Những ruộng muối trong đồng muối đều được xây dựng gần bờ biển, muối được sản xuất ra đều được đặt ở một nơi cách đồng muối không xa, chất thành những đống muối được che đậy bằng vải bạt và cỏ. xét cho cùng thì muối là thứ vừa nặng vừa thô. để ở nơi xa quá vừa mất sức vừa mất công.
Xung quanh các ruộng muối của vùng Hải Châu có rất nhiều những đống muối được chất lên nhìn giống như những ngọn núi nhỏ. Hải Châu sở dĩ trở thành căn cứ địa sản xuất muối của các muối thương Lưỡng Hoài, ngoài việc bờ biển ở đây thích hợp với việc sản xuất muối ra. thì chính là do vị trí của nó. vừa đẹp có một dòng sông rất lớn chảy qua đây - Diêm Vận Hà (sông vận chuyển muối), thông qua con sông này. muối được sản xuất ra được đóng lên các con thuyền, thông qua Diêm Vận Hà tiến vào mạng lưới sông ngòi dày đặc của Nam Trực Lệ. đi qua Tào Vận và Trường Giang chia ra tiêu thụ ở các nơi.
Vận chuyển đường thủy là phương thức giao thông nhanh nhất và kinh tế nhất ở thời đại này, muối được sản xuất ra từ các đồng muối của Hải Châu đều được chất đống ở hai bên bờ sông, ở đó có một số lượng lớn các thuyền chở hàng chờ đợi khởi hành.
Nhưng tất cả đều biết là giặc Oa đã đến đây. những người đó sau khi lên bờ tập kết, liền chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của những cư dân Hải Châu, còn là đứng từ xa nhìn về phía bờ biển.
Những binh sĩ của Đông Hải Trung thiên hộ sở đều bận bịu với việc bảo vệ thiên tổng nhà mình, thành Hải Châu cách bờ biển khoảng dặm. trong thành chắc chắn cũng là có quan binh trấn thủ. nhưng biểu hiện của họ là không hề có chút hàm hồ như đám quân của Đông Hải Trung thiên hộ sở, lúc đám “giặc Oa” lên bờ này còn đang đào đất phá đập ngăn nước biển, bên phía cổng thành đã là được đóng kín mít luôn.
Không quan tâm những người dân bên dưới thành khóc lóc cầu xin như thế nào. quan binh đầu mục trên tường thành đều cắn chặt răng. mồm thì nói là nghĩ đến đại cục. không được mở cổng thành.
Phía bên dưới thành đã trở thành một vùng hỗn loạn, cũng may những tên “giặc Oa"“ đó hành động chậm chạp, thế là những người dân này liền chơi bài chạy vòng qua thành.
Trên thuyền và trên bờ đều có hải tặc giám sát theo dõi ở hai bên bờ. những người ở trên thuyền thì canh chừng động tĩnh ở bên phía Đông Hải Trung thiên hộ sở. còn những người ở trên bờ thì lúc nào cũng sẵn sàng nghênh chiến với quan binh xuất hiện ở trong thành. Nhưng không hiểu sao quan binh của cả hai bờ đều phối hợp với nhau ăn ý đến mức cùng đóng cửa. không chịu chui ra.
Theo lý mà nói thì những hải tặc này đều lên bờ cướp bóc. sau khi lên bờ thường là coi trọng sự thần tốc. đánh thành hoặc bắt người một cách vội vàng thì mới là đúng, nhưng những tên hải tặc này thì khác, sau khi lên bờ chỉ chăm chú vào việc phá hoại đồng muối, đồng muối tuy rộng, nhưng chặn nước biển thì chỉ có một con đập thấp đó. chỉ cần đào vỡ cái đập đó thì nước biển sẽ không ngừng chảy vào. vậy thì cũng tức là phá hoại được rồi.
Sau khi phá hoại đồng muối xong, cũng không đi tấn công những thôn trấn hoặc thành thị xung quanh, mà là trực tiếp đến ven con sông gần đồng muối, hễ là những đống muối ở gần bờ sông thì đều bị tháo những tấm bạt che ra. để cho muối chảy xuống sông, những con thuyền không kịp chạy thì đều bị châm lửa đốt luôn.
Những quan viên và binh sĩ đứng xem ở trên thành Hải Châu thì đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng những quan binh này cũng là ngầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, hải tặc không đến công thành là tốt rồi.
Vùng Nam Trực Lệ và Triết Giang, được xem là nơi thái bình nhất từ khi đại Minh bắt đầu lập quốc, sau khi mối loạn giặc Oa được dẹp yên trong những năm Long Khánh, về cơ bản chưa từng gặp phải nạn binh đao. Kể cả là thời gian trước, người của Bát Đại Vương Trương Hiến Trung cũng chỉ là đánh đến khu vực phủ Phụng Dương, cách bên phía Nam Kinh vẫn còn xa. Chính là vì vậy. binh mã của Nam Trực Lệ sống trong cảnh thái bình lâu quá rồi. căn bản là không biết đánh trận, cũng là không dám đánh trận.
Rồi đột nhiên có một số lượng lớn hải tặc đánh lên đến bờ. thứ mà đám quan binh này nghĩ đến không phải là lao ra đánh, mà là làm thế nào để chạy, nhìn thấy đối phương chỉ là phá hoại đồng muối ở gần biển, rồi thì đốt thuyền, mà không thèm công thành, bọn quan binh này cũng chỉ là cảm thấy vận số của mình tốt, còn đám nghĩ đến điều gì khác.
Hơn hai canh giờ qua đi. những cư dân trong thành Hải Châu từ trong sự sợ hãi bất an phát giác ra có chút gì đó không đúng lắm. sao đến giờ vẫn chưa khai chiến?
Những người lên thành xem xét trước nhất là các muối thương của vùng Hải Châu, những người này hoặc là chính bản thân muối thương hoặc là người đại diện được phái đến đóng ở đây. Bên ngoài thành xét cho cũng là nguồn gốc tiền tài của họ. không những thế họ cũng là có đủ thân phận để được lên tường thành quan sát. khi vừa lên đến tường thành nhìn ra. thì tất cả đều không kìm được mà há mồm trợn mắt.
Cổng thành Hải Châu đóng kín trong vòng ba dặm bên ngoài thành không nhìn thấy kẻ địch đâu cả. nhưng ngoài ba dặm ở khu vực đồng muối và trên sông chở muối, những cột khói đen bốc lên, phía xa có những lớp sóng nhấp nhô trong ruộng muối.
Lúc này chính là thời điểm mà nhu cầu về muối tăng lên. số lượng lớn muối ăn đang được chờ đợi vận chuyển đi tiêu thụ. còn có cả số lượng lớn thuyền bè đang chờ đợi để chuyển muối đi. đang bị những tên “giặc Oa” đó ra sức phá hoại thu nhập chục vạn trăm vạn lượng cứ như vậy bị hủy hoại.
Trong thành Hải Châu, tri châu và diêm vận sứ tiếng nói không có trọng lượng bằng những muối thương này. Bởi vì tất cả những quan văn võ tướng có liên quan đến muối thương vùng Lưỡng Hoài gần như đều được cho ăn no bạc. ngay lúc đó có người chỉ thẳng vào mũi của thủ bị Hải Châu, ra lệnh cho hắn lập tức xuất thành nghênh chiến, đánh đuổi đám hải tặc này đi.
Mặc dù đối phương rất có khả năng chỉ là một trưởng quầy hoặc là một sư gia. thân phận bình dân, nhưng thủ bị thành Hải Châu, thân là một võ tướng nhưng lại không dám phản bác hoặc chửi lại một câu. trong lòng hắn biết rõ. nếu như đắc tội với đối phương, thì chức thủ bị của hắn lập tức bị mất đi. tính mạng của bản thân có khi còn gặp nguy hiểm.
“Nhanh xuất thành đánh đuổi đám hải tặc này đi. nếu chiến thắng rồi thì cho ngươi được vinh hoa phú quý cả đời, nếu như ngươi tử chiến, cả nhà ngươi cũng không phải lo lắng gì. tự nhiên vẫn được giàu có cả đời. còn nếu như không xuất thành, khi mấy vị viên ngoại trách tội xuống, ta sợ ngươi sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn”.
Có người không chút khách khí đặt điều kiện với vị thủ bị này. để cho hẳn tự suy nghĩ mà quyết định, thủ bị Hải Châu toát mồ hôi lạnh, hắn hơi suy nghĩ một chút, biết lời uy hiếp của đối phương hoàn toàn không có chút gì là hư ngôn, thế là đãnh bước xuống thành tập hợp binh mã. chuẩn bị xuất quân đánh đuổi “giặc Oa”“ bên ngoài thành.
Đốt cháy thuyền bè, phá hoại đồng muối, những công việc này hoàn toàn không dễ dàng, nếu như muốn phá hoại một cách triệt để thì càng phải nghiêm túc, tỉ mỉ. nói thực, những hải tặc này đều những thanh niên sốc nổi. đánh đánh giết giết còn được, chứ bảo họ cẩn thận tỉ mỉ làm cái gì đó thì đúng là có chút làm khó nhau, nếu không thì đám người này cũng chẳng phải cầm đao múa kiếm làm cái gì.
Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cổng thành Hải Châu, chỉ sợ đám quan binh trong thành không chịu xuất thành nghênh chiến. Đã đến thời gian sắp hoàng hôn, nhìn thấy công thành từ từ được mở ra. binh sĩ bên trong thành từ từ tràn ra ngoài.
Chính xác là chầm chậm, những ngày tháng sống thoải mái của những binh sĩ này đúng là quá dài, có kẻ nào muốn ra ngoài chém giết liều chết chứ. thủ bị thành Hải Châu và thân binh bên dưới của hắn gần như là cầm rồi để đuổi đám binh sĩ này ra ngoài thành. Tên thủ bị này vừa đuổi thủ hạ ra ngoài thành nghênh địch, vừa chửi thầm ở trong bụng, bên phía Đông Hải Trung sở yên tĩnh như vậy. để cho lão từ xuất thành tống tử.
Thành Hải Chcũng có hơn binh sĩ. ngoài những tên may mắn được giữ lại thủ trong thành ra. cũng là có hơn người xuất thành.
Những hải tặc đang bận bịu với việc phá phách nhìn thấy quân lính của đối phương xuất thành, những người canh gác đều không nên được sự vui mừng hoan hô lên thành tiếng, cuối cùng thì cũng được đánh trận rồi.
Tiếng hoan hô này vừa vang lên. đám đông đang đứng theo dõi trên tường thành đều nghe thấy rõ ràng, thấy thủ bị Hải Châu đã dẫn quân ra khỏi thành, mấy người đại biểu muối thương ở trên thành cũng không hàm hồ. lập tức hạ lệnh đóng cổng thành, tránh để tặc nhân thừa thế vào thành.
Thấy cổng thành phía sau đã bị đóng kín. đám quan binh vừa xuất thành lập tức trở nên hoảng loạn, tức khắc có binh sĩ ở mé ngoài vứt binh khí bỏ chạy, thủ bị Hải Châu vội vàng hét lớn quát tháo:
“Tặc nhân ít hơn chúng ta, đánh đuổi chúng xuống biển, những vị viên ngoại trong thành chắc chắn sẽ thưởng số lượng bạc lớn cho chúng ta, hôm nay nếu như không đánh. chúng ta sau này còn có thể ở trong thành Hải Châu này sao?”.
Nói ngon nói ngọt cũng xem là ổn định được các binh sĩ. cả đám nơm nớp lo sợ kết thành đội ngũ. từ từ tiến sát đến chỗ đám hải tặc.
“Không cần đào bới nữa. nhanh tập hợp lại. đánh đám quan binh đó đã. rồi chúng ta tiếp tục làm”.
Người đầu mục trong đám hải tặc phát ra mệnh lệnh, những người đang cau có vì làm mấy việc vặt vănh này lập tức vứt hết cuốc xẻng trong tay đi, cầm binh khí ra bắt đầu tập hợp lại.
Phía quân lính bên Hải Châu thì phải dựa vào uy hiếp dụ dỗ thì mới tập trung lại với nhau được, còn bên hải tặc thì là tranh nhau để được đánh, hai bên so sánh với nhau, thắng bại gần như là đã có kết quả rõ ràng.
Sự bức bí trong thời gian huấn luyện được nén quá lâu. ai nấy đều muốn được ra chiến trường để phát tiết, lúc trước khi làm hải tặc. cũng là không có ai quản thúc, rất nhiều thời giờ và sức lực đều được tiêu hao trong phương diện ăn chơi đánh rồi cờ bạc. Nhưng hiện nay được huấn luyện hàng ngày, còn là bị kỷ luật trói buộc, nơi có thể phát tiết ra thì cũng chỉ có chiến trường mà thôi.
Quan binh xuất thành của Hải Châu vốn dĩ đã là sợ hãi không chịu tiến lên. sau khi nhìn thấy tốc độ tập hợp của đối phương, thì càng là cảm giác thấy bước chân nặng trĩu, sau khi xuất thành, kể cả là không muốn đánh thì cũng phải động thủ. cứ chần chần chừ chừ như thế này. chỉ sợ sẽ thua càng nhanh hơn. thủ bị Hải Châu cắn chặt răng, quyết định cầm đao lên quát:
“Nếu như kẻ nào sợ địch không chịu xông lên. thanh đao trên tay ta sẽ không nể tình nghĩa xưa kia nữa”.
Sau khi nói xong, mệnh lệnh cho thân binh lôi ra một tên bả tổng sợ chết, giơ đao lên cái là chém đứt đầu luôn, lần này thì cũng xem là trấn áp được quân tâm, các quan binh của Hải Châu cuối cùng cũng có thể dùng tốc độ bình thường để tiến sát về phía đám hải tặc.
“Các anh em. đi chậm chậm cho lão tử. bây giờ mà xông lên. đến lúc gặp địch thì các ngươi cũng không còn sức mà đánh đâu”.
Một người đàn ông cao lớn đi ngay hàng đầu nhất trong đám hải tặc. trên vai vác một thanh phác đao. đi được vài bước liền quay đầu lại hét lên với các thủ hạ của mình, những hải tặc này cũng lâu lắm không nhìn thấy máu tanh, thấy sắp được khai chiến, ai nấy đều hưng phấn dị thường, nhưng khoảng cách với đối phương lúc này vẫn còn dặm. với cự ly như thế này. kể cả là ý chí chiến đấu đầy người thì cũng khó tránh việc lao đến trước mặt đối phương sẽ bị mệt quá mà mất đi năng lực chiến đấu.
Người đàn ông to lớn đi đầu đó trước đây không hiểu những đạo lý này. nhưng trong thời gian huấn luyện cho những tráng đinh này, có người đã nói với hắn đồng thời còn được nghiệm chứng trong thực tế. hắn lập tức hiểu ra đây là danh ngôn chí lý trên chiến trường.
Đi được mấy trăm bước, quan binh Hải Châu cuối cùng cũng trấn tĩnh hơn một chút, tinh thần của các hải tặc cũng bắt đầu bình ổn lại. dần dần không còn hưng phấn quá khích nữa. ngoài tiếng bước chân của hai bên và những tiếng sóng biển, phía trước công thành Hải Châu là bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người.
“Đến khoảng cách bước thì bắt đầu xông lên”.
Thủ bị Hải Châu cưỡi trên ngựa cảm thấy miệng khô ráp. đầu óc của hắn vẫn xem là tỉnh táo. lúc này hắn đang tập trung toàn bộ tâm trí để tính toán bước chân giữa hai bên. vẫn còn chưa đến bước nữa là hai bên giáp mặt nhau. Không ngờ thủ lĩnh của đối phương lúc này giơ thanh phác đao trong tay lên. vung lên về phía đội quan binh, gào lớn một tiếng:
“Các anh em. lao lên giết a!”.
Cuộc chiến đấu bên dưới thành Hải Châu, thương vong vô cùng ít. chỉ có người do bước chân loạng choạng ngã lăn ra đất. kết quả là bị những người đằng sau giẫm chết, những quan binh lâu lắm rồi không được chiến đấu nhìn thấy đối phương hét lớn một tiếng như vậy. vung vũ khí lên. đám hải tặc giống như là đã thú đó đang lao ầm ầm đến. không có ai dám lao lên đối đầu. trên thực tế. kẻ bỏ chạy đầu tiên chính là thủ bị đại nhân của thành Hải Châu, do hắn cưỡi trên ngựa, cho nên chạy cũng là nhanh hơn một chút.
Chủ tướng bỏ chạy trước, đám binh sĩ vốn dĩ không có dũng khí và ý chí chiến đấu càng là ngơ ngác đứng đó. ai nấy đều quay đầu bỏ chạy theo, cũng may là ai nấy đều có sẵn ý định bỏ chạy, vừa có người dẫn đầu chạy trước, thế là cả đám lập tức tan rã.
Các hải tặc đuổi một mạch đến bên dưới chân thành Hải Châu, Cổng thành Hải Châu đương nhiên là không mở ra để nghênh tiếp bại binh, những binh sĩ đó từ sớm cũng là doán ra được kết cục này. cả đám ào ào chạy vòng qua thành tháo chạy.
Chỉ cần để ý một chút là có thể phát hiện ra. mục đích của những hải tặc này không phải là vì tiền bạc, cũng không phải là vì giết chóc, mà là để phá hoại đồng muối và kho muối của Hải Châu. Lúc những hải tặc này lao đến chân thành. vẫn chưa kịp đợi binh sĩ trên thành lắp cung tên bắn xuống thì những đầu mục lớn nhỏ liền hạ lệnh dừng thủ hạ của mình lại.
Sau đó lại đuổi họ quay lại tiếp tục làm việc, những muối thương và đại biểu đứng trên tường thành. nhìn thấy đối phương vừa nãy còn là sát khí hừng hực. giờ lại là cúi đầu chán nản quay lại tiếp tục làm công tác phá hoại đồng muối và đốt thuyền bè.
Trong thành hiện giờ đã không còn quá nhiều binh sĩ có thể thủ thành. còn bên ngoài thành thì có gần hải tặc. chỉ cần có một số công cụ công thành đơn giản không biết chừng thành Hải Châu giàu có nhất thiên hạ này sẽ bị công hạ. các hộ lớn trong thành đã bắt đầu tập trung các nam đinh trong nhà mình, chuẩn bị tự vệ khi thành bị phá.
Nhưng nhìn thì thấy. những tên hải tặc này hoàn toàn không có hứng thú lắm với thành Hải Châu, chúng càng là chú ý hơn đến việc đào rãnh và phóng hỏa đốt thuyền.
Điều làm cho cả thành Hải Châu trên dưới đều thở phào nhẹ nhõm là. những tên hải tặc này lúc trời gần tối liền lên thuyền rời khỏi thành Hải Châu, đội thuyền giương buồm rời đi theo eo biển hẹp giữa Đông Hải Trung sở và thành Hải Châu, không biết là đi đâu.
Đến tận buổi trưa ngày hôm sau. hai đội binh mã của Thuật Dương và Cán Du mới đến cứu viện, lúc này công thành Hải Châu mới được mở ra. đồng muối bên ngoài thành đã bị nước biển ngâm tròn trĩnh một ngày, cần phải sửa chữa lại thì mới có thể tiếp tục sử dụng, những chiếc thuyền đậu trên sông Diêm Vận Hà đều đã bị thiêu rụi hoặc đục chìm, những kho muối nằm cạnh bờ sông cũng là bị phá hoại, để cho muối chảy vào lòng sông Diêm Vận Hà.
Không những thế càng làm người ta phải đau đầu là. những muối công làm việc trên đồng muối và các khu vực xung quanh đều bị sự việc giặc Oa tập kích này làm cho hoảng sợ tháo chạy khắp nơi. muốn tập hợp lại chỉ sợ cũng phải mất thời gian mấy ngày.
Trên thực tế, trong thời gian ngắn chiếu theo số tuyệt đối mà tính toán, tổn thất của các muối thương là không lớn. việc tu sửa đồng muối cũng chỉ là công trình xây dựng đơn giản, còn những cái khác đều việc không khó khăn gì.
Nhưng nhìn một cách sâu xa hơn. mùa vượng của việc tiêu thụ muối bị bỏ lỡ. công việc sản xuất cũng bị đình trệ. sự tổn thất này là không gì có thể đo đếm được, rất nhiều người ngày hôm qua trốn trong thành, hôm nay chạy ra bờ sông và bờ biển gào khóc như mất cha mất mẹ. chỉ sợ tiền vốn đi tong rồi.
Những nhân vật lớn trong thành đó. ví dụ như nha môn tri châu, ví dụ như các muối thương và người đại diện của họ, sau khi họp khẩn cấp với nhau xong, một mặt sắp xếp người đến nha môn tuần phủ Ứng Thiên báo án, nói là có một số lượng lớn giặc Oa xâm đánh Hải Châu, xin Nam Trực Lệ phái binh mã đến bảo vệ bình tặc. Mặt khác phái người cưỡi khoái mã đến Dương Châu để báo tin. nói rõ tình hình.
Còn về việc phái người tu sửa đồng muối, thu thập muối công, đó đều những việc bình thường cần làm.
Có một số quan binh chưa chạy xa liền quay lại. cũng nói một cách rõ ràng, nhìn cách ăn mặc của những hải tặc tối hôm qua đó. đều quần áo của người hán, lúc chửi bới thì rõ ràng là khẩu âm của bên phía Sơn Đông, giặc Oa thì cũng là chưa chắc. Hải tặc thì đã là chắc chắn % rồi, nhưng những người chạy từ thành Hải Châu đến nơi khác thì đều chỉ nói với bên ngoài là “giặc Oa”.
Vùng ven biển Nam Trực Lệ bao nhiêu năm nay không có giặc Oa đến tập kích, nhưng giặc Oa tàn bạo tanh nòng, hình tượng như lũ cầm thú của chúng đã in sâu trong đầu của mọi người. Lập tức cả vùng ven biên của Nam Trực Lệ, cứ hễ là nơi biết được thông tin thì đều hoảng sợ kinh hãi. chỉ cần có chút động tĩnh gì là đều vô cùng sợ hãi. thời gian đóng cổng thành cũng được đẩy sớm lên rất nhiều.
Năm ngày sau. hai đồng muối lân cận Huệ Trạch cũng bị “giặc Oa”“ đột nhập. Lần này so sánh với bên phía Hải Châu thì chỉ có lúc tháo chạy có làm bị thương một người, ngoài ra không có sự thương vong nào khác.
Nhưng hai đồng muối này trong vòng ngày cũng là không thể khỏi phục lại được hoạt động sản xuất bình thường, thượng tuần đến trung tuần tháng năm Sùng Trinh thứ . ở các huyện thành từ Hoài Bắc đến Hoải Nam, có đồng muối bị tập kích phá hoại, các châu phủ bên bờ biển đều tăng cường cảnh giác, căng thẳng dị thường.
Các muối thương của Dương Châu đều vô cùng hoảng loạn, nếu như cứ tiếp tục bị quấy nhiễu như thế này. đến tháng , chỉ sợ họ có khả năng sẽ không có muối mà bán.
Sự tồn tại của muối thương vùng Lưỡng Hoài đã vượt qua cả trăm năm. trên quan trường có sức ảnh hưởng cực lớn. lần này có sự việc khẩn cấp như vậy. những mối quan hệ và sức ành hướng này nhanh chóng được thể hiện ra. nha môn phủ là phủ Hoài An. phủ Dương Châu. Từ Châu. Trừ Châu liên hợp lại với nhau cấp báo lên tuần phủ Ứng Thiên, các nha môn có liên quan của thành Nam Kinh đều nhận được văn thư cấp báo xin triều đình phái quân đến chinh phạt.
Thành Nam Kinh cũng có quan viên lập tức trình tấu chương lên triều đình ở kinh thành, nói là vùng duyên hải Nam Trực Lệ có giặc xâm chiếm. Nam Trực Lệ là vùng đất quan trọng của quốc gia. là nơi đặt miếu tổ. không được xem thường, xin triều đình lập tức xuất quân chi viện.
Binh đinh trong tay tuần phủ Ứng Thiên không nhiều, vốn là do Nam Trực Lệ khác với chỗ ông ta, ba người là thái giám trấn thủ. thủ bị Nam Kinh, binh bộ thượng thư Nam Kinh quản lý binh lính, duy nhất có thể điều động binh mã đến chi viện cũng chỉ có hơn quân binh của phủ Dương Châu và phủ Hoài An trong thành Phụng Dương cũng có đại quân đóng ở đó.
Nhưng hiện nay Hồ Quảng và Hà Nam đang đại loạn, hoàng lăng trong thành Phụng Dương đã từng một lần bị Trương Hiến Trung đốt. lần này tuyệt đổi không được sơ xuất, cho nên đại quân đóng trong phủ Phụng Dương lúc nào cũng phải giới bị một cách căng thẳng, căn bản không thể rút người ra để đến chi viện cho những nơi khác.
Chiếu theo các lớp thông tin được báo cáo lên trên, “giặc Oa” có đến một vạn người, hơn con thuyền, tuy nói cũng biết văn tự của bên dưới có phóng đại thêm thắt quá nhiều, nhưng nếu như chiết khấu đi một chút để tính toán, thì mấy nghìn tên giặc Oa cũng có. bọn hải tặc như thế này. dựa vào cái đám lão gia binh quen sống trong cảnh thái bình đó. thì có đi cứu viện cũng chẳng khác gì đi tống tử.
Bên phía tuần phủ Ứng Thiên và tuần phủ Phụng Dương sau mấy lần nói chuyện đều không có kết quả. nhưng sức ảnh hưởng của những muối thương vùng Lưỡng Hoài là vượt qua nhiều so với sức tưởng tượng của mọi người. Lăng tẩm tổ tông của hoàng đế cố nhiên là quan trọng, nhưng khi đứng trước đống vàng đống bạc, thì tự nhiên cũng biến thành không còn quan trọng lắm.
Cũng không biết những muối thương này nói như thế nào. lúc hạ tuần tháng mười, quân lính đóng ở Từ Châu tiến về phía vùng duyên hai Nam Trực Lệ phòng tặc.
Thấy trước mặt gom góp được hơn vạn binh mã đến. tuần phủ Ứng Thiên và tri phủ của hai phủ Hoài An. Dương Châu cũng xem là có thể thở phào nhẹ nhõm, số binh mã này tập trung ở một chỗ. chắc là có thể đối phó với mấy nghìn tên giặc Oa, nhưng đối phương là ở trên thuyền, không ngừng quấy nhiễu các đồng muối duyên hải. hành tung đến đi không cố định, đánh như thế nào cũng là một vấn đề.
vốn dĩ đánh hải tặc thì hoặc là trực tiếp đánh vào hang ổ. hoặc là truy kích trên biển, nhưng hắng ổ của đối phương ở đâu căn bản là không ai biết, truy kích trên biển thì càng là ngớ ngần, đại Minh nhiều năm rồi không có thủy quân. Trịnh Gia ở Phúc Kiến âu cũng được xem là có chút quan hệ cũ với Hải Châu, nhưng Trịnh Gia nói mình chỉ có thuyền buôn, không thể chiến đấu.
Trong lòng thì biết đó là lời thoái thác của đối phương, nhưng các muối thương cũng là không có cách gì. mối quan hệ giữa hai bên vốn dĩ đã là không tốt. Trịnh gia lúc này không thừa nước đục thả câu đã là tốt lắm rồi nhờ họ giúp đỡ cũng chỉ được xem là thử vận may mà thôi.
Không tìm thấy kẻ địch, công việc sản xuất muối thì đã bị đình trệ mất gần mười ngày. cứ tiếp tục như vậy. rất nhiều nơi sẽ sụp đổ hoàn toàn ví dụ như khu vực Hồ Quảng, muối xuyên trước giờ luôn muốn tiêu thụ ở Hồ Quảng, thậm chí là muốn bán đến tận Giang Nam. nhưng đều bị các muối thương của vùng Lưỡng Hoài dùng thủ đoạn chặn đứng, không ra được bên ngoài, còn cả đồng muối Trường Lô ở khu vực lân cận Thiên Tân, nhằm đúng vào hai vùng Sơn Tây và Bắc Trực Lệ. nếu như muối của vùng Lưỡng Hoài không tiếp tục sản xuất, thì hai thị trường này sẽ có nguy cơ bị lật đổ.
Trong lúc không biết làm thế nào. thể là đãnh gác chuyện vây đánh hải tặc sang một bên. đảm bảo sản lượng muối được sản xuất mới là việc cần được ưu tiền nhất hiện nay. hơn vạn binh mã chia ra ba nơi. đóng ở Hải Châu. Huệ Trạch. Cán Du. Trong đó Hải Châu có đến quân đóng thủ, nếu như có hải tặc đến tấn công, ba nơi phối hợp với nhau, bất kì nơi nào có thể chống đỡ được trong thời gian hơn một ngày. thì chắc chắn sẽ có binh mã của nơi khác đến chi viện kịp thời.
Có đại quân đóng giữ. ruộng muối của các nơi cũng là được tu sửa gần xong xuôi, các muối công cũng xem là yên tâm làm việc hơn một chút. Ngày tháng Hải Châu chính thức khỏi phục sản xuất bình thường.
Những binh mã này không phải là đóng ở trong thành. mà là đựng trại ở bên ngoài thành. Điều này đối với những quan binh của thời đại này mà nói cũng được xem là một chuyện làm người ta phải kinh ngạc. Nhưng nghĩ một chút về sức ảnh hưởng của các muối thương, thì cũng có thể hiểu được.
Sĩ khí của quan binh triều đình đến đây đóng quân là cực kì cao. các muối thương vùng Lưỡng Hoài quả thực là có quá nhiều tiền, khi quan quân vừa mới đến. liền phát cho mỗi người hai tháng tiền quân lương, đồng thời còn hứa. nếu như tiêu diệt được hải tặc. hoặc đảm bảo cho đồng muối sản xuất muối bình thường trong bao nhiêu ngày. thì sẽ còn phần thường càng lớn hơn.
Đổng thời, muối thương của vùng Lưỡng Hoài còn điều động mạng lưới quan hệ của mình, nghe ngóng xem đám hải tặc này là từ đâu đến. họ biết rõ trong lòng, chúng căn bản không phải là giặc Oa gì cả.