Đầu tiên không được từ chối, không được phản kháng, tuyệt đối không được ra vẻ có chút xíu nào không vui.
Thứ hai phải tạo sự mới mẻ kích thích cảm giác, tuyệt đối không để cho anh thấy cảm thấy mình lạnh lùng, không thú vị.
Sau hai tiếng nghe LâmTử Lâm truyền bá, con thỏ trắng Bạch Thủy Ương đã hoàn toàn bị sói xám tẩy não.
Hai yêu cầu này chẳng phải yêu cầu phái nữ chủ động, tự thay đổi cách thức quyến rũ đàn ông, ở phương diện này Bạch Thủy Ương không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng cảm ơn tiến bộ khoa học kỹ thuật, cả một núi văn hóa kinh nghiệm, Bạch Thủy Ương nghiên cứu đến tận chiều muộn, suýt thì quên cả nấu cơm.
Bạch Thủy Ương ngâm mình trong phòng tắm không ngừng hồi tưởng về hai bộ phim tình yêu, xây dựng một loạt chiến thuật trong lòng mới đứng dậy mặc quần áo, chiếc áo ngủ mỏng tanh chỉ che được vài chỗ trên cơ thể khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, gần như chạy trốn lao lên giường, không được… Cô mặc bộ trang phục này là muốn quyến rũ Thẩm Tương Tường, lại trốn lên giường nhanh như thế, thì anh nhìn thấy được cái gì.
Vừa đi tới mép giường, Bạch Thủy Ương khựng lại, quay ngoắt ra chỗ khác, uống một cốc nước to, ổn định nhịp tim rồi mới thong thả bước đến giường, từ từ lên giường đắp chăn, không giống kiểu trùm kín như mọi ngày, chỉ đắp một góc chăn ngang bụng.
Thẩm Tương Tường đang đọc tạp chí mấy lần liếc Bạch Thủy Ương với con mắt quái dị, cô gái này lúc ăn cơm tối còn như mất hôn, liên tục đỏ mặt bây giờ lại nghĩ gì mà khác hẳn thế này?
“Thủy Ương, gần đây em muốn tìm cái gì sao?” Thẩm Tương Tường hỏi chẳng lẽ cô thích thứ đắt giá gì?
“Không có, nhà mình có nhiều thú bông quá rồi, em cảm thấy đủ rồi”. Bạch Thủy Ương nằm nghiêng, một tay chống đầu, một tay căng thẳng túm ga giường, hồi tưởng lại động tác Lâm Tử Lâm làm với nữ phục vụ, chuyển động con ngươi, mở to mắt, chớp chớp đá lông nheo với Thẩm Tương Tường.
“Thủy Ương, mắt em bị làm sao à? Hay đèn sáng quá? Vậy chúng ta đi ngủ sớm một chút.” Thẩm Tương Tường tắt đèn đầu giường nằm xuống, kéo chăn lên cho Bạch Thủy Ương “Gần đây trời trở lạnh rồi, mặc dù bật điều hòa nóng nhưng cũng đắp chăn kín một chút”
Trong chớp mắt Bạch Thủy Ương bị quấn thành một cái kén, trong bóng tối cô tức giận chu môi lên, tác chiến liên tiếp thất bại, cô lại phải tính cách khác rồi.
Cô cọ xát vào Thẩm Tương Tường bên cạnh, đầu dựa lên bờ vai anh, ôm lấy cánh tay anh, đôi vú mềm mại dán chặt lên đó, bóng tối tạo thành vũ trang quan trọng nhất của cô.
Đôi con ngươi trong trẻo của cô không ngừng chuyển động, thầm nhẩm lại những điều đã học, điểm nhạy cảm là bên tai, gáy, đầu v, đùi trong, vị trí thuận lợi nhất của cô lúc này là tai và gáy rồi.
Thẩm Tương Tường cảm thấy Bạch Thủy Ương có chút khác thường, chẳng lẽ do mệt mỏi quá? Trong lòng anh cũng suy đoán đủ thứ, lẳng lặng ôm Bạch Thủy Ương ngủ, nếu ngày mai vẫn còn như vậy, chắc anh phải tìm cô nói chuyện một chút.
Vành tai bị ướt nhẹp, hình như có cái gì đang liếm anh…
Cổ cũng thế, chẳng lẽ Bạch Thủy Ương nằm mơ ăn uống gì rồi xem anh là thức ăn?
Thẩm Tương Tường đổi tư thế ôm Bạch Thủy Ương sát vào ngực, vòm ngực trần dán chặt vào lưng cô, cánh tay cường tráng vắt qua eo.
Bạch Thủy Ương nhỏ nhắn bỗng chốc bị đổi tư thế, cô còn chưa thành công mà, không phục uốn éo chuyển động.
“Thủy Ương, đừng lộn xộn” Anh dùng giọng điệu dụ dỗ trẻ con.
Trong lòng Bạch Thủy Ương cảm thấy có chút thất bại, những điểm mẫn cảm trên người anh lúc này cô không sờ tới được, trong ghi chép của cô lợi thế của phụ nữ là ngực lớn, eo thon, chân dài, thật may, những thứ này cô đều có, eo đã bị ôm rồi, Thẩm Tương Tường không có phản ứng gì, chân dài lúc trước cũng đã phô bày trước mặt anh rồi, bây giờ chỉ còn lại …
Cô ngừng thở, cầm lấy tay anh đặt lên ngực mình, còn khẽ phát ra tiếng ngáy giả vờ ngủ.
Tốt lắm tốt lắm, Bạch Thủy Ương mày diễn tốt lắm, mày ngủ thiếp đi, không biết gì, chỉ chờ người đàn ông này biến thành sói giày xéo mày… mày chẳng phản kháng gì cả.
Đúng lúc Bạch Thủy Ương đang hả hê, Thẩm Tương Tường lại cảm giác không ổn lắm, mặc dù thứ mềm mại trong lòng bàn tay khiến người ta lưu luyến, nhưng gần đây trời lạnh quá, anh cũng không muốn mỗi ngày phải đi tắm nước lạnh.
Nghe tiếng ngáy của Bạch Thủy Ương, anh rón rén buông cô ra lùi về phía sau, để cô xa ngực về cũng để mình tỉnh táo lại.
Đêm yên tĩnh đến thê lương.
Tiếng thút thít từ bên kia truyền ra, giống như tiếng khóc.
“Thủy Ương, Thủy Ương em sao thế? Gặp ác mộng à?” Thẩm Tương Tường dịch về bên kia giường bị Bạch Thủy Ương đẩy ra, đầu ngón tay anh chạm phải thứ nước lạnh lẽo.
Anh sợ quá lập tức đứng dậy bật đèn, dùng bao nhiêu công sức mới moi được cô bé đang chôn ở trong chăn ra, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngập nước mắt vô cùng đau lòng.
“Thủy Ương, Thủy Ương, đừng khóc, ai bắt nạt em à, nói với anh, anh sẽ bắt nạt lại giúp em.” Anh ôm chặt cô vào ngực, đây là lần đầu tiên anh thấy Bạch Thủy Ương khóc đến đau lòng như thế.
“Huh u hu h…” Bạch Thủy Ương khóc không thể kiềm chế nổi, vì đã bị phát hiện nên chẳng còn gì phải kiềm chế gào lên khóc, “Đều tại anh, huh u… Anh bắt nạt em…”
“Anh?” Thẩm Tương Tường trở nên hồ đồ, anh bắt nạt cô khi nào? Anh rõ ràng yêu thương cô còn không kịp.
“Đều là anh, huh u, …đều là anh…”
“Được được được, đều tại anh, anh sai rồi, Thủy Ương đừng khóc”
Lúc này Bạch Thủy Ương giống như một đứa nhóc ăn vạ khóc thút thít, anh dụ dỗ an ủi, tiếng khóc nhỏ dần.
“Bây giờ em noi cho anh biết, anh là đầu sỏ gây nên chuyện gì khiến em khóc đau lòng như vậy?”
Nắm khăn giấy, viền mắt đỏ hoe, dù sao bộ dạng xấu xí như vậy cũng bị anh nhìn thấy rồi, Bạch Thủy Ương do dự một chút nói thẳng “Em quyến rũ anh, nhưng cái tên cọc gỗ anh chẳng có phản ứng gì cả!”
“Quyến rũ?” Thẩm Tương Tường không hiểu nói “Em quyến rũ anh bao giờ?”
Bạch Thủy Ương tức giận trừng mắt nổi giận: “Em ăn mặc khêu gợi đi ngủ không phải là quyến rũ anh à? Em liếm tai liếm cổ anh, trên mạng nói đó là những điểm nhạy cảm của đàn ông, đó chẳng phải là quyến rũ à? Em… em còn đặt tay anh lên đó, lên ngực em, không phải quyến rũ sao? Nhưng anh chẳng có phản ứng gì, còn đẩy em ra.”
Trong lòng Bạch Thủy Ương bị đả kích nghiêm trọng.
“Chẳng lẽ em không hấp dẫn tí nào sao? Ngực em không đủ lớn à? Anh sờ đi sờ đi, rõ ràng rất lo, một tay em không nắm hết được ngực mình.”
Cô tức giận cầm tay anh, đặt lên ngực mình, lúc này sự xấu hổ đã bị tức giận thiêu đốt sạch.
Thẩm Tương Tường ôm Bạch Thủy Ương vào lòng, không để cô trông thấy bộ mặt dở khóc dở cười của anh nếu không nhất định sẽ càng thêm tức giận.
Thì ra tối nay cô kỳ dị như vậy là muốn quyến rũ anh, không biết vì sao, Thẩm Tương Tường lại có cảm giác mắc lỗi với con gái mới lớn trong nhà.
“Rất lớn, Thủy Ương của anh rất đầy đặn, anh biết”. Cảm xúc mềm mại mịn màng trong lòng bàn tay truyền đến, anh bế cô lên đùi, để cho cô trực tiếp cảm nhận trạng thái Cương cứng của mình “Thế này em còn cảm thấy quyến rũ anh bị thất bại sao?”
“Nhưng mà, nhưng tại sao? Tại sao anh không…” Thật là nóng cứng quá, phía dưới của anh cương cứng lên đều là vì cô?
“Thủy Ương ngoan của anh.” Thẩm Tương Tường vùi mặt trên vai cô, ngửi mùi hương thơm ngát trên tóc cô, đầu ngón tay nghịch ngợm vân vê đuôi tóc cô, “Bây giờ em chưa phải là Bạch Thủy Ương hoàn chỉnh, em quên trước đây mình thế nào, nếu anh thừa dịp em không hiểu rõ xảy ra quan hệ với em, nếu em biết trước kia… Thủy Ương, nếu em nhớ lại chuyện trước kia, em sẽ hối hận.”
Em quên trước kia em yêu người đàn ông khác như thế nào, quên em căm hận anh ra sao, quên… Thủy Ương, anh không muốn sau này em cũng căm hận anh.
Giọng Thẩm Tương Tường đè nén quá nhiều tình cảm, do Thủy Ương không hiểu rõ lắm chuyện lúc trước, cô chỉ biết, bây giờ cô yêu Thẩm Tương Tường, rất yêu anh, yêu đến mức muốn đem mọi thứ dâng hiến cho anh.
“Không biết, em sẽ không hối hận.” Bạch Thủy Ương kiên định nói, cô từ chỗ đang ngồi một bên chuyển thành dạng hai chân ngồi lên người anh, ánh đèn chiếu lên thân thể có lồi có lõm, cô cầm tay anh đưa vào dải đất thần bí của mình.
“Thủy Ương, em…” Thẩm Tương Tường không tin nổi nhìn Bạch Thủy Ương, thấy gương mặt cô đỏ bừng.
Người vợ ngay cả khi ngủ cũng mặt áo ngủ hoạt hình, vì muốn quyến rũ anh thậm chí không thèm mặc quần lót.
Nhìn vẻ mặt vui mừng của Thẩm Tương Tường, Bạch Thủy Ương biết mình thành công rồi, đàn ông quả nhiên đều là động vật sắc dục.
Thẩm Tương Tường kích động nghiêng người đặt Bạch Thủy Ương xuống dưới thân “Bạch Thủy Ương, em xác định không hối hận chứ?”
Cô xấu hổ gật đầu với anh.
Anh kích động lần lượt in những nụ hôn lên mặt cô, cô ngượng ngùng nắm gấu váy ngủ, “Khoan… tắt đèn.”
“Được, tắt đèn”
Gian phòng trở lại tối om, trong không gian ngập tràn tiếng động, là âm thanh đôi môi họ chạm nhau.
Thẩm Tương Tường không biết liếm láp đoi môi đỏ mọng này bao nhiêu lần, hơi thở hỗn loạn dán vào môi cô nói: “Thủy Ương, anh muốn hôn em”
Rõ ràng đã hôn hít rất nhiều làn, những những lời này vẫn khiến hai gò má cô ửng hồng.
Thẩm Tương Tường gần như thô bạo hôn cô, quyễ rũ đầu lưỡi của cô, mút cho đôi môi cô trở nên đau đớn, nhưng cô cố tình đằm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế được.
Thân thể hai người như bị lò nướng thiêu, từ từ đỏ nóng lên, rõ ràng mấy tháng nay bọn họ đã thân mật như thế vô số lần, nhưng không hề giống lần này.
Thẩm Tương Tường không còn bất kỳ đè nén nào, hoàn toàn theo dục vọng, chủ động hôn cô.
Bàn tay của anh đùa giỡn, như lửa nóng vuốt ve gương mặt, cổ, bả vai cô, không ngừng vuốt ve làm cho cô ý loạn tình mê.
Ngón tay anh dính lên đôi vai cô, muốn hành hạ cô, dọc theo cánh tay của cô từ từ đi xuống, môi anh dọc theo bờ vai không ngừng hôn dọc xuống, khiến cho từng thớ thịt trở nên nóng bỏng.
Bạch Thủy Ương bị vuốt ve nắm chặt ga giường, đang kẹp chân lắc đầu, như thể có gì đó muốn từ giữa hai chân cô chảy ra, cảm giác này quá mức xa lạ, thân thể cô không ngừng phát run.
“Tương Tường, em tò mò quá, cảm giác thật kỳ quái…” Lần đầu tiên trở nên hỗn loạn như vậy, cô rất vô dụng cầu cứu người đàn ông trước mặt.
“Em ướt rồi” Thẩm Tương Tường cúi thấp người thì thầm bên tai cô “Bởi vì anh”
Bạch Thủy Ương xấu hổ nghiêng đầu sang chỗ khác không dám tiếp tục nhìn khuôn mặt đẹp trai kiêu ngạo kia, cô biết bây giờ động tác nào của cô cũng có thể lấy lòng anh.
Nhưng Bạch Thủy Ương không kháng cự hướng dẫn của anh, anh cầm tay cô, để cho cô tự cảm nhận sự biến hóa trên cơ thể mình “Cảm thấy thế nào? Đây là yêu dịch của em vì anh mà chảy ra”
Đầu ngón tay cô dính dính dịch thể chỗ đó, sau đó bị cầm tay đưa đến chỗ ấm nóng nào đó của người kia.
“Anh…”
Thẩm Tương Tường mút đầu ngón tay co, mang theo hơi thở mê người từ sâu trong thân thể cô.
“Tối nay sẽ không cho em ngủ, anh sẽ làm cho em biết em quyển rũ đàn ông thành công đến thế nào.”
Anh cười khí phách, lột áo ngủ của cô ra.
CẢNH BÁO: +
Trên người Bạch Thủy Ương không còn một mảnh vải che thân, xấu hổ đến mức ngón chân cũng co quắp.
Thẩm Tương Tường vúi đầu dùng môi ngậm chặt hai núm vú hồng hồng, bú mút đến khi nó nở rộ thành bông hoa kiều diễm mới chậm rãi buông ra, ngoạm cả bầu vú cảm thụ da thịt mềm mại nhất của người phụ nữ.
Bầu vú bên kia bị bàn tay nóng bỏng của anh cầm nắn, anh thở dài: “Lớn quá, lại mềm nữa…”
Bạch Thủy Ương muốn bịt lỗ tai lại, những lời của anh khiến cô nghĩ lại mình lúc khóc lóc, oán trách bản thân không có sức quyến rũ, còn không biết xấu hồ bắt anh dùng tay vuốt ve bộ ngực.
Anh không ngừng bú mút, hôn lên thịt non trắng mịn như tuyết, làm nở ra những đóa hoa yêu kiều ở nơi chỉ mình anh nhìn thấy.
Anh chui ở khe rãnh sâu, “Chỗ này ngày mai sẽ đầy dấu ấn của anh”
Đầu lưỡi ướt nhẹp của Thẩm Tương Tường luồn sâu vào khe vú, hai bàn tay cầm nắn hai bên, tràn đầy chiếm hữu: “Tất cả đều là của anh, em phải chăm sóc chúng thật tốt biết không?”
Bạch Thủy Ương đỏ mặt không lên tiếng, anh ác liệt lắc lư hai vú cô hỏi lại: “Biết chưa?”
“Ừ…” Cô cắn răng, chỉ cần vừa mở miệng là bật ra tiếng rên rỉ, chỉ có thể dùng âm mũi đáp lại, nơi đáy mắt dục triều cuồn cuộn.
Thẩm Tương Tường lấy được câu trả lời, hài lòng, từ từ rời xuống, hai chân cô bị đỡ lên, anh nằm giữa hai chân cô hôn lên đùi non chưa bao giờ lộ ra ngoài, hôn rất sâu.
“Đau…” Cô thở hổn hển, mắc cỡ muốn khép chân lại, nhưng bị anh kiềm giữ.
“Phù phù…sẽ không đau nữa” Anh thổi lên da đùi mềm mại của cô, vẫn giữ thói quen như cũ mút mát liếm láp, sau đó đặt lên những nụ hôn vụn vặt, cho đến khi hai chân cô run lên, nhũn ra.
“Có thể, đừng hôn nữa không?” Bạch Thủy Ương bất lực khẩn cầu, trong mắt đã long lanh nước.
“Được, chúng ta không tiếp xúc nơi này nữa, hôn chỗ khác”. Hơi thở Thẩm Tương Tường hướng vào chỗ sâu ươn ướt, Bạch Thủy Ương xấu hổ đến mức không có sức tóm lại tóc anh.
“Đừng, chỗ đó bẩn…”
“Không bẩn, nước trên người Ương của anh làm sao mà bẩn được?” Anh chui vào chính giữa hai chân cô nói chuyện, hơi thở nhè nhẹ phả lên bộ lông.
Ngón tay cô đan vào trong những sợi tóc đen của anh, rõ àng cảm nhận thấy đầu lưỡi của anh liếm láp hai bên cánh hoa chưa từng có ai thăm viếng.
Mặt Bạch Thủy Ương gần như nóng sắp bỏng, rõ ràng không còn tí sức nào để xuất ra, nhưng sâu trong thân thể lại có thứ gì ngưa ngứa muốn phun ra, cô không ngừng giãy giụa eo.
Môi lưỡi anh hết lần này đến lần khác liếm mút cánh hoa và tiểu hạch phía trên, đầu lưỡi trêu trọc tiểu hạch khiến cơ thể cô hưng phấn phát run.
“Thoải mái không, đừng sợ, cứ vui vẻ hưởng thụ” Thẩm Tương Tường cuối cùng cũng rời khỏi cái bộ phận mắc cỡ đó, đôi môi vẫn còn mùi hôn cô, ngón tay thay thế cái lưỡi từ từ tiến vào khe hở nơi cánh hoa.
Khoái cảm xa lạ từ chân truyền ra tứ chi, ngón tay anh không ngừng đâm vào, gia tăng số lần, gia tăng độ sâu, dịu dàng giúp cô giãn nở.
“Cưng à, cô bé của em chặt quá… Ngoan, buông lỏng một chút, nếu không nó không vào được”
Một tay đâm thật sâu, một tay bắt lấy tay trái của cô đặt vào bộ phận đang dâng trào của mình, “Ngoan, cởi quần giúp anh”
Thật ra thì Bạch Thủy Ương chỉ cởi thắt lưng cho anh, những thứ khác hoàn toàn là tự anh cởi, trên tấm thân trần truồng, thứ cứng rắn như thép bị nhét thẳng vào tay để cô cảm nhận sự nóng bỏng.
“Á…”
Thẩm Tương Tường đưa ngón tay thứ ba vào cơ thể cô, ngón cái ở lại bên ngoài thăm dò tiểu hạch bị bộ lông bao trùm, chất lỏng ướt át không ngừng bị ngón tay đưa đẩy kéo ra, dính ướt xuống ga giường.
“Tương Tường… Đừng, Đừng…” Giọng cô nức nở cầu khẩn.
Anh không ngừng lục lọi cơ thể Bạch Thủy Ương, lòng bàn tay còn giày xéo tiểu hạch nhạy cảm bên ngoài, hai mũi tấn công khiến cô thở dốc không ngừng.
“Gọi chồng, gọi chồng đi anh sẽ khiến em thoải mái” Kể từ sau lần đầu được nghe, Thẩm Tương Tường không ngờ lại thích kiểu xưng hô này, lúc cô thốt lên hết sức dịu dàng yếu ớt, chỉ mình anh có thể độc chiếm kiểu xưng hô này.
“Chồng ơi, chồng à…” Nước mắt trong suốt từ khóe mắt Bạch Thủy Ương trượt xuống, dục vọng khiến toàn thân cô mềm nhũn”
“Ngoan lắm, chồng em sẽ khiến em thoải mái”
Động tác của anh ngày càng thô lỗ, càng lúc càng tăng nhanh, ngón tay không ngừng ra vào trong cơ thể cô, cảm nhận toàn thân cô căng cứng, anh không ngừng biến hóa các góc độ cùng tốc độ trêu đùa.
Ra rồi, có thứ ra rồi.
Thân thể Bạch Thủy Ương nháy mắt căng thẳng, run rẩy, như nhũn ra, chất lỏng như lụa từ giữa chân chảy ra, giữa hoa huyt co rút, anh không động đậy đợi cao trào của cô từ từ rút đi mới rút ngón tay ra.
Cô phun lên tay anh?
“Bảo bối đừng sợ, không có chuyện gì, thế này là bình thường, vừa rồi chẳng phải rất thoải mái sao?” Thẩm Tương Tường nhìn thẳng vào ánh mắt cô, từ từ khích lệ: “Đừng sợ, đây là dục vọng bình thường của con người, em có, anh cũng có.”
Anh nâng cao nửa thân dưới, vuốt ve bên ngoài hoa huyt, dịch trơn dính ở đó, nơi tư mật nhất của hai người cứ thế tiếp xúc.
“Nó to quá…” Bạch Thủy Ương vừa rồi mới tự tay chạm vào thứ cường tráng của anh, lúc nãy anh chỉ dùng tay đã chặt thành như vậy, thân thể cô làm sao có thể dung nạp nó.
“Buông lỏng, đừng sợ, em có thể làm được mà, vợ yêu…”
Giống như Thẩm Tương Tường thích Bạch Thủy Ương gọi anh là chồng, Bạch Thủy Ương khi nghe thấy anh thân mật gọi cô là vợ, trái tim ngọt ngào rung động.
“A, đau…”
“Vợ ngoan, anh sẽ từ từ, đừng sợ, chồng sẽ không làm thương tổn em”.
Thứ to lớn của anh từng chút một tiến vào chỗ sâu của cô, mỗi tấc hoa kính cũng bị giãn dần ra, cho đến khi cô chạm vào bộ lông của anh.
Đáng chết, chặt quá.
Anh không khống chế được thở dốc “Vợ à, xin lỗi, em chịu khó nhé”
Lúc cô còn chưa kịp phản ứng, cái mông của anh đã bắt đầu ở giữa hai chân cô chuyển động, thứ cường tráng lần lượt ở trong cơ thể cô rút ra đâm vào, rút ra rồi lại đâm vào”
Đau quá…
Anh hôn lên hai vú Bạch Thủy Ương, vuốt ve sống lương cô, hi vọng có thể làm cho sự đau đớn của cô giảm bớt, nhưng nửa người dưới đã bị dục vọng khống chế hoàn toàn không kiểm soát được tốc độ, ra sức chạy nước rút trong cơ thể nàng.
“Ưm… đau quá…”
Thẩm Tương Tường ôm lấy thân thể mềm mại của Bạch Thủy Ương, dịu dàng hôn môi cô, chặn lại từng tiếng rên rỉ.
Cùng lúc với hôn hít, lần lượt đưa vào rút ra, ngoài đau đớn, những cảm giác khác bắt đầu tràn ngập, không giống đau mà lại khiến cô bủn rủn, không giống khoái cảm nhưng khiến cô hưng phấn đến đầu ngón chân cũng co quắp.
“Bảo bối, hãy hưởng thụ đi”
Thẩm Tương Tường buông thân thể Bạch Thủy Ương ra, để cho cô tự do cảm nhận khoái cảm anh mang tới.
“Chậm một chút, chậm một chút… Chồng à…” Cái miệng không còn bị khống chế bật ra tiếng rên rỉ, hai gò má ửng đỏ.
Lúc này cô trực tiếp cảm nhận hình dáng và nhiệt độ của anh.
“Thích không?” Biết cô đã hưởng thụ vui vẻ, anh buông lỏng, từ từ cảm thụ hoa huyt chặt chẽ”.
“Thích…”
Như cô mong muốn anh chậm lại, nhưng giữa hoa huyt lại cảm thấy buồn bực, cô lại đòi hỏi “Mau… nhanh một chút…”
“Vợ à, em thật khó phục vụ nha”. Anh vừa trêu trọc, vừa tăng nhanh động tác, càng gần tới đỉnh càng nói những lời dâm loạn bên tai cô, “Vợ à, em thật giỏi… thật chặt… ướt át, anh chỉ muốn cứ ở trong cơ thể em như thế, cả đời hông ra ngoài.”
Cô hận không thể che lỗ tai mình lại, để không phải nghe những lời mắc cỡ như thế.
“A á… ưm ưm…” Trừ những tiếng rên rỉ đứt quãng, Bạch Thủy Ương không có đáp lại được bất cứ lời nào.
“Vợ à, em thật giỏi, thật lợi hại, mút anh chặt đến thế… Vợ ơi, anh sắp đến rồi, chúng mình cùng lên đỉnh nhé?”
Động tác của Thẩm Tương Tường càng lúc càng nhanh, tiếng rên rỉ của cô càng ngày càng gấp rút, khi anh khàn đục rên lên một tiếng, mầm móng nóng rực của anh phun ở chỗ sâu trong cơ thể cô.
Cao triều qua đi, Thẩm Tương Tường lật người để Bạch Thủy Ương đang ngất đi nằm lên người mình.
Anh xoa xoa thái dương ướt mồ hôi của Bạch Thủy Ương, hôn lên lỗ tai xinh xắn của cô.
Vợ à, em vất vả rồi.
Đàn ông bị đè nèn, một khi bị khơi dậy dục vọng dĩ nhiên không thể kết thúc như vậy, anh ôm cô vào phòng tắm, xả nước đầy bồn.
Khi Bạch Thủy Ương tỉnh dậy ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, người đàn ông nằm bên cạnh đã đi làm.
Bạch Thủy Ương không nhớ nổi tối qua họ đã làm bao nhiêu lần, cô không ngừng cầu xin Thẩm Tương Tường dừng lại, anh lần nào cũng bảo đây là lần cuối cùng, nhưng sau mỗi lần cuối cùng lại có một lần khác.
Người đàn ông này sao lại khỏe thế chứ?
Cô chôn khuôn mặt nóng bừng vào chăn, dưới chăn thân thể nhẹ nhàng, sạch sẽ khoan khoái, cuối cùng lúc xong cô đã mơ hồ đi ngủ, có lẽ Thẩm Tương Tường giúp cô rửa ráy sạch sẽ, trên đầu giường còn để sẵn bữa sáng còn ấm khiến trong lòng cô ngọt như mật.
Bạch Thủy Ương sắp xếp lại giường, hai chân vừa chạm đất thiếu chút nữa ngã lăn ra, bắp đùi bủn rủn không có tí sức lực nào, cô chu mỏ lầu bầu: “Rõ ràng vẻ mặt lạnh lùng, bộ dạng thờ ơ, thế mà lên giường lại không khống chế được, còn nói những lời tục tĩu như thế, đồ hai mặt”
Mặc dù trong miệng Bạch Thủy Ương oán giận, cắn sandwich cho hả, nhưng cặp mắt lại cong cong, ánh mắt lấp lánh.