Hai doanh của Cách Tả ngũ doanh ở bên ngoài, biểu hiện có chút khiến người ta phải nghiền ngẫm, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu sớm đã biết lộ số của quân Hoài Dương, thấy đối phương đẩy pháo ra, vội vàng hạ lệnh cho hỏa pháo của mình rút lui. Hỏa pháo của Tả Kim Vương vốn đi rất chậm, vừa quát ra lệnh, lập tức đẩy trở lại.
Nhưng phía bên Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc thì nhất thời phản ứng không kịp. tầm bắn hỏa pháo của song phương không có gì khác nhau, hỏa pháo của quân Hoài Dương thì đi nhanh như vậy, hỏa pháo ba cân trực tiếp ngắm về phía này, phía Ngụy Tiểu Bắc vừa đẩy mấy khẩu pháo ra cũng nhìn thấy động tác của đối phương.
Đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong, lại thấỵ những khẩu pháo đó của Tả Kim Vương căn bản không được đẩy ra mà lại hối hả đẩy trở về, nhất thời há miệng chửi to.
Trong lòng vẫn còn có ý cầu may, nghĩ rằng hỏa pháo của quan binh chắc không bắn được xa như vậy. Phía đó đã châm ngòi pháo, mấy tiếng bùm bùm vang lên.
Đạn pháo gào rít bay tới, điều chỉnh ngắm bắn trong lúc vội vã cho nên cũng khó mà chuẩn được, nhưng người ở phía bên kia đều đã bị dọa cho ngây ngốc rồi, nhìn chỗ cách mình không xa bốc lên khói bụi thật sự là hồn phi phách tán, sợ điếng cả người.
Những pháo thủ hạng bét này của Loạn Thế Vương bất chấp tất cả mà co giò chạy về bản trận. Năm khẩu pháo mà bọn họ đẩy ra, quân Hoài Dương bắn ba lượt mới có một phát pháo bắn trúng lên pháo của Loạn Thế Vương, loại sát thương này thực sự là có hạn, có điều biểu hiện của những binh sĩ Cách Tả ngũ doanh cũng khiến người ta chê cười.
Hỏa pháo tiến lên nữa cũng không hiện thực chút nào. một là địa phương rất nhỏ, hai là đội hình dàn hàng ngang và kỵ binh của đối phương là rục rịch hành động rồi, loại không gian này, tối đa là phát xạ được một loạt pháo thì binh mã của đối phương đã xông tới trước mặt, thực sự là không đáng.
Tại bản trận của quân Hoài Dương, các binh sĩ ba chân bốn cẳng dựng đài cao cho Trần Lục và đám tướng quan, trong dạng chiến trường như thế này, quan chỉ huy phải ở trên cao quan sát tình huống của chiến trường thì mới tận dụng hết được khả năng.
ở phía bức tường bè tre, có một quan quân chạỵ tới, đứng dưới đài cao lớn tiếng thưa: “Trần đại nhân, địa phương này không thích hợp để oanh kích bộ binh, đất quá mềm, đạn pháo ba cân vừa rồi bắn xuống đất căn bản là không nảy lên được.”
Trần Lục gật đầu, cao giọng đáp: “Về trận, chúng ta chỉ cần làm tốt việc của ta, để bọn lưu tặc đó tới công đánh là được!”
Tên quan quân pháo binh hành quân lễ rồi quay người chạy về tiền trận tuyên bố mệnh lệnh. Trần Lục cầm thiên lý kính trong tay quan sát thành phòng ở đối diện, thủy chung vẫn bào trì vẻ mặt tươi cười, xem ra hắn cũng chẳng coi đối phương ra gì.
Ngụy Tiểu Bắc ở bên kia dẫn thân vệ tới trước mặt Lưu Hi Nghiêu, nói với vè oán trách: “Lưu đại ca, thế này thì còn gì là tình nghĩa huynh đệ nữa, lão ca biết lộ số ra đám cẩu quan này mà sao không nói cho huynh đệ một tiếng, Xem này, làm đệ cả người dính đầy bùn đất rồi.”
Ngụy Tiểu Bắc ở trong quân đội của lưu dân, trước giờ luôn rất chú trọng việc ăn mặc, hắn năm đó là con cháu của một đại hộ lụi bại ở Thương thành, sau khi lăn lộn tới cục diện hiện giờ, bắt đầu hưởng thụ giống như năm đó rồi, cái này không quá thích hợp với Lưu Hi Nghiêu vốn xuất thân từ tiểu thương. Lưu Hi Nghiêu nhíu mày, lạnh lùng nói: “vừa rồi lão Hạ nói là để ta ở giữa chỉ dẫn ngươi đánh, ngươi sao không nghe, hiện tại còn tới trách móc cái gì.”
Cách Lỹ Nhãn Hạ Nhất Long ở trong thành có an bài, khi xuất chiến, Hạ Nhất Long bởi vì đứng ở hàng đầu. kiến nghị Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu từng đánh trận với quan binh, ít nhiều cũng có kinh nghiệm nên để hắn ở giữa chỉ huy, nhưng ở trong thành lúc thái bình thì như nước với lửa. cho nên Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc này làm sao mà bằng lòng để đối phương chỉ huy quân lính của hắn.
Nhưng vừa lâm chiến gặp thiệt thòi thì lập tức tới oán trách.
Hai người vừa cãi nhau thì nghe thấy mẫy binh sĩ đứng quan sát trên tường thành gân cổ hét lên: “Quan binh xây tường ở đó. một đám người dùng thuẫn bài lấp đất!”
Với độ cao của bè tre. muốn nhìn ra người ở phía sau làm gì là chuyện rât khó, từ góc độ trên tường thành thì nhìn thấy các binh sĩ thuận theo bờ sông và hai bên không ngừng đào đất. sau đó đắp ở phía sau tường tre. Lúc trước đã nói là đoạn không gian có thể triển khai ở ven sông thành Toánh Thượng không lớn. ngoài khoảng trống ra thì là gò đất thấp và mộng nước, quan binh đang ở đó lấy đất. có bè trúc cứng để chống đỡ, lại đắp gò đất ở đằng sau. cũng có thể chống đỡ được.
Người trên đầu thành hét xong thì đã có thể nhìn thấy sọt đất của đối phương đồ về phía này, trước khi quân Hoài Dương chưa xuất hiện, đám người lão Tiền đứng nói chuyện cười đùa trên tường thành, lúc này thì đang ở bên bờ sông hộ thành nhìn chằm chằm vào tường thấp bè trúc ở đối diện, tường tre đó dần dần biến thành tường đất.
Tên mặt sẹo trong tay cầm một thanh đại đao đã hoen gì, đưa tay ra sờ sờ vết sẹo của mình theo thói quen, than: “Chà chà, không thấy có dân phu. đám chó này là tự mình đào đất xây tường, con mẹ nó thật là hiếm có khó tìm.”
Lão Tiền trên người mặc giáp da đã thủng một lỗ lớn, nhìn cái lỗ lớn ở trước ngực, chỗ rách còn có mảng máu màu tím đen. rõ ràng là tháo từ trên người người chết xuống, hắn cầm đao trong tay, đứng hơi dựa ra sau. sắc mặt cũng không khó coi lắm. hùng hùng hổ hổ nói: “Đám quan quân này chính là bọn đã khiến cho doanh của chúng ta phải chịu tổn thất ở trấn Chính Dương, nghe các huynh đệ quay về nói rằng chúng rất cổ quái rất cổ quái!”
Cá Trạch nhỏ trong tay cầm một thanh trường mâu, hắn đứng ở đầu tiên trong đám người này, phía trước còn có hai ba hàng người, chính là tiền tuyến, sở dĩ nói hai ba hàng là bởi vì những người này căn bản không có trận hình, đứng ở đó một cách tản mạn, hắn nghe thấy hai vị người quen nói chuyện, cũng cười hi hi quay đầu lại bảo: “Hôm nay nếu đánh xong rồi, trong thành thế nào cũng có rượu thịt khoản đãi cho mà xem!”
Hắn vừa nói xong câu này, người ở bên cạnh là đằng sau đều cười rống lên, tên mặt sẹo nuốt nước bọt. nói: “Chứ sao, xong trận này, đại vương của chúng ta khẳng định sẽ khao thưởng...”
Những lời nói này khiến tinh thần của đám người này hăng hái hẳn lên, bọn họ trước tiên là nhìn thấy thảm cảnh của nạn đói sau đó lại chém giết trong đội ngũ của lưu dân sống tới ngày hôm nay đã không còn nguyện vọng quá viển vông gì nữa rồi, có thể được ăn thịt uống rượu đã là sung sướng lắm rồi. Phía này đang nói chuyện thì đột nhiên có người gân cổ hét lên: “Các huynh đệ, hôm nay đám cẩu quan tới uy hiếp chúng ta, không đánh bật chúng trở lại, chúng ta cũng không có cách nào tới Hà Nam theo sấm vương lão nhân gia. Lão Lưu xin ở đây tuyên bố. phàm là huynh đệ năm hàng đầu xông lên trước, mỗi người năm mươi lạng bạc, một thanh binh khí tốt, sau khi về thành cho đàn bà để vui vẻ mấy hôm. Còn tất cả các huynh đệ ở đây ngày hôm nay, đợi sau khi về thành, rượu thịt ê chề đang đợi chúng ta ăn uống no say đó!”
Hắn vừa nói xong những lời này, tiếng hoan hô vang trời, Cách Tả ngũ doanh tuy hoạt động lâu ngày ở địa phương giàu có, nhưng các binh sĩ lưu dân ở bên dưới cũng chẳng được hưởng phúc gì cả, năm mươi lạng bạc cho dù là ở loạn thế ở địa phương thái bình cũng có thể sống được vài năm. Một thanh binh khí tốt là vốn để giữ mạng, còn nữ nhân và rượu thịt thì càng không cần phải nói.
Có phần thưởng hậu hĩnh, liền thấy vô số người xông lên hàng đầu. vốn là trận hình của Cách Tả ngũ doanh ở bên ngoài thành, từ bên ngoài sông hộ thành trở đi ban đầu chỉ có độ dày gần một trăm bước, vừa nói như vậy , người ở trong thành thì ùa ra ngoài, người ở bên ngoài thì tiến lên trước, trong nháy mắt trận hình tăng vọt lên thành có độ dày một trăm năm mươi bước.
Còn độ dài, phàm là chỗ mà có thể triển khai trận hình, đã toàn là binh mã của Cách Tả ngũ doanh.
Ngụy Tiểu Bắc và Lưu Hi Nghiêu thì đứng ở trên cầu treo ở cửa thành dưới sự vây quanh của thân vệ.
Phía hàng ngũ của Ngụy Tiểu Bắc cũng đang hoan hô, bởi vì bọn họ cũng được hứa thường như vậy.
Thấy lão Tiền và Mặt Sẹo đều tiến lên trước. Cá Trạch nhỏ cũng quệt mũi tiến lên theo. Mặt Sẹo xách đao đây người ở trước mặt, vừa đây vừa mắng, ngươi khác vừa nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn thường thường đều tránh đường. Quay đầu lại nhìn thấy Cá Trạch nhỏ cầm trường mâu chạy lên theo. Mặt Sẹo không khỏi cười mắng: “Sao. ngươi còn chưa mọc lông mà đã muốn chơi gái rồi à.”
-oo-
Cá Trạch nhỏ cười hắc hắc nói: “Cầm năm mươi lạng bạc đó, quay về Hà Nam, mua mấy mẫu ruộng, cưới một cô vợ, hiếu kính với mẹ.”
Lão Tiền và Mặt Sẹo nhìn nhau, lần này cũng không lên tiếng cười mắng nữa, hàng đầu được thướng năm mươi lạng bạc, nhưng lại không đếm số, đó là bởi vì đi tìm chết nên chẳng việc gì phái đếm. đợi ngươi trở về rồi phát cho chăng thiếu xu nào. Còn Cá Trạch Nhỏ, hai người bọn họ và hắn là đồng hương. Cá Trạch nhỏ ở bên ngoài nên không biết, nhưng hai người bọn họ thì loáng thoáng nghe nói rằng mẹ hắn đã chết đói từ lâu rồi.
“Lưu lão ca... Lưu huynh, cái này có thể có tác dụng không”
Cách xưng hô của Ngụy Tiểu Bắc cũng có chút biến hóa rồi, cảnh tượng trước mắt cũng chỉ có động viên binh sĩ như lúc đánh Toánh Xuyên và Lục An thôi, lúc đó quan binh rất nhiều, tường thành cao dày, cũng chỉ có thể liều mạng xông lên, mấy lần hứa ban thường lớn. các huynh đệ đều tử thương thảm trọng, nhưng dẫu sao vẫn đánh hạ được.
Bức tường tre nho nhỏ ngày hôm nay, không ngờ lại phải dùng thanh thế lớn như vậy để đánh, Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu chẳng buồn nói chuyện với Ngụy Tiểu Bắc, liếc một thên thân binh rồi trầm giọng nói: “Đi nói với lão Hạ. phía ta chống đỡ cho hắn, bảo hắn nhanh một chút. Đi đi!”
Thân vệ đó dẫn mấy dẫn mấy người từ trong đám người chén vào trong thành, Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, ở phía sau lớn tiếng phát lệnh, bảo binh lính của mình xông lên trước.
Vừa rồi Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu không tiếc rẻ gì mà phái quân lính trực thuộc của mình ra, một chút ý tứ bảo tồn thực lực cũng không có. Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc này cũng trở nên trịnh trong, đây chính là ưu điểm của Cách Tả ngũ doanh, mọi người vào lúc quan trọng đều một lòng đối ngoại.
Binh sĩ của Cách Tả ngũ doanh dưới sự kích thích của phần thường, binh sĩ lưu dân chen nhau xông lên trước, độ ngũ vốn đã dày càng lúc càng bành trướng hơn hậu đội ở trong thành cũng đánh trống reo hò xông ra khỏi thành.
Song phương vốn cách nhau không xạ. các binh sĩ lưu dân không ngừng chen lên trước, đã tiếp cận tường tre rất gần rồi, bên trong tường tre vẫn không ngừng đào đất ra ngoài. Tường tre đã bị đất bên ngoài lấp một nửa rồi, các binh sĩ lưu dân cũng không bởi vì việc đào đất của đối phương mà dừng lại, tất cả mọi người đều to gan lớn mật.
Tiếng hét của các binh sĩ lưu dân đã át đi đại bộ phận âm thanh, cho nên không nghe thấy trong hàng ngũ quan binh có người hét gì đó.
Tiếng hét dừng như đào đất không dừng, lại có mấy tiếng bùm bùm đạn pháo được kéo ra sau tường tre không phải là không khai pháo.
Đạn pháo gào rít bắn vào trong đám người, mặc dù đất mềm xốp, mặc dù đạn pháo ruột đặc của hỏa pháo vào lúc này sát thương chủ yếu là dựa vào đạn nảy trên mặt đất.
Nhưng quân đội của lưu dân thực sự là quá đày đặc, đạn pháo lăng không bắn ra, giống như là đập vào thùng đựng máu thịt vậy, máu thịt tung tóe, tiếng hô thảm vang lên không ngớt.
Giống như là một cái túi đựng đầy nước đột nhiên bị chọc thủng, hoặc hình dung một cách chính xác hơn là một cái để ngập nước đột nhiên bị vỡ.
Biển người như hồng thủy ập về phía tường tre ở phía trước.
Cá Trạch nhỏ tuy tuổi nhỏ nhất trong đội, nhưng kinh lịch huyết chiến chém giết thì lại không ít, vừa rồi tuy đứng ở phía trước nhưng khi xung phong thì lại cố hết sức lui ra sau.
Nhưng người ở phía sau ùa lên kịch liệt như vậy, va va đập đập nên không thể khống chế được thân hình, nhưng vẫn chậm lại được, mắt thấy càng lúc càng nhiều người xông tới trước.
Mặt Sẹo và lão Tiền cũng đều lui ra sau, mấy khẩu hỏa pháo ở sau tường tre không ngừng xạ kích, nhưng không tới cự ly hơn một trăm bước, binh sĩ lưu dân cũng biết chỉ có nhanh chóng chạy tới phía trước tường tre thì mới có thể an toàn, nếu cứ đứng ở giữa đường thì sẽ trở thành bia ngắm của đối phương.
Mỗi một phát đạn pháo bắn ra, lại bắn chết mấy chục người trong đội hình xung phong của lưu dân, nhưng có nhiều người xung phong như vậy, chút tử thương này giống như một bọt sóng trong cơn nước lớn. người ngã xuống bị người ở phía sau đạp lên thân thê, căn bản không có ai thèm bận tâm.
Hai bên bè tre cao ngang ngực được lấp đất, chính là tường ngăn cao ngang ngực, hỏa thương ở trên độ cao này rất vừa, độ cao này vốn chính là đã được tính toán từ trước.
Trong cự ly khác nhau, quân Hoài Dương của Giao châu có vũ khí tương ứng khác nhau, sau khi hỏa pháo xạ kích thì hỏa thương khai hòa, đây đã trở thành một trình tự cố định.
Các sĩ quan tay cầm phủ thương ở phía sau đội hình của hỏa thương cao giọng phát lệnh, để đảm bảo có thể bắn đồng loạt.
Mặc dù thanh thế xung phong của lưu dân Cách Tả ngũ doanh ở ngoài thành Toánh Thượng rất lớn, nhưng thủy chung không át được tiếng xạ kích của hỏa pháo ở trong tường tre.
Sau khi lao qua một đoạn cự ly thì tiếng pháo dừng lại, đám người bọn Mặt Sẹo ở giữa đội hình bước chân guồng nhanh hơn, vốn thấy sau tường tre ngoài trận hình trường mâu ra thì không còn thấy gì nữa, sau khi tiếng pháo ngừng lại, binh sĩ tay cầm hỏa thương nhao nhao kê hỏa thương lên tường cao ngang ngực.
“Khai hỏa!”
Đạn kim loại mang theo tiếng rít của tử vong từ nòng súng bắn ra, tường tre lập tức bị khói che phủ, loạt súng đầu tiên đã bắt đầu xạ kích rồi.
Khoảng đất trống giữa bờ sông Dĩnh Thủy và thành Toánh Thượng lập tức trở nên yên tĩnh, quan quân quân Hoài Dương ở sau tường tre đã không nhìn rõ tình huống ở đối diện, bị khói súng che phủ, tầm mắt rất mơ hồ, nhưng sau khi phía đối diện hơi yên tĩnh một chút thì tiếng hét chém giết của lưu dân lại vang lên.
“Hàng thứ nhất lui xuống, hai thứ hai đi lên! “
Với hàng ngũ của quân Hoài Dương ở trên bờ, chỉ có bốn hàng hỏa thương binh thay nhau, nhưng sau bốn loạt xạ kích, tiếng hét lại biến thành lưa thưa.
Trong không gian hẹp như thế này, hỏa lực đày đặc áp xuống, tạo thành sát thương cực lớn cho quân đội lưu dân đang xông tới.
Quân đội lưu dân ở ngoài thành lại ùa lên hết, mặc dù hàng ngũ ở phía trước dưới sự sát thương hỏa thương và hỏa pháo đã biến thành thưa thớt.
Nhưng sự di động của đại trận ở bên ngoài sông hộ thành là hậu đội đẩy tiền đội, hoàn toàn là giết không nổi, cho dù là có khoảng trống, cũng rất nhanh bị người ở phía sau lấp kín, hơn nữa bộ hạ của Tả Kim Vương và Loạn Thế Vương nhìn thấy hỏa thương ở trên tường tre không xạ kích nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, không dựa theo tiết tấu vừa rồi mà luân phiên lên bắn.
Xạ kích này khác hẳn với hỏa khí của quan quân bình thường. ít nhất thì ở trong tầm bắn rồi mới khai hỏa, tạo thành sát thương rất lớn. Nhưng hiện tại xạ kích của hỏa thương không theo kịp, cũng chính là đã biến thành que cởi lò rồi, cứ xông lên mà giết.
Năm mươi lạng bạc, rượu thị ê hề, còn có cả nữ nhân nữa! Mỗi một sĩ tốt lưu dân đang xông lên trước đều dường như cảm thấy những thứ này đã ở ngay trước mắt, mắt của mỗi người đều biến thành đỏ rực.
Trường mâu trong tay Cá Trạch Nhỏ chỉ lên trước, cao giọng gào thét, hiện tại hắn đã xông lên ở hàng đầu tiên của đội ngũ, vừa rồi hỏa thương xạ kích, người ở phía trước, người ở bên cạnh không ngừng ngã xuống, có viên đạn còn bay sạt qua người, đồng bạn ở bên cạnh, Lão Tiền và Mặt Sẹo nửa đường đã ngã xuống, bị người ta giẫm đạp, không bò dậy được nữa.
Hắn không có thời gian để bi thương, theo đại quân một đường đông chinh tây thảo, cảnh tượng này nhìn cũng quen rồi, người chết cũng quá nhiều, mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào tường tre ở phía trước.
Múi máu trong không khí trộn lẫn với mũi khói thuốc vẫn chưa tan hẳn, kích thích cho Cá Trạch Nhỏ như muốn phát cuồng, một đồng bạn ở trước mặt hắn đã bò lên tường tre, rồi đột nhiên từ bên trên ngã xuống, trước ngực có một lỗ máu, đây chính là cơ hội, quan binh ở phía trước động tác còn chưa kịp thu lại, mình trèo lên sẽ không bị đâm.
Đây là kinh nghiệm sinh tử của Cá Trạch Nhỏ, hắn giẫm lên thân thể của đồng bạn, nhảy vọt qua tường tre.
Quả nhiên, tên trường mâu binh ở trước mặt hắn vừa rút trường mâu lại, còn chưa kịp làm ra động tác đâm lần thứ hai. Đây chính là cơ hội.
Cá Trạch Nhỏ giơ trường mâu lên rồi đâm ra trước, đột nhiên nhìn thấy ở hai bên phía sau tên quan binh trước mặt có hai thanh trường mâu đâm về phía mình, trường mâu trong tay mình không đủ dài phía sau lại là tường tre, có muốn tránh cũng không có chỗ mà tránh. Cá Trạch Nhỏ lúc này không còn sợ hãi, chỉ nghĩ tới gia đình mình ở Thương thành, nhớ tới lão nương của mình. Lúc đó dường như không còn tai họa nữa, mọi người đều rất vui vẻ...
Chiến sĩ Vương Cương của đệ nhất doanh của quân Hoài Dương thu hồi trường mâu trong tay, hắn đứng ở hàng thứ hai vừa đâm chết một tên lưu tặc nhảy qua tường tre, tên lưu tặc này cũng cầm trường mâu, tuổi tác không lớn, lúc ngã xuống đất còn há miệng như muốn nói gì đó. Vương Cương giờ không rảnh để quan tâm, địch nhân lại tung người nhảy vào, hắn phải chuẩn bị đâm chết kẻ địch tiếp.