Thực ra đây là lần đầu tiên Tô Chỉ chăm chú ngắm nhìn bầu trời bao la vô tận trong màn đêm yên ắng lâu đến thế này.
Mà thật ra cũng không hẳn là màu đen.
Là sắc lam rất đậm, thấp thoáng có làn mây bay và đốm sáng trắng.
Cô lại lấy cái áo cardigan len dài tay mặc lúc ra khỏi nhà hồi chiều, ngồi xuống vị trí cách Trình Hoài Cẩn chưa tới một mét.
Tô Chỉ quả thật không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh anh.
Theo yêu cầu của Trình Hoài Cẩn, chỉ yên lặng ngồi bên anh một lúc.
Lần đầu tiên có cảm giác rằng người khác cần đến mình.
Nó nhỏ nhoi đến mức thậm chí khó mà nắm bắt, nhưng lại giống như một hạt giống phiêu diêu theo làn gió bay đến trái tim Tô Chỉ. Máu thịt bị dùng sức kéo căng ra, rồi cứ thế mà lan tràn, sinh trưởng.
Cũng giống như vô số lần cô từng bị bác họ đay nghiến vì phạm lỗi sai, vì làm không vừa ý, hoặc vì một lý do nào đó mà chính cô cũng không hay biết.
Cô cảm nhận được một một cơn chấn động mãnh liệt trong lồng ngực, nó khiến cô vừa chua xót lại vừa cay đắng.
Cô muốn biết liệu có phải lúc này Trình Hoài Cẩn cũng đang trải qua những phút giây như cô đã từng hay không.
Ánh mắt Tô Chỉ chầm chậm liếc qua.
Trình Hoài Cẩn vẫn giữ tư thế ban đầu, khuỷu tay chống lên đầu gối, ánh mắt khẽ rũ xuống.
Một tầng ánh sáng nhàn nhạt phủ lên xương mày và sống mũi cao thẳng.
Đôi mắt ấy chẳng thể nhìn được rõ ràng, tựa như tầng tầng lớp lớp sương mù nơi núi non xa xôi vây kín lấy anh.
Tô Chỉ co chân vào trong làn váy, hai tay vòng qua đầu gối.
Vạt váy mềm mại lả lướt qua mu bàn chân đặt bên thành ghế, vừa mảnh mai lại vừa trắng nõn.
Đầu cô cũng tì lên đầu gối, cứ vậy lẳng lặng nhìn Trình Hoài Cẩn.
Tựa như được tiếp thêm dũng khí khi anh mở miệng kêu cô ở lại, giây phút Trình Hoài Cẩn quay đầu nhìn qua đây, cô lại chẳng hề né tránh lấy một chút.
Vẫn chỉ nhìn anh như thế.
“Lạnh thì đi về ngủ trước đi.” Giọng nói của Trình Hoài Cẩn rất khẽ.
“Không lạnh.” Tô Chỉ lắc đầu.
“Đi về trước đi.” Trình Hoài Cẩn lại nói, dường như đã bắt đầu thấy hối hận vì vừa nãy kêu cô ở lại.
Nhưng hiển nhiên Tô Chỉ đã coi lời anh nói trước đó là nguồn sức mạnh cho mình, hơi bướng bỉnh nói: “Còn chưa đến mười phút.”
Một lúc sau, giọng điệu nói chuyện lại có vẻ trở nên mềm mỏng hơn.
Cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ở lại đây với chú thêm một lát, sẽ không làm phiền chú đâu.”
Trình Hoài Cẩn nhìn cô.
Nơi ánh sáng và bóng tối hoà lẫn với cảnh sắc trời đêm, ánh đèn chiếu rọi từ mặt đất hắt lên đôi gò má trắng ngần của cô. Trong đôi đồng tử đen láy có những đốm sáng nho nhỏ sáng ngời, thỉnh thoảng lấp lánh theo từng lần chớp mắt của cô.
Cô hoàn toàn thu mình lại.
Cánh tay mảnh khảnh vòng qua đầu gối, cứ thế lặng lẽ ở bên anh không nói một lời.
Một thoáng rầu rĩ.
Trình Hoài Cẩn nhớ lại buổi xế chiều không mấy sáng sủa nào đó.
Bởi vì quá đói nên anh đã động đũa trên bàn cơm trước mọi người. Cả một bàn toàn bậc trưởng bối cứ thế nhìn anh bị bảo mẫu quất mạnh vào tay. Bà ngoại ngồi ở đầu xa nhất trên bàn, bà luôn thích đeo một chuỗi dây chuyền ngọc trai sáng bóng, một màu trắng lạnh ánh lên vẻ bóng bẩy sắc nét.
“Đưa ra ngoài phạt quỳ, chẳng có chút phép tắc nào cả.”
Không có phép tắc.
Kể từ năm anh lên tám, đó là câu mắng nhiếc anh nghe thấy nhiều nhất.
Trong gian từ đường tối đen như mực, anh quỳ xuống cái đệm quá đỗi quen thuộc đó.
Bảo mẫu đóng cửa lại, ánh nến nhảy múa kia cũng chiếu cả vào đôi mắt đỏ hoe của anh.
Cho đến khi, một bé mèo con rất nhỏ, rất mềm mại chậm rãi bước đến bên tay anh.
Nó thu mình lại thành một cục, yên lặng nằm ngủ bên chân anh.
Một cơ thể ấm áp, một trái tim đập rộn ràng.
Trong vô số đêm tối lạnh giá, đó cũng là hơi ấm duy nhất mà bàn tay anh có thể cảm nhận được.
Trình Hoài Cẩn không nhớ nổi con mèo đen nhỏ bé ấy rốt cuộc đã bầu bạn với mình bao lâu. Chỉ nhớ rằng sau đó bản thân anh đã trở nên nổi loạn và hỗn hào.
Đồ cúng bày biện ngăn nắp trong từ đường, đồ ăn thừa lén giữ lại lúc ăn tối.
Anh từng nuôi bé mèo nhỏ đó một thời gian, nhưng về sau cũng chẳng còn nhìn thấy nó nữa.
Trong đêm khuya yên ả, mạch suy nghĩ trở nên mơ hồ mà xa xăm.
Dòng ký ức đã đóng bụi nhiều năm ấy, anh vốn tưởng mình sớm đã quên sạch sẽ rồi.
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, Trình Hoài Cẩn thấy tà váy của Tô Chỉ cũng bị thổi bay khe khẽ. Tựa như gợn sóng lăn tăn, rồi sau đó chầm chậm tan biến.
“Ngày mai mấy giờ đi học?” Im lặng trong phút chốc, Trình Hoài Cẩn mở miệng hỏi.
Tô Chỉ ngẩn ra một lúc rồi đáp, “Bảy giờ, chẳng phải chú cũng biết đấy sao?”
Trình Hoài Cẩn giơ tay xem giờ, “Hết mười phút rồi, quay về ngủ đi.”
“Chú thì sao?”
“Tôi cũng về đây.”
Tô Chỉ chớp mắt, có vẻ như đang nghiền ngẫm.
“Tâm trạng chú đã ổn hơn chút nào chưa?” Cuối cùng cô vẫn thốt câu hỏi ra khỏi miệng.
Trình Hoài Cẩn đứng dậy, muốn cô vào nhà cùng mình: “Ổn rồi.”
Giọng nói của anh êm dịu mà lại mạnh mẽ, một tay anh kéo tay nắm cửa kính, lặng lẽ đợi Tô Chỉ đi vào trước.
Tô Chỉ bước chậm về phía anh.
Khoảnh khắc lướt qua nhau, bả vai cô khẽ sượt qua lồng ngực anh.
Trái tim cô chợt thắt lại, sống lưng ướt đẫm một lớp mồ hôi lạnh.
Nhưng khi bước chân còn chưa kịp rời khỏi bên người Trình Hoài Cẩn, cô bỗng nghe thấy thanh âm quen thuộc ấy nhẹ nhàng đáp xuống từ đỉnh đầu:
“Ngày mai tôi đưa cháu đến trường.”
Tô Chỉ sững sờ quay đầu lại.
“Bảy giờ ra khỏi nhà, nhớ đừng chậm trễ.” Nói xong, Trình Hoài Cẩn đóng cửa kính ở sân sau lại.
Anh đi thẳng lên cầu thang, không hề ngoảnh đầu lại.
-
Đường từ nhà đến trường trung học số cũng không hẳn là trùng với tuyến đường đi làm của Trình Hoài Cẩn, về sau Tô Chỉ đã tự tra cứu thử, có lẽ mỗi lần như vậy anh đều phải rẽ quay lại từ trục đường chính bên cạnh rồi đi vòng thêm một đoạn.
Nhưng cô không nói gì hết.
Giống như một bí mật mà cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.
Chỉ cần không ai nói ra, tuyến đường đó sẽ mãi mãi là “thuận đường.”
Sau đợt nghỉ lễ Quốc khánh, Trình Hoài Cẩn đưa Tô Chỉ đi học trong một khoảng thời gian rất dài. Đến tối vẫn là tài xế đến đón, bởi vì giờ về nhà của hai người quả thực là cách nhau quá xa.
Từ khi quay trở lại trường sau kỳ nghỉ lễ, Tô Chỉ ngày càng chăm chỉ phấn đấu học hành hơn, trong bài kiểm tra vào nửa tháng sau đó, điểm môn toán của cô đã tiến bộ mười bậc so với bình thường một cách hiếm có.
Trong giờ nghỉ trưa, Ngôn Hy ở bên cạnh cứ lật qua lật lại xem bài kiểm tra của cô mãi, không hề che giấu sự ngạc nhiên nói: “Cậu đỉnh thật đấy, câu hỏi cuối cùng còn giải ra được hai ý luôn này!”
Tô Chỉ cong cong hai mắt, cũng ngó xem điểm số của mình: “Cũng may mà có thành quả, nếu không tớ thật sự sẽ tổn thương lắm đấy.”
“Cậu cứ xông pha thi vào đại học Bắc Xuyên cũng có khả năng đấy!” Ngôn Hy nói.
Tô Chỉ không nhịn được phì cười hai tiếng: “Cậu lố quá rồi đấy, tớ không đời nào thi được vào đại học Bắc Xuyên đâu.”
“Cái này thì có gì mà không đời nào chứ, vẫn còn thời gian gần một năm nữa cơ mà, với tốc độ tiến bộ như hiện giờ thì cậu hoàn toàn có thể.”
Tô Chỉ mỉm cười, nghiêm túc nói: “Tớ muốn thi vào đại học Bắc Lĩnh ở Bắc Kinh.”
“Cậu muốn rời tỉnh?”
“Phải,” Tô Chỉ gật đầu, “Cạnh tranh ở các trường trong tỉnh quá khốc liệt, cùng một thành tích nhưng có thể học trong ngôi trường và chuyên ngành tốt hơn ở tỉnh khác.”
Ngôn Hy nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc, “Hình như cũng có lý đấy. Có điều tớ không muốn rời tỉnh, tớ chỉ muốn ở lại đây với A Chính thôi.”
“Không sao hết, tớ sẽ thường xuyên về thăm cậu.” Tô Chỉ giơ tay nhéo cằm cô ấy.
Còn khoảng mười phút nữa là bắt đầu vào tiết đầu buổi chiều, hầu hết mọi người trong lớp đã tỉnh dậy tám chuyện nói cười hi hi ha ha.
Ngôn Hy cứ chốc chốc lại cúi đầu lén lút dùng điện thoại nói chuyện với A Chính, Tô Chỉ viết tổng hợp các câu làm sai xong lại rút tờ đề mới ra để làm.
Trong lớp học ồn ào ầm ĩ như những tiếng tạp âm không chứa đựng có bất cứ nội dung gì.
Ánh nắng chiều hắt tới mặt bàn của Tô Chỉ từ một góc cửa sổ, cô khẽ cong khoé miệng đặt bàn tay mình qua đó.
Một dải đèn neon đầy sắc màu lặng lẽ chảy trên những ngón tay cô.
Cô đang định gọi Ngôn Hy nhìn thử.
Đột nhiên, một giọng nam khàn khàn thô ráp vang lên từ hành lang ngoài lớp học:
“Cháy rồi!”
Một thoáng sửng sốt, trong lớp học nháy mắt rơi vào im bặt vì chẳng hiểu có chuyện gì.
Sau đó giọng nói bắt đầu xôn xao.
“Chuyện gì thế!”
“Mau đi ra ngoài xem, ở đâu cháy vậy!?”
Có vài bạn nam xông thẳng ra bên ngoài, cũng có người vội vàng lao đến cửa sổ gần hành lang dáo dác nhìn ngó xung quanh.
Tô Chỉ vội vàng đập cánh tay Ngôn Hy, bảo cô ấy để ý động tĩnh bên ngoài.
“Mọi người mau xuống lầu đi! Phòng thực hành hoá ở bên cạnh cháy rồi!”
Cậu bạn xông ra ngoài đầu tiên vịn lên cửa sổ hét vào trong lớp.
Tức thì, tiếng bàn ghế vang lên ầm ầm như sấm dậy.
Tất cả mọi người đều chen chúc nhau lao ra phía cửa ra vào chật hẹp.
Ngôn Hy bị đống bàn ghế dồn tới trước mặt chặn lại, cuống quýt gào tên Tô Chỉ.
Tô Chỉ dùng sức muốn kéo bàn ra, nhưng đám đông đang chen chúc ùa ra ngoài căn bản chẳng để ý đến động tĩnh của bọn họ.
Tô Chỉ đứng im ở giữa buộc phải dùng tay tóm chặt góc bàn mới không đến mức bị đám đông phía sau đẩy theo ra ngoài.
Cô nhanh chóng nhìn ngó trái phải, sau đó buông tay phải ra tóm chặt vào góc tường bên cạnh, dùng chính mình làm móc nối, tay trái dùng sức định kéo cái bàn chặn Ngôn Hy ra ngoài.
Lúc này cuối cùng cũng có vài bạn nam phát hiện ra Tô Chỉ và Ngôn Hy, vài cánh tay to khoẻ đồng loạt đẩy cái bàn đó ra.
Tiếng chân bàn sượt trên mặt đất vang lên chói tai.
Cái bàn đó đã bị đẩy mạnh ra ngoài, nhưng lồng ngực Tô Chỉ chợt quặn thắt dữ dội.
Cô có cảm giác một dòng chất lỏng ấm nóng chảy xuôi xuống theo lòng bàn tay mình.
Nhưng cũng chẳng một ai mảy may chú ý tới, chỉ lớn tiếng thúc giục: “Mau đi ra ngoài.”
Ở hành lang và cầu thang chật ních người, các giáo viên đang đứng ở góc quặt khẩn trương duy trì trật tự.
Tô Chỉ đau đến nỗi cơ thể phát run, nhưng lại chỉ có thể tạm thời áp chặt lòng bàn tay bị cạnh bàn cọ rách vào chiếc váy màu xám.
Dòng người chen chúc chật ních cuối cùng cũng xuống được dưới lầu.
Cô và Ngôn Hy đã bị tách nhau ra từ lâu, trên sân tập rộng lớn, đâu đâu cũng là học sinh đang ngẩng đầu nhìn làn khói bốc lên cuồn cuộn.
Tô Chỉ cảm thấy có chút rối bời không biết phải làm sao.
Cô cúi đầu xem thử lòng bàn tay của mình, lúc ấy mới phát hiện ra dòng máu ấm nóng đó đã dính chặt miệng vết thương và vạt váy cotton của cô lại với nhau.
Bàn tay run rẩy cố tách ra khỏi vạt váy.
Từng sợi tơ máu bị bứt ra từng chút một, mà sau đó lại tiếp tục tuôn ra dòng máu mới.
Lòng bàn tay đã đỏ nhoe nhoét cả lên.
Đỏ thẫm, đỏ tươi, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau.
Cô chỉ cúi xuống nhìn bàn tay đặt bên người, lẳng lặng không nói lời nào.
Tô Chỉ nén cơn đau khẽ nắm tay trái lại, sau đó nghe thấy tiếng loa phát thanh trong sân tập của trường.
Hôm nay tất cả các học sinh đều được cho nghỉ sớm, không cần quay lại lớp nữa. Nhà trường sẽ nhanh chóng đóng cửa, đồng thời đã gửi thông báo đến cho toàn thể phụ huynh.
Cô lại nhìn ngó nghiêng xung quanh xem có thấy bóng dáng của Ngôn Hy đâu không, lúc lấy điện thoại ra mới phát hiện có tin nhắn của Ngôn Hy vừa gửi đến.
Ngôn Hy: Cảm ơn cục cưng hôm nay đã cứu tớ! Tớ đi trước nhó, hôm nay tranh thủ được nghỉ học sớm nên đi tìm A Chính đây!
Tô Chỉ mím môi chuyển sang giao diện tin nhắn, chuẩn bị gửi tin cho chú tài xế.
Thoáng chốc, cô lại đột nhiên khựng lại.
Cô đi tới ven đường để tránh đám đông đang ùa ra phía cổng trường, tìm kiếm trên điện thoại hiển thị phòng khám gần nhất cách trường km.
Tô Chỉ cẩn thận tra cứu tuyến đường thấy cũng không hề khó đi.
Trên sân tập, dòng người đông nghịt đã đi hết ra hướng cổng trường. Cô cầm điện thoại rồi cũng đi theo đám đông ra bên ngoài.
Chưa tới mười phút đi bộ, Tô Chỉ đã tìm thấy phòng khám đó.
Mặt tiền sạch sẽ gọn gàng, trông cũng không rộng lớn là mấy, phía bên trong có vài người ngồi trên ghế có vẻ đang chờ đợi.
Tay phải của Tô Chỉ đẩy cửa kính bước vào, cô gái mặc áo blouse trắng ở quầy lễ tân phía bên cạnh ló đầu ra hỏi: “Đến khám gì?”
Tô Chỉ khó khăn hé mở bàn tay trái ra, máu đông lại bắt đầu dính vào nhau, cô không thể mở hẳn ra được.
Cô lễ tân nhíu mày rít một tiếng, giơ tay chỉ vào ghế sofa ở bên kia: “Ra đằng kia ngồi đi, em thế này có khi phải khâu rồi.”
Tô Chỉ gật đầu rồi ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh.
Qua tấm kính vách ngăn bên cạnh, cô nhìn thấy có hai bác sĩ đang ngồi khám bệnh.
Cô cúi xuống mở điện thoại định giết thời gian một chút, ai ngờ khi màn hình vừa sáng lên thì có một cuộc điện thoại gọi tới.
Cơ thể Tô Chỉ căng cứng, cô nhìn trái ngó phải một cái.
Lễ tân lập tức hiểu ý: “Nhỏ tiếng một chút là được.”
Tô Chỉ nói nhỏ một câu cảm ơn, rồi dùng tay phải ấn nhận điện thoại.
“Đang ở đâu?”
Trong điện thoại, giọng nói của Trình Hoài Cẩn hơi trầm thấp.
Trái tim Tô Chỉ đập rộn ràng vì căng thẳng, qua tấm gương phía bên cạnh, cô thấy sắc mặt mình tái nhợt.
“Sao vậy?” Cô cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh.
“Nhà trường báo có cháy nên cho nghỉ học sớm, tại sao đến bây giờ cháu vẫn chưa bảo tài xế tới đón?”
Trong điện thoại thấp thoáng truyền tới tiếng còi xe.
Không hiểu tại sao, Tô Chỉ có một dự cảm khó nói thành lời.
“Bây giờ cháu đang ở trường sao?” Trình Hoài Cẩn lại hỏi.
Ngón tay Tô Chỉ siết chặt điện thoại, chậm rãi trả lời: “Tay tôi không cẩn thận bị rạch một vết nhỏ, đang ở bên cạnh trường xử lý một chút, tôi về nhà ngay đây.”
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
“Không nghiêm trọng đâu, lát nữa tôi tự gọi điện thoại cho tài…”
“Gửi địa chỉ cho tôi.”
Là kiểu ra mệnh lệnh, không chừa lại bất cứ đường lui nào.
Cùng với dự cảm kia, giờ phút này chúng cùng rúng động lên trong lồng ngực Tô Chỉ.
Cô có một cảm giác thôi thúc muốn bật khóc đến da diết, viền mắt cũng lập tức đỏ hoe không sao kìm nén được.
Dẫu là khi vừa phát hiện mình bị thương, cô cũng chẳng cảm thấy kích động là bao.
Cô thấy rất đau, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Tìm một phòng khám, xử lí vết thương một chút. Tất cả đều không cần phải chuyện bé xé ra to làm gì.
Mà cũng không nên chuyện bé xé ra to.
Đây là đạo lý mà Tô Xương Minh đã nhồi nhét vào đầu cô suốt bao năm qua.
Chỉ cần là vẫn còn sống, tất cả mọi thứ liên quan đến Tô Chỉ đều không cần phải xé ra cho rách việc.
Sau khi ngắt điện thoại, Tô Chỉ gửi địa chỉ qua cho anh.
Lễ tân cười hỏi cô: “Bạn trai phải không, nhìn viền mắt em đỏ hoe hết cả lên rồi kìa.”
Tô Chỉ vội vàng lắc đầu: “Không phải.” Giọng nói của cô trở nên lí nhí mà cũng rất kì lạ: “...Phụ huynh của em.”
Chị lễ tân sượng trân, “Xin lỗi nhé, là chị nhầm rồi.”
Trong phòng khám lại có thêm hai bệnh nhân lần lượt tới xếp hàng ngồi đợi ở phía sau Tô Chỉ, ánh mắt cô cứ chốc chốc lại nhìn ra ngoài cửa, cảm thấy rất bồn chồn.
Cuối cùng, Tô Chỉ ép mình phải nhìn về phía trước.
Nhưng khi một tiếng khóa xe lanh lảnh vang lên. Tô Chỉ lại xoay người nhìn ra cửa như một phản xạ có điều kiện.
Bên ngoài tấm cửa kính trong suốt, cô nhìn thấy Trình Hoài đang rảo bước đi về phía mình.
Thứ cảm xúc vốn đã bị đè nén tiêu tan kia, trong nháy mắt lại bị khơi dậy vì sắc mặt thâm trầm cùng bước chân vội vã của anh.
Hốc mắt Tô Chỉ không kìm được lại sưng mọng lên.
Tiêu rồi, cô cảm thấy mình tiêu rồi.
Trình Hoài Cẩn đẩy thẳng cửa phòng khám bước vào, anh nhìn xung quanh một vòng rồi đi tới trước mặt Tô Chỉ.
“Đưa tay tôi xem.” Trình Hoài Cẩn chìa tay ra, anh muốn cô đặt bàn tay bị thương lên đó.
Tô Chỉ ngước lên nhìn anh, cô cố gắng đè nén viền mắt vẫn đang tiếp tục đỏ hoe của mình.
“Sắp đến lượt tôi rồi.” Giọng nói của cô cực kỳ khản đặc.
“Ra ngoài, chúng ta không khám ở đây.”
Trình Hoài Cẩn thấy cô không chịu giơ tay ra bèn lùi lại hai bước, ý bảo cô đi ra ngoài. “Tôi đưa cháu đến bệnh viện.”
Tô Chỉ tranh luận với anh vài câu, nhưng cuối cùng vẫn không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Trình Hoài Cẩn ra khỏi phòng khám.
Trình Hoài Cẩn vòng sang bên kia mở cửa giúp cô, anh hơi khom người xách một cái túi hành lý rất nhỏ ở ghế phó lái rồi ném ra ghế sau.
Lúc này Tô Chỉ mới ý thức được có vẻ như anh đang trên đường đi công tác rồi quay ngược trở về đây.
“Chú phải ra ngoài?” Cô đứng lại trước cửa ghế phó lái không chịu lên xe.
“Lên xe.” Trình Hoài Cẩn lạnh giọng nói.
“Tôi tự xử lý vết thương ở phòng khám được mà, chú mau đi bận việc của mình đi.” Tô Chỉ có chút sốt ruột lùi lại phía sau mấy bước.
Cô nhìn thấy màu con ngươi của Trình Hoài Cẩn hơi tối lại, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên không khoan nhượng: “Bây giờ lên xe, tôi đưa cháu đến bệnh viện.”
Không hiểu sự bướng bỉnh tới từ đâu mà giọng điệu của Tô Chỉ cũng trở nên cố chấp: “Sao chú lại vì chút chuyện cỏn con của tôi mà quay lại chứ hả, chú có việc thì cứ đi trước đi, thật sự không cần phải lo cho tôi đâu.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn đưa cháu đi bệnh viện.” Trình Hoài Cẩn cúi xuống nhìn cô, trong giọng nói có đôi phần tức giận không dễ nhận ra: “Tay của cháu nghiêm trọng thế nào cũng không biết sao?” Ánh mắt anh dịch chuyển xuống bàn tay trái đã tím tái của Tô Chỉ, chiếc váy cotton màu xám cũng đã dính đầy vệt máu đỏ.
Tô Chỉ muốn giấu cổ tay đang hơi run rẩy ra sau người.
Nỗi sợ hãi khổng lồ dâng trào đầy ắp trong trái tim Tô Chỉ.
Cô trở nên sợ sệt, trở nên hoảng loạn.
Cô không biết nên đối mặt với Trình Hoài Cẩn lúc này như thế nào, anh gác lại công việc của mình chỉ vì đưa cô đi bệnh viện.
Hơi thở của Tô Chỉ trở nên gấp gáp, cô cảm giác hình như bản thân đã không thể ngăn lại cảm giác đó nữa rồi.
Cuối cùng, cô chỉ bướng bỉnh nốt một lần sau cuối.
“Chuyện của chú quan trọng hơn tôi.”
Giọng nói của cô mỏng manh tựa sợi dây không thể nhìn rõ, một lời khẳng định đến không thể đơn giản hơn cũng đủ khiến cô nát tan, vỡ oà.
Một thoáng lặng im đến dày vò.
Cô nhìn thấy vẻ mặt gần như sắp nổi giận của Trình Hoài Cẩn.
Anh lôi thẳng bàn tay trái bị cô giấu sau người ra.
Dẫu đã tức giận đến mức đó, ấy vậy mà anh vẫn cẩn thận tránh chỗ vết thương, chỉ nắm hờ lấy cổ tay cô.
Giọng điệu rét lạnh đến không thể tưởng tượng nổi, thế nhưng vẫn khiến lồng ngực cô sụp đổ thành từng mảnh:
“Nhưng bây giờ tôi chỉ hỏi cháu có đau hay không?”
Tô Chỉ nhớ trước kia Tô Xương Minh thích nhất là nói với cô rằng: “Bây giờ ta có công chuyện quan trọng hơn, đừng có đến làm phiền ta.”
Ban đầu là cô không cẩn thận bị ngã đến máu chảy đầm đìa, Tô Xương Minh mắng cô không có mắt nhìn đường, làm trễ giờ ông ta đi ra ngoài ăn cơm.
Về sau là cô ăn nhầm đồ ăn hết hạn nên đau bụng nôn mửa, ông ta bất đắc dĩ phải lái xe đưa cô đi bệnh viện, suốt dọc đường cứ lải nhải quát tháo không ngừng.
Kể từ đó, cô không còn nói với người khác những chuyện cỏn con “không đáng nhắc đến” này nữa, cũng sợ hãi trước sự quan tâm bất chợt ấy.
Nhưng giờ đây, Trình Hoài Cẩn lại đứng trước mặt cô.
Gác lại chuyện của bản thân, nắm chặt cổ tay cô.
Anh hỏi cô: Rốt cuộc có đau hay không.
Tâm trí Tô Chỉ sụp đổ.
Rõ ràng, cô đã tự mình đi xác nhận rằng nơi ấy là đáy vực sâu chết chóc mười mươi.
Hết lần này đến lần khác cảnh cáo bản thân, nếu còn tiến về phía trước thì chỉ có một con đường chết.
Nhưng hiện giờ cô lại đứng trên con đường chết chóc lạnh lẽo hoang vắng ấy. Những đốm lửa xanh lập lòe phía không xa cũng giống như bàn tay anh đưa ra lúc này.
Một thoáng thất thần, Tô Chỉ chợt thấy đồng cảm với những kẻ gan dạ đến tận lúc sắp chết vẫn muốn dòm ngó cõi bí cảnh.
Đã tới chốn vực sâu chết chóc mười mươi rồi.
Còn ai vẫn thực sự không hiểu ra đây?
Một giọt nước mắt âm thầm nặng nề rớt xuống cổ tay Trình Hoài Cẩn.
Trong cõi tối tăm mù mịt, cô nhìn thấy bóng lưng của chính mình không chút do dự nhảy xuống đáy vực sâu.
Cơn gió cả táp thẳng vào mặt, giọng nói ấy đứt quãng nhưng cũng đầy kiên định.
Càng giống như cái cách cô “tỏ lòng thành” lúc này. ()
“Trình Hoài Cẩn, tôi đau.”
- ---------------------------------------------------------
() Nguyên văn: 投名状 hay “đầu danh trạng” là một thuật ngữ chỉ việc phải làm một số chuyện để cam kết với một phía, đồng thời chặt đứt khả năng trở cờ theo phía bên kia. Ở thời cổ đại, “đầu danh trạng” là biểu hiện cho sự trung thành. Để nôm na cho dễ hiểu thì mình mạn phép lấy một ví dụ trong Thuỷ Hử, trong đó có đoạn Lâm Xung lên Lương Sơn Bạc xin gia nhập bọn, bị Vương Luân đòi nộp "đầu danh trạng". Lâm Xung phải xuống núi phục kích mấy ngày để cắt cho bằng được ít nhất một đầu người về nộp. Như thế là phạm luật triều đình và sẽ phải theo Lương Sơn Bạc mãi mãi.