Thuận Minh

chương 241: kiên trì

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngô Văn Tụng nhắc nhở Lý Mạnh nên bảo tồn thực lực. không nên tiêu hao quân đội của mình ở trong chiến đấu như vậy. Đây là người ngoài quan hệ không thân mà bọn Trữ sư gia. Chu Dương lại càng nghĩ như thế.

Trong quân tướng. Thang Nhị và Vương Hải sau khi nhận được mệnh lệnh của Lý Mạnh lập tức đi xuống chỉnh đội. vài ngày sau xuất phát, thời gian đúng là hơi khẩn trương một chút. Đồ quân nhu. lương thảo phải chuẩn bị. bộ đội phân bố ở giữa thành Giao châu và bờ biển phải tập hợp lại. những chuyện này đều cần thời gian, có điều lúc doanh Giao châu đánh tan binh mã Khâu Lỗi ở Đăng Châu, mãi cho tới hiện tại vẫn luôn duy trì trạng thái lâm chiến, nên bắt đầu động tác dù sao vẫn nhanh hơn một chút.

"Điều đô tư vùng Lai Dương Triệu Năng suất lĩnh một ngàn binh. Thủ bị vùng Ích Đô Mã Cương suất lĩnh hai ngàn binh. Thủ bị Ninh Dương Trần Lục suất lĩnh năm trăm binh đi về phía phủ Tế Nam. bản tướng tự suất lĩnh sáu ngàn binh đại doanh Giao Châu, cũng đi tới Tế Nam hội hợp. Phó thủ các bộ dẫn những binh sĩ còn lại trấn thủ bản phủ, nếu khẩn cấp. có thể điều diêm đinh từ đội hộ trang, võ trang. Trữ sư gia. mau viết văn thư, sau khi bên bản tướng đóng dấu xong, liền phái khoái mã đưa đi ngay ngày hôm nay".

Trong thư phòng. Lý Mạnh dùng thanh âm bình thản nói ra một loạt mệnh lệnh, trên địa phương điều động trấn thủ kế tiếp đều có an bài, hành động của đại quân gần vạn người, đồ quân nhu lương thảo và phụ binh tất nhiên cũng phải an bài. có điều bên Lý Mạnh lại tương đối đơn giản.

Trước mắt mà nói coi như mạng lưới tình báo viên tác chiến ở Sơn Đông, trải rộng ở đồn điền các nơi trên thực tế cũng có thể huy động làm đội ngũ vận chuyển lương thảo và đồ quân nhu. hơn nữa nhân viên cũng cực kỳ đầy đủ. Đây cũng là nguyên nhân Lý Mạnh chỉ để lại rất ít binh mã trấn thủ bản địa, bởi vì có rất nhiều nhóm như đội hộ trang có thể huy động tổ chức bán võ trang.

Lý Mạnh sau khi nói xong. Trữ sư gia cũng vận bút như bay ghi lại toàn bộ. nhưng sau khi viết xong lại liếc Chu Dương ngồi bên cạnh một cái. cũng không đưa tới trước mặt Lý Mạnh, để Lý Mạnh đóng dấu ký tên.

Văn nhân nghĩ được sâu xa hơn. làm cũng có chút uyển chuyền hơn. hai người vẫn luôn trao đổi ánh mắt, lúc Lý Mạnh có chút không kiên nhẫn được, Chu Dương liền ho khan một tiếng đứng lên. đầu tiên là thở dài có chút trang trọng, lẽ ra lấy quan hệ hai bên trước mắt. vị Chu cử nhân Chu Đồng tri cho dù là ngồi đó từ từ nói cũng hoàn toàn có thể.

Có điều làm trịnh trọng như thế, hiển nhiên là đề nghị tương đối nghiêm túc. hoặc là kiến nghị này có thể chọc giận chủ nhà, mới làm tư thái trước.

"Tướng quân, lần này cường đạo Đông Lỗ tiến đến, tự chức nghĩ có thể giống trước đó. cũng chỉ gây họa ở vùng Lân cận Sơn Tây. không liên quan tới Sơn Đông. Mặc kệ lợi hại ở Sơn Đông, chỉ bằng đại nhân điều động ít binh mã đi ứng phó là được, năm nay nhiều tai họa. Đồn điền cũng chỉ hơi khởi sắc. một lần hành động này liền điều chín thành binh mã, hao phí lương thảo có hơi nhiều, nên nghĩ tới tương lai!"

Chu Dương nói lời này úp úp mở mở. có điều lại nói dễ hiểu, tương lai còn có lúc dụng binh quy mô. Việc hôm nay không quan hệ lắm tới doanh Giao Châu, cần gì phải đi dự náo nhiệt này chứ.

Trữ sư gia ngồi ở bên cạnh cúi đầu nhìn tờ quân lệnh vừa soạn hình như đang tìm kiếm chữ và câu viết sai. nhưng gã lại không dám nói gì. Tuy nói trước mắt địa vị của gã và Chu Dương mơ hồ giống nhau, hơn nữa trên thực tế còn cao hơn một chút, nhưng thân phận lại có sự khác biệt. Chu Dương trước khi chưa tới doanh Giao Châu, là luận giao ngang hàng với Lý Mạnh, còn Ninh Kiền Quý gã, ban đầu đã là thân phận nộ bộc gia nhân. Những lời này của Chu Dương, nghĩ lại có rất nhiều chỗ nhạy cảm trong đó. Bản thân Ninh Kiền Quý không dám nói. thậm chí không dám nghĩ.

"Tuần phủ Nhan Kế Tổ đã phái sứ giả tới điều động binh mã doanh Giao Châu. Bản tướng không toàn lực ứng phó. chung quy vẫn không ổn, dù sao lần này điều binh chính là mệnh lệnh đầu tiên của Nhan Kế Tổ. hiện giờ chuyện không thể ứng phó qua loa được".

Giải thích của Lý Mạnh cũng không phải quá có lý. Chu đồng tri lại tiếp tục hắng giọng tranh biện:

"Nhan Kế Tổ kia xưa nay ham công, đại nhân mang binh tới phủ Tế Nam. làm sao biết Tuần phủ sẽ không điều binh mã đại nhân cần vương (cứu giúp triều đình trong cơn hoạn nạn) ở Hà Bắc. tính của man di chỉ biết cướp đoạt tiền tài. cũng không có nhiều mưu đồ lắm. mà kỵ binh nhẹ chỉ cướp bóc. cũng không dám xâm nhập, hơn nữa có khả năng đại nhân dẫn tướng sĩ Giao châu ta tới Tế Nam. man di Đông Lỗ kia đã lui về tái ngoại, đến lúc đó đại binh không công mà lui, đỡ phí lương thảo quân tiền, doanh Giao châu ta căn cơ còn yếu. sao có thể gánh được hao phí như thế".

Nói tới đây. Trữ sư gia bên cạnh cuối cùng cũng tìm được chỗ trống nói chen vào. mở miệng nói:

"Phủ Duyện Châu còn có mấy ngàn tàn binh của Lưu Trạch Thanh, cũng thuộc quản lý của đại nhân chỉ bằng lần này điều bọn họ đi trước xem sao. tránh để nơi đó chướng mắt".

Nghe nói như thế, Chu cử nhân quay đầu lại cười cười. Ý bảo nói thế rất thỏa đáng. Nói tới đây. còn lại chính là xem quyết định của Lý Mạnh, hai người đều liếc mắt về phía bên Lý Mạnh, kể từ khi giao thiệp với Lý Mạnh rồi làm việc cho hắn tới nay, hai người này đã cảm thấy Lý Mạnh tuy có thông minh và sách lược kỳ tài ngút trời nhưng hình như lại có một số việc không hiểu gì cả.

Ví dụ như lần điều binh này. cả Sơn Đông đều biết mấy lần trước sấm quân hoạt động ở địa phương Hà Nam. Bắc Trực Đãi gần Sơn Đông. Binh bộ và Tuần phủ Sơn Đông đều điều quân đội của Lưu Trạch Thanh đi diệt tặc. nhưng Lưu Trạch Thanh sau khi chịu thiệt một lần. cũng không chịu nghe theo phân phối nữa. luôn dùng lý do bệnh nặng hoặc là thiếu tiền lương để đùn đẩy cho qua.

Hiện giờ quyền thế của Lý Mạnh đã vượt Lưu Trạch Thanh ngày đó rất xa. nếu hắn nói không đi. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ cũng không thể làm gì. nhưng Lý Mạnh lại còn nói gì mà "Lần đầu điều binh, cũng không thể ứng phó qua loa", điều này thật quá sức buồn cười. Hai người Chu cử nhân và Trữ sư gia đã nói cặn kẻ hết tất cả. vẫn là hy vọng Lý Mạnh có thể hồi tâm chuyển ý.

Trong phòng trở lại yên tĩnh. Lý Mạnh nở nụ cười, hai người đối diện kia còn tường lời khuyên của mình có hiệu quả, lúc vừa thờ hắt ra, chợt nghe Lý Mạnh vừa cười vừa nói:

"Nếu bảo ta đi Bắc Trực Đãi giúp triều đình, vậy cứ đi, chẳng sao cả".

vốn Chu cử nhân bên kia đang cầm một chén trà định uống cho mượt cổ họng, nhưng lại không ngờ Lý Mạnh trả lời như vậy, Nhất thời sặc trong cô họng, lập tức ho khan, một lúc lâu sau mới nén lại được, đưa tay lau nước thấm trước ngực, ngẩng đầu có chút dở khóc dở cười nói:

"Tướng quân, việc quân việc nước là việc lớn, không phải trò đùa!"

Lý Mạnh vẫn giữ bộ dạng hờ hững, chỉ là ánh mắt lại trở nên kiên định vô cùng, chậm rãi nói:

" vẫn nên chuẩn bị nhanh chút đi!"

ở trong thành Giao Châu. Lý Mạnh là tồn tại quyền uy tuyệt đối. người khác có thể khuyên bảo, nhưng vẫn là Lý Mạnh ra quyết định cuối cùng. Chu Dương nghe được Lý Mạnh nói ra những lời này, biết chuyện không thể thay đổi. nhịn không được mà thở dài một hơi. không nói gì. Trữ sư gia bên cạnh thì cầm tờ lệnh tiến lên. mời Lý Mạnh kiểm tra xem, sau khi không có sai sót gì. liền đi ra ngoài sao mấy bản đóng dấu ký tên sau đó phái thân binh cưỡi khoái mã phát đi.

Nhìn Trữ sư gia ra cửa. Chu Dương ngồi ở đó hít sâu mấy ngụm, ổn định tâm thần, lúc này mới mở miệng nói:

"Nếu đại nhân tâm ý đã quyết. vậy tự chức cũng nên phát thư cho điền trang các nơi. bảo bọn họ kiếm lương thảo, chuẩn bị người, phối hợp lần xuất binh này của đại nhân".

Lý Mạnh gật đầu, người trong thiên hạ đều tưởng rằng Nữ Chân của Đông Lỗ chỉ như bệnh nấm ngoài da. không quan trọng lắm, đối phương đã đánh tới cạnh kinh thành, còn không quan trọng lắm hay sao? Dùng một câu tục ngữ mà nói. triều đình Đại Minh và sấm doanh, mặc kệ ai là đại diện địa chủ, ai là đại diện cho giai cấp nông dân ai trong bọn họ nắm chính quyền, Lý Mạnh đều không có cảm giác gì cả, đều bình tĩnh an hòa mà tiếp nhận, ở trong suy nghĩ của Lý Mạnh, dù sao người Hán tranh thiên hạ, bất kể là bên nào được thiên hạ. đều là chuyện thịt nát trong nồi. không có gì đáng kể.

Nhưng Mãn Thanh thì lại khác, bọn họ là dị tộc. là dã nhân man tộc ở tái ngoại, không phải tộc ta tất là dị loại, các sĩ đại phu của Đại Minh thường nói "Man di Hoa Hạ", cho rằng "Man di" không thể xem là một dân tộc. mà chỉ có thể coi là cầm thú súc vật, nhưng ở trong mắt Nữ Chân Mãn Thanh. Hán tộc lại làm sao không phải là dê bỏ chứ.

Thái độ đối với dê bỏ. tất nhiên là làm nô dịch và giết, hoàn toàn không cần phải tôn trọng và trấn an. trên thực tế, ở trong lịch sử Lý Mạnh biết, giao thời giữa triều Minh và triều Thanh, những thảm án máu tanh, những cuộc đồ sát cực kỳ tàn ác kia. quả thật đều phi nhân tính. Mãn Thanh căn bản không xem người Hán là người.

Loại tư tưởng và thái độ này. vẫn kéo dài tới tận chiến tranh nha phiến, phải biết rằng, ở trong lịch sử phát triển bình thường, chỉ trước chiến tranh nha phiến mười mấy năm. bọn quan lại người Hán mới có thực quyền và quyền phát ngôn chân chính ở trên triều đình và địa phương. nhưng lúc đó đã là đến cuối thời rồi.

Hơn nữa thái độ của Nữ Chân Đông Lỗ đối đãi với người Hán như thế, cũng không phải chỉ thời kỳ cuối mới có. mà ngay từ đầu đã có thái độ đó rồi. có điều có những chuyện Lý Mạnh lại không biết, trên thực tế. tại trước khi Mãn Thanh chưa nhập quan, lúc vẫn tranh đoạt đông bắc với Liêu Trấn, tiến hành giết chóc không riêng gì với quân trấn Đại Minh. Hơn nữa Nỗ Nhĩ Cáp Xích còn mấy lần tiến hành thanh tẩy và đồ sát người Hán gia nhập vào trận doanh minh.

Mặc dù bị bọn sĩ đại phu khinh thị. nói là cầm thú dị tộc. không thể làm bạn với người như vậy. nhưng những cầm thú này lại chính là hổ sói. là loài ăn thịt người.

Quả thật, lần này nếu mình không tới phủ Tế Nam tham gia phòng ngự, ở mức độ nào đó có thể nói là bảo tồn thực lực. hơn nữa cũng không có ai khiển trách, quân Thanh mấy lần nhập quan đều chỉ tàn sát bừa bãi ở một tỉnh, không dám xâm nhập Trang Nguyên. Lần này tiến vào Bắc Trực Đãi. nếu chiếu theo mấy lần trước mà làm, phòng chừng đánh cướp ở Bắc Trực Đãi một phen, sau đó lại rút về tái ngoại, khôngtới phủ Tế Nam. cũng không có gì ghê gớm.

Nhưng Lý Mạnh lại không muốn như vậy. bây giờ là quốc chiến, nếu Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ đã hạ mệnh lệnh này, Lý Mạnh nhất định phải đi. cho dù là không hạ mệnh lệnh này. Lý Mạnh cũng phải đi. Thiên hạ hưng vong, thất phu (kẻ vô học) có trách nhiệm. Lý Mạnh tự nhận vẫn chưa phải là thất phu. mà là Đại tướng cầm binh thuộc Đại Minh, tự nhiên là có nghĩa vụ và trách nhiệm này.

Có điều, Lý Mạnh cũng nghĩ tới một số bình luận sau đó. Có lẽ văn nhân sĩ tử Sơn Đông hoặc là khiếp sợ uy thế của mình, hoặc là thấy được chỗ tốt của mình, sẽ không nói xấu gì nữa, nhưng chỉ sợ người những địa phương khác bao gỗm cả những kẻ lên đả kích ở Sơn Đông đều sẽ nghị luận hăng hơn.

Cụ thể nói cái gì cũng có thể đoán được một chút, thứ nhất là nói Tham tướng Lý Mạnh vốn mua danh trục lợi. một cường hào xuất thân thảo mãng trong lúc quốc gia nguy nan lần này lại hết sức dũng cảm. không phải là dạng mua danh, trục lợi gì cả. thứ hai là đầu óc không tỉnh táo. cực kỳ ngây thơ. không có thao lược, khôn ngoan của kẻ làm tướng. Đầu năm nay luôn dẫn binh cứu nguy, vì việc công triều đình hao phí tiền lương tiền binh, tổn công vô ích. đây không phải người ngu sao?

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hình như mình không có làm sai gì cả...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio