Năm Sùng Trinh thứ . trong mộ phủ tổng binh Sơn Đông xuất hiện một vị mưu sĩ mang mặt nạ sắt. Trấn Đông tướng quân gọi người mặt nạ sắt này là Công Tôn tiên sinh.
Trong văn võ của Lý Mạnh, đều có chút tò mò với vị mưu sĩ này. có một số người đi nghe ngóng bên Chu Dương và Ninh Càn Quý. có người moi tin của Vương Hải và Thang Nhị. nhưng không có được tin tức gì. nhìn bộ dạng của bọn họ hình như cũng không biết vị mưu sĩ này rốt cuộc là ai.
Ngoài Sơn Đông có lẽ không ai biết Lý Trấn Đông là nhân vật bậc nào. nhưng trong văn võ Sơn Đông. Lý Mạnh là nhân vật đứng đầu thiên hạ.
Bên người Lý tổng binh, tức là tất cả thuộc hạ của hắn, không ai có tư cách ngồi ngang với hắn cả, còn vị “Công Tôn tiên sinh” trong nha môn tổng binh, từ cử chỉ việc làm, cùng với đối đãi của Lý Mạnh, mơ hồ cỏ chút vẻ bình đẳng.
Đương nhiên loại bình đẳng này cũng chỉ so với người trong hệ thống Giao Châu doanh thôi, nhưng đã là chuyện long trời lở đất rồi.
Với quyền uy của Lý Mạnh tất nhiên không ai dám nghi ngờ gì với quyết định của hắn. nhưng mọi người nghi vấn là. rốt cuộc là ai mới có khả năng ngồi ngang hàng với Lý đại soái, tuấn kiệt khắp thiên hạ làm gì có ai mang họ Công Tôn.
Vị Công Tôn tiên sinh này binh thường gần như hành động cùng với Lý đại soái, bất kể là quân nghị hay dân chính, đều mang theo mặt nạ sắt đi cùng.
Thế là mọi người chẳng rõ thân phận Công Tôn tiên sinh là văn hay võ. người giỏi cả văn lẫn võ trong thiên hạ thực sự quá ít. có mấy người hình như đều ra sức cho triều đình, hơn nữa chẳng thấp hơn nhị phẩm, những người đó càng không thể xuất hiện trong Giao Châu doanh.
Mọi người tò mò thì tò mò bất quá Giao Châu doanh từ trên xuống dưới đều hiểu công tư phân minh, tò mò không ảnh hưởng tới công việc, hơn nữa vị Công Tôn tiên sinh chưa bao giờ nói câu nào. chỉ có lắng nghe, điều này không ảnh hưởng gì tới sự phân phối với quyền lực Giao Châu doanh.
Dần dần thái độ của mọi người với Công Tôn tiên sinh cũng chỉ là tò mò mà thôi.
Bất quá có mấy suy đoán khá thú vị. ví như Công Tông tiên sinh vóc người cao lớn. ánh mắt sáng ngời, đi luôn rớt lại phía sau nửa bước, có lẽ là hộ vệ bên quân đội mời về cho Lý đại soái, người dáng vẻ như vậy thế nào cũng là nhân vật võ công cao cường.
Hạ tuần tháng mười, diêm chính ở Sơn Đông có biến hóa nho nhỏ. dựa theo phân chia, bình thường giá muối ở một tỉnh hoặc khu lớn đều giống nhau, đương nhiên quy định mặt ngoài này căn bản không có ai tuân thủ.
Tình hình hiện giờ ở Sơn Đông là muối lậu là muối quan, mỗi năm giá muối ở Sơn Đông từ Tế Nam và Giao Châu công bố ra, sau đó do diêm đinh vũ trang áp tải tới các nơi. giá muối cho phép lên xuống, nhưng vì lượng muối bán ra luôn rất lớn. cho nên giá không lên. dân chúng không cảm thấy gánh nặng.
Sơn Đông vốn có hơn trăm tuần kiểm ti chuyên môn tra xét buôn lậu muối, nhưng từ sau khi Lý Mạnh quật khởi thì chỉ còn đúng một cái, tuần kiểm diêm chính Giao Châu.
Cái tuần kiểm ti này là cơ cấu lệ thuộc của vũ trang diêm đinh, cho nên khi giới thiệu quan chức của Lý Mạnh, thì nó có chút buồn cười:” Trấn Đông tướng quân tả đô đốc. tổng binh Sơn Đông, kiêm tuần kiểm Giao Châu”.
Phía trước đều chức quan nhất nhị phẩm, đằng sau là một cái chức thấp hèn không xếp hạng, thực sự làm cho người ta ôm bụng mà cười.
Nhưng chức vị này. là sự thừa nhận của triều đình với việc Lý Mạnh quản lý toàn bộ diêm chính Sơn Đông, không thể tùy tiện bỏ đi. có chức này. Lý Mạnh mới hợp pháp quản lý mua bán muối trong Sơn Đông.
Kỳ thực việc diêm chính buồn cười nhất không phải là quan hàm trên người tổng binh đại nhân, mà là thu nhập từ diêm chính ti ở Tế Ninh.
Diêm vận sứ từ là quan viên tam phẩm hoặc tòng tam phẩm, là một chức quan béo bở. nhưng diêm vận sứ ở Sơn Đông cực kỳ túng thiếu. toàn bộ lợi nhuận muối ở Sơn Đông chẳng liên quan gì tới hắn. đương nhiên cũng chẳng kiếm chác được gì. mỗi năm còn phái phải kiếm thêm chút thu nhập bên ngoài.
Ninh Càn Quý làm trong nghề muối nhiều năm, biết con đường phát tài này. diêm vận sứ dù sao là quan tam phẩm, không tiện ép thái quá, cho nên mỗi năm đều cho diêm vận sứ ít muối để đi bán kiếm tiền.
Nếu như vài ngày không có muối ăn toàn thân sẽ bủn rủn yếu ớt. hơn nữa sẽ mắc đủ các loại bệnh, dù thiên hạ gặp tai họa khắp nơi. nhưng tiêu thụ muối không gặp phải đả kích gì lớn.
Hiện giờ Lý Mạnh khống chế toàn bộ lượng muối ở Sơn Đông cùng hai phần muối ở Nam Trực Đãi, đó là nguồn tài chính quan trọng của hắn.
Muối trừ tiêu thụ ở Sơn Đông, còn xâm nhập vào Hà Nam. bất quá lượng muối bán gần như đã là cực hạn rồi. dù sao vẫn phải đảm bảo lượng muối bán cho Trịnh gia.
Thực tế còn có cả Sơn Tây và Mông Cổ ở tái ngoại cũng có như cầu muối, nhưng nơi này chỉ có thế giao cho muối xứ Hoài, nói chuẩn xác hơn là để Phương gia làm, Giao Châu doanh kiếm chút tiền quá cảnh mà thôi.
Nhưng trước khi Giao Châu doanh bắt đầu bán muối, người dân khu vực này đều dùng muối quan, buôn lậu muối bởi vì lợi nhuận ít. nên cũng rất ít vận chuyển tới chỗ bọn họ. sau khi Giao Châu doanh bán muối quy mô lớn. các nơi không có vấn đề khó khăn về muối ăn nữa, đúng là vẹn cả đôi đường.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói. Giao Châu doanh cũng làm một chút việc tốt....
Bất quá vào trung tuần tháng . ở Duyệt Châu cùng Đông Xương, giá muối bắt đầu tăng lên. đồng thời diêm đinh vũ trang ngoài đảm bảo công tác kiểm tra không được trễ nải ra, đại bộ phận cũng hướng về phía xác định giá muối tăng.
Tất cả các đội kỵ binh của Giao Châu doanh cũng tập trung lại. sẵn sàng chi viện cho diêm đinh vũ trang, giá muối tăng, khẳng định có người muốn mua muối Hoài vào, những thương buôn lớn với Phương gia cầm đầu không dám. nhưng không ngăn được kẻ dưới động lòng.
Cho nên diêm đinh và binh sĩ đều chuẩn bị đề phòng.
Quyết định tăng giá muối, làm quan dân hai nơi này oán thán dậy đất. thầm nghĩ Sơn Đông mới thái bình được vài năm. Lý đại soái sau khi đánh trận về, lại lắm chuyện như vậy, vừa tra gian tế. lại tăng giá muối, như là đổi tính tình vậy.
Văn võ bá quan trong hệ thống Lý Mạnh, mới đầu cảm thấy chính sách này không hợp thời, hiện giờ Lý Mạnh phái thu nạp nhân tâm mới phải, sao lại làm cái chuyện khiến dân oán hận này.
Nhưng sau khi suy nghĩ liền hiểu ra. đây mới là thủ đoạn kiếm lợi lớn nhất cho Giao Châu doanh, bất kể là ở phương diện kinh tế hay là lòng dân.
Giá muối điều chỉnh, chính sách thay đổi. nhưng lại có hiệu quả này. rõ ràng không phải tính cách đại soái, xem ra là chủ ý của Công Tôn tiên sinh rồi.
- Giá muối các nơi Sơn Đông gần như bằng nhau, người dân hẳn cho rằng đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, Lý đại nhân mặc dù có lòng thi ân với dân, nhưng ở cục diện ngang bằng này, người dân căn bản không nhận ra được.
Sau khi cùng Lý Mạnh nghe báo cáo diêm chính trở về, Tôn Truyền Đình để xuất ra ý kiến của mình, hiện giở chỗ ở của ông ta đã chuyển sát tới nội trạch của Lý Mạnh tiện mỗi ngày hành động cũng như thương lượng sự tình.
- Theo lão phu biết, điền trang truân điền của đại soái ở Đông Xương và Duyệt Châu có rải rác, còn chiếm phần lớn là kẻ khác, chuyện này lão phu không nghe nhầm chứ.
Lý Mạnh gật đầu, Tôn Truyền Đình mặc dù quy phục, nhưng xưng hô không thay đổi gì. điều này làm Lý Mạnh khá mừng, một số lễ nghi cũng bỏ qua.
Điều Tôn Truyền Đình nói căn bản hắn chưa nghĩ tới, người dân mua muối. Giao Châu doanh chỉ kiếm được một chút, nhưng rất nhiều nơi thu lại thành nhiều, lãi ít bán nhiều, đó là điều Giao Châu doanh làm.
Nhưng nhìn thái độ của Tôn Truyền Đình rõ ràng có dị nghị với thái độ này. đây là lần đầu tiên ông ta đưa ra ý kiến với chính sách của Giao Châu doanh. Lý Mạnh vô cùng hứng thú. thấy Lý Mạnh chăm chú lắng nghe. Tôn Truyền Đình càng tỏ ra nghiêm túc.
- Đất đai của Đông Xương, Duyệt Châu đều nằm trong chưa tới mười nhà giàu có. Khổng phủ và Lỗ vương càng chiếm phần lớn. một là truyền thừa của thánh nhân một là thánh công triều đình phong mấy trăm năm, có chút huyết thống với thiên tử. hai nhà này liệu có đi tới cùng một đường với đại nhân được không?
Lý Mạnh khẽ lắc đều, hiện giờ thương hội Văn Như chủ sự là Khổng Tam Đức. người ngoài thấy rất biết làm ăn. kiếm của Giao Châu doanh rất nhiều.
Nhưng Lý Mạnh lại biết. Khổng Tam Đức luôn có chút thân thiết với Giao Châu doanh, giúp nhiều chuyện không nên giúp, ví như lần đánh úp Tào Châu của Lưu Trạch Thanh vậy. đó là ân tình lớn. hơn nữa ngày trước cầu kiến riêng, những lời hai người nói không ai biết, nếu như Khổng phủ có chuyện gì. hẳn Khổng Tam Đức sẽ đứng ở phía mình.
Bất quá gần đây Lý Mạnh nhận được tin. Khổng Tam Đức thu nhiều lợi như vậy. bị nhiều kẻ trong phủ thèm thuồng, cho rằng mua bán dễ dàng như vậy, nếu đổi là ta. chẳng phái cũng kiếm lời y như thế. Khổng Tam Đức tuy có năng lực. nhưng dù sao là tộc nhân ngoài hệ.
Mấy kẻ đồng bối phận trong Khổng gia, hàng năm xúi giục tường bối trong nhà, muốn tới đoạt vị trí chủ sự ở thương hội Văn Như, Khổng Tam Đức trên dưới chu đáo. nhưng không nghìn được lòng tham của kẻ khác, nếu Khổng Tam Đức thất thế, rất nhiều chuyện gìao Châu doanh không tiện ra mặt sẽ không tìm được người thay thế.
Nếu như Khổng Tam Đức bị kéo xuống, vậy bên mình và Khổng phủ đúng là không có cơ hội đi tới với nhau, có lẽ nên tìm chút biện pháp giúp đỡ hắn.
Tôn Truyền Đình không biết Lý Mạnh khi nghe lại nảy ra nhiều tâm tư như vậy. thấy sắc mặt hắn chuyên chú. liền tiếp tục nói:
- Hai nhà này nhất định không thể một lòng với đại soái, nhưng lại chiếm đất đai phì nhiêu nhất của đất Lỗ. quân dân cách biệt, thuế má địa phương không liên quan gì tới đại nhân, muối của Giao Châu doanh, thực tế là biến tướng của thu thế. chỉ có điều danh mục thuế, lại biến thành mua muối mà thôi.
Lý Mạnh nghe tới đây liền choàng tỉnh, đúng thế, mình bán muối khắp Sơn Đông, mỗi người ăn muối, lợi nhuận một phần là công sức bình thường, một phần khác bằng với việc thu thế rồi. trước kia đúng là không suy nghĩ tới điểm này, phân tích của Tôn Truyền Đình chỉ ngay vào mấu chốt này.
- Binh lính Sơn Đông cường mã tráng, tiêu pha quân phí là một khoản cực lớn. triều đình không phát quân lương xuống, đại nhân dùng buôn muối lậu để tự tức. thực sự là hùng tài đại lược.
Nói tới đây. Tôn Truyền Đình tâng bốc Lý Mạnh một chút, ông ta là anh hùng tuấn kiệt, sống ở trong quan trường lâu. vẫn hiểu chuyện kiểu này, tiếp theo bắt đầu chuyển hướng:
- Đại nhân, nếu muối là thuế chính, như vậy tác dụng không chỉ đơn giản là kiếm bạc. thuế mà vốn là chính sách quan trọng, bản triều nói thiên tử và sư phu cùng trị thiên hạ. nên văn nhân sĩ phu không phải nộp thế. không phải lao dịch, còn công nông thương thì bị khoác thuế nặng lên người. Sự nghiệp của đại nhân còn chưa tới mức đó. nhưng cũng có thể thông qua thuế mà để phân thân sơ xa gần. để người đất Lỗ biết, không theo đại nhân và theo đại nhân có khác biệt gì. với người dân giảng đại nghĩa đạo đức là vô dụng, chỉ có lợi hại thực tế mới làm cho bọn họ hiểu ra...
Tôn Truyền Đình nói xong, còn đưa ra điều cải tiến đã được viết sẵn giao cho Lý Mạnh.
Lý Mạnh vốn không hi vọng đối phương phát huy tác dụng nhanh như vậy, dù sao xem báo cáo và đích thân xử lý có khác biệt, không ngờ Tôn Truyền Đình hòa nhập nhanh như vậy. còn đưa ra đề nghị có giá trị. thực sự khiến người ta vui mừng.
Chuyện này mau chóng được thi hành, những thế gia đại tộc ở Duyệt Châu và Đông Xương mặc dù có cơ nghiệp điền sản của mình, nhưng cũng phải ăn muối.
Mấy năm quạ giá muối luôn ngang bằng, nguồn hàng đầy đủ. mọi người coi mua muối ăn muối là chuyện đương nhiên không ai nghĩ tới việc tích trữ, đợi tới khi mệnh lệnh này phát xuống. mọi người mới phát hiện ra căn bản không có nơi khác để mua muối.
Diêm đinh vũ trang và quân tuần tra cực kỳ nghiêm ngặt, muốn tới Hoài Bắc mua muối là không thể, huống chi đại bộ phận đất đai Sơn Đông đều năm trong tay chưa tới ba mươi người, những người này sản nghiệp lớn. đã bị Giao Châu doanh đề phòng nghiêm ngặt, những con cá lọt lưới chẳng qua như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề.
Không ăn muối không được, chuyện đã như thế chỉ có cách bấm bụng mà chịu, đồng thời diêm đinh vũ trang cũng thực hiện phương thức xử phạt nghiêm khắc nhất.
Trong khu vực Lý Mạnh khống chế. giá muối bình ổn tất nhiên có kẻ hám lợi muốn bán ra ngoài, đối với loại người này, có hình phạt cực nặng chờ đợi. luật Đại Minh trừng phạt kẻ buôn muối lậu, diêm đinh vũ trang có tư cách chấp hành.
Dần dần người ở phủ Đông Xương và Duyệt Châu biết, không đi theo tổng binh Lý Mạnh sẽ phải trả giá thế nào. những người được ăn muối giá ổn định, cũng cảm ân đức, hiểu rằng giá muối ổn định không phải là chuyện hiển nhiên, mà là giá của lòng trung thành.
Giá muối điều chỉnh, nói ra rất đường hoàng, giống như là hành động của triều đình, nếu như truy cứu ra phát hiện nó vẫn mang tính chất buôn muối lậu.
Nhưng Sơn Đông từ trên xuống dưới không ai đưa ra chất vấn gì, trong đó nha môn diêm vận ở Tế Ninh là vui mừng nhất, vì số muối hàng năm họ bán đi. chính là bán cho Duyệt Châu, giờ giá muối tăng lên. bọn họ kiếm được không ít bạc. đúng là làm người ta vui mừng.
Bất quá trong mắt người ngoài, thực sự là vừa đáng cười vừa đáng buồn.
Một số châu phủ điều chỉnh giá muối, thêm vào thanh tra từ hạ tuần tháng chín, bằng với việc cho dân chúng trong địa phận Sơn Đông một thái độ. theo Lý đại soái ngươi sẽ có nhiều lợi ích. còn không theo những chuyện kia là tấm gương sống.
Tới ngay cả chuyện nhỏ nhặt nhất trong cuộc sống của ngươi cũng sẽ gặp phải phiền phức, ví dụ ngươi ăn muối đắt hơn người khác mấy phần...
Sau khi điều chỉnh giá muối, thu nhập cả Giao Châu doanh lại tăng thêm một chút, nhưng thu hoạch được, không chỉ là tăng thêm thu nhập.
Hạ tuần tháng năm Sùng Trinh thứ . gia chủ Lưu gia ở Liêu Thành phủ Đông Xương dẫn ba người con trai tới. nói đại quân giữ gìn đất đai cho Sơn Đông. Lưu gia cũng nên làm chút ít điều phải làm.
Gia chủ Lưu gia khảng khái nói. ba người con mình cũng học chút côn quyền, nếu đại soái không chê. thì để bọn họ ra sức trong quân, hơn nữa thấy đại soái quân đội nhiều, chỉ tiêu lớn, nguyện ý gánh vác chỉ tiêu một vài doanh.
Ba người con tham quân, bằng với con tin cho Giao Châu doanh, gánh vác chỉ tiêu cho mấy doanh, là biến tướng của nộp thuế.
Gia chủ Lưu gia rất biết bổn phận của mình, sau khi đưa ra yêu cầu trên, lần nữa thể hiện rõ. tiền tài sẽ đều giao cho đại soái an bài điều phối. Lưu gia chỉ góp một phần tâm lực.
Đương nhiên đây cũng là vì để Lý Mạnh không hiểu lầm ông ta có ý đồ gì khác.
Ngoài ra ông ta còn đồng ý . tá điền của ông ta cũng là con dân của Đại Minh, nếu như điều động dân phu. xin được đối xử như nhau.
Lưu gia tính ra phải xếp hạng sáu, bảy trong ba mươi đại địa chủ của Sơn Đông, người ta nói
“Trăm mẫu ruộng của Đông Xương. Lưu gia có ba mươi”, được tính là đại tộc rồi. lễ ra phải có chút tiếng nói trước mặt Lý Mạnh.
Bất quá điều kiện Lưu gia đưa ra, là bằng với dập đầu hoàn toàn thần phục Lý Mạnh, một là Lưu gia cũng bị giá muối tăng và thanh tra gian tế làm sứt đầu mẻ trán hai là thức thời, ba là nhạc phụ của Lý Mạnh là tri phủ Đông Xương, hai bên coi như có chút giao tình. Lưu gia hiểu về Lý Mạnh hơn người khác một chút.
Lưu gia tỏ thái độ như vậy. Lý Mạnh tất nhiên không để ông ta uổng công, ba người con ông ta không làm lính, mà trở thành vũ trang diêm đinh, muối bán cho Lưu gia. giá bằng các nơi khác.
Khi người Lưu gia về phủ. có trang chủ điền trang và thợ tới ruộng Lưu gia đo đạc, muốn nối liền ruộng của Lưu gia với kênh mương của điền trang.
Cho dù Lưu gia bỏ giá lớn, nhưng Giao Châu doanh đáp lại còn vượt xa giá Lưu giá đưa ra.
Mấy nghìn năm truyền thừa, những giai tầng địa chủ này đều xem đất đai như mạng sống của mình, nhất là những đại địa chủ Sơn Đông, dựa vào thiên tai. cùng với việc làm của Lý Mạnh, bọn họ đã thôn tín được lượng đất đai mà tổ tiên khó tưởng tượng được, mơ hồ có thể gọi là là giàu có sánh ngang vương hầu được rồi. hơn nữa số đất đai này không phải nộp thuế, gần như không phải chịu bất kỳ nghĩa vụ nào.
Trong mắt bọn họ. số đất đai nấy là phải đời đời truyền thừa, lưu lại di sản nghìn đời cho con cháu, nếu như bị quan viên thu thế trên đó. tùy ý điều chỉnh nhân lực. khác gì cắt thịt lấy máu bọn họ. bất kể thế nào cũng không chấp thuận.
Hơn nữa giờ Lý Mạnh là tổng binh Sơn Đông, bọn họ là thân sĩSơn Đông, so ra còn ở trong một hệ thống, những địa chủ này cho rằng mình còn có thể nói lý với Lý Mạnh. mặc cả một phen, dù sao của mình cũng rất to lớn.
Bất quá lần thanh tra và điều chỉnh giá muối này làm cho bọn họ nhận thức được, mình đúng là to lớn, nhưng chỉ là dê lợn to lớn mà thôi, ở trước mặt hùm beo. cũng chỉ là thức ăn. nhận thức được điều này trước tiên là Lưu gia. liền tới quy phục.
Cho dù là hoàn toàn đầu hàng, mặc cho người giết mổ nhưng tới sớm tới muộn có đãi ngộ khác nhau, dù sao hàng nhiều cũng không được giá nữa.
Đầu tháng chạp năm Sùng Trinh thứ . những gia tộc lớn không lo ăn tết thế nào. mà suy tính sau này nên đi đâu về đâu.
Đầu tháng chạp, một số quân tướng và cựu binh Giao Châu doanh được kỳ nghỉ quý giá. bắt đầu về nhà nghỉ ngơi, bất quá giống như những nhà giàu không thuộc hệ thống Giao Châu doanh, trong Giao Châu doanh cũng có năm mới không yên lành.
Ví dụ như Hoàng Bình lúc này chính đang uống gió lạnh bên quan đạo giữa Duyệt Châu và Khúc Phụ.
Cho dù là Lỗ Nam ở đầu tháng chạp cũng khá lạnh lẽo. Hoàng Bình và mười mấy thủ hạ mặc áo rách rưới, vây quanh xe gặm bánh khô. nước trong hồ lô cũng lạnh buốt răng, bữa trưa này ăn như chịu tội.
Sơn Đông thái bình, nên thương nhân qua lại không ít. tới tết. càng đông đúc, bọn họ đi qua bên người Hoàng Bình, đều cho rằng đây là người giúp việc của thương hội hay cửa hàng nào đó. nhìn quen rồi nên cũng chẳng ai để ý.
- Đám khách Từ Châu kia đều nấp vào trong điền trang, nơi đó là trang viên của Nhị thế tử Diễn Thánh Công, quân đội và phía diêm đinh cũng không tiện tiến vào bắt người.
Mười mấy người quây lại thành một đống, trông dáng vẻ giống như tránh gió. nói chuyện cũng không lo người khác nghe thấy.
Hoàng Bình thầm nghĩ năm nay toàn gia ở thành Tế Nam khó khăn lắm mới được đoàn tụ. nhà mới vừa sắp xếp xong, lại xảy ra cái chuyện này.
Người khác đã về nhà hưởng cuộc sống vui vầy bên gia đình, mình lại phải ở nơi này cải trang giám thị. nghe thuộc hạ bẩm báo không khỏi nổi giận, ném miếng bánh xuống đất thấp giọng quát:
- Đám các ngươi mù mắt hết rồi hả, lại để cho bọn buôn muối Từ Châu hoành hành trước mắt các ngươi, nếu chẳng phải bên phía Dương Châu tới báo tin. còn không biết lớn chuyện thế nào nữa.
Cuối tháng . Phương lão nhị Phương Ứng Nhân ngồi xe ngay trong đêm chạy gấp. mang theo hơn hai mươi con ngựa để thay, chạy thẳng tới thành Tế Nam.
Người trong thành Tế Nam cũng biết Phương nhị gia là khách quý trong phủ Lý đại soái, không dám chậm trễ.
Lý Mạnh cũng giật mình, còn cho rằng là có chuyện gì lớn. vội vàng tiếp kiến. Phương Ứng Nhân vừa mới vào cửa đã khấu đầu miệng nói tội muôn lần chết.
Lý Mạnh hoàn toàn chẳng hiểu gì, nếu đối phương tới thỉnh tội. khẳng định là chuyện động chạm tới lợi ích của mình nhưng không phải là tội chết.
Nếu là tội chết, sợ rằng đã chạy thẳng cẳng rồi. Lý Mạnh mặt mày ôn hòa đỡ Phương Ứng Nhân lên. hỏi han ngọn nghành.
Phương Ứng Trung cho rằng Lý Mạnh ở Hà Nam ắt sẽ chịu thiệt to. cho nên câu kết với với quân Minh quanh Phụng Dương Trung Đô chuẩn bị cướp đoạt hai điền trang và ruộng muối của Giao Châu doanh.
Chuyện này mọi người đều không biết, đợi tới khi Lý Mạnh giành toàn thắng trở về Sơn Đông, Phương Ứng Trung mới cuống lên. về nhà cầu khẩn Phương lão thái gia vừa bất lực lại phẫn nộ. chỉ đành tước đoạt quyền thừa kế của đứa nghịch tử này. đuổi về trông mộ tổ.
Khi Phương Ứng Nhân ở phủ Hoài An chỉnh đốn sổ sách, phát hiện ra Phương Ứng Trung luôn thông qua một số hạng vong mạng bán muối vào Duyệt Châu, muối là thứ chi phí thấp, chỉ cần bán ra được là kiếm lợi. Phương Ứng Trung làm chút muối lậu. cũng là chuyện về tình có thể tha thứ.
Vấn đề quan trọng là muối vùng Hoài bán tới Sơn Đông, Lưỡng Hoài chết rất nhiều con cháu, sau khi Sơn Đông và Phương gia kết minh, chuyện này mới lắng xuống.
Phương lão nhị tất nhiên biết thế nào là đại cục, thế nào là tiền tài đáng vứt bỏ, lập tức quyết định không làm chuyện này nữa, nhưng một số chuyện bắt đầu rồi không phải muốn dừng là dừng lại được.
Đám vong mệnh của Từ Châu kia thầm nghĩ làm món này quá lời, các ngươi không làm thì bọn ta tự làm.
Lưỡng Hoài có nhiều muối như vậy. một số không nằm trên số sách cũng chẳng khó khăn gì, đây chẳng phải là tiền tài trên trời rơi xuống sao. hơn nữa bên Sơn Đông cũng chẳng phát hiện dược.
Nhưng sau khi Phương gia lão nhị báo cáo. Lý Mạnh mới biết thì ra thuyền vận chuyển lương thực bắc thượng bị người ta lợi dụng mang theo muối lậu.
Diêm đinh và các lộ nhân mã Giao Châu doanh ở Tế Ninh đúng là rất đại nghĩa, những chiếc thuyền vận chuyển này lại có thân phận đặc thù. không tiện lật hòm kiểm tra. nên bị người ta chui vào kẽ hở rồi.
Trong lòng Lý Mạnh cũng biết, việc Phương Ứng Trung làm, toàn gia tộc họ Phương sao có thể không biết, bất quá ngầm đồng ý mà thôi. đây là đặc sắc của các gia tộc lớn, vạn sự đều vì lợi ích. minh ước gì đều vô nghĩa, bọn họ chỉ biết có thực lực. thực lực mình mạnh, bọn họ tất nhiên tới dựa dẫm. ngược lại vứt bỏ ngay.
Nếu như Phương Ứng Nhân đã tỏ thái độ như vậy. hiện giờ hai bên lại còn cần hợp tác. vậy không cần truy cứu sâu thêm nữa.
Nhưng đám vong mệnh Từ Châu kia thì phái trừng trị...