Bờ biển gần Bắc Xuyên nhất phải lái xe về phía nam mất một tiếng đồng hồ. Nơi đó cũng không phải điểm du lịch nổi tiếng vì lý do không có bãi cát rộng lớn. Khi Trình Hoài Cẩn đưa Tô Chỉ đến nơi thì đã hơn mười một giờ đêm.
Từng lớp sóng biển đánh vào mặt đá ngầm màu đen cứng rắn, rồi lại rút về theo một vòng lặp.
Trong sắc trời đêm u tối, tiếng thủy triều bao trùm lấy hai người từ mọi phương khắp hướng.
Tô Chỉ tiến lên vài bước, cô đứng trên một phiến đá ngầm, cứ thế ngẩn người phóng tầm mắt trông về phía bên kia của mặt biển rộng lớn.
Trình Hoài Cẩn mở cốp xe ra, ánh mắt nhìn về phía Tô Chỉ.
Giữa màn đêm đen rộng lớn, một mình cô đứng trên phiến đá ngầm không cao là mấy.
Gió biển thổi lướt qua bên người, cũng thổi bay làn váy khiến nó dán chặt lên cơ thể cô.
Ánh trăng phủ lên mái tóc đen một tầng vải sa trắng lành lạnh. Sợi dây chuyền mảnh dẻ trên cần cổ cũng ánh lên chút tia sáng lấp lánh vụn vặt.
Trình Hoài Cẩn nhìn cô thật lâu, nhưng anh lại chẳng thể nhìn ra được vẻ yếu đuối cô từng dễ dàng bộc lộ ra bên ngoài như trước kia.
Là vẻ yếu đuối mà anh có thể nhìn thấu trong nháy mắt, dù cho cô có nói những lời sắc bén như thế nào đi chăng nữa.
Bắt đầu có sự thay đổi từ khi nào vậy?
Là kể từ lần đầu tiên anh phá vỡ nỗi ảo tưởng nực cười của cô, hay là từ lần đầu tiên anh nói câu "về nhà" với cô đây?
Hoặc có thể là cái lần anh mất trí lái xe xuyên đêm đưa cô đến núi Nam Nham ngắm nhìn mặt trời mọc chăng?
Hoặc biết đâu là cái lần tuyết rơi đêm ấy.
Trình Hoài Cẩn không thể nhớ rõ nữa.
Anh chỉ nhớ rằng về sau cô thường rơi nước mắt trong lặng thầm, nhưng lại chẳng bao giờ ương bướng trách móc hay coi thường bản thân mình nữa.
Mà dường như, cô lại đang dần trở thành người như anh.
Cô nhóc đã lớn lên bên anh, cuối cùng lại khiến anh nhìn thấy bóng dáng của chính mình.
Thật bi ai làm sao.
Trong cơn gió biển lạnh lẽo, cô vẫn đứng bất động như cũ.
Dẫu đã thốt ra lời nói ấy, cô vẫn có thể nhẹ nhàng cất tiếng cầu xin anh:
"Có gì muốn nói, đợi chúng ta xem pháo hoa xong hẵng nói có được không?"
Một thứ cảm giác hoang đường đổ ập đến.
Trình Hoài Cẩn cảm nhận được một nỗi thất bại khó nói thành lời. Như thể vốn cho rằng, anh có thể vực cô đứng dậy mãi mãi, để cô không còn cảm thấy dè dặt hay tự ti nữa.
Vậy mà giờ đây, thứ anh nhìn thấy được, chẳng qua cũng chỉ là một phiên bản khác của anh mà thôi.
Một phiên bản mà khi phải chịu đựng nỗi đau, lại chỉ im lặng không nói một lời hệt như chính anh.
Một khoảng lặng dài đằng đẵng trôi qua. Cuối cùng Trình Hoài Cẩn dời ánh mắt, anh đưa tay với lấy số pháo hoa đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe.
Ánh mắt của Tô Chỉ cũng nhìn qua phía này, Trình Hoài Cẩn ngẩng lên hỏi cô: "Muốn đốt loại nào?"
Cô sải bước đi về phía anh, trong khoang xe có vài loại pháo hoa khác nhau.
"Mình còn lại bao lâu?" Cô khẽ hỏi.
Trình Hoài Cẩn ngẩng đầu nhìn đồng hồ, "Mười lăm phút."
Dường như anh đã chấp nhận ẩn ý trong lời nói của cô, trái tim Tô Chỉ không kìm được cơn run rẩy. Nhưng trên gương mặt ấy vẫn treo nụ cười, cô nói: "Vậy thì không đốt loại to nữa, mình đốt vài cây loại nhỏ đi."
Nói rồi cô chọn một que pháo loại có thể cầm tay, trông như một sợi dây thiếc mảnh dẻ không quá dài.
“Được.” Trình Hoài Cẩn lấy bật lửa ra.
Anh nghiêng mình đứng trước hướng gió thổi, che chắn hoàn toàn cơn gió biển ẩm ướt liên tục thốc tới.
Và cũng vây lấy cô bên trong mình.
Chiếc bật lửa bùng lên, một đốm lửa vàng rực loé sáng trước mắt họ. Tia lửa nhảy múa như một thứ bùa chú mê hoặc lòng người.
Hai người bất giác sát lại gần nhau.
Bên bờ biển tối tăm, khoảng sáng đong đưa lay động kia dịu dàng soi sáng khuôn mặt hai người. Dường như giữa trời đất bao la này, không gì có thể chia cắt họ.
Mọi thứ chợt trở nên quá đỗi tĩnh lặng.
Hàng mi Tô Chỉ nhẹ run, nhịp đập con tim cũng trở nên rối loạn.
Thật gần làm sao.
Hai người sát lại gần nhau đến nhường ấy.
Gần đến mức cô dường như có thể hít được hơi thở của anh.
Tô Chỉ lặng lẽ ngước lên, và rồi bắt gặp ánh mắt của người ấy cũng đang rủ xuống.
Cứ lẳng lặng không nói một lời, hệt như một tấm lưới khổng lồ dịu dàng bao vây lấy cô.
Trái tim run rẩy như đã buông xuôi đầu hàng.
Làm sao cô còn bất cứ khả năng phản kháng nào được đây.
Hết thảy hóa thành hư vô.
Vòng lặp thuỷ triều cũng vĩnh viễn rút về nơi chân trời bao la vô tận.
Thứ sót lại, chỉ còn là hai con người bị bao vây bởi đốm lửa ấy.
Trong khoảng sáng lay động, có lẽ đó chỉ là ảo giác của cô.
Cô nhìn thấy Trình Hoài Cẩn cũng từ từ, chầm chậm tiến lại gần.
Nơi bờ biển tối tăm ấy, nơi ngọn lửa dịu dàng kia. Hơi thở ngày càng rối loạn, cô ngửi thấy hương gỗ lũa lành lạnh trên người anh.
Tựa như trở lại cái đêm cô được cho phép ôm chầm lấy anh.
Toàn thân Tô Chỉ cứng ngắc, chỉ còn sót lại thứ bản năng đang dần mất khống chế, khiến cô càng khó dằn lòng mình, cứ vậy sát lại gần anh.
Gió biển không còn xuyên qua giữa họ, hai bóng dáng lồng vào nhau sớm đã hoà lẫn vào trong màn đêm tối tăm vô hình.
Lông mi cô hơi ươn ướt, nỗi tuyệt vọng vô tận cùng niềm hy vọng mong manh đan xen giết lẫn nhau.
Làm tê liệt đi chút tỉnh táo cuối cùng của bản thân, Tô Chỉ lặng lẽ tới gần anh.
Hơi thở ngày càng nóng rực, cơ thể khẽ run rẩy, cùng tiếng than ngâm khe khẽ trào dâng không thể kìm nén.
Lại gần, lại gần hơn nữa.
Một thoáng im lặng…
Ngọn lửa kia, chợt vụt tắt.
Bóng tối lại ập đến che rợp trời đất.
Ánh lửa vụt tắt rồi.
Một thoáng yên tĩnh lắng đọng.
Cơn thuỷ triều cuộn trào lại một lần nữa xông lên vỗ mạnh vào bãi đá ngầm bên bờ biển.
Gió biển rít gào lại thổi xuyên qua giữa hai người, mang theo thứ tình cảm rạo rực, mê đắm, không thể kiểm soát kia, thổi tung đến tận nơi chân trời không thể chạm tới.
Lửa vụt tắt rồi.
Như thể trước nay chưa từng tồn tại.
Cơn gió lạnh vô ngần thổi tung làn váy cô.
Lần đầu tiên Tô Chỉ mới biết, hóa ra đêm hạ bên bờ biển cũng có thể lạnh lẽo đến vậy.
Lạnh đến nỗi khiến cô buốt giá từ trong ra ngoài, cứng đờ đến mức không thể cử động được nữa.
Tiếng gió rít gào cũng cứa cả vào trái tim cô.
“Đốt nữa không?”
Trong bóng tối, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Tô Chỉ chớp mắt, một chất lỏng lành lạnh thấm ướt dưới mắt cô.
“Đốt nữa.” Cô nhẹ nhàng nói.
Đốm lửa lại bùng lên.
Mà lần này, hai người cách nhau thật xa.
Tô Chỉ không nhúc nhích, cô đợi Trình Hoài Cẩn châm cháy que pháo.
“Đừng để sát quá.”
Trình Hoài Cẩn siết nhẹ cổ tay cô, kéo bàn tay ấy ra xa.
Hốc mắt cô chua xót không chịu nổi.
Lần này, anh đốt cháy que pháo rất suôn sẻ.
Que pháo màu trắng bạc tựa đóa hoa nở rộ trong đêm tối.
Tô Chỉ mở to mắt nhìn chăm chú mà tựa như đang thất thần.
Tia pháo rực rỡ, sáng ngời ấy cũng khiến đôi mắt cô không nén nổi cơn đau nhức.
Nhưng cô vẫn không chịu chớp mắt như thể đang tự ngược đãi chính mình.
Cả quá trình cháy rụi cho đến hết, chẳng qua cũng chỉ vỏn vẹn trong hai mươi giây ngắn ngủi.
Mọi thứ, lại chìm vào bóng tối.
Từng giọt nước mắt ẩm ướt, ấm nóng từ từ lăn dài trên gò má cô.
Tô Chỉ không hiểu, tại sao những thứ đẹp đẽ là thế, rồi cũng lại lụi tàn nhanh chóng đến vậy.
Liệu có phải trên thế giới này vốn không có cái gọi là hạnh phúc dài lâu hay không, chẳng lẽ đời này của cô đã định sẵn là chẳng thể có được hạnh phúc dài lâu hay sao.
Phải chăng đó là số mệnh của cô ư?
Có phải đó là vận mệnh của cô hay không?
Chẳng lẽ cô sẽ mãi đơn côi một mình sao?
Cô không hiểu.
Trong màn đêm tối vô tận, cô nghe thấy tiếng điện thoại của mình khẽ rung lên.
Cũng nhìn thấy que pháo kia của mình đã sắp đi tới hồi lụi tàn.
Mọi thứ sắp kết thúc rồi ư?
Mọi thứ sắp chấm dứt rồi nhỉ.
Tô Chỉ từ từ hạ que pháo đã cháy hết xuống, cô nghe thấy Trình Hoài Cẩn hỏi mình:
"Đốt nữa không?"
Cô ngẩng đầu nhìn sang, khẽ cất lời: "Em đã mười tám tuổi rồi."
Trình Hoài Cẩn không nói gì.
Tô Chỉ lại nói: "Trình Hoài Cẩn, em đã mười tám tuổi rồi."
Gió biển rít gào thổi tung mái tóc cô, giờ đây cô đã không thể phân biệt được âm thanh đó là tiếng gió hay là nhịp tim mất kiểm soát của mình nữa.
Tô Chỉ bước về phía anh. Lần này, không còn là vẻ dè dặt cẩn thận, không còn là sự lẩn trốn né tránh.
Cũng không còn là cái cảm giác yên tâm chỉ khi ở trong gara tối tăm mới miễn cưỡng có được nữa.
Cô đã tròn mười tám tuổi.
Cô đã trưởng thành rồi.
Tô Chỉ vươn tay ôm chặt anh.
Chẳng phải anh cũng như vậy đấy sao, một cơ thể lạnh buốt.
Hơi thở quen thuộc lại ập tới bao trùm lấy cô, cánh tay cô ghì chặt Trình Hoài Cẩn như đang bấu víu tia sống sót cuối cùng. Tựa như con thuyền bơ vơ vô định, cô sắp chết đắm mất rồi.
Vậy nhưng, hồi lâu trôi qua.
Cô không đợi được cái ôm đã thiếu vắng bấy lâu.
Cơn gió biển lạnh lẽo cũng xuyên qua nơi lồng ngực không thương tiếc. Cô nghe thấy giọng nói của chính mình, là nỗi tuyệt vọng thật sự không sao hiểu nổi:
"Trước mười tám tuổi anh không ôm em, em có thể hiểu được."
"Còn bây giờ, lại là vì lí do gì mà không thể chứ?"
Cảm giác ẩm ướt từ từ lan ra khắp lồng ngực anh, Trình Hoài Cẩn cũng cảm nhận được một cơn lạnh buốt như đang mất đi dòng máu.
Anh cúi xuống nhìn Tô Chỉ, cũng nhìn thấy cánh tay khẽ run rẩy của chính mình.
Vốn tưởng rằng, anh sớm đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Vốn ngỡ như, anh sẽ không lại gần thêm chút nào nữa.
Vậy mà, khi que pháo đầu tiên được đốt cháy. Trong phút chốc lạc lối, anh không cách nào phủ nhận được lòng mình.
Nếu lần ấy pháo không vụt tắt, nếu hai người không ai dừng lại.
Nhưng, bóng tối trong thoáng chốc cũng khiến lí trí của anh quay trở lại.
Trình Hoài Cẩn không thể quên được ngày hôm ấy Trình Hoài Lĩnh đã quỳ xuống trước mặt anh như thế nào.
Khổ sở khóc lóc.
"Anh thật sự không làm gì cả, Hoài Cẩn à, anh cả cầu xin em đấy.”
Người anh cả hận anh biết bao năm trời, lần đầu tiên quỳ xuống trước mặt anh, cầu xin anh cứu mình.
Trình Hoài Cẩn nhớ, dù là khi còn rất nhỏ, Trình Hoài Lĩnh cũng không phải như vậy.
Khi ấy mẹ vẫn còn, thỉnh thoảng bà nội đến thăm nhà, bà sẽ khen anh cả sau này nhất định có thể nối nghiệp ba.
Trần Uyển Nghi rất tự hào, khi xưa bà kết hôn với Trình Viễn Đông, vốn không được nhà mẹ đẻ coi ra gì, bây giờ Trình Hoài Lĩnh lại hiểu chuyện và có chí tiến thủ như thế, thật khiến bà cũng cảm thấy mát mày mát mặt.
Về sau sinh ra Trình Hoài Cẩn, câu Trần Uyển Nghi hay nói với anh nhất cũng là: "Sau này con cũng phải giỏi giang như anh trai con, trở thành một người có ích cho nhà họ Trình."
Hai câu nói ấy, về sau Trình Hoài Cẩn khắc ghi cả một đời.
Anh coi Trình Hoài Lĩnh là tấm gương, luôn luôn dõi theo cách Trình Hoài Lĩnh theo chân ba rồi trở thành một chàng thanh niên hăng hái nhiệt huyết là như thế nào.
Hồi ấy khách khứa đến nhà thường xuyên, Trình Hoài Cẩn còn nhỏ nên không thích ứng được. Chính Trình Hoài Lĩnh đã luôn bảo vệ anh ở bên mình.
Anh ấy là anh cả của anh, và cũng chính là tấm gương của anh.
Thời đó Trình Viễn Đông đang độ vị thế vững chắc, không ai bì kịp, anh cả lại càng chẳng phải lo nghĩ đến đường đời sau này của mình. Mọi chuyện sau kỳ thi đại học đã được sắp xếp hết đâu vào đấy.
Vốn dĩ, anh ấy chỉ cần tiến lên từng bước một là được.
Vốn dĩ, anh ấy lẽ ra phải tiến xa hơn, suôn sẻ hơn bây giờ mới phải.
Nhưng đến năm Trình Hoài Lĩnh mười tám tuổi. Mẹ vừa mất, Trình Viễn Đông liền bị người ta hãm hại vướng vào vòng lao lý.
Nhà họ Trần đau buồn vì mất con gái, nhất quyết khoanh tay đứng nhìn không chịu giúp đỡ nữa.
Lý lịch đã bị dính vết nhơ, anh ta buộc phải từ bỏ mọi thứ mà trước kia đã lên kế hoạch hoàn hảo.
Dường như chỉ sau một đêm, mọi thứ mà Trình Hoài Lĩnh có trong tay đã tàn thành mây khói. Như một mũi gai sắc nhọn, bị người ta chặt đứt chính giữa.
Cậu em trai tám tuổi nằm bò bên chân anh ta khóc lóc ầm ĩ, nhưng cũng chỉ khiến anh ta phát cáu đẩy cậu nhóc ra.
Nếu không phải tại Trình Hoài Cẩn, mẹ đã không qua đời.
Nhà họ Trần sẽ không khoanh tay đứng nhìn, anh ta cũng sẽ không mất đi tất cả chỉ trong một đêm.
Từ đó về sau, người anh trai luôn che chở cho Trình Hoài Cẩn phía sau lưng đã biến mất.
Cậu con cưng của trời đáng lẽ nên đứng ở vị trí cao nhất, bỗng sa cơ lỡ vận trở thành đối tượng bị người đời chế giễu.
Trong những năm bôn ba bên ngoài đi học, không ai biết Trình Hoài Lĩnh đã trải qua những gì.
Anh ta từ một người tiền đồ rộng mở biến thành kẻ trắng tay cơ hàn.
Về sau, Trình Viễn Đông lật ngược vụ án quay lại Bắc Kinh, đồng thời cũng đón luôn cả Trình Hoài Cẩn từ nhà bà ngoại về.
Đó là lần rất lâu rất lâu sau đó, Trình Hoài Cẩn mới được gặp lại Trình Hoài Lĩnh.
Anh ta đã biến thành một người đàn ông mưu toan luồn cúi, ra sức leo lên cao bằng bất cứ giá nào, như thể đang liều mạng bù lại những năm tháng anh ta đã từng bị tụt lại phía sau.
Anh ta trở nên mờ mắt vì lợi lộc, trở nên bất chấp lí lẽ. Anh ta máu lạnh vô tình muốn Trình Hoài Cẩn nhớ kĩ lỗi lầm anh từng phạm phải, anh ta muốn hung hăng đay nghiến trái tim Trình Hoài Cẩn hàng năm, anh ta muốn anh mãi mãi không được phép quên.
Mà tất cả những điều này cũng khiến Trình Hoài Cẩn càng không thể tha thứ cho chính mình.
Nếu như, anh chưa từng thấy cảnh cha mẹ gần gũi thân mật, cảnh anh em thương yêu tôn trọng lẫn nhau.
Giá như, anh chưa bao giờ thấy một Trình Hoài Lĩnh hừng hực nhiệt huyết đến nhường ấy.
Nhưng, anh lại nhìn thấy tất cả những điều ấy mất rồi, anh biết Trình Hoài Lĩnh vốn không nên thành ra nông nỗi này.
Anh ấy vốn không phải như vậy.
Mà giờ đây, anh cả quỳ trên mặt đất khóc lóc khổ sở cầu xin anh cứu mình.
Bao năm qua.
Biết bao năm trời, Trình Hoài Cẩn mong cầu một cơ hội được bù đắp cho tất cả mọi người, một cơ hội để từ nay về sau anh có thể cảm thấy yên lòng.
Giờ đây, cơ hội ấy đang đặt trước mặt anh.
Trình Hoài Cẩn không thể và cũng không có cách nào để từ chối.
Bao năm qua, anh cứ mãi quẩn quanh bên ngoài mái nhà ấy hết lần này đến lần khác. Anh cũng mang họ Trình, nhưng lại chưa bao giờ thực sự trở thành một phần của gia đình này.
Hệt như anh thật sự không hề quan trọng, hệt như thật sự không có một ai để tâm ngó ngàng.
Mà bây giờ, cơ hội ấy đã đặt trước mặt anh như thế.
Trình Hoài Cẩn không có cách nào từ chối.
Chấp niệm biết bao năm qua khiến anh giờ đây dẫu có tan xương nát thịt, dẫu có đầu rơi máu chảy cũng phải dốc sức tiến về phía trước.
“Sau này con cũng phải giỏi giang như anh trai con, trở thành người có ích cho nhà họ Trình.”
Cả đời này Trình Hoài Cẩn sẽ không bao giờ quên.
Giọt nước mắt đã trở nên lạnh buốt.
Cô không biết mình đã buông tay tự lúc nào.
Một mảng vạt áo ướt đẫm tựa như đang dần kết tụ thành lớp băng giá, lặng lẽ lan ra từ nơi lồng ngực Trình Hoài Cẩn.
Cánh tay vẫn đang run rẩy không kìm lại được, nhưng anh không làm gì cả.
Đã im lặng quá lâu rồi.
Đã để Tô Chỉ khóc quá lâu rồi.
Trình Hoài Cẩn cúi xuống nhìn cô, cuối cùng anh cũng cất lời, "Tiểu Chỉ…"
Nhưng Tô Chỉ lại nhẹ nhàng ngắt lời anh:
“Thật ra em nên biết từ sớm mới phải.”
Trình Hoài Cẩn im lặng.
Trong bóng tối, đôi mắt ươn ướt của cô sáng rực như nhìn thấu cõi lòng anh.
“Ngay khi anh nói Trình Hoài Lĩnh đã xảy ra chuyện, em nên biết rồi mới phải.” Giọng nói của cô bình tĩnh đến khó tả, tựa như cuối cùng đã nhặt nhạnh gom góp lại từng mảnh trái tim tan vỡ của mình.
Pháo hoa đã lụi tàn từ lâu.
Mọi thứ đã chấm hết rồi.
Nước mắt từ từ tuôn rơi, cô mỉm cười nói với Trình Hoài Cẩn: “Thật ra em nên biết từ lâu rồi mới phải, từ ngay lần đầu tiên anh không ôm lấy em.”
"Từ đầu đến cuối, trong lòng Trình Hoài Cẩn anh, em không phải là vị trí số một. Bây giờ Trình Hoài Lĩnh đã xảy ra chuyện, anh cũng không lựa chọn em. Chỉ là từ trước đến nay em vẫn luôn tự lừa mình dối người như vậy đấy. Lừa rằng chỉ vì em chưa đủ mười tám tuổi, cho nên anh mới không chịu ôm em."
Tô Chỉ mỉm cười mà người không ngừng run rẩy. Tầm mắt đã nhoè hẳn đi.
"Không sao đâu, giờ thì em biết rồi."
"Em là người bị anh từ bỏ."
Cô từ từ lùi lại phía sau. "Nhưng em không trách anh, Trình Hoài Cẩn, đây là sự lựa chọn của anh. Em chấp nhận. Nếu như anh thật sự bị tình cảm lấn át lý trí mà lựa chọn em, có lẽ em sẽ cảm thấy hoang mang khó xử lắm."
“Từ đầu đến cuối, người bị tình cảm che mờ lý trí chỉ có mình em mà thôi. Giờ đây em cuối cùng cũng tỉnh táo rồi. Đây mới thực sự là anh, là người đàn ông em biết từ những ngày đầu tiên.”
Trong màn đêm tăm tối, Tô Chỉ cẩn thận nhìn ngắm gương mặt Trình Hoài Cẩn lần cuối cùng.
Cô đã mười tám tuổi rồi, không còn là cô nhóc yếu đuối van xin lòng thương hại của anh nữa.
Tô Chỉ nhẹ nhàng gạt đi giọt nước mắt, ngước lên nhìn ánh trăng trên bầu trời.
“Sáng thật đấy.”
Cô lặng lẽ mỉm cười, sau đó nhìn Trình Hoài Cẩn, khẽ cất lời: "Trình Hoài Cẩn, cô nhóc anh nuôi nấng bên người đã trưởng thành rồi."
"Anh đi đi."
“Lần này, cô nhóc ấy sẽ không níu kéo nữa đâu.”