Thuận Minh

chương 219: bắc chước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Thuyền hàng Lý mỗ không cần bán cho ta ba chiếc chiến thuyền được không?

Trịnh Chi Báo vốn đang bưng chén trà nhìn thẳng vào Lý Mạnh, nhưng không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu như vậy. hơi khựng lại một chút, sắc mặt tức thì trở nên vô cùng khó coi, thầm nghĩ ngươi là tướng trên đất liền, muốn chiến thuyền làm cái gì. chẳng lẽ còn muốn kiến chút bạc ở trên biển.

Trịnh gia làm ăn ngày càng lớn. ở trên mặt biển phía Đông Á gần như không có kẻ địch, đã coi vùng biển này như địa bàn của nhà mình, có người muốn nhúng tay vào địa bàn của mình, làm sao y đồng ý cho được.

Bất quá Trịnh Chi Báo phản ứng cũng nhanh, đặt chén trà xuống bàn. binh ồn lại tâm tình, rồi mới cười trả lời:

- Lý tướng quân nói đùa rồi. thủ đoạn đấu tranh trên biển không giống với trên đất liền, cung tiễn súng đạn tất cả đều vô dụng, chỉ cần hai chiếc thuyền áp sát thuyền địch rồi nhảy lên là được, chiến thuyền cũng chính là thương thuyền tới khi đó không chở hàng mà chở người là được rồi.

Lý Mạnh cười ha hả, những lời này của Trịnh Chi Báo là muốn đọa người thôi, sợ rằng có thể dọa được đại bộ phận chỉ huy trên lục địa, nhưng tri thức của hắn vô cùng phong phú, lập tức cao giọng hô:

- Đi lấy quyển sách kia của Phí sư phụ lại đây!

Bên ngoài có hạ nhân vội lên tiếng đáp lại. rồi đi lấy sách, Lý Mạnh xoay người qua nghiêm túc nói với Trịnh Chi Báo:

- Trình tam huynh khẳng định cho rằng Lý mỗ chuẩn bị vươn tay ra biển, chuyện này yên tâm đi. bản quan vẫn biết chừng mực. mua chiến thuyền rồi. bản quan bỏ ra một nửa nhân thủ, thống lĩnh hoàn toàn do bên các vị tiến hành, bản quan tuyệt đối không nhúng tay vào. nhưng để chiến thuyền hoạt động ở Nam Dương, một năm trở về Giao châu một lần là được rồi.

Trịnh Chi Báo ngày càng không nắm bắt được đối phương rốt cuộc là muốn làm cái gì. nên cũng không dám đưa ra lời hứa hẹn gì cả.

Dựa theo cách làm của Lý Mạnh hoàn toàn không giống vẻ muốn vươn tay ra biển, ngược lại giống Trịnh gia giúp huấn luyện thủy sư. nhưng một tham tướng Sơn Đông, vô duyên vô cớ muốn chiến thuyền, thực sự nói không sao thông được, ý chỉ đành cười lớn ứng phó:

- Năm chiếc thuyền hàng. Lý đại nhân không chở hàng mà chở chiến sĩ lên chẳng phải là thành chiến thuyền rồi sao?

Hạ nhân mau chóng đưa sách lên . Lý Mạnh nhận lấy rồi. lật qua vài trang, đưa cho Trịnh Chi Báo. hỏi:

- Trình tam huynh trước tiên đừng cười, chiếc thuyền này các vị có thể đóng được chứ?

Trịnh Chi Báo cười nhận lấy quển sách đó. vừa nhìn thấy bản vẽ bên trên, nụ cười ở trên mặt lập tức biến mất tăm tích, rùng mình một cái, xem xét cẩn thận rất lâu. rồi mới nói:

- Chẳng trách mà đại nhân biết nhiều như thế. thành Giao châu này hẳn cũng nuôi quỷ tây rồi!

Quyển sách này là do Lý Mạnh an bài họa sĩ chuyên môn dựa theo sự chỉ điểm của cha cố Phí Đức Lặc cùng với giáo sư Đặng Cách Lạp Tư mà vẽ ra. bên trên có kiếm. mâu. súng hỏa mai. hỏa pháo, hạm thuyền thậm chí còn có hình vẽ xe ngựa, bản vẽ mà Lý Mạnh đưa cho Trịnh Chi Báo xem chính là một pháo hạm nhiều tầng.

Thấy Lý Mạnh cũng hiểu biết rất rõ. Trịnh Chi Báo không cười đùa nữa, suy nghĩ cẩn thận xong mới trịnh trọng nói:

- Nếu như đại nhân đã biết hết cả rồi vậy tại hạ nói mấy câu thật lòng với đại nhân, chiếc pháo hạm này Trịnh gia vào tháng năm năm trước mới bắt đầu đóng, tháng mười một mới hạ thủy. bất quá loại đại pháo này của người Tây Dương thì không làm được. Trịnh gia cũng chỉ đóng được hạm pháo hai tầng, một chiếc thuyền có bốn năm chục khẩu pháo, ý tứ vừa rồi của đại nhân tại hạ đã hiểu rõ rồi. thế nhưng chuyện này cần đại ca của tại hạ mới có thể quyết định được, không thể gấp gáp . không bằng trước tiên dùng năm chiếc thuyền hàng kiếm tiền cho đại nhân trước, tại hạ trở về hỏi xem rồi mới trả lời đại nhân được chăng?

Lý Mạnh gật đầu. nói thẳng:

- Bản quan không kiếm tiền trên biển, nhưng Trình tam huynh cũng đã thấy rồi. cơ nghiệp này của bản quan mấy mặt là biển, nếu như không có pháo hạm bảo hộ. sợ bị người ta chắn mất đường lui. Bản quan cũng nói một câu khó nghe. Trịnh gia kiếm tiền trên biển, bản quan thu lợi từ muối, ai nấy đều có đường đi riêng, lợi nhuận việc buôn muốn ăn mãi không hết, sẽ không xen vào chuyện làm ăn của các vị.

Những lời nói này đúng là hơi thẳng thắn một chút, nhưng nghe vào trong tai loại thảo mãng như Trịnh Chi Báo hiệu quả không tệ. y lập tức gật đầu mỉm cười, nói:

- Đại nhân nói đúng lắm. vậy chúng ta trước tiên thương lượng chuyện cửa cảng đi!

Tức Mặc. Giao Châu, Linh Sơn Vệ sở ba nơi hình thành nên tam giác, vị trí của cửa cảng kia gần như phía đối diện với Tức Mặc. gần đó có một doanh trại của Giao châu doanh. địa điểm đúng là rất thích hợp.

Đối với cái cảng tư này. Lý Mạnh không lo lắng nhiều lắm, với thực lực của Trịnh gia căn bản chẳng lật nổi trời, mặc cho bọn họ tùy ý làm, chỉ cần cái cảng này được xây lên. bên phía mình còn kiếm được không ít lợi.

Trịnh Chi Báo ở lại thành Giao châu cho tới ngày mười ba tháng giêng, thương lượng xong tất cả mọi chuyện rồi mới để các loại thợ thủ công ở lại. thương nhân người Mân cũng mở cửa hàng ở bên trong thành Giao Châu.

Mấy tên thám tử làm chuyện xấu hồ kia cũng được an bài ở nơi này. bất quá nếu đã làm chuyện rõ ràng, thì Giao châu doanh cũng khoan dung một chút.

Đại bộ phận người dân trong phủ Lai Châu, qua hết năm nay. cho dù là người thông minh hay là hồ đồ đều đã nhìn thấy thảm cảnh của các châu phủ khác, đều biết rằng mình có thể bình an đón năm mới rốt cuộc là vì ai. nếu như không phải Lý Mạnh xây dựng rầm rộ. cho mọi người một công ăn việc làm, có thu nhập dựa vào mà sống, thì cảnh ngộ mà người ở châu phủ gần đó gặp phái khẳng định sẽ phát sinh trên người mình.

Phủ Thanh Châu, phủ Đăng Châu, phủ Tế Nam. phủ Đông Xương, phủ Duyệt Châu không có được vận may như phủ Lai Châu, có rất nhiều nạn dân đói khát, mà trở thành nạn dân đã là may lắm rồi. có rất nhiều người đã lặng lẽ chết đi trong thiên tai.

Nghiêm khắc mà nói, chuyện thiên tai này đối với Lý Mạnh và Giao châu doanh mà nói cái có lợi hơn xa cái có hại.

Thí dụ như nói bắt đầu từ tháng tám năm ngoái, Quách Đống đã rất ít khi tới tìm Lý Mạnh phản nàn về vấn đề thiếu thốn nhân lực nữa rồi. bên phía Lý Mạnh cho tiền công cơm nước, hơn nữa có thể đảm bảo bình an. nên thợ rèn cùng với các thợ thủ công và nghệ nhân khác tới ngày càng nhiều, việc chế tạo bảo dưỡng súng hỏa mai và các thứ vũ khí đều có đủ người.

Những người thợ rèn này rất ít quan tâm tới vương pháp là cái gì. cũng chẳng quan tâm tới bên mình đang đánh ai. chỉ biết ở bên ngoài có hàng đống người chết, còn mình ở nơi này ra sức làm việc nuôi sống cả nhà, đã là hạnh phúc lắm rồi.

Vừa mới thành hôn Nhan Nhược Nhiên và Lý Mạnh lại phải mất mấy năm lén lút thư từ. nên ở cùng nhau nói mãi không hết chuyện thực tế hai bên đều không hiểu rõ tình hình của đối phương lắm, lúc này trở thành người một nhà rồi. mới phát hiện ra trên người đối phương có quá nhiều thứ đang đợi mình tới khám phá.

Cho dù mỗi ngày đều có chuyện nói mãi không hết. nhưng Lý Mạnh ban ngày gần như không ở nội trạch, hoặc là tuần thị quân doanh, hoặc là ở nội trạch tiếp khách.

Từ sau hôn lễ. số lượng khách tới bái phỏng tức thì tăng lên tới mấy lần móc nối quan hệ. cầu cạnh, làm ăn rất nhiều người thông qua nghe đồn Lưu Trạch Thanh bị diệt cũng cấp độ khách của cuộc hôn lễ này mới ý thức được tầm quan trọng của Lý Mạnh.

Thời đại này muốn kết giao quý nhân, thì chẳng thể nói tới chuyện rụt rè gì. thế nào cũng phải nắm lấy cơ hội mà xông vào. mặc kệ Lý Mạnh đang tuần trăng mật tân hôn. cứ tới thẳng cửa.

Bất quá trong số những người khách này có rất ít quan văn hoặc là người liên quan, đại đa số là thế tộc cường hào địa phương, hoặc là nhân vật có dính lứu tới buôn muối lậu ở phủ Duyệt Châu trước kia.

Còn về phần quan võ. đều là nhân mã sót lại của Lưu Trạch Thanh, mặc dù Lý Mạnh không đụng tới bọn chúng, nhưng tên nào tên nấy đều nơm nớp sợ hãi, không ngừng tới bày tỏ thiện ý.

Hôm đó là ngày mười sáu tháng giêng năm Sùng Trinh thứ mười một. Lý Mạnh tiếp khách trong thư phòng không phải là người ngoài, mà là người quen bản địa, tài tử của thành Giao Châu — cử nhân Chu Dương.

Hai bên là người quen rồi. không cần phải khách sao nữa. trước kia Chu cử nhân đưa ra kiến nghị di chuyển tới Kinh Tương, nhưng Lý Mạnh lại không có phản ứng gì. làm Chu cử nhân luôn mang khúc mắc trong lòng.

Nhưng mắt thấy Lý Mạnh phất lên. thiên hạ mặc dù loạn lạc tơi bời. nhưng phủ Lai Châu lại giống như thế giới thái bình, ngày càng chứng minh được sự kiệt xuất của Lý Mạnh. Chu cử nhân lúc này mới cởi bỏ nút thắt trong lòng, toàn tâm toàn ý làm việc cho Lý Mạnh.

Trong số thủ hạ của Lý Mạnh bất kể là văn hay võ, mặc dù quyền lực không nhỏ. nhưng học thức đều không tính là cao lắm. Chu cử nhân thành hạc giữa bầy gà. văn chương kiểu cách, thủ tục nha môn đều thông thuộc, mau chóng được Lý Mạnh coi trọng, mỗi lần Chu cử nhân tới bái phỏng đều được tiếp đãi quy cách khá cao, Chu cử nhân cũng dần dần thoải mái, chuyện trò vui vẻ.

- Hôm nay tới muốn nói với đại nhân, hôm qua ở Lý gia trang phía tây thành Giao Châu, nhìn thấy binh sĩ trong quân doanh trông coi mấy chục người bừa đất, nảy ra một ý nghĩ.

Mấy chục người đó tất nhiên là đám thám tử bị bắt được, không đáng bị giết, bất quá chỉ nhốt lại một chỗ bắt làm việc kiếm tiền cơm, thời định kỳ dưới sự giám thị của Hoàng Bình bọn chúng viết thư báo cáo tình huống nghe ngóng được cho chủ của mình.

Nhưng Lý Mạnh không nói ra. mỉm cười rót một chén trà cho Chu cử nhân, mặc dù người thân cận đều biết Lý tham tướng có thói quen nay. nhưng hiện giờ người có thể được hướng thụ thói quen này ngày càng ít.

Chu cử nhân hơi đứng dậy để tạ ơn, rồi hào hứng nói:

- Hiện giờ Sơn Đông gặp thiên tai. dân lưu lạc vô số. tuy nói là thảm cảnh, nhưng lại là cơ hội tốt cho đại nhân.

Lời này mà có người nghe thấy, sợ rằng lập tức bị đặt cho tội danh đại nghịch, nhưng Lý Mạnh chỉ ra hiệu cho đối phương nói tiếp, bên phia Chu cử nhân tiếp tục hưng phấn nói:

- Trong tay đại nhân binh nhiều tướng mạnh nhưng địa bàn khống chế thực sự. thì chỉ có hai vùng Giao châu và Tức Mặc mà thôi, đối với binh mã hiện nay, cách cục hơi bó hẹp. nhưng phát triển ra bên ngoài thì lại không tiện, dù sao con mắt các nơi theo rất sát. chỉ có binh mã không có đất. thì gốc rễ sẽ không ổn, không bằng nhân cơ hội này bù đắp lại.

- Phải làm sao?

- Thành lập điền trang, chiêu mộ lưu dân. chính như điều đốc sư Lô Cửu Đài làm ở Bắc Trực Đãi.

Lô Cửu Đài, Lý Mạnh lưỡng lự suy tính đối phương có phải là đang nói đốc sư Lô Tượng Thăng tổng quản binh mã thiên hạ, người xưa không gọi tên, mà gọi hiệu làm cho hắn mãi mà không quen được. Lô Tượng Thăng truân điền ở Bắc Trực Đãi. vô cùng có hiệu quả. hoàng đế Sùng Trinh còn đặc biệt hạ chỉ khen ngợi.

- Ý tiên sinh nói. bảo ta truân điền, số ruộng này ở đâu ra?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio