể đùa bỡn hắn ở trong lòng bàn tay.

Ai ngờ phong vân đột biến, sau lưng Lý Mạnh bỗng nhiên lại là một trong những người quyền cao nhất triều đình Đại Minh ở phía nam. Hơn nữa tác phong máu lạnh của Lý Mạnh, khiến thủ lĩnh Trịnh gia không thể không thay đổi sách lược của mình.

Buôn bán cả vùng biển Châu Á ngày vào vạn kim nhưng Trịnh gia vận chuyển muối biển ở Sơn Đông đi Phúc Kiến tiêu thụ, lợi nhuận cũng rất dày, hơn nữa còn có ý nghĩa chính trị riêng của nó. Trịnh Chi Long lúc này chỉ là du kích tuần phòng bờ biển ở Phúc Kiến, nhưng Trịnh gia cũng đã nghĩ rằng Phúc Kiến là địa bàn của mình. Muốn khống chế khối địa bàn này, tiêu thụ muối chính là vấn đề lớn, là người đều phải ăn muối, nhưng Phúc Kiến nhiều mưa ẩm ướt, phơi muối nấu muối đều rất không đễ dàng, giá muối cực cao, nhất định phải từ địa phương khác đưa vào. Mà diêm thương Lưỡng Hoài có lợi thế địa lý. Quảng Đông cũng thế nên khi giao dịch muối lậu với Trịnh gia luôn có điều kiện kèm theo thế này thế kia, hoặc là nâng giá rất cao.

Hơn nữa đội tàu Trịnh gia mặc đù là có thực lực xưng hùng vùng biển Châu Á. Nhưng hạm đội lớn như vậy cũng chỉ có cảng ở Phúc Kiến là hoàn toàn thuộc quyền khống chế của mình. Những nơi còn lại chỉ có thể cập bến buôn bán, không thể làm gì khác.

Lý Mạnh khống chế được diêm trường Sơn Đông, mà cạnh mấy diêm trường hoặc là cảng, hoặc là có thể cải tạo thành cảng, trước mắt mà nói Lý Mạnh cần nhà mua muối với một lượng lớn, còn người của Trịnh gia cần một nhà bán muối biển và người có lực bảo hộ ở cảng phương bắc.

Hai bên đều có nhu cầu với nhau, hơn nữa sau khi cân nhắc, Trịnh gia trước mắt càng cần có sự tồn tại của Lý Mạnh, hơn nữa bởi vì Lưu thái giám Lưu Phúc Lai ở sau lưng Lý Mạnh, nên Trịnh gia càng cảm thấy cần lấy lòng Lý Mạnh, nhượng một vài bước, lấy lòng một Tham tướng trấn thủ phía Đông Sơn Đông, hơn nữa còn là một Tham tướng rất có thực lực là chuyện vô cùng cần thiết.

Người của Trịnh gia bàn bạc vô cùng nghiêm túc. Người của Trịnh gia ở Nam Trực Lệ mặc dù quen ít quan lại. Nhưng kiếp sống hải tặc năm đó lại khiến bọn họ có rất nhiều tai mắt trên giang hồ, tin tức linh thông cực kỳ. Không bao lâu, đã có một thủ lĩnh Trịnh gia phụ trách liên lạc với Tùng Giang nhớ tới một chuyện..

Người này nói với Trịnh Sa có chút hưng phấn:

"Lão thúc, còn có một chuyện muốn kể cho các vị nghe, ba vị công tử của Tuần phủ Đăng Lai Tôn Nguyên Hóa lúc này đều ở phủ Tùng Giang. Tôn Nguyên Hóa là chuyên gia tạo súng tạo pháo, có lẽ mấy người con cũng không kém".

Tôn Nguyên Hóa cũng xem như là một trong những người cuối thời Minh giao lưu văn hóa với phương Tây. Từng theo Từ Quang Khải và Lợi Mã Đậu hợp dịch sáu cuốn "Ký hà nguyên bản" (Bản gốc Hình học) đầu tiên do nhà toán học Hy Lạp cổ sáng tác, giúp Từ Quang Khải biên soạn xong "Câu cố nghĩa". Những thứ này mặc dù có ý nghĩa trọng đại trong lịch sử có điều giới quân và nhân sĩ Đại Minh vẫn biết về "Tây pháp thần cơ" và "Kinh vũ toàn thư' nhiều hơn. Trong đó hai cuốn "Tây pháp thân cơ" là bộ sách đầu tiên của Trung Hoa giới thiệu tác phẩm khoa học kỹ thuật quân sự ở phương diện đúc pháo, chế thuốc nổ, xây pháo đài của Tây Dương.

Tôn Nguyên Hóa này tuy có đại tài nhưng vận khí cũng không tốt lắm. Danh vọng của gã ở trong quân đội vùng Đăng Lai cực cao, cho dù là binh mã của Liêu Trấn Khổng Hữu Đức khi làm phản, lừa mở phủ thành Lai Châu, chuyện đầu tiên lúc bọn lính bắt được Tôn Nguyên Hóa chính là kiểm tra xem trên người gã có dụng cụ có thể tự sát hay không.

Làm phản gần hai năm, quan viên huyện phủ Đăng Châu phần lớn là bị phản quân giết sạch, nhưng Tôn Nguyên Hóa vẫn luôn bình yên vô sự hơn nữa Khổng Hữu Đức và tướng lĩnh thủ hạ còn hy vọng Tôn Nguyên Hóa làm thủ lĩnh của bọn họ. Tôn Nguyên Hóa thề chết không theo.

Khổng Hữu Đức sau khi suất lĩnh phản quân ra biển nương nhờ Thát tử Nữ Chân của Đông Lỗ, không biết xuất phát từ mục đích gì liền thả Tôn Nguyên Hóa. Có lẽ là do biết rõ mình không ra tay giết cũng sẽ có người khác ra tay.

Quả nhiên, hoàng đế Sùng Trinh lấy tội tư thông với địch phán Tôn Nguyên Hóa tội chết, hoàng đế giết Đốc phủ (Tổng đốc và tuần phủ) chưa bao giờ chùn tay...

Tôn Nguyên Hóa sau khi bị hoàng đế Sùng Trinh giết oan, thế nhân đều nói oan uổng, cho nên đó là lý do vì sao ngay cả cường hào trên biển như Trịnh Sa cũng biết một ít. Trên cảng ở vùng duyên hải của Trịnh gia có nhiêu tai mắt, chuyện lớn nhỏ đều biết không ít, ba người con của Tôn Nguyên Hóa theo lời người này chính là Tôn Hòa Đinh, Tôn Hòa Đấu, Tôn Hòa Kinh.

Bời vì chuyện cha bị giết này mà thương tâm thất vọng với triều đình, mặc dù thuộc hạ và bạn thâm giao của Tôn Nguyên Hóa mấy lần tiến cử ba người bọn họ ra làm quan, có điều đều bị cự tuyệt, ba người họ trước mắt ở nhà sửa các tác phẩm của cha bọn họ thành sách, hợp những bộ này thành "Thủy nhất phương nhân tập" rất nổi tiếng trong lịch sử khoa học. Truyện "Thuận Minh "

Biên soạn sách gì những người của Trịnh gia này không biết, nhưng biết Tôn Nguyên Hóa nếu tinh thông súng ống như vậy, thế có lẽ tài nghệ của ba vị công tử cũng sẽ không quá kém. Trịnh Sa bật cười ha hả, cái này thật đúng là giải quyết được một nan đề, cũng không chần chờ nữa, trực tiếp mở miệng dặn:

"Nếu đã như vậy, chúng ta đi Tùng Giang “mời” người ta tới Giao Châu thôi, đây cũng là chuyện tốt tiện cả đôi bên".

Đối với Trịnh gia mà nói, mua pháo thật ra không khó, giao thiệp với bọn người Tây ở Macao cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Chỉ cần đưa bạc chắc chắn là có hàng, có điều những pháo này vận chuyển ở trên biển cũng tốn chút thời gian từ Quảng Đông đến Sơn Đông.

Về phần ba vị công tử Tôn gia này thì chỉ là từ Tùng Sơn đến Sơn Đông, tốc độ so với cái kia thì nhanh hơn nhiều.

Tháng tư năm Sùng Trinh thứ , ở phủ Tùng Giang lại xảy ra một vụ án không lớn không nhỏ. Ba vị công tử và gia quyến luôn ở Tôn phủ đóng cửa không ra trong vòng một đêm đột nhiên mất tích toàn bộ, chẳng biết đã đi đâu.

Đương nhiên, mấy binh sĩ phụ trách canh phủ Tùng Giang trong túi nhiều thêm không ít bạc, chuyện này liền không ai biết. Gia quyến của quan viên mang tội cũng không lắm người quan tâm. Sau khi mất tích, phát ra một tờ văn thư là ứng phó qua. Chỉ có thân bằng cố hữu của Tôn Nguyên Hóa là sốt ruột. Truyện "Thuận Minh "

Có điều sau khi nhận được mấy bức thư, tất cả đều bình tĩnh lại, đương nhiên, đây cũng là chuyện vào tháng năm Sùng Trinh thứ .

Bên trong hệ thống doanh Giao Châu, vợ của Quách Đống sau khi đã nắm rõ thái độ của Lý Mạnh, khi Mộc Vân Dao đòi đi vào trạch viên kia lần nữa, liền bảo bọn vú già phụ trách không cần ngăn cản nữa, cứ mở đường để tiểu thư đi vào.

Nếu phía trên đã phân phó, người phía dưới tất nhiên không muốn nhiều chuyện đắc tội với người ta, Mộc Vân Dao nghênh ngang mà đi vào. Trên người cô nàng mặc áo dài màu xanh của văn sĩ. Ăn mặc như thế cũng không phái vì giống như lúc ở Khai Phong, phải hóa trang ra cửa. Mà là ở trong trạch viện nha môn tuần kiểm quản muối của doanh Giao Châu, Mộc Vân Dao chính là làm công việc đọc văn thư, cộng thêm phê chú, giải thích cho Lý Mạnh, công việc này rất xứng với áo dài văn sĩ thường mặc.

Trạch viện này chính là chỗ Mưu Diêm Vương ở trước kia. Đây là chỗ duy nhất trong trạch viện tuần kiểm vẫn chưa bị cải tạo thành thư phòng và phòng làm việc. Lý Mạnh từng ở trạch viện này một thời gian ngắn, về sau lại chuyển tới trong tiểu trạch viện cách đại bộ doanh vệ đội chỉ mấy bước chân. Trạch viện của Mưu Diêm Vương này cũng không khác nhà của kẻ có tiền là mấy, Cố Hoành Ba và cô gái kia cùng với nha hoàn, hạ nhân các nàng tự mang theo, ở lại đều rất rộng rãi.

Mộc Vân Dao mặc nam trang hùng hổ đi vào, hai tiểu nha hoàn đang nói chuyện phiếm ờ cạnh cửa vội vàng tới nghênh đón, thấy cách ăn mặc này của Mộc Vân Dao, hai tiêu nha hoàn đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội khom mình hành lễ nói:

"Xin hỏi vị tiểu thư này tới đây có chuyện gì sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio