- Trương Phổ chết, đảng Đông Lâm ngày thường cùng hắn viết văn ca tụng nhau không một kẻ nào dám ra mặt, tất cả vẫy đuôi xun xoe với Chu Duyên Nho, để lão phu làm tang lễ cho hắn, đám người này lúc thái bình miệng đầy trung hiếu nhân nghĩa, nhưng trong bụng toàn đám khốn kiếp.
Trong nha môn tổng đốc Trung Đô. Mã Sĩ Anh ở đại sảnh quát tháo, thân tín và những tham tướng du kích xung quanh đều im lặng như tờ không dám lên tiếng.
Trước kia Mã Sĩ Anh thoát khỏi phải đi đóng quân, là bởi vì Nguyễn Đại Thành hợp mưu với Trương Phổ giúp Chu Duyên Nho phục chức, ai ngờ chớp mắt cái Trương Phổ lại bị Chu Duyên Nho độc sát, những đại thần ăn tiền của Chu Duyên Nho không kẻ nào dám mở miệng, chỉ có Mã Sĩ Anh dám mạo hiểm lo liệu tang sự, sĩ phu Giang Tả đều cho rằng Mã Sĩ Anh là kẻ lỗ mãng, mọi người đều tránh xa.
Tri phủ Phụng Dương thấy Mã Sĩ Anh mất kiểm soát, liền khuyên giải.
- Đốc đường, binh mã Sơn Đông lần này tới cứu viện nguy cơ của Tào Châu thôi, có lẽ đốc đường nghĩ nhiều rồi...
Tổng đốc Mã Sĩ Anh quay đầu lại, nhìn hắn trừng trừng, lạnh lùng nói:
- Ngô Phượng Minh, ngươi nói lời này bản thân ngươi có tin không, Lý Mạnh mấy năm qua trăm phương ngàn kế đóng quân ở Nam Trực Đãi, rốt cuộc là vì cái gì, lần này Thọ Châu sinh loạn, triều đình nhiều lần sai hắn đi dẹp loạn hắn không đi, khi Cách Tả ngũ doanh sắp tới Hồ Quảng và Hà Nam thì lại ngáng chân, đem tại họa này quay về.
Ngô Phượng Minh cũng có chút bối rối, ngồi im không nói Mã Sĩ Anh vẫn rất giận dữ. tiếp tục nói lớn:
- Lô công công lãnh đại quân và Cách Tả ngũ doanh giằng co, chính vào thời cơ tập trung binh lực tiêu diệt thì hắn ở phía sau không nhúc nhích, tới nay tình thế biến xấu. Cách Tả ngũ doanh thế lực tăng mạnh, thì lại dốc toàn quân nam hạ, rốt cuộc chuyện này là vì cái gì?
Mã Sĩ Anh phẫn nộ chất vấn, đám người trong phòng cúi đầu không nói, kỳ thực hành động của Lý Mạnh, người tinh ý đều gần như có thể hiểu được, nhưng lười vạch trần mà thôi.
Nếu là Lý Sấm tới mọi người sẽ chẳng có lợi ích gì, nhưng nếu Lý Mạnh tới, giữ được phú quý bản thân là ít nhất, không chừng còn được giữ nguyên chức, dù sao Lý Mạnh cũng là đại tướng triều đình, cũng làm theo quy củ thể chế này.
Nhưng Mã Sĩ Anh vẫn phẫn hận nói:
- Gian thần, gian hùng, hắn muốn được danh chính ngôn thuận, muốn triều đình cần hắn mới nam hạ. hắn có quân còn muốn có danh, đây là tên đệ nhất gian thần trong ba trăm năm của Đại Minh.
Quân Sơn Đông nam hạ, Nam Trực Đãi thế như trứng chồng, nhưng trong mắt Mã Sĩ Anh. Lý Mạnh vẫn muốn danh phận, vẫn dựa theo quy củ tức là vẫn chú ý tới tiếng nói trong thiên hạ, nếu như đảng Đông Lâm cùng nhau tấn công, nói không chừng đối phương sẽ hạn chế bản thân một chút.
Dù sao đảng Đông Lâm và danh sĩ Giang Nam gần như đại biểu cho dư luận dân gian. Lý Mạnh vẫn rất cố kỵ , bởi vì thanh danh xấu rất nhiều chuyện khó thuận lợi mà làm được.
Vậy chỉ cần Lý Mạnh không trắng trợn làm phản, thì còn có thể tập trung lực lượng từ từ mưu tính, ai ngờ Lý Mạnh vừa xua đại quân nam hạ, nhân sĩ nam bắc liền câm như thóc.
Ai cũng biết Lý Mạnh nam hạ tức là gì, nhưng mỗi người đều không muốn lên tiếng đầu tiên, mà đại bộ phận còn muốn đầu cơ, kiếm được chút địa vị trong triều đại mới.
Trong triều dám nói thắng chỉ có ngự sử Lưu Tông Chu, nhưng vì hoàng đế tranh luận chuyện Đông Xưởng và kháng cự Nữ Chân mà từ quan hồi hương rồi.
Mã Sĩ Anh không biết, từ lúc Lý Mạnh nam hạ, đã có hơn chín phần quan viên từ chính tứ phẩm trở lên ở trong triều gửi thư cho Lý Mạnh, cho dù nói rất mơ hồ, nhưng đều lộ ý giao kết làm thân, hiện giờ thiên kim danh môn nguyện ý làm thiếp cho Lý Mạnh không dưới mấy chục cô, nguyện ý làm tiểu thiếp cho Lý Hoành cũng có số lượng tương đương.
Quan văn trong Sơn Đông là chức vị vô vị nhất thiên hạ, chỉ có một chút xíu bổng lộc chết đói của triều đình, chẳng thể làm được việc gì, quan trọng nhất là không kiếm nổi một xu nào, không thể hiện được chút oai phong nào.
Nhưng bọn họ là tiến sĩ khoa cử, mười năm đèn sách khó nhọc mới có cơ hội đó, không muốn từ bỏ, đọc sách thánh hiền, được triều đình phái xuống, thiên sinh không hòa hợp với Lý Mạnh xuất thân võ tướng.
Bọn họ biết mình mãn nhiệm kỳ sẽ bị điều đi, cho dù giao hảo với Lý Mạnh chẳng có lợi ích gì, không khéo lại bị bêu danh, cho nên đều rất lãnh đạm.
Nhưng đại quân vừa nam hạ, quan lại đọc đường ân cần cực kỳ, dù là không gần với thế lực của Giao Châu doanh vẫn tỏ ý quy thuận.
Cái thiên hạ này sắp thay đổi rồi, ít nhất Sơn Đông và Nam Trực Đãi sắp biến đổi rồi.
Còn về phần đang Đông Lâm, sĩ tử Giang Nam hiện giờ đã có kẻ viết văn thơ tán dương rồi, như: Đại Minh có Lý Mạnh, như thái tổ hoàng đế có Từ Đạt.
Hi vọng duy nhất của Mã Sĩ Anh là dùng miệng thiên hạ trấn áp Lý Mạnh, cho bọn họ chút thời gian và không gian mưu tính, nhưng những kẻ thường ngày uy nghiêm chính nghĩa lúc này đều vẫy đuôi nịnh nọt, ti tiện cực độ rồi.
Thiên hạ sắp tàn, tất nhiên có rất nhiều người người trung trinh khí tiết, nhưng hạng hạng đạo đức băng hoại cũng là chuyện thường, mùa màng thất bát, khí tiết mất sạch, đó là dấu hiệu mạt thế.
- Phái người tới Nam Kinh, mang theo thư tay của ta cho Nguyễn Đại Hồ Tử...
Cuối cùng Mã Sĩ Anh chỉ đành bất lực ngồi xuống ghế làm ra hành động nhỏ nhoi này.
Binh quý ở thần tốc, Giao Châu doanh xưa nay luôn ra tay như sấm sét, mỗi lần chiến đấu đều đánh tới chiến trường lúc kẻ địch không ngờ tới.
Nhưng lần này Lý Mạnh nam hạ lại cố gắng đi thật chậm, mỗi khi qua một huyện, phàm là nơi thích hợp đại quân trú đóng đều dừng lại.
Dù sao giữa Tế Nam và Tế Ninh, Giao Châu doanh có điền trang truân điền, sản nghiệp của thân hào rất nhiều, hơn nữa trước khi nam hạ kho hàng và trạm binh sớm đã sắp xếp xong, dừng lại cũng là chuyện thường.
Vốn lộ trình đi mười ngày là tới, nhưng theo tốc độ hiện giờ ít nhất cần đi mười lăm ngày, mục đích là để diễu võ giương oai.
Quan lại thân hào dọc đường khi đại quân đến lũ lượt cầu kiến, khúm núm hết sức ví như trước khi xuất chinh, tri phu Tế Nam cầu kiến, thấy Lý Mạnh liền quỳ xuống hành lễ khi gặp thân vương. Sau khi tới Thái An, tri phủ Thanh Châu vội vàng tới lễ tiết cực kỳ long trọng, bách quan quỳ lạy đón tiếp, trống nhạc rùm beng xếp hàng, nhỏ nhất cũng là học sĩ đốc sĩ, lớn nhất tới tận thân vương.
Văn võ trước kia, cho dù là một đồng tri nhỏ bé cũng hếch mặt lên trời đúng là làm Lý Mạnh có một nhận thức mới.
Trước kia những kẻ không nhìn thấy rõ tình thế không muốn đầu cơ, giờ tình thế đã rõ, nếu còn không hành động sợ thành bô lão cựu thần hết mất.
Hiện giờ “lòng dân hướng về”, Lý Mạnh không lo lắng gì phía Nam Trực Đãi, được những người này hỗ trợ, là đủ để thoải mái san bằng tất cả binh mã Nam Trực Đãi rồi, huống chỉ còn có con rối Cách Tả ngũ doanh kia.
Thế là Giao Châu doanh luôn khiêm tốn bắt đầu khoe khoang sức mạnh của bọn họ, để cho người nhìn thấy gia nhập bên mình là không có gì sai lầm, để mỗi người tuyệt đối tin tưởng vào Giao Châu doanh.
Tất cả những người chạy tới, ai đủ tư cách thì bái kiến tướng soái Giao Châu doanh, không đủ tư cách thì xem quân đội hành quân, nhìn thấy binh mã Giao Châu doanh, tất cả đều tặc lưỡi khen ngợi, nhân tâm theo đó mà an định.
Trong những người tới lần này, có vài vị dám nói thẳng không để ý tới sinh tử, bởi vì mấy năm qua Sơn Đông thái bình, mọi người quen sống yên ổn, hơn nữa mùa màng mấy năm qua tốt lên. phú quý thái bình ở trước mắt, bọn họ chuẩn bị tới khuyên Lý Mạnh ngừng việc đao binh, nếu không thái bình của Sơn Đông sẽ huy trong sớm chiều, nhưng nhìn thấy quân uy như vậy, tất cả đều bỏ suy nghĩ này.
Có quân đội như vậy phải nên chiếm càng nhiều địa bàn hơn, khi đó con cháu Sơn Đông mới phú quý thành đạt, ngăn làm cái gì?
Nhưng cũng có những văn nhân nhận ra sự tình khác thường, thông qua các con đường đem tin tức chuyên tới bên Lý Mạnh, nói việc binh là đại sự cần phải xem xét kỹ càng, không nên hành động lỗ mãng, khoe khoang kiêu ngạo, có người còn mập mờ lấy ví dụ, năm xưa Phù Kiên nam chinh cũng như vậy, kết quả thế nào ai cũng biết cả.
Đám người này khuyên đại soái đợi vạn sự bình định hãy phô trương cũng không muộn, bọn họ nhất định không ngờ được hành động này là do chủ ý của Tôn Truyền Đình.
Theo lời nói của Tôn Truyền Đình, Sơn Đông ẩn nhẫn nhiều năm, trừ đại thần trong triều và đại địch ra, thì những người khác đều không biết, ngay cả ở Sơn Đông cũng khá nhiều nơi không biết Lý đại soái là tướng quân thế nào, có thực lực gì.
Nếu muốn làm đại sự, mà người ngoài không thấy ngươi có thực lực tương đương, khó tránh khỏi tâm tư bất ổn, làm kẻ nên đầu hàng lại không đầu hàng, phải thần phục lại không thần phục, như thế phải đánh nhau không đáng, hao phí tinh lực.
Không bằng trong lần hành quân này cố gắng thể hiện sức mạnh, đem thực lực biểu hiện cho mọi người thấy, để bọn họ biết Giao Châu doanh mạnh thế nào, để bọn họ biết, thần phục Giao Chau doanh là đúng.
Ngoài hành quân ra, Chu Dương, Ninh Càn Quý và thương hội Linh Sơn cũng đồng loạt hành động, tới các nơi tuyên truyền ầm ĩ, ví như nói hộ truân điền sống thế nào, việc thay đổi thân phận cho các thân nhân người trong quân tiến hành ra sao.
Mỗi ngày còn tổ chức người các nơi tưởng nhớ lại lúc thiên tai cả nhà sắp chết đói, rốt cuộc là ai đã cho bọn họ cơm no, để bọn họ có cuộc sống thế này.
Bách tính thời loạn sẽ trợ thành bạo dân đang sợ nhất, nhưng đại bộ phận vẫn rất thuần phác, vốn trong điền trang đã cảm thấy sâu sắc lợi ích Lý Mạnh mang lại, giờ lại được những người này không ngừng tuyên truyền, làm nhân tâm cảm kích vô cùng.
Lại thêm vào chuyện di cư và thay đổi thân phận, làm những người không có con cháu trong quân hâm mộ vô cùng, trước kia còn nghĩ con trẻ ngoan ngoãn ở nhà trồng cấy cả đời không phải tốt sao, mua đao múa thương liều mạng làm cái gì, nhưng hiện giờ khác biệt đã rõ ràng ra đấy rồi.
Điều này càng nói rõ một chuyện, nếu như trung thành với đại soái, nhất định sẽ được đền đáp sung túc, hiện giờ chỉ có thể gửi con cái vào trong đội hộ vệ điền trang thôi, hi vọng có may mắn tham quân.
Còn về tầng lớp trên thì đã vây quanh Chu Dương, những văn nhân tiểu lại nha môn còn có người lấy Viên Văn Hoành làm đại biểu, những nhà giàu thương nhân thì lần lượt viết văn thơ ca tụng.
Nói hiện giờ thiên hạ loạn lạc, ai ai cũng chỉ lo bảo tồn thực lực, trên không biết chuyện cần vương, dưới không lo lê dân trăm họ, chỉ có Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh trung nghĩa cương trực, phương nam loạn lạc, cũng chỉ có Lý đại soái dẫn quân dẹp giặc, quân Sơn Đông oai hùng như vậy, con cháu Tề Lỗ chúng ta người người đồng lòng, quân giặc Thọ Châu chỉ còn đợi ngày bình định.
Sau khi bình loạn phía nam, đại quân Sơn Đông đi đâu? Chẳng phải Hà Nam còn có Lý Sấm và Tào Tháo hoành hành, Hồ Quảng có Bát Đại Vương phản nghịch saom nếu như quan binh nơi khác không có biện pháp, vậy để cho binh mã Sơn Đông bình định hết đi.
Còn có người tổng kết Giao Châu doanh từ hơn một nghìn quân tới hơn mười vạn đại quân như hiện nay, Sơn Đông có biến hóa thế nào. Giao Châu doanh lớn mạnh, Sơn Đông cũng phồn vinh giàu có, người dân theo đó được bao nhiêu lợi ích.
Đạo lý rút ra là, Giao Châu doanh càng lớn mạnh, bách tính Sơn Đông chúng ta càng lợi, cho nên ủng hộ Giao Châu doanh, ủng hộ Lý đại soái, là chúng ta suy tính cho bản thân mình.
Còn có vài người lỗ mãng, không ngờ cổ xúy Lý Mạnh là người được thiên mệnh chỉ định, là rồng ẩn trong vực sâu.
Càng có người “nghiêm túc” từ Kinh Dịch suy đoán, Lý đại soái là người thay triều đổi đại, cái gọi là năm trăm năm ắt có thánh nhân xuất hiện.
Nhưng những người đó mới đàm luận trong văn xã, chưa kịp tổng hợp phát biểu, buổi tối đã có người tới hỏi thăm, ngày hôm sau những người lỗ mãng đó không còn nói một câu nào về văn chương của mình nữa.
Đối với các văn hội thi xã, Lý Mạnh theo định kỳ gửi tiền chi phí xuống, hơn nữa Chu Dương và Ninh Càn Quý lựa chọn thuộc hạ cũng ưu tiên lựa chọn từ nơi đó ra, đương nhiên khi lựa chọn không phải xem bản lĩnh làm thơ viết văn thế nào, mà là ưu tiên chuyện thực tế.
Lần này bọn họ đồng loạt phát động cổ xúy, ban đầu là mấy thi xã văn đàn được ảnh hưởng mạnh nhận ý chỉ, tiếp đó có người dẫn đầu, mọi người xô nhau tiến lên rồi.
Có người chuyên môn tiến hành chỉnh lý những bài văn xuất sắc, thành lời văn mà người dân hiểu được, tới các trường tư thục ra sức tuyên truyền.
Người dân thường bán mặt cho đất bán lưng cho trời thì hiểu gì, nên đối với những sĩ tử văn nhân này tôn trọng vô cùng, những người đó bảo sao nghe vậy, hiệu quả sâu sắc hơn rất nhiều.
Tất nhiên không phải ai ai cũng nịnh nọt như vậy, mấy trăm vạn nhân khẩu Sơn Đông, thế nào cũng có mấy người đọc sách tới hỏng năo, ôm đại nghĩa quân thần, muốn viết văn chửi Lý Mạnh mang lòng phản nghịch, thậm chí cực đoan muốn đâm đầu chết trước ngựa của Lý Mạnh, để kiếm lấy cái danh trung nghĩa.
Nhưng những kẻ này sớm đã có tên trong danh sách đen của diêm đinh vũ trang rồi, văn chương kiểu đó viết ra ngay cả để bản thân xem cũng chẳng được, huống hồ người địa phương đều cho rằng những kẻ này có tướng làm phản, nếu đối địch với Lý đại soái chẳng phải là bôi nhọ chuốc lấy phiền toái cho hương thân phụ lão sao, những kẻ như thế già trẻ thân thích lên phố đều bị cô lập, cuộc sống cực kỳ khổ sở.
Thương hội Linh Sơn và diêm bang Sơn Đông cũng chẳng nhàn nhã, hai cơ cấu này ảnh hưởng tới bình dân và lục lâm giang hồ còn hơn cả vãn sĩ, hai bên một trong sáng một ngoài tối tuyên truyền kích động, hiệu quả càng lớn.
Người dân đối với lời tới từ nguồn gần gũi với mình càng tin theo, lại còn phát tán bàn luận với nhau.
Ví như ở thành Giao Châu chẳng biết từ khi nào có lời đồn nói năm xưa Lý đại soái ra đời, trên trời có ráng đỏ. trong mái nhà lợp cỏ có lỗ hổng, kết quả rất nhiều chim khách bay tới, đậu trên nóc nhà che mưa cho sản phụ trong phòng.
Còn có vị tham tướng và vị binh bị đạo nào đó kết bạn đi đường, kết quả gặp phải mưa to, sau đó vào trong căn nhà đó tránh mưa, nghe thấy trong nhà có người sinh con, kinh ngạc nói: “ Đứa trẻ này về sau nhất định sẽ đại phú đại quý, nếu không sao có thể được văn võ hai người chúng ta canh cửa cho.”v..v..v..
Tin tức này nếu mà truyền tới lão nương của Triệu Năng không chừng bà cười tới rụng răng, rõ ràng khi sinh Lý Mạnh, bà và mấy người khác cùng giúp đỡ, ở cửa chỉ có cha Lý Mạnh đợi, hơn nữa khi đó trời quang mây tạnh, đâu ra mấy tin đồn loạn xạ đó.
Lý đại soái năm xưa mười mấy năm ngớ ngẩn, chuyện này mọi người cũng biết rõ ràng, còn có người đồn, tuần kiểm diêm chính một lần tới Tiết gia thiên hộ sở tra muối lậu, đánh Lý đại soái một gậy, kết quả khi thủy triều lên, Lý đại soái bị dìm trong nước.
Nghe nói có người đánh cá khi đó nhìn thấy trong biển cả cuộn sóng, trong nước như có một con cự long lao như bay về phía bờ biển, nói rõ đại soái chúng ta là rồng nhập thân.
Những chuyện như vậy nếu xem sử sách ghi chép các triều đại khẳng định nhiều vô số, Lưu Bang Chẳng phải ngủ trên bàn rượu, kết quả bà chủ nhìn thấy có một con rồng nằm trên lưng Lưu Bang hãy sao?
Có trời mới biết có phải khi đó Lưu Bang nợ tiền rượu không trả, ba chủ đòi nợ không thành đánh cho một trận đợi tới khi Lưu Bang thành hoàng đế bịa ra lời như thế để lừa người hay không.
Câu chuyện về Lý Mạnh dù khác, nhưng bản chất gì chẳng có gì khác nhau.
Chuyện Lý Mạnh Lý Nhị Lang hành hiệp trượng nghĩa, tung hoành Tề Lỗ, trừ gian dẹp bạo, thì đâu đâu cũng thấy, chẳng khác lắm mấy câu chuyện hào hùng về Triệu Khuông Dẫn vậy.
Thứ dân gian lưu truyền hoàn toàn khác với văn chương thiên mệnh của văn nhân, song đều có lợi cho sự thống trị vững chãi của Lý Mạnh, nên cứ mặc cho bọn Hoàng Bình và Hầu Sơn làm, dù sao lời đồn chỉ là lời đồn mà thôi.
Cho dù Lý Mạnh là Trấn Đông tướng quân, nhưng hắn vẫn làm việc theo quy củ, ví như mang theo Nhan Kế Tổ và Trần Mẫn theo quân, lâm trận chỉ huy.
Thực tế thì Trần Mẫn bị mười mấy binh sĩ trong coi chặt chẽ, chẳng hề có chút tự do. Nhan Kế Tổ thì Lý Mạnh chẳng cho ông ta từ quan về nhà, nhưng lần này ông ta được thở phào rồi, Lý Mạnh nói sau cuộc nam chinh này sẽ để ông ta hồi hương không ngăn cản nữa.
Nhan Kế Tổ trên năm mươi, nhưng nhìn phải già hơn tới mười tuổi, nghe nói được cho đi, lòng nhẹ nhõm vô cùng, chỗ ở của ông ta sát bên Trần Mẫn, chỉ có điều một người được tự do, một người không mà thôi.
Buổi tối Lý Mạnh tiếp khách các nơi, hai vị rảnh rỗi này tâm đầu ý hợp tán gẫu, bên ngoài tạo thế xôn xao, hai người biết ít nhiều, cái gì mà hai vị quý nhân canh cửa, rồng thần nhập thể, hai người kiến thức rộng rãi chỉ cười nhạt.
Nhưng nói tới tương lai, chẳng ai muốn nói thầm một câu, sau khi Lý Mạnh thu phục được Nam Trực Đãi. Đại Minh không ai còn chế ngự được nữa, tương lai thế nào, phải xem Lý Mạnh và Lý Tự Thành đánh nhau ra sao, triều đình Đại Minh không có tư cách xen vào nữa.
Dù sao cũng là tán gẫu, hai người đem mấy lời đồn “quý nhân canh cửa” “thần long nhập thể” mang ra nhạo báng một phen, nhưng Trần Mẫn nhớ tới một việc, dù không ai nghe thấy cũng cố sức nhỏ giọng nói:
- Nhan tiên sinh, tôi nhớ ra một điển cố, thuật sĩ Tống Hiến Sách từng đưa một lời sấm tiên tri cho tên nghịch tặc Lý sấm. nói thập bát hài nhi làm chủ thần khí mọi người đều nói thập bát hài nhi là thập bát tử, tức là chữ Lý, ý nói tới Lý sấm, nhưng ngài nghĩ kỹ đi, tổng binh Lý Mạnh cũng nằm trong lời tiên tri này.
Trần Mẫn nói chuyện cứ dông dài lằng nhằng, làm Nhan Kế Tổ có chút bực mình, nhưng nói tới cuối cùng, ông ta lại rùng mình, đúng là chữ Lý„ nhưng ai mà biết là Lý Mạnh hay Lý Tự Thành.
Nói tới người lời sấm truyền ứng nghiệm, luôn có chút ly kỳ, người ứng được sầm truyền sớm nhất đều chết không còn lấy một mẩu vụn.
Có lời sấm “Lưu Tú Vương”, kết quả quốc sư Lưu Hâm được thiên hạ kỳ vọng đổi tên thành Lưu Tú, thiên hạ cho rằng ông ta là người ứng với sấm truyền, khi đó người nông phu Nam Dương có tên Lưu Tú giống với quốc sư, thuận miệng nói một câu mình chắc gì không thể là người ứng với sấm truyền, còn bị người xung quanh chê cười.
Kết quá đã rõ, thời nay người người đều nhớ tới Quang Vũ đại đế Lưu Tú, chẳng còn ai nhớ tới quốc sư Lưu Hâm nữa.
Tới triều Tùy, Tùy Dương Đế mơ được “đào lý tử, đắc thiên hạ”, ông ta cho rằng đại thần Lý Hồn chính là người đó, nên giết cả nhà họ Lý, ai ngờ thân thích mà mình trông lớn lên từ bé, Lý Uyên Tiểu Lý Tử lại có được giang sơn đại Tùy.
Tới thời Lý Thế Dân, lại nằm mơ thấy “nữ chủ vũ vương”, ông ta căn cứ vào đại tướng thân tín cấm quân. Vũ Liên quận công, quan chức là là Tả Vũ Vệ tướng quân, trông coi cửa Huyền Vũ, hơn nữa lại gọi là Ngũ nương tử, hiên nhiên “nữ chủ vũ vương” là hắn rồi, liền đặt ra tội giết cả nhà. Lý Thế Dân giết em chém anh giam cha ở cửa Huyền Vũ, nên bản thân lương tâm bất an. luôn sợ người khác cho mình một đao vào lưng.
Cuối thời Ngũ Đại, thế tông Hậu Chu là Tông Sài Vinh cũng là vị vua anh minh thần võ, nhưng tin vào sầm truyền, nghe nói người mặt vuông tai lớn sẽ thay triều Đại Chu, vì thế thấy trong cấm quân có quan quân nào tướng mạo giống như vậy là giết sạch.
Ngũ Đại: Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán, Hậu Chu.
Chẳng lẽ thiên mệnh ở trên người Lý Mạnh thật ? Nhan Kế Tổ và Trần Mẫn nhất thời không biết nói gì, Trần Mẫn cảm thấy mồ hôi ướt đẫm sống lưng, vội vàng cáo tội về phòng nghỉ ngơi.
Nhan Kế Tổ suy tính kỹ lời sấm truyền này xong, toàn thân cũng buốt giá, rồi chớp mắt lại nóng rực.
Ông ta thân ở Sơn Đông cảm thấy nhân sinh nguy hiểm, một lòng muốn về nhà dưỡng lão, hôm nay nghe thấy lới sấm truyền này, Nhan Kế Tổ thấy lòng nhẹ nhõm sáng láng, nếu muốn tiến thân hà tất gì cứ phải luồn cúi trong triều đình, bên cạnh có một người tiền đồ vô hạn, ở Sơn Đông đều là hạng tú tài đần độn, nào có văn nhân danh sĩ như mình, nếu như...
Thảo nguyên quan ngoại vào tháng mười, hoàn toàn không còn cảnh sóng cỏ xanh rờn bừng bừng sức sống, khắp nơi là cảnh đìu hiu héo úa, giống như sa mạc, người đi bên trong chỉ cảm thấy nhỏ bé sợ hãi.
Nhưng bộ lạc Mông Cổ sống trên thảo nguyên, đã sống ở nơi cảnh sắc tẻ ngắt này hơn nghìn năm rồi.
Cách đây ít năm, mỗi khi tới cuối thu đông về, các vương gia đều nôn nóng tập hợp nam đinh bộ lạc có thể cưỡi ngựa, chuẩn bị nam hạ cướp bóc của người hán, tuy nói người bên trên lấy được phần lớn, nhưng mỗi nhà mỗi hộ ít nhất kiếm được một chút qua mùa đông.
Nhưng người Hán càng ngày càng khó đánh, bên mình lại bị người Nữ Chân sang cướp bóc, cuộc sống ngày càng gian nan.
Mỗi năm tới mùa này, ai nấy đều cố gắng thu thập đủ cỏ khô, sau đó cố gắng tránh càng xa càng tốt, đám người phía đông gọi là nước Thanh kia thực sự là quá dã man quá ngang ngược rồi, cướp bóc gia súc chưa tính, lại còn cướp cá tráng nam tráng nữ, có còn cho người ta sống nữa hay không.
Hiện giờ bộ lạc Đóa Nhan chiếm cứ xung quanh Cáp Lạt Thận rất nhiều bộ lạc Mông Cổ chạy tán loạn hết cả, cũng có bộ lạc từ bốn phương tám hướng tới đây, có trăm người, thậm chí mười mấy người cưỡi ngựa, vũ khí trang bị đầy đủ, tập trung tới nơi này.
Bối lặc A Ba Thái của Đại Thanh dẫn hơn hai vạn quân Thanh tới, muốn mở tường thành biên giới của người Hán, tới nội địa mà truyền thuyết nói giàu có vô cùng kiếm một mẻ lớn, mấy ngày trước, Đại Thanh hoàng đế Sùng Đức đã đã hạ chỉ cho các vương gia của Trát Tát Khắc muốn bọn họ xuất binh cùng nam hạ.
Xuất binh nam hạ chẳng có chút nguy hiểm nào, đám Hán cẩu kia, đánh với người Mông Cổ còn được, nhưng tinh nhuệ bát kỳ vừa xuất hiện, là Hán cẩu sợ chạy chối chết, nào còn dám đánh đấm gì.
Đây là cuộc mua bán lãi lớn rồi, đi một chuyến cả năm chẳng phải lo lắng gì, lại thể hiện được lòng trung thành với hoàng đế Đại Thanh, cơ hội tốt như vậy có kẻ ngốc mới bỏ qua, cho nên mọi người đều ra sức chuẩn bị khí giới, ngựa tốt, chọn sĩ tốt tinh nhuệ nhất để thể hiện trước mặt bối lặc.
Ở vùng đất tốt nhất bên bờ sông Đại Lăng, có một cái lều cực lớn, đường kính đại khái chừng năm trượng, cao hai trượng, người dân du mục bình thường không thể thấy được nó.
Trong chiếc lều này toàn bộ dùng da trâu tốt nhất may thành, nhiều nơi còn lót bằng tơ lụa thượng đẳng của Đại Minh , còn có hình thù bức thêu đẹp nhất của Tô Châu, có nơi lại là hình vẽ xiêu vẹo méo mó của các cô gái Mông Cổ, hình hài cũng kỳ quái, có cả chúc mừng hôn lễ, có uyên ương giỡn nước, còn có cả giao long ba móng, đủ các thứ đông tây nam bắc, chẳng ai hiểu nó là cái gì.
Nhưng ai cũng nhìn ra được, những thứ gấm lụa này đều là loại thượng đẳng, cho dù là vương gia xa hoa nhất cũng chẳng nỡ dùng lều như vậy.
Trong lều, một đám hán từ Mông Cổ áo gấm, đang thì thầm bàn tán, giọng nói không lớn, nhưng cả trăm người gộp lại làm nơi này như một cái chợ lớn.
Nơi nào có người là có bè phái, thảo nguyên cũng không phải là ngoại lệ, người Khách Nhĩ Khách, người Khoa Nhĩ Thâm, người Ngột Lương Cáp. bọn họ có những tranh chấp lợi ích khác nhau, quan trọng hơn, quan hệ với Đại Thanh cũng khác nhau, cho nên tất nhiêu là phải phân chia bè phái.
Nhưng tâm tình của mọi người đều cùng không tệ, mấy năm qua mọi người cùng nhau nam hạ. tới cắt xẻo đám lợn béo không chút sức phản kháng kia, mang về thật nhiều vang bạc, từng bầy nô lệ, hàng đống tơ lụa, cùng lương thực chất cao như núi, mọi người sống ngày càng thoải mái.
Chính lúc này có người đột nhiên dùng tiếng Mông và tiếng Mãn hô to:
- Đại tướng quân Đa La Nhiêu Dư bối lặc tới! Đồ Lý Sâm bối lặc tới.
Những quý tộc Mông Cổ vội dùng tốc độ nhanh nhất xếp hàng dựa theo thân phận cao thấp, mọi người đang chỉnh đốn nghi thái y phục thì hai thân binh cao lớn gạt rèm cửa ra hai bên.
A Ba Thái mặc áo chẽn ngắn, đội mũ quan của Đại Thanh, bên cạnh hắn là một thanh niên trên hai mươi mặc y phục Mông Cổ, nhưng lại khoác áo chẽn Đại Minh, đội mũ quan Đại Thanh trong không ra gì cả, vị này là Khoa Nhĩ Thâm Đồ Lý Sâm bối lặc.
Đám quý tộc Mông Cổ phất ống tay áo, nhất thể hô vang:
- Thuộc hạ tham kiến đại tướng quân.
Có kẻ dùng tiếng Mãn có kẻ dùng tiếng Mông loạn hết cả lên.
A Ba Thái đi thẳng tới chủ tọa, vừa đi vừa khoát tay bảo mọi người đứng dậy, A Ba Thái Và Đồ Lý Sâm đi tới chủ tọa, khoanh chân ngồi xuống, đám quý tộc theo vị trí ngồi xuống.
Lúc này ngồi ở giữa là hai vị bối lặc Đại Thanh, phía dưới là thân vương quận vương của Đại Thanh, trông khá là buồn cười. Mông Cổ và Trát Tát Khắc đều được nước Đại Thanh phong cho tước hiệu thân vương quận vương, tôn quý vô cùng.
A Ba Thái ngồi ở chính giữa, không tỏ vẻ kiêu ngạo, cái gọi là Mông Mãn một nhà không phải là nói chơi, người Mãn Châu quân ít, người Mông Cổ quân yếu, hai bên điều hòa mới là tốt nhất.
Lần này đại quân A Ba Thái thống lĩnh có ba vạn bảy ngàn người, được coi là cuộc chinh phạt lớn hiếm có rồi.
Dựa theo ý chỉ của Hoàng Thái Cực, mỗi một ngưu lục Mân Châu rút hai mươi người, đem mỗi một ngưu lục của Lam kỳ rút mười lăm hộ quân, cũng chính là thân binh Bãi La Nhại gộp lại thành một nghìn người.
Mỗi một ngưu lục bát kỳ Mông Cổ rút ba mươi lăm người, gộp thành năm nghìn quân, bát kỳ người Hán mỗi ngưu lục rút bốn mươi người, hợp thành sáu nghìn quân một đội gom thành một vạn tám nghìn người, rồi lại từ tinh nhuệ Ô Châu Siêu Cáp rút ba nghìn người, đó chính là số quân của Mãn Châu, công lại là hai vạn một nghìn người.
Còn từ Triều Tiên rút ra hai nghìn quân, một vạn bốn nghìn người còn lại đều là người Mông Cổ, nếu không lung lạc cẩn thận, cho dù đi du hành cũng sẽ sinh chuyện.
Ngưu lục: là đơn vị người của Mãn Thanh, khởi đầu chia ra theo từng trại để đi săn, số người mỗi một ngưu lục chia từng thời ít nhất có người.
Trước khi lên tiếng A Ba Thái chắp tay hành lễ với mọi người, lại gật đầu với Đồ Lý Sâm bên cạnh rồi mới lên tiếng:
- Lần này tới phía nam, là ân điển của hoàng đế, Huynh đệ đây mới nhận được ân điển như thế.
Nói tới hai chữ hoàng đế, A Ba Thái lại ôm quyền làm lễ, thần thái nghiêm túc, động tác này làm những người còn lại đều ôm quyền làm lễ để tỏ ý tôn trọng, người trước người sau lại om xòm hết lên.
Đợi tất cả yên tĩnh lại, A Ba Thái mới hắng giọng nói:
- Lần này tới biên đó, hoàng đế bệ hạ đưa ra kế hoạch, một mạch nam hạ, nơi kinh sư của hoàng đế nước Minh không cần phải để ý.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của quý tộc Mông Cổ, A Ba Thái cười giải thích:
- Binh mã Đại Thanh mấy lần vào nước Minh, đều vòng quanh kinh sư bọn chúng, nơi đó đã bị vét sạch rồi chả còn gì béo bở nữa, lần này chúng ta tới phía nam màu mỡ hơn.
Lời này chưa dứt, đám người trong lều đã cười vang, có kẻ chẳng chú ý gì lễ độ còn bật cười rất khó nghe.
Chính sách nhất quán của Hoàng Thái Cực là mọi người cùng có cơm ăn, cùng có lợi ích, như vậy mới có người không ngừng gia nhập, mới đảm bảo người Mông Cổ và người Hán trung thành, tư duy rất đơn giản, nhưng lại tư duy hoàn mỹ nhất.
Từ đầu tới cuối, bọn chúng hoàn toàn không nghĩ tới bên phía Đại Minh có gì để kháng cự, đại quân tới không phải là để đánh trận, mà là cướp bóc mà thôi, vừa rồi đi vào bọn chúng còn thấy bên ngoài có đại pháo, nhiều tên còn nghĩ, thế này chẳng phải giết gà dùng dao mổ trâu sao.
Ngày tháng , đại quân của Lý Mạnh tiến vào Duyệt Châu, tri phủ Duyệt Châu cùng một đoàn quan viên địa phương đã sớm ở biên cảnh nghênh tiếp.
- Lúc này là khi nào rồi sao trời còn đầy mây như vậy?
Vương Hải ngồi trên ngựa nhìn trời buộn bực nói, bầu trời âm u, mây đen vần vũ...