Nhan Nhược Nhiên ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh như cũ. nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy khóe mắt Nhan Nhược Nhiên mang chút bi thương. Cô gái ngồi trong xe không ngừng vén rèm ra nhìn rồi lại hạ xuống.
Quan viên và thân hào ở trong thành Giao châu tuy nói không có tin tức rõ ràng, nhưng mọi người trong lòng đều biết, tham tướng Lý Mạnh mỗi năm thế nào cũng có một khoảng thời gian không ở Giao Châu.
Là tham tướng phòng thủ phủ Lai Châu, hơn nữa trong phạm vi trú đóng của Lý Mạnh còn có nhiệm vụ phòng thủ Thanh Châu, ra ngoài tuần thì cũng là chuyện thường.
Giáo trường và các nơi thao luyện của Giao châu doanh tuy nói canh phòng nghiêm ngặt, nhưng người bản địa Giao châu lại không kiêng kỵ lắm, dù sao thì Giao châu doanh kỷ luật quân đội nghiêm ngặt, gắng sức không quấy nhiễu dân lành, cho nên các thân sĩ quan hoạn Giao châu nếu chú ý đều có thể phán đoán đại khái ra khi nào Lý Mạnh không ở Giao Châu.
Nhan tri châu tháng mười mới có được thông báo làm tri phủ Đông Xương, bởi vì gần tới cuối năm. cho nên bộ hộ nha môn phủ Sơn Đông đều yêu cầu tháng ba năm sau tới nhậm chức cũng được.
Hơn nữa Nhan tri châu ở trên quan trường cũng có quan hệ của mình, có lẽ ông ta đã hoạt động một chút, trước khi tin tức này chưa được đưa ra công khai trên giấy tờ, điều này cũng được coi như hợp với thông lệ. đợi tới tháng ba năm sau lại thông báo cũng không muộn.
Xác định Lý Mạnh đã rời đi rồi. Nhan tri châu lập tức quyết định lên đường nhậm chức, ở phủ Đông Xương nhàn tản vài tháng cũng chẳng phải chuyện gì to tát. dù sao thân sĩ cường hào đương địa cũng sẽ cẩn thận nghênh đón “khách quý” mấy tháng.
Lý Mạnh dẫn theo Thang Nhị. Vương Hải, Mã Cương tập kích Tào Châu. Triệu Năng. Trần Lục mỗi người trấn thủ nơi của mình. Ninh sư gia ở đại doanh trấn Phùng Mãnh chỉ huy điều hòa. ở trong thành Giao châu này chủ trì chỉ có một mình quản gia La Tây. La Tây chỉ là người đứng đầu xử lý những chuyện nhà, có rất nhiều chuyện không nhúng tay vào được.
Nhan tri châu muốn dẫn cả nhà rời khỏi thành Giao Châu, đối với hành động của một vị quan lục phẩm, quản gia La Tây không có lý do gì mà ngăn cản cũng không dám ngăn cản chỉ có thể lập tức đem chuyện này báo lên.
Chuyện quân là hàng đầu. tư tình của chủ tướng đương nhiên phải bỏ qua một bên. chuyện này sau khi chậm chễ vài ngày, mới phái khoái mã đi báo tin.
Tuy nói Nhan Nhược Nhiên ở trong tiểu viện của nàng luôn duy trì thông tin với Lý Mạnh, nhưng bị nhốt ở trong trạch viện, ngay cả một ngày ba bữa cũng đều phải có người đưa tới, cho nên chuyện nhà mình lại thành không biết rõ lắm.
Khi Nhan tri châu đột nhiên nói muốn chuyển nhà, Nhan Nhược Nhiên đương nhiên là kinh hãi. Nhan tri châu cũng là nhân vật thấu sự đời. thấy biểu hiện của nữ nhi nhà mình, trong lòng hiểu ra một số chuyện, Giao châu là địa bàn của Lý Mạnh, có lẽ đã kiến lập nên liên hệ nào đó cũng chưa biết chừng.
Cái sự thực này làm Nhan tri châu rất phẫn nộ. nhưng chẳng thể làm gì, bất quá khi Nhan Nhược Nhiên tỏ vẻ quyết liệt. Nhan tri châu cũng chỉ càng thêm bất đắc dĩ, dù sao thì đây cũng là nữ nhi của mình. Nhan tri châu mặc dù ghét Lý Mạnh nhưng nữ nhi của mình vẫn quan trọng hơn.
-Tên Lý Mạnh kia chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã từ quân hộ tới vị trí tham tướng hiện nay. sát phạt quyết đoán hai tay dính đầy máu tươi, âm thầm trấn thủ hai phủ. ở châu huyện này còn có lời đồn nói. trong trạch viện của hắn có mấy nữ tử thiên kiều bá mị. Loại người âm trầm, thô bạo, háo sắc vũ phu này há lại là lương phối của con. càng chẳng cần nói tới hắn còn buôn bán muối, thân phận thấp kém như vậy... tương lai vi phụ tìm kiếm cho con một vị quân tử lương thiện đọc sách khoa cử theo chính đồ. sống vui vẻ yên ổn cả đời chẳng phải là càng tốt hơn sao!
Nhưng những lời này nói xong, thần sắc Nhan Nhược Nhiên càng thêm bi thương. Nhan tri châu vỗ trán, nữ nhi nhà mình mặc dù tính cách điềm tĩnh, nhưng lại cực kỳ cố chấp ương bướng, chuyện gì mà đã nhận định rồi. là tuyệt đối không hối lại. nếu như cưỡng ép. không khéo còn làm chết người, hơn nữa nhìn bộ dạng nữ nhi mình lúc này. rõ ràng là đã xác định rồi....
Nhan tri châu lòng thở dài, thay đổi cách nói:
- Cha con cũng là người đã từng có tuổi trẻ, nói cho con một câu. nếu con cảm thấy tên Lý Mạnh đó thực lòng với mình, không bằng theo cha cũng tới phủ Đông Xương. Lý Mạnh là quan võ. nếu như hắn biết chúng ta đi. tất nhiên sẽ đuổi theo, cưỡi ngựa thế nào cũng nhanh hơn chúng ta, nếu như không đuổi được, thì không cần phải nhắc tới nữa.
Đối với những cô gái có lý trí, lại kiên trì quan điểm của mình mà nói, thì biện pháp duy nhất có thể thuyết phục được họ là nói tới đạo lý. Nhan tri châu sau khi nói xong những lời này thì thấy ánh mắt kiên định của nữ nhi đã có chút buông lỏng, nhìn thẳng vào mình, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng “oan nghiệt”, rồi tiếp tục nói:
- Con là một cô gái. cả ngày chỉ trong trạch viện nhỏ nhoi này. nào có biết được chuyện gì ở bên ngoài, sợ rằng đối phương nói cái gì con cũng tin cái đó. có cơ hội này hãy thử một phen xem. trách khỏi làm lỡ chuyện cả đời.
Là một người cha, hơn nữa lại còn là người đọc sách truyền thống thời đại này mà nói thì những lời ấy của Nhan tri châu coi như bỏ thể diện xuống rồi. nhưng nói trực tiếp như vậy lại có sức thuyết phục.
Nữ nhân trong lúc yêu đương luôn không yên lòng. Nhan Nhược Nhiên càng như thế, mấy năm nay ở Giao Châu, gặp mặt cũng Lý Mạnh chỉ được vài lần ít ỏi đáng thương, còn đều là thông qua thư từ liên hệ. cô gái tin Lý Mạnh thực lòng, nhưng cũng rất lo lắng, chung quy cảm thấy không chắc chắn.
Sau khi nghe xong những lời đó. Nhan Nhược Nhiên lại khôi phục lại bình tĩnh, ngoan ngoãn cũng người nhà rời khỏi thành Giao Châu.
Suy nghĩ trong lòng Nhan tri châu lại hơi khác một chút, không khỏi suy tính, với tính cách này của nữ nhi mình, về sau ở nhà chồng sợ là sẽ không phải chịu thiệt thòi gì. kim trong chăn mới là cách con người giải quyết công việc.
Nói thì nói thế. nhưng Nhan tri châu chẳng nghĩ tới việc như đợi Lý Mạnh ở nửa đường, cả đường đi căn dặn gia nhân mau chóng lên đường.
Bất quá cái đội ngũ này của ông ta chẳng phải là quân đội của Lý Mạnh, nữ quyến rồi người già trẻ nhỏ không ít. đồ đạc cũng nhiều, tốc độ căn bản chẳng nhanh được là bao.
Bất tri bất giác, trong lòng Nhan tri châu và Nhan Nhược Nhiên lần dời nhà đi nhậm chức này. đi đường vội vã, lại có chút ý vị đấu tranh.
Nếu như cả nhà đến Liêu Thành phủ Đông Xương mà Lý Mạnh còn chưa đuổi tới thì tức là Lý Mạnh không thực lòng rồi.
Sau khi rời khỏi Giao châu tới Duy Huyện, rồi thuận theo Duy Huyện đi tới huyện Xương Nhược, đi thẳng tới phủ Tế Nam. rồi đi theo hướng nam tới thẳng phủ Đông Xương.
Đi trên đường năm ngày, luôn đi quan đạo đường đường chính chính. Nhan Nhược Nhiên mỗi ngày đều khẩn trương nhìn đường trước đường sau, hi vọng có thể thấy được tung tích của Lý Mạnh, bất quá nàng bị thất vọng liền năm ngày.
Lý Mạnh đóng giữ hai phủ Thanh Châu và Lai Châu, ngày thứ sáu đoàn người Nhan tri châu đã rời khỏi địa giới Thanh Châu, dự định buổi tối nghỉ ngơi ở huyện Chương Khâu.
Hi vọng gặp được Lý Mạnh ở phủ Tế Nam lại kém đi mấy phần, vào lúc ban đêm không người Nhan Nhược Nhiên đã lặng lẽ rơi lệ mấy lần. hi vọng thực sự càng ngày càng xa vời rồi.
Nhan tri châu thì lại càng ngày càng an tâm. thầm nghĩ nữ nhi thế là không cần phải gả cho hạng võ phu thô bỉ rồi. Nhan tri châu cũng coi như đã đi qua vài nơi nam bắc rồi. cũng thấy quan binh triều đình Đại Minh rốt cuộc là cái thể loại gì, Lý Mạnh trì quân đúng là khác biệt, nếu như quan binh Đại Minh đều là nữ thế thì thiên hạ hẳn là đã thái bình.
Nhưng Lý Mạnh trì quân xuất sắc lại không mang tới cho Nhan tri châu hảo cảm gì. Nhan tri châu mặc dù không quản chuyện của hắn nhưng không phải là không thấy không nghe, đối với chuyện Giao châu doanh của Lý Mạnh cũng thường xuyên quan sát. trong lòng ông ta luôn láng máng có chút hoảng sợ lo lắng, cảm thấy có dính líu tới người này sợ rằng sẽ có nguy hiểm rất lớn.
Ba bốn năm rồi không ra khỏi thành Giao Châu, những điều nhìn thấy nghe thấy được trên đường đi đều làm cho Nhan tri châu phải kinh hãi.
Khi ở Giao châu còn cho rằng thiên hạ thái bình, mặc dù báo có có che che dấu dấu nói tới những thiên tai. nhưng chung quy là không nhìn thấy, không ngờ rằng thế cục đã be bét như vậy.
Song rời khỏi Giao châu rồi. mới biết được biên cảnh Sơn Đông đã bị phá tan hoang như thế nào. khắp nơi là xương trắng, trăm dặm không thấy bóng người, những từ hình dung khoa trương như vậy không ngờ lại là tả thực.
May mà quản gia của Nhan tri châu là người thông minh, Nhan tri châu dù không muốn nhận ân tình của Lý Mạnh nhưng người quản gia vẫn kiên trì mượn một trăm lính hộ vệ. đương nhiên đây cũng là thông lệ quan viên triều đình đi nhậm chức.
Trên đường đi Nhan tri châu mới phát hiện ra, nếu như mà không có một trăm người lính này. sợ rằng đoàn người của mình phải thua thiệt to.
Trên đoạn đường từ Xương Nhạc tới phủ Thanh Châu, đã gặp phải mấy trăm tên thổ phỉ. kết quả sau khi một trăm người linh kia lộ ra cái tên Giao châu doanh, mấy trăm tên thổ phỉ đều nơm nớm lo sợ rồi cung kính quỳ hai bên đường.
Dọc đường đều ở trong nhà nghỉ của dịch trạm, từ sau khi tiến vào địa giới của Duy Huyện, là luôn có một số kẻ lén la lén lút theo dõi. sau khi qua mấy lần thổ phỉ nghênh đón, những đám dịch tốt. dịch trưởng vốn sắc mặt không thân thiện mấy . đều tỏ ra cung kính khách khí.
Nhan tri châu không khỏi cảm khái, nhớ tới lần Lý Mạnh cầu thân, hai người tranh chấp không ngớt, Lý Mạnh mở miệng cao giọng nói:
- Thiên hạ loạn lạc như thế. nếu như không có đao kiếm vũ phu. sao có thể đảm bảo an bình.
Lúc ấy ông còn cho rằng kẻ này mang lòng dạ khó lường, mạnh miệng nói bừa, nhưng hôm nay nhìn thấy cảnh tượng thực tế bên ngoài, rồi nghĩ tới những chuyện được báo cáo lên kia, thấy Lý Mạnh nói đúng là có đạo lý.
Nếu như gặp loạn, có thể bảo vệ được nữ nhi mình, sợ rằng những thư sinh yêu ớt kia đều vô dụng, thực sự phải cần tới hạng võ phu như Lý Mạnh...
Trên đường đi. Nhan tri châu và nữ nhi của ông ta suy nghĩ đảo lộn, Nhan Nhược Nhi thì thất vọng nản lòng, còn cha nàng thì lại dần dần thay đổi cách nghĩ với Lý Mạnh.
Đoàn xe đó đi không được nhanh, từ lúc bọn Lý Mạnh nhìn thấy đi qua khoảng nửa canh giờ. ba trăm nhân mã dừng ở hai bên đường, hơn nữa lại không hề có ý che dấu gì. đúng là rất đáng sợ.
Nhan tri châu ngồi trên ngựa, nghe thấy hai bả tổng dẫn đội thì thầm nghĩ luận với nhau nói:
- Phía trước sao còn có hạng trộm cắp đui mắt, kẻ nào còn đám tới cướp đội xe này chứ?
Bả tổng: chức võ quan cấp thấp thời Minh - Thanh.