Thuận Tay Dắt Ra Một "Bảo Bảo"

chương 40: trời ơi! đất ơi…

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đều nói không khéo thì không thành sách, kì thực nhiều lúc sự tình vốn là như thế kia. Tiểu Tiểu này đã dự tính chắc chắn hôm nay sẽ không có khách quý đến làm phiền nàng, nàng có thể yên tâm ra ngoài ngủ một giấc ngon lành, nhưng ai mà ngờ tới Hỷ công công sẽ “nháo quỷ” chứ? Cộng thêm sự phóng đại của mấy công công tống thiện ở Ngự thiện phòng nữa, lãnh cung này muốn lãnh tĩnh (lạnh lẽo yên tĩnh) cũng khó…..

Tiểu Tiểu cất ngân phiếu, nàng cũng không cho rằng xuất cung là chuyện dọa người gì, liền cứ như vậy nghênh ngang mà đi ra ngoài. Đi ra đến Viện tử của mình, đứng ở đại môn, quay đầu nhìn lại Viện tử sau này mình phải ở, thầm nghĩ sau này chính mình còn phải tự bỏ tiền ra mua chút đồ về. Đặc biệt là ngày mai, cái khác có thể không cần mua, chăn đệm hết thảy là một bộ nhỉ? Hoàng thượng đã nói qua phải “hảo hảo” chiếu cố chính mình, Tiểu Tiểu không cho rằng cung nhân sẽ hảo tâm đưa chăn đệm đến đây.

Trong lúc suy tư, cước bộ cũng đã sắp ra khỏi lãnh cung, hình như thấp thoáng nghe thấy tiếng người nói chuyện, thân thể nàng dừng ở trong cửa lãnh cung một chút, trốn ở một bên xem tình hình ngoài cửa. Tiểu Tiểu vẫn lo lắng sẽ có người đến tuần tra, hậu quả của việc tự ý xuất cung hình như có chút nghiêm trọng.

“Ngươi là ai? Lén lén lút lút ở đây làm gì?”

Một nữ tử thân mặc trang phục cung nữ, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào mũi Tiểu Tiểu, rất không khách khí nói.

“Thế ngươi là ai? Đây là nhà của ngươi chắc? Ta thấy ngươi ăn muối không nhiều, quản chuyện nhàn rỗi thì lại không ít đâu!”

Bực mình nhìn cái ả cung nữ đang trợn mắt trừng trừng kia, trong lòng Tiểu Tiểu có hơi cao hứng một chút. Cùng lúc đó, nàng bước nhanh về phía trước, một chưởng đánh vào cái tay đang chỉ vào mũi mình của ả cung nữ…..

“Cha mẹ ngươi không dạy qua ngươi à? Tùy tiện dùng tay chỉ vào mũi người khác là rất không lễ phép! Lần này, cô nãi nãi ta tha cho ngươi, nếu như có lần sau…..”

Ánh mắt Tiểu Tiểu trở nên nguy hiểm, khóe miệng khiêu khích nhìn ả cung nữ đang mặt mày tái mét, bàn tay nguy hiểm vuốt ve làn da mịn màng của ả, cười nhạt nói:

“Cái khuôn mặt này của ngươi…..”

Thân thể ả cung nữ bắt đầu run rẩy kịch liệt, dùng sức một chút, đem Tiểu Tiểu không hề phòng bị đẩy một cái, Tiểu Tiểu hơi lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất….

Sự lảo đảo này, khiến cho ả cung nữ kia vốn đang sợ hãi liền trấn định lại: còn tưởng là lợi hại lắm, xem ra bất quá cũng chỉ là hư trương thanh thế mà thôi. Nhìn y phục nàng ta mặc trên người, tuy rằng là y phục tiêu chuẩn của phi tần tam phẩm, nhưng bộ dáng mặt nhăn mày nhó, cộng thêm đầu tóc rối loạn, tám chín phần mười là phi tử mới bị biếm đến đây rồi. Hoặc là…..

Nàng ta căn bản không phải là phi tử, chẳng qua chỉ là trộm hoặc nhặt được y phục này mà thôi!

Cả ngày nay vẫn chưa nghe được tiếng khóc nháo nha! Không có tiếng khóc nháo, chắc là không có phi tử nào bị biếm đến đây đâu…..hừ, nha đầu chết tiệt, cư nhiên dám đánh ta, ta sẽ khiến cho ngươi ăn không được đi cũng không xong!

Tiểu Tiểu nhìn ánh mắt đang tính kế của ả cung nữ kia, không biết ả ta sẽ nghĩ ra độc kế gì để đối phó mình đây. Đều nói tranh đấu giữa nữ nhân trong hậu cung ác liệt, là địa phương ăn thịt người trong nháy mắt, Tiểu Tiểu thật không nghĩ một cung nữ nhỏ nhoi trong lãnh cung này cũng có loại ánh mắt độc ác như vậy…….

Vậy chính mình, có phải nên thuận theo ý ả ta hay không…..

Tiểu Tiểu run rẩy nhìn ả ta, vẻ mặt hoàng sợ, đối với ả cung nữ kia khoát khoát tay, chậm rãi lui về phía ngoài lãnh cung.

“Nha đầu chết tiệt, ngươi muốn chạy đi đâu?” Nhìn thấy sự sợ hãi của Tiểu Tiểu, ả cung nữ lại càng lớn gan hơn, dùng sức bắt nàng, hung hăng nói:

“Cư nhiên dám uy hiếp ta? Ngươi chán sống rồi hả? Nha đầu thối nhà ngươi, lại còn dám mặc y phục như vậy, ta nhất định sẽ đem ngươi giao cho nương nương…..”

“Đừng mà, đừng như vậy mà…..” Tỏ vẻ đáng thương nhìn ả ta, nhưng ả vẫn không lộ ra dấu vết của sự buông tay, ngay cả cái tay đang bắt lấy tay Tiểu Tiểu cũng dùng lực rất lớn, Tiểu Tiểu âm thầm mắng một tiếng: đồ nhãi nhép, lát nữa sẽ thu thập ngươi sau!

“Nương nương, nương nương!” Nói xong, liền kéo Tiểu Tiểu đến cái Viện tử mà nàng mới từ trong đó đi ra, còn chưa vào cửa, ả đã kêu lên rồi.

“Nhứ Nhi, vãn thiện (bữa tối) tới rồi sao?” Một thanh âm ôn nhu, mang theo tia chờ đợi hỏi.

“Ắc, vẫn chưa! Bất quá các người qua đây xem, ta bắt được một tiểu thấu đây…..”

Vài nữ tử ngồi trong phòng, đều ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Tiểu , Tiểu Tiểu cũng buồn bực nghĩ, chả trách trong cung này lại tốt như vậy, thì ra là có nhiều phi tử ở đây đến vậy.

“Y phục của ngươi là từ đâu mà có, sao lại mặc y phục của phi tần tam phẩm?” Một nữ tử ánh mắt vốn ôn nhu, ngay lúc nhìn thấy y phục Tiểu Tiểu mặc trên người, đột nhiên hung hăng hỏi.

“Đúng đó, y phục từ đâu mà có??Bọn ta đều không có y phục như vậy? Sao ngươi lại có được?”

“Hừ, chắc chắn là trộm rồi, nếu không thì tại sao….”

……

Bât luận là nữ tử đang ngồi, hay là đang đứng, đều tiền hô hậu ứng bắt đầu thay phiên nhau khiển trách Tiểu Tiểu đáng thương, Tiểu Tiểu im lặng nghe, trong lòng thì vui đến nở hoa……

Trời ơi, ngươi cũng quá tốt đi! Đất ơi, ngươi cũng quá công bằng đi! Mọi người ơi, các người cũng quá đáng yêu đi……

Tiểu Tiểu đáng thương, cuối cùng cũng yên tâm tìm nữ tử giúp nàng quét dọn vệ sinh, dọn dẹp phòng—– hơn nữa, còn tuyệt đối yên tâm sử dụng, bởi vì nàng tính toán sơ qua, tổng cộng cả thảy là mười lăm người, cư nhiên không có một ai có thiện chí với mình! Cám ơn trời đất, cái chức Lão đại này ta làm chắc rồi.

“Dừng!”

Thấy biểu hiện của các nàng không sai biệt lắm, Tiểu Tiểu lớn tiếng hô lên.

“Ôi trời, các người xem, nàng ta cư nhiên dám dùng loại giọng điệu này, dám nói lớn tiếng với chúng ta như vậy…..” một nữ tử nhìn khoảng trên dưới hai lăm hai sáu tuổi, dung mạo cũng khá chỉ vào Tiểu Tiểu, giật mình nói.

Không chút khách khí, một chưởng tát vào cái tay đang dừng trong không trung, nữ tử kia đau đến nỗi ‘ui dai ui da’ mà kêu lên…..

“Trong số các ngươi ai là người đứng đầu?”

Ánh mắt vô hại quét một lượt nhìn mấy nữ tử trong phòng, trong đó có một nữ tử ngồi trước bàn vẻ mặt khôn khéo đứng lên:

“Là ta! Ngươi muốn làm phản sao! Người đâu, mau bắt nha đầu điên này lại, tát thật mạnh cho ta!”

“Dạ! Nương nương!” Hai ma ma hơi lớn tuổi, thân hình hỉ tráng đi đến, một người chế trụ một cánh tay của Tiểu Tiểu, ma ma còn lại thì hung hăng bước tới, trên tay bà ta, cư nhiên đem theo một tấm ván gỗ——Đây rõ ràng không phải dùng tay để đánh, với việc dùng ván gỗ để đánh có gì khác nhau không nhỉ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio