Thuận Minh

chương 398: chỉ có thể chiến, thiết kỵ binh (1+2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đại tướng quân! Phía sau chúng ta lại có một chi quân Minh tới!”

Một gă thủ lĩnh hậu đội đầy hoảng sợ bẩm báo với A Ba Thái pḥng ngự phía sau căn cứ đại quân Thát Lỗ chính là đại doanh của ḿnh, hơn nữa vào lúc sáng sớm đều đă rải thám mă đi điều tra, phát hiện ngoại trừ chi quân Minh hôm qua giao chiến với ḿnh, không có viện binh Đại Minh nào nữa.

Lúc này mới thả lỏng tâm một chút, nghĩ thầm hôm qua chi quân Minh kia có lẽ v́ mệt mỏi, hôm nay không thể tái chiến, như vậy th́ nhà ḿnh chỉ cần chuyên tâm đối phó một hướng là được.

Huống chi doanh trại quân đội sau lưng cũng coi như là bố trí có quy có củ, nếu quân địch muốn từ phía sau mà xông tới, dựa vào doanh trại quân đội này cũng có thể ngăn được một lúc, dù sao cũng là trở ngại cực lớn, đại quân lính ở trong doanh trại quân đội này hành động sẽ cực kỳ không tiện.

Nhưng“Quân địch”có thể xuất hiện ở sau lưng này lại nghĩ thiếu mất quân Đăng Châu, với sự kiên nhẫn và dũng mănh như quân Đăng Châu kia, A Ba Thái và một đám quân tướng Măn Mông không cảm giác cái doanh địa này có thể ngăn cản được cước bộ đi tới của đối phương, hai mặt thụ địch, đây là lúc đại quân hung hiểm nhất.

A Ba Thái ở trên ngựa lung lay, mở miệng nghiêm nghị nói:

“Rốt cuộc là chỉ quân Minh nào?”

“Đại tướng quân, chính là chỉ quân Minh hôm qua giao chiến với chúng ta!!”

Nghe câu trả lời th́ đầu óc Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái có hơi ong ong, lúc này cảm xúc trong ḷng cũng không phải là bi quan mà là tuyệt vọng thật sự, thật ra bây giờ c̣n cách một đoạn, tin chắc đối phương muốn tiến vào bên này vẫn tốn chút thời gian.

Tiếng đánh trống reo ḥ ầm ĩ quanh quẩn ở sau lưng đại quân Măn Mông, rất nhiều người ở sự vang vọng của thanh âm như tiếng sấm phía chân trời và tiếng reo ḥ, kinh tâm động phách, mỗi quan binh Thát thử nghe thấy âm thanh này đều kinh hăi vô cùng, mỗi tướng sĩ doanh Giao Châu nghe được âm thanh này đều cảm xúc bành trướng, nhiệt huyết trào dâng.

“Quân Đăng Châu uy vũ!” “Doanh Giao Châu uy vũ!!!” “Doanh Giao Châu vạn thắng!!!!” “Vạn thắng!!!”

Đến cuối cùng, toàn bộ chiến trường đều vang vọng tiếng khẩu hiệu. Không chỉ quân Đăng Châu phía sau ép lên, c̣n cả đại quân doanh Giao Châu bày trận xong ở trước mặt, hai quân cách binh mă Thát Tử hô ứng với nhau, sĩ khí như cầu vồng.

Bên đại doanh doanh Giao Châu vẫn c̣n tốt, bọn binh tướng ở bên quân Đăng Châu, từ Triệu Năng tới một binh b́nh thường, đều kích động phi thường, rất nhiều người không tự chủ được mà lệ nóng đầy mặt. Sự khổ chiến cô đơn ở Bắc Trực Đăi không có viện quân như vậy, đă giáng cảm xúc người ta tới điểm thấp nhất, nhưng hôm nay đă có thể thả lỏng, tâm phúc tới, thống soái doanh Giao Châu đang ở đối diện với ḿnh, chỉ cần sau đại thắng, cái ǵ cũng không cần lo nữa.

Hơn nữa chiến đấu này, chắc chắn chính là thắng lợi, lúc này không có chút điểm lo lắng.

Tọa kỵ của đại quân Thát Lỗ từ trên xuống dưới đều bị sự ồn ào quấy nhiễu của việc đánh trống reo ḥ ở phía trước sau này khiến có chút bất an, muốn chạy loạn, kỵ binh cưỡi trên liều mạng mà ép xuống, mà cũng không chỉ ngựa kích động. Ngay cả người cũng bối rối vô cùng, trong ḷng bất an, trước sau đều có đại quân, hơn nữa đều là địch nhân khó chơi như vậy, hậu quả và kết cục không khỏi quá thê thảm.

Vốn đại quân Thát Lỗ nhập quan tác chiến, cướp bóc đọc đường. Tuy nói bản thân là quân đơn độc, trước sau không có trợ giúp, nhưng quân Minh thật sự quá mức yếu ớt, mặc dù là một ḿnh ở cảnh nội nước địch, nhưng rất thoải mái tự tại, quân dân nước Minh nh́n thấy bọn họ đều quá ư sợ hăi, căn bản không dám tới gần.

Cảnh này rất giống hoạt động vây săn của Măn Mông tổ chức mồi khi tới tiết thu đông, cảnh hành tẩu ở nước địch giống như là vũ trang đi dạo, vừa không cần tốn khí lực ǵ, lại có thể vớt rất nhiều chỗ tốt. Sợ là vào lúc nửa đêm cũng sẽ cười đến tỉnh dậy, ai c̣n khẩn trương lo lắng cái ǵ.

Nhưng trải qua đại chiến lần này, lại là hai mặt thụ địch, trong ḷng mỗi người đă bắt đầu có giác ngộ và lo lắng, đầy vẻ hoảng sợ mờ mịt, không biết nên làm thế nào cho phải, đây đang là ở nước địch, cho dù bị giết, may mắn từ trên chiến trường chạy trốn. Tản vào dân gian. Đó cũng là nguy hiểm muôn trùng.

Trước mắt đều là đường chết, tất cả bất lợi và cảm xúc trái ngược đều từ đáy ḷng trào lên. Trong ḷng mỗi người đều thất kinh, ai cũng đều bối rối sợ hăi.

Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái có thể trông thấy ở hai bên hai quân giằng co, có kỵ binh di chuyển qua lại, đây chắc là hai chi quân Minh trao đổi liên lạc với nhau, trao đổi tin tức thế nhưng binh mă Măn Mông có kỵ binh đông đảo, che đậy chiến trường, ngăn cách xuất sắc, lúc này lại không làm được ǵ, chỉ có thể tụ tập lại thành một đám, không dám nhúc nhích.

Một ngh́n năm trăm kỵ binh do Lộc Hốt Thai suất lĩnh bây giờ chỉ c̣n hơn một ngh́n kỵ binh, mặt xám mày tro mà rút về trong trận, ai mà biết những kỵ binh khoác giáp kia có muốn xông trận không, hay cứ cầm súng hỏa mai mà bắn đây thật đúng là một binh chủng phiền toái, thân mặc áo giáp, cung tên và đao kiếm không đả thương dễ dàng được, nhưng súng hỏa mai trong tay bọn chúng th́ lại bắn vừa mạnh, vừa chuẩn không thể tiến về phía trước được.

Hơn nữa thấy đấu pháp của kỵ binh mặc giáp của quân Minh này, súng hỏa mai có thể bắn ra không ngừng, đây đă là một đại phiền toái, Lộc Hốt Thai và bọn thủ hạ cũng hiểu, nếu đánh như vậy, cho dù có vọt tới trước mặt, đám người kia qươ trường mâu cầm trong tay chĩa ra, đó không phải là tư thế phương trận bộ binh sao, h́nh như cũng không thể xông vào.

Trong ḷng những kỵ binh Măn Mông lao ra này thầm mắng, nghĩ thầm quân Minh này không phải đều vô cùng nghèo sao, ngay cả binh khí đều là đao cùn kiếm gỉ, sao ta thấy hơn ngh́n kỵ binh kia, ngay cả trên thân ngựa cũng đều mang pḥng hộ, đây là có tiền ngất trời rồi c̣n ǵ.

Mặt Đại tướng quân phụng mệnh sau khi nghe báo cáo tin tức có đội kỵ binh như thuỷ triều dâng tới liền cứng ngắc, quân Minh phía sau xông tới bao nhiêu bộ, quân đội thế nào, trận h́nh ra làm sao, thấy quân lính phía trước sau khi dừng đi tới, diễu vơ dương oai xong lại bắt đầu rút về phía sau, hóa ra phương đội kỵ binh này chỉ thu hút người ḿnh qua tấn công, đó là một cái bẫy, cho dù thế nào, trận chiến đấu tiên này, ḿnh đă thua.

Binh mă Măn Mông của Thát Tử đă không dám chủ động phát khởi thế công nữa, c̣n tư thế doanh Giao Châu h́nh như là muốn tiếp tục chơi ở chỗ này, dù sao đối với doanh Giao Châu mà nói thời gian đều ở bên bọn họ.

Trong chiến trường hai quân kiềm giữ lẫn nhau, ngoại trừ thi thể kỵ binh Thát Tử ngổn ngang, lại trở nên yên tĩnh trở lại, A Ba Thái vừa định phản ứng, bỗng nghe tiếng trống ở đối diện gơ vang, không khỏi rùng ḿnh trong ḷng, nghĩ thầm chẳng lẽ quân Minh lại muốn làm ra công kích ǵ.

Nhưng đại đội doanh Giao Châu không làm ra hành động ǵ, ngược lại một gă kỵ sĩ bên Cánh phải bước ra khỏi hàng, đánh ngựa chạy về phía bên trận quân Măn Mông. Chẳng lẽ là muốn cưỡi ngựa đấu một ḿnh, đến khiêu chiến, hoàng thân quốc thích Măn Châu đều như mê như say đối với “Tam Quốc Diễn Nghĩa”, không khỏi đều nhớ tới một đoạn trong sách.

Mặc dù t́nh thế đă nguy cấp, nhưng vẫn có người chuẩn bị xuất trận nghênh chiến, tốt xấu ǵ đó cũng là cử chỉ anh hùng, ai ngờ tên kỵ sĩ kia cũng không phải tới khiêu chiến, lúc cách đại trận Thát Lỗ chừng hai trăm bước, ném một thứ cầm trong tay xuống mặt đất, sau đó phóng ngựa trở về trận.

Tiếng trống ở doanh Giao Châu vẫn gơ vang liên tục, lúc tên kỵ sĩ kia trở về bản trận, toàn quân doanh Giao Châu đều ủng hộ cho gă. Người kia trở về bản trận, lại có một gă kỵ sĩ bước ra khỏi hàng, học theo mà ném đồ như thế, lúc trở về bản trận, doanh Giao Châu lại lớn tiếng hoan hô.

Hành động như vậy, ngược lại khiến bên đại quân Thát Tử hồ đồ, nghĩ thầm thế là thế nào. Trong lúc vội vă cũng không dám làm ra phản ứng ǵ.

Gần như có hơn ba mươi tên kỵ sĩ đều làm như vậy, sau đó sau khi trở về bán trận, đợi một hồi cũng không thấy người nào ra ngoài nữa, mỗi người bước ra khỏi hàng, lúc trở về, sẽ nhận được sự hoan hô của đại quân.

Mà thứ bọn họ vứt xuống, th́ đă xếp thành một đống ở vị trí kia, ngoài hai trăm bước, đồ cỡ như vậy thoạt nh́n cũng không quá rơ ràng, nhưng có một số người đă cảm thấy được ǵ đó, sắc mặt rất nhiều người có chút khó coi. Nhạc Nhạc bên kia đă an bài một gă kỵ binh, xuất trận xem xét.

Tên thân binh này kinh hồn táng đàm mà phóng ngựa xuất trận, chạy tới trước đống đồ kia, rơ ràng thấy ở trên ngựa giật ḿnh một chút, thiếu chút nữa từ trên ngă xuống vội đánh ngựa trở về trận.

Lúc cách đại trận c̣n khoảng vài chục bước, đă có chút không khống chế được tinh thần của ḿnh, khóc nức nở mà hô về phía Nhạc Nhạc:

“Chủ tử, chủ từ. Đó là kỳ đinh của Tương Lam Kỳ chúng ta, ba mươi người tối qua phái ra!”

Vị trí chỗ Nhạc Nhạc chính là bên cạnh A Ba Thái hầu hết là binh tướng của đại quân Thát tử, người cầm đầu nghe được bẩm báo này, đều vẻ mặt xám xịt

Tất cả mọi người biết đây là chuyện ǵ xảy ra, ba mươi tên kỵ binh Tương Lam Kỳ tối hôm qua phái ra, đi quan ngoại báo tin kia đều bị kỵ binh quân Minh đối diện đuổi theo chém đầu, không biết chừng, động thủ chém giết chính là những kỵ binh vừa mới xuất trận kia.

Vừa rồi mấy kỵ binh xuất trận vứt xuống đất thủ cấp Thát Tử kia, ở trong danh sách kỵ binh do Thang Nhị suất lĩnh, có một cái tên nghe rất hay. Tên là kỵ binh săn.

Trong biên chế kỵ binh doanh Giao Châu, kỵ binh săn cũng không phải tồn tại một binh sĩ. Mà mỗi lần ra ngoài điều tra, buổi tối bố trí canh gác, thứ tự của kỵ binh săn luôn xếp ở trước bọn chiến hữu của gă. Kỵ binh săn là kỵ binh đơn có sức chiến đấu yêu cầu tương đối cao, hơn nữa c̣n là loại kỵ binh cơ trí dũng cảm.

Kỵ binh như vậy, thường đều ở trước khi gia nhập kỵ binh doanh Giao Châu, là lựa chọn trong những người xuất thân cướp đường phỉ đạo, đương nhiên những người này đều trải qua sự huấn luyện của hệ thống doanh Giao Châu, hơn nữa trải qua khảo nghiệm rất nặng, những người này đều trung tâm với doanh Giao Châu, trung tâm với Lý Mạnh.

Bọn họ khác với những kỵ binh mới gia nhập, thời gian bọn họ cưỡi ngựa lâu hơn rất nhiều, thuật cưỡi ngựa tinh thục, hơn nữa rất nhiều người nắm rơ địa h́nh Sơn Đông và Bắc Trực Đăi như ḷng bàn tay, bởi v́ trước kia chính là dạng liều mạng đao thương, nên người tương đối hung hăn, có gan liều mạng, đồng thời năng lực ứng đối tương đối xuất sắc, cho nên bọn họ có năng lực tác chiến một ḿnh mạnh hơn b́nh thường rất nhiều, hơn nữa có thể chấp hành nhiệm vụ đặc thù như truy tung, chặn giết.

-oo-

Có điều kỵ binh săn thường có chút thiếu sót trong phối hợp đoàn đội, dù sao cũng đă độc lai độc văng và chấp hành nhiệm vũ độc lai độc văng tương đối nhiều, nên chủ nghĩa anh hùng cá nhân cũng tương đối nghiêm trọng một chút.

Đối với bọn họ mà nói, tối hôm qua được phái ra chặn giết những kỵ binh Tương Lam Kỳ dẫn ngựa chạy tứ tán kia, nhiệm vụ này là thích hợp nhất, những người này dựa vào sức ngựa sung túc và sự tương đối quen thuộc với địa h́nh quan nội, khiến những kỵ binh Tương Lam Kỳ kia chưa chạy được bao lâu, liền chặn bọn chúng nửa đường, hơn nữa ở trong chiến đấu đột ngột, chiếm được thượng phong.

Ba mươi tên kỵ binh Thát Tử này, cho dù có thể mời viện quân tới cũng là chuyện sau một tháng, đối với cục diện chiến đấu không có ảnh hưởng ǵ, nhưng giết những kỵ binh Thát Tử thừa dịp đêm chạy trốn này, ngày hôm sau vứt thủ cấp bọn chúng trước trận của kẻ địch, đây chính là chuyện khiến sĩ khí ḷng quân tăng mạnh.

Lư Mạnh thưởng cho những kỵ binh săn này, cho phép bọn họ bày ra chiến quả của ḿnh, hơn nữa lúc trở về trận được sự hoan hộ của bọn lính, đây là ban thưởng rất hậu hĩnh, mỗi kỵ binh săn được chiến hữu hoan hô đều hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt, đây chính là vinh quang lớn lao, cho dù ḿnh già đi, cũng có thể kể cho con cháu của ḿnh sự vinh quang này.

Nhưng ngược lại, lại hạ sĩ khí đại quân Thát Tử xuống thấp, cả chi quân đội Thát Tử này, bây giờ giống như chim sợ cành cong. Những kỵ binh thừa dịp đêm chạy đi bị đối phương chặn giết, hơn nữa c̣n vứt đầu ở trong chiến trận, đây nói lên cái ǵ, thừa dịp đêm tối dẫn nhiều ngựa cũng không thể chạy, vậy bây giờ những chỉ sự mệt mỏi này, càng không thể bỏ sót, sĩ khí đă thấp đến độ không thể thấp hơn được nữa.

Đúng lúc này, đại quân tới từ sau lưng Thát Tử lại dừng bước, ngay ở chỗ cách đại quân Thát Tử hơn một dặm bắt đầu bày trận, trận tuyến bắt đầu kéo dài từ từ, hơn nữa đă bắt đầu tới dỡ bỏ bộ phận phía nam đại doanh Thát tử.

“Triệu đại nhân, đại soái từng có phân phó, quân Đăng Châu hôm qua khổ chiến, đă vất vả mệt mỏi, đại chiến hôm nay, cứ để nhân mă lăo doanh hoàn thành là được, việc đại nhân cần làm chính là suất lĩnh binh mă chặn đường lui của bọn chúng, đừng để cho những người này tán loạn chạy mất”.

Tên quản lư thân binh của Lư Mạnh tối hôm qua được phái tới liên lạc kia, khách khí nói với Tham tướng Triệu Năng, Tham tướng quân Đăng Châu Triệu Năng tất nhiên biết rơ đây chính là ư của đại soái.

Hơn nữa tướng sĩ quân Đăng Châu, mặc dù khí thế ngất trời, sĩ khí dâng cao, nhưng đúng là mệt mỏi, lỗ hổng giữa các doanh vô cùng lớn, nếu hai mặt giáp công Thát Lỗ, hướng bên ḿnh cũng có khả năng không chịu được việc hăm thú tử đấu với Thát tử, để bọn họ từ lỗ hổng này xông ra.

Đối với doanh Giao Châu có bộ tốt chiếm đa số mà nói, nếu thật bị những Thát Tử theo lỗ hổng xông ra, muốn đuổi bắt, chưa chắc có thể đuổi kịp, mục tiêu toàn diệt chưa chắc có thể đạt Thành.

Mặc dù Triệu Năng cũng muốn động viên quân lính đi báo thù, nhưng vẫn muốn phục tùng đại quân, quân lính quân Đăng Châu như vậy, mặc dù mệt mỏi, mặc dù có tổn hại lớn, có điều làm tác dụng chặn đường, vẫn hoàn toàn đủ tư cách, việc cần làm đơn giản chính là triển khai quân lính thong thả, dỡ bỏ doanh địa Thát Tử không có ai đóng ở, chủ yếu là dùng để cản trở quân lính tiến vào.

Thất bại phía trước, tin tức sau đó, đều khiến người ta tuyệt vọng, A Ba Thái vẫn luôn ngồi cứng trên ngựa, nửa ngày không nói lời nào, vẫn là binh lính hậu đội tới báo tin mới khiến cho gă tỉnh táo lại:

“Đại tướng quân, quân Minh ở phía sau chỉ kéo dài đội ngũ, dỡ bỏ doanh trại của chúng tạ, cũng không tiến về phía trước”.

Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ở trên ngựa thở phào một hơi, sắc mặt vẫn luôn xám xịt đờ đẫn ngược lại trở nên thoải mái hơn một chút. Gă tự tay vuốt lông bờm của tọa kỵ, mở miệng từ từ nói:

“Quân Minh này chính là muốn ngăn chúng ta ở nơi đây, không định thả chạy. Nhạc Nhạc, con phái người truyền lệnh xuống, cơ hội mà cục diện này lưu lại cho chúng ta, cũng chỉ có liều chết. Liều mạng, chúng ta c̣n có một con đường sống, không liều mạng, sợ là chỉ có con đường chết, Nhạc Nhạc nhớ kỹ tới nói với những người trên thảo nguyên kia, hôm qua lúc đầu hàng, đều bị những quân Minh này chém đầu, một người cũng không chừa lại”.

Nhạc Nhạc mặt đầy vẻ ngưng trọng gật đầu đáp ứng, nhờ người đi thông báo, nếu như không có việc giết tù binh của Triệu Năng, chỉ sợ những dân du mục Mông Cổ ở trên thảo nguyên hội tụ mà tới đă sớm dựa vào quân Minh đối diện, hoặc trực tiếp tán loạn, căn bản không có tâm trung thành tác chiến ǵ.

Cường điệu nhiều lần đối phương sẽ giết tù binh, cho dù ngươi có tâm nương tựa đầu hàng, hoặc là chạy trốn, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta giết chết không chút lưu t́nh.

Trận chiến đánh từ lúc sáng sớm tới tối đen kia, đă khiến hai bên kết huyết hải thâm cừu, ngoại trừ dùng máu tươi để tẩy loại cừu hận này đi, không c̣n có khả năng nào khác, chỉ có cường điệu không ngừng với dân du mục Mông Cổ như cỏ lợp tường này, bọn họ mới có thể ư thức được ḿnh cũng đang ở trong tuyệt cảnh, cũng phải giữ vững tinh thần đi chiến đấu.

Phía trước là đại quân nhân mă tinh cường, phía sau th́ là chỉ sự mệt mỏi, A Ba Thái muốn đổi quân lính đi đột phá chủ lực quân Đăng Châu phía sau, nhưng đại doanh dùng làm lá chắn, lại trở ngại hành động của ḿnh, quân Đăng Châu tuy dỡ bỏ đại doanh hướng nam, nhưng c̣n giữ hàng rào doanh phía bắc.

Không kể đến những chướng ngại này, nếu muốn tấn công qua, c̣n phải vượt qua những chướng ngại của đất đai bởi v́ sự trở ngại của mấy chướng ngại này, động tác chuyển hướng cũng sẽ trở nên chậm chạp phi thường, chỉ sợ quân Minh phía bắc cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để truy đánh này, khi đó t́nh thế có thể gặp nguy cấp.

Cách bố trí mà doanh Giao Châu dùng và cục diện này, khiến cho A Ba Thái thân ở trong tuyệt cảnh, không thể trốn, chỉ có thể chiến, hơn nữa chỉ có thể tử chiến vớicđại quân doanh Giao Châu đối diện, hết thảy đều không phải do chính gă tạo ra sao. Khi đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái làm ra thái độ tử chiến, sự diễu vơ dương oai ở đối diện cũng đă làm xong.

Chủ soái Lư Mạnh của doanh Giao Châu ngồi ở trên ngựa, ra lệnh với lính liên lạc bên cạnh, giọng nói rất hờ hững, bây giờ chuyện hắn cần làm, ngược lại cũng giống như săn thú, mở miệng nói:

“Truyền lệnh cho thống lĩnh kỵ binh Thang Nhị, mang kỵ binh xuất chiến, xông vào đánh tan trận quân của binh mă Thát tử. Nhưng nhớ phải giữ chừng mực, sau khi xông tới, kỵ binh của gă phải bao chặt xung quanh, tránh để tách ra, thu thập khó!”

Mệnh lệnh này đúng là không ít phức tạp, nhưng lính liên lạc sau khi đi truyền lệnh, thống lĩnh kỵ binh Thang Nhị lại không chút do dự, lập tức bắt đầu phát động.

Phần lớn quân lính kỵ binh nắm giữ ở trong tay Lư Mạnh. Kỵ binh do Thang Nhị suất lĩnh từ lúc mới đầu chỉ mấy chục người, đến bây giờ đă là đại quân lính gần bảy ngh́n người.

Ở trong doanh Giao Châu, kỵ binh gần như tất cả đều là lăo binh, hơn nữa các mặt trang bị và quân phí đều có thiên vị, huấn luyện lại nghiêm khắc vô cùng, quân lính như vậy, cho dù là ở trong doanh Giao Châu, cũng có thể coi là tinh binh nhất đẳng.

Mà ở trong những kỵ binh này, có khoảng hai ngh́n binh là mặc áo giáp, do lăo binh tạo thành hoàn toàn, áo giáp trên người họ không phải giáp tay của những kỵ binh vừa rồi, mà là giáp ngực và mũ giáp do cục chế tạo binh khí doanh Giao Châu tạo ra dựa theo h́nh thức giáp phương Tây.

Lúc ấy trang bị này tốn rất nhiều giờ công và tài liệu, cơ hồ ảnh hưởng tới việc chế tạo hỏa khí của cục chế tạo binh khí có thể thấy được hao phí khổng lồ.

Sở dĩ tạo ra một chi kỵ binh như vậy, chính là v́ để bọn họ phát ra tác dụng mang tính quyết định để giải quyết dứt khoát, có thể vào lúc cần bọn họ phá huỷ địch nhân, liền đứng ra phá huỷ địch nhân.

Vào lúc này, chính là lúc chi quân lính này gặt hái. Chi kỵ binh mang áo giáp do Thang Nhị suất lĩnh này, chính là thiết kỵ ở trong cuộc chiến sông Oa bẻ găy nghiền nát, càn quét Sấm quân.

Trường mâu thiết kỵ binh cầm trong tay khác với loại trường mâu vừa rồi, trường mâu dài hơn một chút. Mũi mâu loé sáng, trên thân ngựa cũng khoác pḥng hộ tương tự .

Mặc dù cách mấy trăm bước, nhưng quân tướng Thát Lỗ ai cũng biết, dưới pḥng hộ như vậy, cung tên sợ là rất khó tạo thành thương tổn, cho dù bổ chém ám sát khoảng cách gần, chỉ sợ cũng bất lực với mặc áo giáp trên người, đây rốt cuộc là kỵ binh như thế nào.

Cho dù là kỵ binh tinh nhuệ nhất của doanh tiên phong và doanh dũng mănh nhất, cũng chưa chắc có thể có tŕnh độ mang giáp như vậy, cũng chưa chắc có thể có bộ dạng sát khí như vậy.

Bọn họ tất nhiên không biết. Áo giáp và trường mâu của chiến sĩ, c̣n cả mă cụ trên thân ngựa, đă là rất nặng, để có thể chịu được kỵ binh trọng giáp tải trọng nặng như vậy, cửa hàng Linh Sơn tốn khí lực rất lớn đi các nơi mua ngựa, thậm chí c̣n xảy ra chuyện dùng binh khí đổi lấy ngựa với quân đội lưu dân Thiểm Tây ở Hà Nam.

Cho dù là thế, năng lực vận động của thiết kỵ binh cũng có hạn, trước mắt ở loại cục diện giằng co như vậy, mấy lần qua lại trùng sát th́ sức ngựa cũng sẽ tiêu hao hết.

Đủ các loại, nhưng thiết kỵ binh này vẫn như cũ là quân đội đáng sợ nhất trên chiến trường, ở trong mắt binh sĩ doanh Giao Châu th́ bọn họ chính là lư tưởng và tấm gương của binh sĩ, là biểu tượng uy phong nhất trong quân, ở trong mắt quân đội Thát Lỗ, bọn họ chính là ma thần tới từ địa ngục.

Bốn phương đội thiết kỵ binh ở chính giữa, c̣n lại chính là kỵ binh chia làm hai đội phối hợp tác chiến ở hai cánh của thiết kỵ binh, sau khi hơi im lặng. Lý Mạnh giơ tay lên, vung nhẹ về phía trước.

Tiếng trống vừa mới ngừng, đột nhiên đồng loạt gơ vang, giữa nhịp này với nhịp khác đều có khoảng nghỉ cố định, đều đều hết sức, nhưng phối hợp thêm thế quân lúc này, khí thế ngất trời, bức người vô cùng!

Thang Nhị đưa tay nhấc giáp che mặt của ḿnh lên, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, gă ở giữa hàng đầu của hai phương đội bắt đầu thong thả tiến về phía trước, tọa kỵ vừa động, trường mâu trong tay Thang Nhị nghiêng về phía trước, khác với trường mâu của những kỵ binh khác, trường mâu trong tay Thang Nhị so với trường mâu của những kỵ binh khác dài hơn một chút, hơn nữa cán mâu đều được sơn màu đỏ thắm chói mắt, ở nơi mũi mâu treo một cờ tam giác màu đen.

Phối hợp thêm thớt ngựa cao lớn tự ḿnh tuyển chọn, nhất cử nhất động của Thang Nhị trên thực tế chính là tín hiệu và mệnh lệnh của kỵ binh cả doanh Giao Châu, gă vừa động, trường mâu nghiêng. Mặt đất chiến trường giống như đột nhiên chấn động một cái, giống như trong lúc mơ hồ có sấm rền nổ vang, bốn phương đội thiết kỵ binh sau lưng Thang Nhị cũng bắt đầu động tác chậm răi, tiếng chân giống như sấm nổ, kỵ binh hai cánh cũng bắt đầu đi về phía trước.

Ngựa như rồng, trận như núi, dùng khí thế không thể ngăn cản tiến về phía trước trận tiền quân Thát Lỗ.

Doanh Giao Châu! Tiến về phía trước!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio