“Thân hình thần thiếp được chứ? Hoàng thượng có phải dục cầu không đủ đã lâu rồi không? Người xem, đường đường là vua một nước, thấy nữ nhân thay quần áo mà lại chảy máu mũi…”
——— ————
Nếu Hoàng thượng đã viết xong thánh chỉ thả Tiên phi hồi cung, bản thân cũng không thể tiếp nhận việc phong quan của Hoàng thượng nữa rồi. Trước mắt, cầm thánh chỉ rồi chuồn đi chính là biện pháp tốt hiện nay. Đúng là đáng tiếc cho tiền đồ tốt như thế kia, phải biết rằng, chức vị này nhiều người đã phải cố gắng rất lâu cũng chưa chắc có được đâu nhá.
“Không thể! Nếu đã là phi tử của trẫm, trừ phi nàng ta chết trong cung, bằng không, trẫm sao có thể thả nàng ta xuất cung được chứ?” Hoàng thượng lạnh lùng nói. Cái giây phút nàng ta tiến cung, sớm đã định trước suốt đời nàng ta sẽ phải sống ở trong cung, đây là sự thật không thể thay đổi được.
“Nhưng mà, Hoàng thượng, người vốn không yêu nàng ta. Vả lại, khi nàng ta không còn tác dụng của một quân cờ nữa, giữ nàng ta lại trong cung, chẳng phải chỉ tổ làm cho người không vui hay sao? Đến lúc đó, sao Hoàng thượng không cho nàng ta tự do, không để cuộc đời nàng ta quá bi thảm?”
Tâm tư của Hoàng thượng nàng không hiểu, nhưng sự tàn nhẫn của Hoàng thượng hôm nay nàng đã được mở rộng kiến thức một phen. Nếu như nàng là Tiêu Kiếm, bọn họ có thể làm bạn, sẽ là bằng hữu tri tâm rất tốt, nhưng nếu như nàng là Thủy Tiên, là Tiên phi, thì đã định sẵn sau này bọn họ chỉ có thể tức giận nhìn nhau. Nhưng mà, sau này và trước kia, giữa mình và hắn hơi có sự bất đồng. Chí ít thì Tiểu Tiểu đã biết chỗ khó xử của hắn, sẽ không hận hắn, bài xích hắn như trước kia nữa.
Nhưng Hoàng thượng đối với Tiểu Tiểu thì sao? Hẳn là không có bất kỳ sự bất đồng nào đâu nhỉ. Nàng vẫn là con gái của kẻ mà hắn ghét, vẫn sẽ kêu nhiều người đến để bắt nạt nàng. Chỉ là nàng không sợ, có gì đáng sợ đâu chứ, nàng không phải là người mà bất kỳ kẻ nào cũng có thể ức hiếp cho được.
“Đấy là số mệnh của nàng ta! Tiêu Kiếm, ta nói thật cho ngươi biết, lúc đó, ta vốn không muốn cho nàng ta vào cung, vào cung là yêu cầu của bản thân nàng ta, là Vu thừa tướng ép ta làm như vậy. Cho nên…”
Cho nên, quả nhiên giống như Tiểu Tiểu đoán, cái lần gặp mặt đó, dựa vào trực giác Tiểu Tiểu đã biết rằng nàng ta phản bội lại tình cảm của hai người, ham vinh hoa phú quý nơi hoàng cung, nhưng sau khi vào cung mới biết mọi thứ không giống như trong tưởng tượng của nàng ta, nên nàng ta mới đau lòng, mới muốn trốn tránh. Thì ra, dự cảm của nàng trước giờ vẫn không hề sai, quả nhiên Thủy Tiên không hề mềm yếu như những gì mình thấy.
“Tiêu Kiếm, ngươi quen biết nàng ta à? Hình như ngươi rất quan tâm đến chuyện của nàng ta?” Ánh mắt thăm dò của Hoàng thượng lướt về phía Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu lắc đầu:
“Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi, ta là một kẻ quê mùa, làm sao quen biết nàng ta được chứ? Chẳng qua là lúc nãy nhìn thấy thánh chỉ, có chút hứng thú thôi. Hôm nay thân thể ta không được khỏe, Hoàng thượng lại bận, ta xin cáo từ trước đây.”
Thánh chỉ cầm trong tay, trong lòng Tiểu Tiểu cảm thấy hơi khổ sở. Thánh chỉ không thể mang theo trên người, xem ra phải tìm chỗ nào thích đáng rồi cất nó đi. Ban đầu còn muốn mang thánh chỉ ra ngoài bán, giờ đây xem ra lúc ấy chỉ là nói cho vui vậy thôi.
“Tiêu Kiếm, ngươi không sao chứ?” Mang theo chút quan tâm, Hoàng thượng cảm thấy sắc mặt Tiểu Tiểu có hơi nhợt nhạt.
“Không sao, về ngủ một giấc là được!”
Ngủ một giấc, lần này, nàng thật sự chỉ có thể làm Tiên phi thôi.
“Hoàng huynh, y không sao chứ?” Sóc vương nhìn thấy bóng người rời đi kia, cầm tờ thánh chỉ Hoàng thượng vừa mới buông xuống, nhìn như nghĩ tới gì đó.
“Sóc, đệ cảm thấy sao? Có lẽ y có quen biết với ‘Thụy Tiên’, nếu không, sẽ không đột nhiên trở nên như vậy!” Hoàng thượng khẳng định nói, lúc nãy hắn cảm thấy tâm tình của y rõ ràng thay đổi không ít.
“Ừ, đệ cũng cảm thấy như vậy. Có cần tìm người điều tra chi tiết về y không?” Sóc vương hỏi. Ban đầu, vì sự kiên trì của Hoàng thượng, bọn họ vẫn luôn tín nhiệm Tiêu Kiếm này, tuy mình hay đấu võ mồm với y, nhưng trước nay chưa hề nghi ngờ y. Hôm nay xem ra, hẳn là y có rất nhiều chuyện giấu bọn họ.
“Ừ!”
Một chữ, phảng phất như có rất nhiều thứ gì đó ngăn cách ở giữa.
Đến lãnh cung lần nữa, sớm đã không còn dơ bẩn như lúc đầu, nhìn ngó xung quanh, đều sạch sạch sẽ sẽ, ngay ngay ngắn ngắn. Vốn việc tuyên chỉ thì chỉ cần Hỷ công công đến đây nói là được, nhưng Hoàng thượng muốn đến đây xem tình trạng hiện tại của ‘Thụy Tiên’, muốn xem coi nàng ta có thảm hại như trong tưởng tượng của mình hay không.
Lúc đám người rầm rầm rộ rộ đến, mấy thứ đồ đang làm dở dang trong tay đám phi tử bên chỗ Hoa Nguyên liền vội vội vàng vàng nhét xuống giường, tất cả phi tử đều đi ra ngoài, nghênh đón thánh giá.
“Người đều đến hết cả rồi chứ?” Ánh mắt Hoàng thượng quét một lượt, trong đám người lại không thấy hình bóng của nữ nhân kia, vẻ mặt hắn bắt đầu hơi bực bội, sao lại không thấy nàng ta nhỉ? Tại sao đã lâu không gặp, mà mình lại nhớ đến nàng ta chứ
Là muốn xem tình trạng thảm hại của nàng ta sao? Hoàng thượng không biết, chỉ là khi biết nàng ta không có trong này, trong lòng hắn hơi cao hứng một chút: nàng cùng đám nữ nhân này suy cho cùng vẫn có chỗ bất đồng.
“Hồi Hoàng thượng…có lẽ Tiên phi còn ở trong cung của nàng ta…” Trả lời có chút run rẩy, Hoa Nguyên thầm kêu không ổn, nếu Hoàng thượng qua đó, vậy Lão đại chẳng phải sẽ…
“Hoàng thượng, hay là để lão nô qua đó kêu Tiên phi nương nương đến đây?” Hỷ công công lỉnh lên phía trước, giờ này chắc tiểu tô tông kia vẫn còn đang ngủ thì phải? Hơn nữa trong cung của nàng ta ông đã từng đến, một tí cũng không rách nát, nếu như để Hoàng thượng biết, còn không nguy hay sao?
Hoàng thượng xoay người một cái, muốn đi đến viện sát bên cạnh, Hỷ công công chạy đến trước mặt, muốn qua đó gọi Tiểu Tiểu một tiếng, nhưng lại bị Hoàng thượng kêu lại:
“Hỷ công công, không cần! Trẫm đích thân qua đó xem xem!”
Đích thân qua đó? Bốn chữ, dọa cho tất cả mọi người há hốc miệng như muốn rớt luôn cái cằm!
Những người đi theo, điều họ bị dọa là Hoàng thượng lại đích thân đến đó tìm một phi tử lãnh cung; mà những người quỳ dưới đất, biết tính cách của Tiểu Tiểu ——Ngủ không đủ giấc, ai qua đó tìm nàng ta cũng mắng kẻ đó!
Nếu như, Hoàng thượng qua đó gọi người, mắng luôn Hoàng thượng thì phải làm sao? Nhưng Hoàng thượng đã quyết định rồi, ai dám ngăn cản Hoàng thượng chứ?Thấp thỏm không yên đi theo phía sau Hoàng thượng, trong nháy mắt mọi người đã tụ tập đông đủ ở trong viện của Tiểu Tiểu.
Trong phòng im ắng, giống như không có người vậy, Hoàng thượng bước vào cửa trước, nhìn mấy thứ đồ dùng trong nhà mới tinh gọn gàng sạch sẽ kia, mặt Hoàng thượng mắt đầu đen lại:
“Hỷ công công, lời của trẫm ngươi đã chuyển đến hay chưa?”
Hỷ công công vội vàng gật đầu: “Hoàng thượng, nô tài đã chuyển đến rồii! Chỉ là…nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra hết á!”
Trừ phủ nhận ra, ông cũng chẳng biết phải nói rõ thế nào với Hoàng thượng. Thủ đoạn của Tiên phi, ông đã nếm nhiều lắm rồi, ngay đến mình cũng chẳng dám làm gì nàng ta, huống hồ là công công ở các cung chứ?
“Hừ! Đây chính là sự chiếu cố thật tốt mà trẫm giao cho đó sao?” Bước chân không ngừng lại, Hoàng thượng trực tiếp đi vào trong phòng, đập vào mắt chính là dáng ngủ ngọt ngào của ‘Thụy phi’ kia.
Quay đầu xem ngoài cửa sổ, thời gian không sai, đã hạ triều , sắp ăn cơm trưa rồi, nữ nhân này sao vẫn chưa dậy nhỉ? Giường là loại giường lớn khắc hoa tinh xảo, chăn đệm là loại chỉ có ngũ phẩm chiêu nghi mới có thể dùng, bàn trang điểm cũng mới tinh, tuy nhiên mấy thứ đồ trang điểm trên đó không nhiều cho lắm…
Tất cả những thứ này, đều khiến Hoàng thượng nhận ra một vấn đề nghiêm trọng: Mình đã suy nghĩ quá ngây thơ! Ở đây, nàng ta không những không bị phân biệt đối xử, ngược lại sống rất tốt, cực kỳ tốt, thậm chí còn tốt hơn mình nữa!
Đánh giá sự bày biện trong phòng xong, Hoàng thượng sớm đã nộ khí xung thiên:
“Gọi nàng ta!”
Mình cũng đã tảo triều hơn hai canh giờ rồi, mà nàng ta vẫn còn trong mộng đi gặp Chu công, ở đâu có chuyện tốt như thế? Có thủ đoạn đúng không? Được, ra ngoài từ từ ta sẽ cho cô biết, ta muốn xem xem, rốt cuộc là cô lợi hại hay ta lợi hại!
“Nương nương, dậy đi, mau dậy đi!” Hỷ công công đi đến trước giường Tiểu Tiểu, tiếng gọi không lớn lắm.
“…” Thấp giọng hừ một tiếng, Tiểu Tiểu ngủ tiếp.
“Nương nương, Hoàng thượng đến đây rồi, mau dậy tiếp giá!” Hỷ công công quay đầu nhìn Hoàng thượng một cái, tốt bụng nhắc nhở tình hình hiện tại của Tiểu Tiểu.
“Hoàng thượng là cái thá gì? Bà đây ngủ dậy hẵng nói…” Nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, Tiểu Tiểu trở mình, tiếp tục ngủ!
Trời ơi, sao nàng ta dám nói vậy chứ? Hỷ công công đổ mồ hôi lạnh, không dám quay đầu nhìn Hoàng thượng, nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt bốc hỏa của Hoàng thượng.
“Nương nương, là Hoàng thượng đến thăm người, Hoàng thượng đang đứng đợi người…”
Nói như vậy, hẳn là nàng ta biết tình hình hiện tại rồi chứ? Tiểu tổ tông, cô đừng tuôn ra những lời kinh người vậy nữa, tim ta không tốt, không chịu được sốc đâu.
“Hoàng thượng…” Tiểu Tiểu nửa tỉnh nửa mê, cuối cùng cũng biết người đang bốc hỏa kia là ai rồi, mở mắt ra, quay người lại, thấy Hoàng thượng kia đang tức giận trừng mắt nhìn mình, nàng kinh ngạc hỏi:
“Í, hôm nay vơ được gì vậy nè, lại có thể vơ được Hoàng thượng đến lãnh cung của ta thế này…”
“Hừ, cho dù là lãnh cung, cũng là của trẫm, từ lúc nào trở thành lãnh cung của cô chứ?” Lửa giận vốn còn chưa phát, nghe câu này xong, Hoàng thượng bắt đầu bộc phát.
“Được thôi, vậy người cứ ở đây từ từ mà ở nhé, ta đi!” Tiểu Tiểu hơi cười, không phải Tiêu Kiếm nữa, chọc hắn cho vui.
“Cô…sau này, lãnh cung cô cũng không cần ở nữa…”
Đè nén lửa giận, Hoàng thượng giận sự tùy tính của nàng ta.
“Ồ, xin hỏi Hoàng thượng tôn quý, ta phải đến đâu ở vậy? Không ở tại lãnh cung, không phải đem ta đuổi ra khỏi cung đấy chứ?”
Lạ thật, có phải dù có nhiều vấn đề hơn nữa thì cũng phải chờ mình thay đồ mặc áo xong mới nói được không vậy? Rụt đầu lại, trên người Tiểu Tiểu có mặc gì đâu.
“Nghĩ đẹp nhỉ! Cô tưởng rằng hoàng cung là nơi cô muốn vào thì vào, muốn ra thì ra hay sao?”
Lạnh lùng nhìn nàng, hắn biết lúc nãy nàng muốn chạy —— chạy ra khỏi cung! Bằng trực giác, hắn không cho phép nàng ra ngoài!
“Trước giờ ta chưa từng nghĩ như vậy. Hoàng thượng, ta phải thay áo rồi, có phải người nên tránh đi một lát hay không?”
Chẳng buồn liếc hắn, Tiểu Tiểu biết, hôm nay hắn đến đón mình ra khỏi lãnh cung, cuộc sống sau này của mình cũng sẽ đặc sắc lắm đây.
“Hừ, cô là phi tử của trẫm, ‘Thụy Tiên’, thay áo mà cũng phải tránh trẫm hay sao?”
Không biết từ lúc nào, Hỷ công công đã lui ra ngoài rồi, cả trong tẩm thất này chỉ có hai người bọn họ. Tiểu Tiểu nhìn xung quanh, cười giảo hoạt nói:
“Thì ra là Hoàng thượng muốn thưởng thức thân hình của thần thiếp một chút. Không vấn đề gì, Hoàng thượng phải nhìn kĩ nha, thần thay áo nhanh lắm đó!”
Mặt Hoàng thượng hơi mất tự nhiên, Tiểu Tiểu soạt một cái kéo chăn ra, thoáng chốc xuân quang lộ ra ngoài cũng khiến cho Hoàng thượng đang muốn phản bác lập tức im miệng.
“Trẫm mới không muốn…”
Rất nhanh mặc y phục lên, Tiểu Tiểu cầm một tấm khăn lụa ở bên giường lên, lượn lờ đi đến trước mặt Hoàng thượng, đem khăn lụa đưa qua đó, cười tươi rói nói:
“Thân hình thần thiếp được chứ? Hoàng thượng có phải dục cầu không đủ đã lâu rồi không? Người xem, đường đường là vua một nước, thấy nữ nhân thay quần áo mà lại chảy máu mũi…”
“Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào! Mau lau đi…”
Sẽ không nói cho bất kỳ người nào, nhưng mấy người đang hầu hạ ngoài sảnh sớm đã nghe hết rồi, Hỷ công công thầm than: tại sao Hoàng thượng anh minh thần vũ, mỗi lần đụng tới nàng ta, cứ luôn lộ cái xấu thế chứ?
Tức giận mở khăn lụa kia ra, Hoàng thượng trừng Tiểu Tiểu:
“Hừ, ‘Thụy Tiên’, rồi cũng sẽ có một ngày, trẫm sẽ khiến cho cô cam tâm tình nguyện quỳ xuống cầu xin trẫm!”
“Vậy thì cứ đợi đến ngày đó rồi hẵng nói!”
Cầm khăn lụa, Tiểu Tiểu đi lên trước một bước, nhẹ nhàng lau đi vết máu ở mũi hắn.
Nếu là trước đây, nàng nhất định sẽ hận hắn, sẽ nhân cơ hội mà giáo huấn hắn. Nhưng bây giờ, nàng chỉ muốn chọc hắn, không muốn lại đùa cợt hắn như trước kia nữa——Hắn tuy đối xử không tốt với Thủy Tiên, nhưng hắn cũng có chỗ khó xử của hắn.
Sự dịu dàng thoáng chốc, mùi hương cơ thể nhàn nhạt, làm Hoàng thượng mê hoặc, mãi đến Ngự thư phòng, Hoàng thượng cũng mang vẻ mặt âm trầm, ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì?
Nhìn chồng tấu chương cao ngất trước mặt, nhưng Hoàng thượng chẳng xem được một bản nào, tay sờ lên mũi, dường như còn có thể cảm nhận được mùi thơm lưu lại trên mũi.
Nàng thay đổi rất nhiều, là bắt đầu từ khi nào? Mình cũng đã thay đổi rất nhiều, mỗi lần gặp nàng đều tức giận, nhưng nàng đã khiến mình ghi nhớ rồi, mỗi ngày đều khó quên!
“Hỷ công công, ngươi cảm thấy có phải ‘Thụy Tiên’ thay đổi rồi không?”
Hoàng thượng đột nhiên hỏi, nhưng xung quanh lại chẳng có ai trả lời, ngầng đầu lên nhìn, mới biết mình sớm đã đuổi hết người ra ngoài rồi. Cúi đầu cười khổ một tiếng, hẳn là nên đến hậu cung rồi đây.
“Lão đại, tỷ đem ta đi cùng đi, Hoa Nguyên nguyện làm thiếp thân cung nữ của tỷ! Lão đại không nhớ mấy chuyện trước kia trong cung, bên người nên có một người tri tâm chứ?” Nghe thấy Tiểu Tiểu phải đi, Hoa Nguyên bất an nói.
“Có thể đem theo cô đi sao?” Tiểu Tiểu nghĩ cũng đúng, Hoa Nguyên trung thành với mình, trước kia nàng ta cũng là phi tử của Hoàng thượng, mang theo nàng ta bên người lại có thể giúp mình suy nghĩ rất nhiều chuyện.
“Có thể!” Hoa Nguyên cười khổ nói. Tước đi phong hào, luân vi cung nữ, là có thể đi theo Tiểu Tiểu ra ngoài rồi. Hoàng thượng cao cao tại thượng, đã từng cho mình biết bao hi vọng, biết bao mộng tưởng, nhưng tất cả đều là hư hão, tất cả đều không phải là thật. Thời gian một năm, sớm đã vỡ đi biết bao mộng tưởng , sớm đã chẳng chút quyến luyến với hắn. Nhưng Lão đại, tỷ ấy vẫn đối xử rất tốt với mình, cũng vẫn luôn chiếu cố đến mình, săn sóc cho tỷ muội trong lãnh cung. Tỷ ấy rất thông minh, nhưng lại không biết ứng biến trong cung, cứ để mình theo bên tỷ ấy, ở cùng tỷ ấy một thời gian đi
Tỷ ấy đã nói qua, sẽ đưa mình ra khỏi cung. Vậy thì cứ ở bên tỷ ấy, đợi tỷ ấy đưa mình ra khỏi cung cũng được!
“Được thôi, Hoa Nguyên, đợi ta hỏi Hỷ công công, bảo ông ta giúp. Ta đi trước đây, các cô bảo trọng!”
Đi tay không, Tiểu Tiểu cái gì cũng không mang theo, ở đây, ở tổng cộng cũng chưa đến hai mươi ngày, thật không ngờ cứ như vậy mà đi. Quay đầu lại, nhìn lại mấy nữ nhân trong lãnh cung một cái, trong mắt của họ, đều mang theo sự quyến luyến không nỡ xa rời.
“Yên tâm, ta sẽ không quên lời hứa hẹn với các cô đâu!”
Vẫy vẫy tay, là cáo biệt cuộc sống yên bình này; gật gật đầu, là ghi nhớ lời hứa đã từng hứa với họ. Lúc quay đầu, mắt sớm đã ươn ướt, bởi vì, bọn họ từng thật lòng đối xử tốt với mình.
‘Lâm Tiên cung’ – một cái tên rất khác biệt, chỉ riêng hai chữ Lâm Tiên thôi, đã nói lên thân phận của nữ nhân sống trong cung này. Chỉ có phi tử được sủng, có quyền có thế, viện tử mới có thể mang theo chữ ‘cung’, mà nếu như tên của cung điện có liên quan đến tên của phi tử, cũng có thể nhìn ra được sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho vị phi tử này.
Cười trào phúng, bài tập làm thêm này Hoàng thượng làm thật tốt. Một nữ nhân hắn chán ghét mà làm tới nước người ngoài hiểu lầm thành sủng phi của hắn, đây cũng nói lên tâm kế của đế hoàng.
“Nương nương!”
Bước vào cửa lớn của ‘Lâm Tiên cung’, trong viện sớm đã có hơn mười cung nữ, thái giám quỳ sẵn, Tiểu Tiểu hơi ngây ra một lúc, không ngờ Hoàng thượng còn sắp xếp nhiều hạ nhân hầu hạ mình đến vậy! Không tệ không tệ!
“Đứng dậy đi!” Chắc nói thế này thì phải? Tiểu Tiểu quên rồi, lúc trước hình như Hoàng thượng chỉ phất phất tay, nhưng nàng cảm thấy bọn họ cứ luôn cúi đầu, làm sao mà biết nàng phất tay hay chưa? Nên nói với họ một tiếng mới đúng, đó là sự tôn trọng người khác.
Hai cô nương mười lăm mười sáu tuổi đứng dậy, đi đến bên Tiểu Tiểu, kích động đến nỗi nước mắt ầng ậc:
“Nương nương, cuối cùng người đã trở về rồi!”
Tiểu Tiểu trợn mắt, cái gì gọi là cuối cùng đã trở về rồi? Nàng căn bản không muốn trở về được không hả? Nhưng chẳng qua bọn họ chỉ có lòng tốt, chí ít thì nước mắt này không phải là giả chứ nhỉ?
“Ừ, vào phòng rồi nói sau!” Quay đầu nhìn mấy công công tùy hành kia một cái, công công cúi đầu lui ra ngoài.
Thì ra, đây mới là nơi mà phi tử tam phẩm ở, mặc kệ Hoàng thượng có ghét Thủy Tiên kia ra sao, nhưng nhìn chỗ mà nàng ta ở, đúng thật không tệ. Đánh giá xung quanh phòng một lượt, nhìn thấy vật thuận mắt Tiểu Tiểu cầm lên xem tỉ mỉ, hai cung nữ phía sau cũng chẳng thấy có gì lạ, bọn họ chỉ nghĩ rằng đã rất lâu nương nương không trở về, xem xem tất cả mọi thứ ở đây có thay đổi hay chưa mà thôi.
“Nương nương, đồ vật trong cung đều là những thứ trước kia nương nương thích, chúng nô tỳ vẫn luôn quét dọn sạch sẽ, trước giờ chưa từng sờ lung tung…”
Một cung nữ cười lấy lòng, Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn hai cung nữ xa lạ kia, hỏi:
“Nha hoàn hôm trước theo ta về thăm người thân kia đâu rồi?”
Tiểu Tiểu tuy mơ hồ, nhưng có thể biết hai nha hoàn đằng sau kia nàng tuyệt đối chưa từng gặp qua, mà nha hoàn có thể theo Thủy Tiên về nhà kia, nói lên rằng nha hoàn kia có địa vị trong lòng Thủy Tiên. Theo lý mà nói, hẳn là nàng ta phải nên ở trong cung đợi mình mới đúng.
“Nương nương, người nói Tinh Nhi à?” Một trong số cung nữ nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, nàng ta đâu?” nàng ta gọi thế nào thì gọi thế ấy vậy, dù sao thì Tiểu Tiểu cũng chẳng biết tên của nàng ta.
Hai người quay lại nhìn một cái, một trong số đó cười nói: “Nương nương, Liên phi nương nương thấy Tinh Nhi lanh lợi, muốn nàng ta qua đó hầu hạ. Nếu như nương nương muốn Tinh Nhi, có thể nói một tiếng với Hoàng thượng hoặc là Liên phi nương nương…”
Nói với Hoàng thượng? Thế thì thôi vậy, tên nam nhân kia vốn nhìn Tiên phi không thuận mắt, trốn hắn còn không kịp, ai lại ăn no rửng mỡ đến tìm hắn chứ? Nhưng hai nha hoàn này có gì đó không đúng, lúc nhìn mình, cảm giác như có chút coi thường mình. Không phải chứ, chẳng phải chỉ ngồi ngây ở lãnh cung có mấy ngày thôi sao? Nhanh vậy liền cho rằng sau này mình thất sủng rồi à?
“Ai là quản sự ở cung này?” Tìm chỗ ngồi, Tiểu Tiểu ngồi đoan trang. Nếu đã chuẩn bị làm ‘Tiên phi’ này rồi, thì phải diễn cho thật là tốt, đầu tiên là phải thanh lý người trong cung của mình. Bọn họ có thể ngốc, có thể đần, nhưng, Tiểu Tiểu tuyệt đối không cho phép có nội gián.
“Hồi nương nương, là lão nô!” Một ma ma khoảng ba mươi tuổi, được nha hoàn gọi đến, hóa ra bà ta vẫn luôn đứng đợi hầu ở bên ngoài.
“Ồ, ma ma xưng hô thế nào?” Khách khí nhìn bà ta, ma ma kinh ngạc nhìn Tiểu Tiểu, run rẩy nói:
“Nương nương, người…”
Lúc mới vào cung, ma ma đã thấy có chút kì lạ, cứ cảm thấy nương nương này tuy bộ dáng không thay đổi, nhưng tính tình thì lại thay đổi rất nhiều. Nay nghe thấy nàng hỏi như vậy, nước mắt trong mắt ma ma liền tuôn trào, nương nương ở trong lãnh cung hẳn là phải chịu không ít khổ sở, ngay đến mình mà cũng quên luôn.
“Ma ma không cần lo lắng, bổn cung chẳng qua chỉ là bị đụng đầu một cái, quên một số chuyện mà thôi.”
Tiểu Tiểu nhàn nhạt nói, cái loại chuyện bị đụng đầu mất kí ức cũng không phải là chưa từng có, nhưng người bị mất kí ức tuyệt đối không phải nàng, là người khác mà thôi.
Tiên phi đối với mình mà nói rất xa lạ, học theo tính tình của Tiên phi, nàng đúng là học không được, mất trí nhớ rồi, thay đổi tính cách thì còn tàm tạm. Dù sao thì cũng sắp một tháng rồi, chơi thêm hai tháng nữa, hoặc là sau khi tìm được cha của Điểm Điểm xong, nàng liền có thể vỗ mông chạy lấy người. Về phần cục diện rối rắm này, cứ để Vu thừa tướng từ từ mà thu dọn đi.
“Nương nương, người chịu khổ rồi! Ma ma đau lòng nhìn Tiểu Tiểu, nhìn tới nỗi Tiểu Tiểu bắt đầu hơi mất tự nhiên. Nàng hiện giờ sắc mặt hồng nhuận, thân thể khỏe mạnh, thật hoài nghi ma ma từ đâu ma thấy mình chịu khổ nhỉ? Có phải hoa mắt rồi không, nên mới cảm thấy mình chịu khổ?
“Làm ma ma lo lắng rồi. chỉ là ta đã quên nhiều thứ, sau này còn cần ma ma chỉ điểm .” Tiểu Tiểu hơi hơi gật đầu, lần đầu tiên phát hiện mình cũng có thể rất đoan trang, rất có phòng độ như vậy nói chuyện với ma ma.
“Nương nương, nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ cho nương nương thật tốt, Giúp đỡ nương nương, nô tỳ họ Từ…” Ma ma lau lau nước mắt, đẩy phắt hai cung nữ ra, ti mỉ đem sự tình trong cung bẩm báo cho Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu nghe tới nỗi gật gà gật gù muốn ngủ, nhưng nàng biết ma ma là có lòng tốt, cũng chỉ nghe thôi, không chen ngang lời bà ta.
“Nương nương, Hỷ công công cầu kiến!” Trước lúc sắp ngủ, tiếng gọi của nha hoàn cuối cùng cũng làm gián đoạn sự xầm xì của ma ma, cũng nhất thời làm cho Tiểu Tiểu có tinh thần hẳn lên.
Từ ma ma tuy rằng không tệ, nhưng quá máy móc, nói quá nhiều, vẫn là đem Hoa Nguyên đến đây thì hay hơn.
“Để ông ta vào đi!” Tiểu Tiểu gọi một tiếng, ma ma sốt ruột nói:
“Nương nương, Hỷ công công là thiếp thân thái giám của Hoàng thượng, phải lấy lòng ông ta thật tốt, người không thể nói chuyện với ông ta như vậy…”
“Vậy sao? Ma ma, bà nói nghe xem, bổn cung phải đối đãi với ông ta thế nào đây?” Tiểu Tiểu cười hỏi.
“Tuy ông ta là công công, nhưng phải cung kính một chút, nếu lỡ như ông ta ở trước mặt Hoàng thượng…”
Thấy Hỷ công công đã vào cửa, ma ma vội im bặt, mặt đầy ý cười nghênh tiếp.
“Chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương!”
Hỷ công công đi đến trước mặt Tiểu Tiểu, cung cung kính kính quỳ xuống, mấy tiểu thái giám đằng sau ông ta, cũng đều quỳ xuống hết, nói cùng với Hỷ công công.
“Hỷ công công, có chuyện gì đáng mừng vậy?” Tiểu Tiểu nhướn nhướn mày, cũng nên để mọi người trong cung biết năng lực của nàng rồi, Hỷ công công đến thật đúng lúc.
“Tiên phi nương nương nói đùa rồi. Nương nương trở về Lâm Tiên cung, đây không phải một hỷ sự hay sao?” Tiểu Tiểu phất tay một cái, Hỷ công công đứng dậy, đem mấy thứ đồ trong tay mấy thái giám đằng sau từng món từng món bày ra trước mặt Tiểu Tiểu, cao hứng nói với Tiểu Tiểu đây là do Hoàng thượng ban cho.
Tiểu Tiểu đứng dậy, ánh mắt quét nhìn mấy thứ đồ quý giá được ngự ban một cái, tùy tay cầm một món lên, nhìn chỗ không dễ thấy của ban phẩm, đều có một chữ ‘Ngự’ nho nhỏ, nàng cười cười:
“Hỷ công công, đây đều là Hoàng thượng ban cho bổn cung hay sao?”
“Hồi nương nương, đúng vậy!” Hỷ công công khó hiểu nhìn nàng, tiểu tổ tông này lại sao nữa đây? Nhìn biểu tình của nàng ta, đằng sau nhất định là có lời, hơn nữa lại không phải lời gì hay ho.
Cúi đầu xuống, Hỷ công công vội lau mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói:
“Nương nương, nếu không còn chuyện gì căn dặn, nô tài trước…”
Chạy! Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, bây giờ ông thật không dám chọc vào tiểu tổ tông này.
“Có chuyện, sao lại không có chuyện được chứ? Hoàng thượng tốt bụng ban cho bổn cung nhiều đồ như vậy, Hỷ công công trở về cảm phiền thay bổn cung nói lời cảm tạ với Hoàng thượng. Thuận tiện nói một tiếng, bổn cung rất thích đồ Hoàng thượng ngự ban. Nhưng mà, bổn cung không thích chữ này, sau này ban đồ, tìm mấy món không có chữ ‘Ngự’ mang qua đây là được!”
“Nương nương!” Từ ma ma sợ hãi nhìn Tiểu Tiểu, lời như vậy nếu nói ra ngoài, tiếp theo Hoàng thượng còn không đuổi nàng ta về lãnh cung hay sao?
Hoàng thượng ngự ban đồ vật, vốn là chuyện vinh hạnh biết bao, nhưng sao nương nương lại kêu Hỷ công công trở về nói thế chứ?
“Nương nương, tại sao?” Hỷ công công lau mồ hôi lạnh lần nữa, những lời này ông tuyệt đối không dám nói với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng có biết được không thì chưa chắc. Hỏi rõ nguyên nhân, nếu sau này Hoàng thượng hỏi, mình cũng có cái trả lời.
Tiểu Tiểu tán thưởng nhìn Hỷ công công một cái, biết hỏi như vậy, cho thấy dưới dự giáo huấn của mình, ông ta thật khôn ra không ít.
“Bởi vì đồ như vậy không phải Hoàng thượng ban cho bổn cung, chỉ là Hoàng thượng bày ở Lâm Tiên cung của ta mà thôi. Mang ra ngoài cung thì chẳng ai dám cần, nhìn chỉ tổ chướng mắt thôi. Nếu không có chữ này thì hay rồi, tùy tiện đem một món ra ngoài cung, cũng đáng giá hơn trăm lượng…
Hỷ công công, sao vậy?”
‘Bịch’ một tiếng, lúc Tiểu Tiểu còn chưa nói hết, Hỷ công công đã quang vinh té ngửa ra đất…
“Nương nương, sao người lại nói như vậy? Hoàng thượng nếu biết…” Từ ma ma đau đầu nhìn Hỷ công công dưới đất, Tiểu Tiểu tùy ý cười một cái:
“Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ai mà biết Hỷ công công lại bị kinh hãi thế chứ? Ta xem nào…”
Bấm huyệt nhân trung của ông ta vài cái, Hỷ công công mở mắt ra, nhìn thấy nữ nhân như ác ma kia, sợ tới nỗi vội bò dậy. Đáy mắt ông ta có chút ít sắc đen, khiến Tiểu Tiểu hơi kinh ngạc một lát, nhưng nàng không nói ra, len lén nhìn Hỷ công công một cái, có vấn đề, may mà lúc nãy mình dọa cho ông ta té ngửa, bằng không, chết như thế nào ông ta cũng chẳng hay biết.
“Nương nương, mấy lời lúc nãy nô tài không nghe thấy, bọn họ cũng không nghe thấy, nô tài cáo từ trước đây…”
Địa phương này, một khắc ông cũng không dám ở lại, nữ nhân này đúng là quá đáng sợ mà.
Lời như thế, nàng ta cũng dám nói ra, nếu như Hoàng thượng nghe thấy, sẽ không chỉ đuổi về lãnh cung đơn giản vậy đâu, e rằng…
Đồ Hoàng thượng ban, nàng ta dám chê mang chữ ‘Ngự’ ra ngoài cung không ai cần? Lời này, sẽ không đơn giản chỉ chém đầu thôi đâu!
“Đợi đã!”
Giọng nói ác ma lần nữa vang lên, ngăn cản cước bộ hướng ra ngoài của Hỷ công công. Hỷ công công quay đầu lại, đề phòng nhìn Tiểu Tiểu, đừng chơi chết cái mạng già này của ta nha, tiểu tổ tông!
“Hỷ công công, ta muốn một cung nữ ở lãnh cung đến đây, ngươi làm được không?”
Tiểu Tiểu đi đến trước mặt Hỷ công công, nheo mắt hỏi.
Đây là hỏi mình sao? Hỷ công công nghi hoặc, đây rõ ràng là chèn ép mà, nếu mình dám nói không được, không biết nàng ta sẽ sửa mình thế nào nữa?
“Ai?” Run rẩy cúi đầu, Hỷ công công không dám nhìn vào mắt nàng.
“Hoa Nguyên!”
“Nàng ta là chủ tử bị biếm vào lãnh cung, không phải cung nữ, nương nương!” Yếu ớt chống cự, Hỷ công công biết có chống cự cũng chẳng có tác dụng gì.
“Biếm đi phong hào, làm một cung nữ đi, ta muốn nàng ta!”
Tiểu Tiểu cười tươi rói, nhìn biểu tình của Hỷ công công, vấn đề chắc là không lớn.
“Nương nương, cái này…cái này nô tài không làm chủ được, phải mời Hoàng thượng…”
Nếu như là chiêu nghi, hoặc là tài nhân, phẩm cấp thấp thì còn có thể, chuyện của Hoa Nguyên nương nương ông thật sự không dám làm chủ.
“Thời gian hai ngày, ngươi lo liệu đi!”
Xoay người, phất tay; rắc rối, khổ não, đều để dành cho người khác hết đi!
“Nương nương, người quen thân với Hỷ công công lắm à?”
Tiên phi hôm nay, đem đến cho Từ ma ma rất nhiều kinh ngạc, khiến Từ ma ma lầm tưởng rằng đây căn bản không phải Tiên phi, mà là một người khác.
“Gặp qua mấy lần, được chứ! Từ ma ma, hiện tại đối với cung này, ta chẳng quen thuộc chút nào. Bổn cung tin tưởng ngươi, người trong cung, sẽ do ngươi quản. Nên tín nhiệm ai, không nên tín nhiệm ai, ngươi liệt kê thành một danh sách cho ta, ta sẽ xử lý một chút. Nhưng Lâm Tiên cung có một nguyên tắc không thể thay đổi, chính là tất cả hạ nhân, nếu như ai dám phản bội ta, làm chuyện có lỗi với ta, ta nhất định sẽ khiến kẻ đó muốn sống không được muốn chết cũng không xong! Biết chưa?”
Nói đến đây, trong mắt Tiểu Tiểu lộ ra một tia tàn ác, Từ ma ma sợ hãi nhìn vị chủ tử này, nàng ta thật sự thay đổi rồi, có lẽ, cung này thật sự cần phải thay đổi rồi đây.
Đã qua hai ngày, Tiêu Kiếm kia cứ như đột nhiên bốc hơi vậy, không tìm được tung tích của y nữa. Hoàng thượng buồn bực ngồi trong Ngự thư phòng, nhìn cửa sổ chỗ mà y thường ngồi uống trà. Cảm giác, hình như y vẫn còn đó!
Trước giờ, chưa từng bận tâm một người nào như vậy, cho dù là nam nhân hay nữ nhân cũng chưa từng. Hoàng thượng không biết tại sao mình lại bận tâm đến y như vậy. Tiếp xúc với nhau chỉ ngắn ngủi có mười ngày, y không chỉ trở thành bạn của mình, càng thành công đi vào trong tim mình, cứ như thể người yêu mà mình đã tìm rất lâu vậy.
Người yêu? Nghĩ đến từ này, Hoàng thượng kinh ngạc một hồi, không hiểu tại sao mình lại dùng người yêu để hình dung Tiêu Kiếm chứ? Y là nam nhân đó nha!
Lúc Sóc vương đi vào, nhìn thấy được chính là Hoàng thượng đang ngây người nhìn cửa sổ, hắn cười cười, chẳng lẽ Hoàng thượng thích nam nhân rồi chắc?
“Hoàng huynh, không phải huynh thích tên Tiêu Kiếm kia rồi đấy chứ?”
Sóc vương người nhạo Hoàng thượng, hắn biết đây là điều không thể, hậu cung của hoàng huynh, nữ nhân mập ốm đều có đủ cả, làm sao có thể thích một tên nam nhân được chứ?
“Nói bậy!” Mặt hơi hơi đỏ, Hoàng thượng trách móc.
Làm sao có thể thích y được chứ? Y là một nam nhân nhá! Trẫm khẳng định là chỉ vì y không dốc sức vì hoàng thất, đột nhiên mất đi một nhân tài mà cảm thấy đáng tiếc thôi. Hoàng thượng an ủi mình như vậy, nhất định là như vậy, bằng không, làm sao giải thích được việc mình thường hay nhớ đến y chứ?
“Không phải thì tốt! Hoàng huynh, Tiêu Kiếm này đúng là thần kỳ, làm sao mà một chút tư liệu liên quan đến y cũng không có? Hỷ công công nói sao?”
Điểu Sóc vương kì quái là tổ chức tình báo của mình, lại tìm không thấy bóng của y, tìm không ra tung tích của y, cứ như thể y không phải người trên thế giới này vậy.
“Hỷ công công cũng nói không rõ, khách điếm ông ta nói, ta đã phái người tra qua, Tiêu Kiếm kia đặt phòng ở đó một ngày, nhưng lại không tá túc ở đó. Có lẽ, y có nguyên nhân đặc biệt gì đó, hồi sơn rồi cũng không chừng!”
Hoàng thượng có chút thất vọng nhìn về phía bên cửa sổ, hôm đó đã thấy y có gì là lạ, đáng lẽ không nên để y đi, vừa đi, không ngờ lại đi không thấy bóng người luôn.
Nếu như mình phái người điều tra về y ngay từ đầu, thì tốt biết mấy. Chí ít thì mình cũng biết được tung tích của y, nếu không tra ra, có thể dò xét, có thể hỏi.
“Hoàng huynh cũng tin y đến từ núi à?” Sóc vương hỏi. Hoàng huynh không phải người cẩu thả như vậy, Tiêu Kiếm này có nhiều điều đặc biệt, nhưng ánh mắt của y lại trong suốt như vậy, không giống người có tâm địa bất chính!
“Chẳng lẽ Sóc cũng tin? Hình như đây chính là điều duy nhất có thể giải thích lý do đột nhiên mất tích của y?”
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng thì cùng bật cười ha ha.
“Bỏ đi, chẳng phải chỉ là một đại phu thôi hay sao?” Sóc vương cười nói.
“Đúng vậy, có lẽ một ngày nào đó, y đột nhiên xuất hiện cũng không chừng!” Hoàng thượng buông một tiếng thở dài, quay người ngồi xuống, cười hỏi:
“Nữ nhân tối hôm đó, đệ đã phái người điều tra chưa?”
Tối hôm đó, chính là năm năm trước, lúc bày yến tiệc mừng thọ Hoàng thái hậu.
“Hoàng huynh, đệ đã phái người điều tra rồi, cũng diệt khẩu hết rồi, lúc đó đã xác định, không ai sống sót.” Sóc vương cười nói, dường như, chuyện mà hai người nói không phải là giết người diệt khẩu, chỉ là đang thảo luận xem tối nay ăn gì thôi vậy.
“Thế thì tốt! Lân cũng sắp về rồi, Sóc, đệ cảm thấy có liên quan đến Lân hay không?”
Hoàng thượng trầm tư nói. Đứa trẻ kia, quá quỷ dị, lúc hắn nhớ đến dáng vẻ của nó mà vẽ ra, mới phát hiện ra được mình và nó giống nhau. Nếu như nói nó là con của mình, thì tất cả người trong hậu cung cũng sẽ tin, suy cho cùng thì người giống nhau không nhiều lắm.
“Chắc không đâu! Lân làm việc cũng rất cẩn thật, tuy huynh ấy đối xử tốt với nữ nhân, nhưng tuyệt đối không để ai trong số họ mang thai. Nhưng mà, hoàng huynh, đệ lại nhớ ra một chuyện, có liên quan đến Lân.”
Có một nữ nhân, Lân từng nói qua, nhưng trước giờ mình chưa gặp qua nàng ta.
“Ồ? Chuyện gì?” Hoàng thượng khó hiểu nhìn Sóc vương, giữa ba huynh đệ bọn họ, trước giờ vẫn rất ít có chuyện tư mật.
“Cái buổi tối Lân sắp đi kia, đã từng nói qua với đệ, huynh ấy không nỡ xa một nữ nhân. Sau này đệ nghe nói, huynh ấy đem nàng ta an bài ở trong một biệt viện, nhưng hai ngày sau khi huynh ấy đi, nữ nhân kia liền mất tích…mãi đến bây giờ, quản gia còn đang phái người đi tìm khắp nơi nữa đấy?”
“Nữ nhân kia, thật sự cứ như vậy mà đột nhiên biến mất hay sao? Đúng là kì lạ, nhưng mà, chuyện này với chuyện đứa trẻ kia chắc không có liên quan đâu nhỉ?” Hoàng thượng suy tư một lát, bắt đầu cảm thấy hứng thú với nữ nhân kia.
Từ nhỏ đến lớn, nữ nhân có thể khiến Lân có hứng thú thì không nhiều. Đối với nữ nhân, Lân chỉ cần mà thôi, nhưng trước nay sẽ không để tâm.