Lân, chàng phải phấn chấn lên, nhiều nhất ba tháng, ta sẽ trở lại tìm chàng!
_______________________________
“Ta biết!” Mê mang nhìn nàng, giọng nói của hắn rất yếu ớt, Tiểu Tiểu giơ tay lên, đem một viên dược hoàn đưa vào trong miệng hắn, hắn thuận thế nuốt xuống.
“Không sợ có độc à? Thuộc hạ của ngài đều ngã xuống hết cả rồi, biết rằng bên ngoài có độc mà ngài lại không phòng bị, ngài không sợ chết sao?”
Trách móc nhìn hắn, nếu mình là người muốn gây bất lợi cho hắn, thì bây giờ hắn sẽ thê thảm lắm luôn.
“Tiểu Tiểu, có nàng ở đây, ta chết không được…” Thâm tình nhìn nàng, hắn không nỡ chớp mắt.
“Đã nói ta không phải rồi mà, con người ngài sao lại cố chấp vậy chứ? Buông ta ra, ban nãy thứ ta cho ngài uống là thuốc độc đấy…”
Ánh mắt của hắn quá thâm tình, quá sâu sắc, Tiểu Tiểu có chút sợ hãi, nàng khiếp sợ nói.
“Không sao, Tiểu Tiểu, ta đã sớm trúng độc của nàng rồi, có nhiều thêm một loại thì cũng chẳng hề gì. Chúng ta về nhà rồi…”
Lân vương bật cười, trên khuôn mặt gầy gò, bởi vì cười vui vẻ mà có thể thấy được mấy đường hơi nhăn trên đấy, dung mạo tuấn mỹ lúc này lại thêm phần tang thương, làm hắn tăng thêm sức quyến rũ của sự thành thục.
Về nhà? Một nhãn tự thân thiết biết mấy, trong lòng Tiểu Tiểu bắt đầu cảm động. Lân vương bế ngang nàng lên, tại lúc nàng còn chưa hoàn hồn lại, đã chóng sớm đi về phía căn phòng.
Khi thân người vụt lên không, Tiểu Tiểu hoàn hồn lại, mới phát hiện mình sớm đã rúc trong lòng hắn rồi, nàng tức giận nói:
“Ngài muốn làm gì? Thuộc hạ của ngài…”
“Bọn họ sẽ không sao đâu, Tiểu Tiểu, nàng không nhớ ta sao?”
Khẽ cười nhìn nàng, thì ra, tất cả những gì không vui, tất cả những phiền não, tại giây phút ôm lấy nàng kia, sớm đã tan thành mây khói.
“Ta không phải…”
Lời tiếp theo, nàng không còn cơ hội nói ra khỏi miệng nữa. Không biết khi nào, cửa đã sớm đóng lại, mà Tiểu Tiểu cũng đã nằm trên giường, cái miệng muốn mở ra kia, sớm đã bị Lân vương ngậm lấy, nhấm nháp sự ngọt ngào đã lâu không nhận được kia. Ta không phải Tiểu Tiểu, ngài từ đâu mà nhìn ra ta là Tiểu Tiểu chứ?
Trong sự mê mang, Tiểu Tiểu vẫn luôn không hiểu, dịch dung như vậy, tại sao hắn lại nhận ra được nàng chứ?
Chỉ là, câu này nàng không còn cơ hội để hỏi ra nữa, bỏi vì, hắn không cho phép nàng nói ra, hắn chinh là muốn làm cho nàng thần hồn điên đảo.
Thời gian hơn một tháng xác thực là không dài, nhưng vì nhớ nhung nàng, vì bận tâm về nàng, mỗi ngày trôi qua của hắn đều dài như một năm. Mà nàng, lại không tim không phổi mà trải qua tháng ngày tiêu dao của nàng. Tuy nàng không nói nàng đã sống thế nào, nhưng nhìn khuôn mặt hồng nhuận kia của nàng, cùng với thần sắc hoạt bát đó, trong lòng Lân vương cũng đã hiểu được.
Tay nhanh chóng thăm dò, quần áo trong lúc bất tri bất giác đã vứt xuống đất, phân biệt không nổi là của nàng hay của hắn, lung tung, hỗn loạn…
“Không…đừng…”
Tiểu Tiểu gian nan cự tuyệt, bởi vì là hắn, nàng không nhẫn tâm tổn thương hắn, nhưng cũng không thể không rõ không ràng mà tiếp tục thân mật với hắn như vậy được.
“Suỵt…Tiểu Tiểu, nàng không muốn ta sao? Ta đã muốn nàng chết đi được, thả lỏng một chút, ta yêu nàng, sẽ không tổn thương nàng…”
Nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng, Lân vương nhìn nàng thật sâu, nhìn màu hồng trên khuôn mặt nàng, nhìn gương mặt vẫn xa lạ kia.
“Nhưng, ta không phải…”
Tiểu Tiểu thử thuyết phục hắn, nàng còn phải hồi cung, nếu ngộ nhỡ bị người ta nhìn thấy thân thể nàng, thế chẳng phải sẽ khuấy lên cuồng phong sóng lớn hay sao?
“Nàng phải, Tiểu Tiểu, đừng gạt ta nữa. Mặt nàng thay đổi, giọng nói thay đổi, nhưng thân hình của nàng không thay đổi, mùi vị trên người nàng không thay đổi…”
Nhìn cô gái nhỏ đang bất an kia, Lân vương cười hạnh phúc, thì ra, nàng thật sự không yên tâm về mình, thì ra, nàng thật sự đã đến…
“Nhưng mà…” Tiểu Tiểu ảo não cảm thấy có chút không đúng, nhưng giờ đây trong đầu nàng rất mơ hồ, chẳng lẽ Lân vương cũng hạ độc mình luôn rồi sao?
“Đầu óc ta rất rối bời, Lân, chàng hạ độc ta rồi sao?”
”Là nàng hạ độc ta, Tiểu Tiểu…”
Đêm dài liên miên, ánh sao lấp lánh rọi sáng vạn vật, mặt đất bên ngoài viện hơi hơi phát lạnh, mấy tên thuộc hạ hôn mê tán loạn bên đó, lại nghe không được sự ngọt ngào trong phòng.
Thật mệt thật khổ, nhìn Lân vương ngủ say sưa, Tiểu Tiểu cố gắng mở mắt ra, tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn, tay của hắn vô ý thức bắt lấy nàng, dọa cho Tiểu Tiểu không dám nhúc nhích. Qua hồi lâu, thấy hắn không có động tác tiếp theo, Tiểu Tiểu mới xác nhận hắn thật sự đã ngủ rồi. Trời đã hơi hơi sáng, phải về rồi, muộn thêm nữa, hồi cung sẽ càng khó.
Lặng lẽ đứng dậy, toàn thân trên dưới một điểm lành lặn cũng không có, hắn không phải đã lâu không tìm tới nữ nhân rồi đấy chứ? Chẳng biết săn sóc mình tẹo nào, vẫn bá đạo như vậy.
Ngồi một lát, trên người dễ chịu được chút ít. Tiểu Tiểu tìm y phục của mình mặc vào, chạy đến trong viện, nhìn đám người nằm cả đêm kia, nàng vứt xuống một cái bình nhỏ, ở bên chỗ bờ hoa sen lấy ra số máu tối qua mới đi mượn được, quay đầu nhìn trong phòng một cái, lưu luyến không nỡ rời mà cất bước bỏ đi.
Đợi hắn tỉnh dậy, chắc chắn sẽ hận mình! Nhưng bây giờ nàng cần phải đi, nàng còn có chuyện cần làm. Nhưng mà, lần xuất hiện này của mình, hắn nhất định sẽ không còn sa sút như thế nữa, rất mau, hắn sẽ trở lại là Lân vương gia anh tuấn khoáng đạt như lúc đầu.
Trong tẩm thất, hình nộm giả mà Tiểu Tiểu làm vẫn còn, sau khi đem máu cất kĩ, Tiểu Tiểu vén màn giường, nhưng lại nhìn thấy Hoa Nguyên đang nằm ngủ trên giường. Suy nghĩ một chặp, nàng liền biết nguyên nhân trong đó ngay, nàng ta sợ có người tới xem xét! Hoa Nguyên, cô thật sự chỉ là lợi dụng ta thôi sao? Hành động nhỏ nhoi này của Hoa Nguyên, khiến cho tim Tiểu Tiểu, bỗng thấy ấm áp không ít.
Nhẹ nhàng bò đến bên trong giường, Tiểu Tiểu cẩn thận nằm ngay ngắn, nhắm mắt đi vào giấc ngủ. Tối qua thật sự rất mệt, chắc phải ngủ cả nửa ngày luôn quá.
Thời tiết hôm nay vẫn rất tốt, ngưởi của Lâm Tiên cung đều biết, chủ tử có thói quen dậy trễ, nhưng thường đều thức dậy trước giữa trưa. Hôm nay, chủ tử phá lệ, đã qua buổi trưa rồi mà vẫn còn chưa tỉnh dậy.
“Nê Nhi, quan hệ của cô và chủ tử là tốt nhất, đã đến giờ này rồi, hay là cô đi gọi chủ tử dậy đi?” Từ ma ma bất an ở ngoài phòng lượn hai vòng, chủ tử dậy trễ, nếu truyền ra ngoài, thì thật không hay ho.
“Từ ma ma, bà cũng biết đấy, chủ tử ngủ không đủ giấc mà gọi nàng ấy dậy thì sẽ bị mắng đó…” Hoa Nguyên cúi đầu, trừ nương nương ra, người trong cung đều thay đổi cách xưng hô với nàng. Chỉ có nương nương, dù nàng nói thế nào, nàng ấy cũng không chịu sửa miệng.
“Nhưng…ngộ nhỡ truyền ra ngoài, sẽ ảnh hương không tốt đến danh tiếng của nương nương.” Từ ma ma khó xử nhìn về phía trong phòng một cái, lúc này lại có một công công chạy tới, nói:
“Ma ma, Hỷ công công đến đây cầu kiến!”
Hỷ công công? Hai người nhìn nhau một cái, Hỷ công công vẫn luôn đối xử không tệ với nương nương, nhưng để tránh bị nghi ngờ, ông ta rất ít tự mình đến đây, lần này ông ta đích thân đến, chẳng lẽ có chuyện gì quan trong à?
“Mau để công công vào. Hoa Nguyên, cô đi nói với nương nương một tiếng, đóng cửa tẩm thất lại.” Từ ma ma hơi hoảng loạn một lát, nhưng rồi lại trấn định lại, bà căn dặn nói.
“Hỷ công công, sao người lại rảnh rỗi đến Lâm Tiên cung của chúng tôi thế?” Thấy Hỷ công công vào cửa, Từ ma ma hỏi dò.
“Nô gia đến tìm nương nương có việc, nương nương đâu? Đã đi thông báo với nương nương chưa?”
Hỷ công công cười nhìn Từ ma ma một cái, bởi vì bà ta là ma ma quản sự trong cung của Tiểu Tiểu, bằng không, ông cũng chẳng thèm giải thích gì với bà ta đâu.
“Thân thể nương nương không khỏe, nhưng mà, nghe Hỷ công công sắp đến, Hoa Nguyên đã đi vào thông báo rồi, mong Hỷ công công chờ lát, nương nương chắc phải đợi một lúc nữa mới đến được.”
Từ ma ma cười cúi đầu, trả lời như vậy chắc được rồi nhỉ.
“Ùm! Thân thể nương nương không khỏe, nên tìm thái y. Từ ma ma, bà cũng là lão ma ma trong cung rồi, đã tuyên thái y chưa?’
Tuy nương nương không ở đây, nhưng biểu hiện một chút lòng quan tâm chắc cũng không có gì sai? Sau này, còn phải mong nàng ta thủ hạ lưu tình, không cầu nàng ta giúp mình thế nào, chỉ cần đừng có hở một tí liền chỉnh sửa mình là được. Huống hồ, lần trước nàng ta còn giúp mình chữa bệnh, nhặt lại được một cái mạng nhỏ. Nói thế nào, thì nàng ta cũng coi như là ân nhân của mình nhỉ?
“Hồi Hỷ công công, là nương nương nói không sao, nên không để nô tỳ tuyên thái y. Người cũng biết đấy, lời của nương nương, nô tỳ làm sao dám…”
Từ ma ma cúi đầu, ban nãy bà cũng chỉ là tùy miệng nói mà thôi, không ngờ Hỷ công công lại bảo truyền thái y đến.
“Vậy cũng phải. Thế nô gia sẽ đợi nương nương, nhưng mà, ma ma vẫn nên vào đó thúc giục một tí đi, nô gia lén nhân lúc rảnh rỗi mà tới đây, phải trở về sớm một chút.”
Hỷ công công sốt ruột nhìn sa lậu một cái, mình lần này lấy cớ đi vệ sinh mà tới đây, tiểu tổ công kia ngàn vạn lần đừng để thời gian đi vệ sinh của mình quá lâu đấy nhá.
Từ ma ma nghe thấy lời nói của Hỷ công công, mau chóng đi vào, thấy Tiểu Tiểu đang mặc y phục, bà ta kinh ngạc ngoác miệng:
“Nương nương, người đây là…”
Đi đến bên người Tiểu Tiểu, tay bà ta run rẩy chỉ vào mấy vết xanh xanh tím tím kia, làm sao bà lại không biết mấy thứ đó là cái gì chứ? Nhưng tối qua Hoàng thượng không đến Lâm Tiên cung, mấy vết trên người nương nương là do ai làm?
“Không sao! Bị muỗi cắn thôi. Từ ma ma bà nói xem?”
Tiểu Tiểu không bởi vì bị nhìn thấy mà trở nên khẩn trương, nàng tùy ý liếc ma ma một cái, hào phóng để Hoa Nguyên giúp nàng mặc y phục, miệng căn dặn:
“Ma ma, lát nữa chuẩn bị nước nóng, bổn cung muốn tắm…”
“Dạ, nương nương! Nô tỳ chưa nhìn thấy gì hết!” Run rẩy cúi đầu, mặt ma ma xám ngoét.
“Thế thì tốt, Hoa Nguyên, Từ ma ma, các ngươi là người thân tín của bổn cung. Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, trong lòng các ngươi hẳn là biết chứ? Nếu như nghe có lời bất trung gì truyền ra ngoài, bổn cung…” Ánh mắt Tiểu Tiểu hơi hơi híp lại, Hoa Nguyên và Từ ma ma run rẩy quỳ xuống, thấp giọng nói: “Nương nương yên tâm, nô tỳ thề chết cũng sẽ không lắm miệng.”
“Từ ma ma, Hoa Nguyên, hai người các ngươi khẩn trương gì chứ? Thật ra ta đây rất dễ nói chuyện, người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta thì ta quyết không tha. Nếu dám đắc tội với ta, ta tuyệt đối sẽ không xử nhẹ, nhưng người đối tốt với ta, ta sẽ bảo vệ người đó thật tốt, sẽ không để người đó chịu ủy khuất gì. Kể cho các ngươi một chuyện cười, rất lâu trước kia, ta đang ăn cơm ở tửu lầu, một tên công tử lang thang đi đến muốn đùa giỡn ta, ngươi biết ta đã làm thế nào không?”
Tiểu Tiểu mỉm cười một cái, Hoa Nguyên sợ hãi hỏi: “Làm thế nào?”
“Hoa Nguyên, thật ra rất đơn giản, ta chỉ bỏ thêm ít thứ trong canh của bọn họ, kết quả là hắn cùng với cái đám lang thang đi cùng hắn đấy, đêm đó đau bụng đau đến suýt chết. Nhưng thuốc mà ta hạ với bọn họ, rất có nhân tính, rất chiếu cố tới họ…thuốc mà hạ cho họ cũng rất có nguyên tắc, dù là thuốc xổ, cũng rất có kĩ xảo, khó chịu muốn chết nhưng sẽ không để họ thải cho tới chết.”
Vừa lòng nhìn dáng vẻ run sợ của bọn họ, Tiểu Tiểu nhạt giọng nói:
“Không phải Hỷ công công vẫn còn đang ở bên ngoài đợi bổn cung hay sao? Các ngươi mau chóng giúp bổn cung chuẩn bị, ông ta tìm ta nhất định là có việc quan trọng. Phải mau chóng ra đó, bằng không ông ta sẽ trách tội các ngươi.”
Chỉnh trang lại lần nữa, Tiểu Tiểu dẫn đầu đi ra ngoài sảnh, Hỷ công công thấy mấy người Tiểu Tiểu đi ra, vội cúi đầu:
“Nương nương, cuối cùng người cũng đi ra rồi…”
“Hỷ công công, cái gì gọi là ‘cuối cùng ta cũng đi ra rồi’? Chẳng lẽ thời gian ngươi ở đây đợi bổn cung đã lâu lắm rồi à?” Sau khi Tiểu Tiểu ngồi xuống, buồn cười nhìn ông ta, Hỷ công công vội vàng xua tay:
“Nương nương hiểu lầm rồi, nô tài mới tới, mới tới thôi! Nô tài đâu có đợi nương nương, không có…”
Từ ma ma khó hiểu nhìn cái dáng vẻ lấy lòng kia của Hỷ công công, hình như ông ta thật sự rất sợ vị nương nương này?
“Ồ, vậy sao? Hỷ công công, hôm nay ngươi đến đây là có chuyện muốn nói với bổn cung à?”
Tiểu Tiểu vuốt ve ly trà trên bàn, vẻ mặt vô hại nhìn Hỷ công công, Hỷ công công vội vã đi lên phía trước, nói với bọn người Hoa Nguyên:
“Các ngươi lui xuống trước đi!”
Hoa Nguyên và Từ ma ma nhìn nhau, bọn họ cùng lúc nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu phất phất tay, hai người mới cẩn thận mà lui ra, săn sóc đóng cửa lại, giúp Tiểu Tiểu canh giữ ở gần cửa.
“Được rồi, Hỷ công công! Có gì thì nói được rồi đó?” Ngẩng đầu nhìn Hỷ công công một cái, Hỷ công công cười thần bí, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ, cung cung kính kính đưa vào trong tay Tiểu Tiểu:
“Nương nương, đây là thứ mà người cần, bên trong là toàn bộ danh sách tất cả những người có mặt đêm đó, không biết nương nương còn căn dặn gì nữa không?”
Nương nương cần cái này làm gì, Hỷ công công thật sự rất tò mò, nhưng ông không dám hỏi, cũng không đơn thuần chỉ là sợ nương nương tức giận, mà là sợ nương nương sẽ giao nhiệm vụ càng khó hơn nữa cho mình.
“Hỷ công công, ngươi không tò mò sao? Bổn cung cần số tên này để làm gì?”
Khẽ hớp một ngụm trà, Tiểu Tiểu lạnh lùng hỏi. Muốn đi hả? Ta còn chưa hỏi xong, làm sao có thể để ngươi đi được cơ chứ?
“Nương nương, việc của chủ tử, nô tài sao dám tò mò…không tò mò, không tò mò tẹo nào hết…” Theo thói quen, Hỷ công công lùi về sau một bước, Tiểu Tiểu cười nhẹ nói:
“Nhưng mà, bây giờ bổn cung muốn nói nguyên nhân cho ngươi đấy? Đứa bé trai không lâu trước, ngươi còn nhớ chứ?”
“Nương nương, ý người là…Điểm Điểm…” Hỷ công công kinh ngạc há miệng, vì đứa trẻ kia đáng yêu quá, cũng bời vì tên của nó rất có cá tính, cộng thêm việc Hoàng thượng không lúc nào là không nhắc tới nó, cho nên, đối với đửa trẻ kia, ông nhớ rất rõ.
“Ừm, trí nhớ của Hỷ công công thật khá, bổn cung nói cho ngươi, Điểm Điểm có liên quan đến những người trong cuốn sổ này…” Nếu Hỷ công công vẫn luôn đi theo bên cạnh Hoàng thượng, khi Tiểu Tiểu nói ra ngọn nguồn sự việc, Hỷ công công đương nhiên sẽ có chút khẩn trương. Tiểu Tiểu chính là đánh vào ý này, bây giờ nàng chỉ có thể dùng cách loại trừ, loại trừ từng người từng người một trên danh sách, người sót lại cuối cùng thì chính là cha của Điểm Điểm.
“Cái gì….Nương nương nói thật sao…?” Tuyệt đối là một tin tức có tính bùng nổ, chẳng trách Điểm Điểm lại giống với mấy người Hoàng thượng đến thế, thì ra…
“Đương nhiên là thật rồi, mẹ của Điểm Điểm là bạn tốt của bổn cung, chính là tại yến thọ của Thái hậu vào năm năm trước mà mang thai Điểm Điểm…”
Tiểu Tiểu khẽ nói, chỉ thấy sắc mặt của Hỷ công công đột nhiên trắng bệch, ông ta run rẩy đứng đó, y như lá rụng trời thu vậy, đáng thương lắm thay…
“Nương nương, thế bây giờ nàng ta…chết rồi…hả?”
Chuyện đêm hôm đó, tình hình cụ thể thì Hỷ công công không biết, đấy là điều cấm kị của hoàng cung. Nhưng đứa trẻ ra đời, lại không ở cạnh mẹ ruột của mình, có phải vị mẫu thân kia đã gặp phải chuyện bất trắc gì rồi không?
“Ừ, Hỷ công công biết chuyện tối hôm đó?”
Cứ tạm thời nguyền rủa bản thân một chút đi, Tiểu Tiểu trả lời, dù sao thì mình vẫn sống khỏe mạnh, tạm thời để Hỷ công công hiểu lầm một chút cũng tốt.
“Nô tài không biết. Tối đó đúng là có xảy ra chuyện, nhưng người biết sự tình thì đều đã bị diệt khẩu cả rồi…” Hỷ công công vẫn run rẩy, giọng điệu kinh sợ ấy, không giống như đang nói dối.
“Nhưng ngươi có biết, người xảy ra chuyện là vị hoàng tử nào?” Tiểu Tiểu hỏi ngay, không phải nàng tàn nhẫn, chỉ là nàng muốn mau chóng làm rõ vấn đề này. Chỉ có làm rõ rồi, thì nàng mới có thể làm tất cả những gì mình muốn làm.
“Nô tài không biết, bởi vì tối đó tất cả các vị hoàng tử đều xảy ra chuyện…”
Thở hắt một hơi, Hỷ công công nói: “Nương nương, thời gian nô tài ra ngoài đã lâu, nô tài về trước đây, bằng không, bị Hoàng thượng bắt được thì phiền phức lắm…”
Tiểu Tiểu nhìn ông ta, có lẽ ông ta thật sự không biết gì hết, nhưng cầm được cuốn sổ này, cũng coi như ông ta đã tận lực rồi.
“Hỷ công công, chuyện hôm nay, ngàn vạn lần không thể nói với Hoàng thượng, cũng không thể nói cho bất kì ai, ngươi cẩn thận chút nhé!”
Tuân thủ lời hứa, đương lúc ông ta cầm cuốn sổ này đến cho mình, thì Tiểu Tiểu đã xem ông ta như người của mình rồi, bảo bọc, quan tâm ông ta là chuyện bình thường.
“Nô tài đa tạ nương nương!”
Sau khi cung kính hành lễ xong, Hỷ công công cảm động cáo lui. Lời ban nãy, ông hiểu, nương nương đã xem mình như người của nàng ta rồi, hơn nữa còn quan tâm đến ông nữa đấy.
Cửa phòng mở ra khép lại, Hoa Nguyên và Từ ma ma đi vào, Tiểu Tiểu đem cuốn sổ giấu vào trong tay áo, nhàn nhã uông trà.
“Nương nương!” Hai người cung kính đứng đó, Tiểu Tiểu cười cười:
“Hỷ công công đi rồi, bổn cung trở về đánh một giấc nữa, đã đến giờ này rồi, chắc không ai đến nữa đâu ha?”
“Nương nương…” Từ ma ma kêu một tiếng, Tiểu Tiểu quay đầu nhìn bà ta: “Còn chuyện gì nữa không? Từ ma ma?”
“Nương nương, người vẫn nên đợi một lát, dùng xong bũa rồi hẵng ngủ nhé?”
Sắc trời đã không còn sớm, nương nương ngủ lúc này, ai mà biết tới khi nào mới dậy nổi? Đến lúc đó, bữa tối làm sao mà ăn?
“Ừm, được thôi!”
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ thấy cũng có lý: “Thế thì truyền thiện trước đi!”
Từ ma ma đi ra ngoài lo liệu, giờ đây trong phòng chỉ còn sót lại Tiểu Tiểu và Hoa Nguyên, Tiểu Tiểu thấy Hoa Nguyên có chút khẩn trương, nàng cười nói:
“Hoa Nguyên, cô lại chẳng phải là quen biết ta lần đầu, cô khẩn trương gì chứ? Cô hẳn là biết cách làm người của ta, thủ đoạn của ta, chỉ cần cô không phản bội ta, ta sẽ không bạc đãi cô đâu.”
“Nương nương, nô tỳ biết. Nô tỳ không phải cố ý, chuyện của nô tỳ, nương nương không cần phải để bụng, nô tỳ là nhất thời hồ đồ…”
Từ khi ra ngoài, Hoa Nguyên liền bắt đầu lo lắng, hôm đó khi nàng quỳ xuống, thái độ của Tiểu Tiểu có biến hóa, nàng cũng đã cảm nhận được. Lúc đó, chỉ nghĩ phải báo thù cho đứa bé chưa ra đời kia ra sao, cho nên mới cầu xin nương nương như thế, khi đó thật sự là quá lỗ mãng.
“Hoa Nguyên, ta hiểu tâm tình của cô, đừng để trong lòng nữa. Dù sao thi ta cũng chỉ là thuận tiện mà làm thôi. Được rồi, chuyện tên gọi, cô cũng dừng để ý, sớm muộn cũng có một ngày, bổn cung sẽ sửa lại tên cho cô.” Hoàng thượng khi đó, đúng là tuyệt tình. Bây giờ nghĩ lại, Tiểu Tiểu còn thấy lạnh lòng, may mà lúc đó không phải nhắm vào mình, nếu như là mình, nói không chừng sẽ giết Hoàng thượng luôn cho xong chuyện.
“Nương nương, một cái tên thôi mà, nô tỳ thật sự không để bụng, nương nương không cần phải bận lòng!” Hoa Nguyên thấp giọng nói, tiếng nói rất bình tĩnh, dường như hai ngày nay nàng ta đã nghĩ thông suốt rồi vậy.
“Hoa Nguyên, cô hận hắn không?”
Thăm dò nhìn về phía Hoa Nguyên, Tiểu Tiểu nhớ tới thứ bột thuốc mà lúc đầu Điểm Điểm ném ra ngoài, nếu như Hoa Nguyên muốn, nàng có thể giúp nàng ta có lại được tình yêu của Hoàng thượng.
“Có một chút. Lúc đầu tôi nghĩ, gặp tôi rồi, hắn sẽ có biểu tình gì? Có phải sẽ có chút kích động, có chút cao hứng hay không….nhưng mà, đấy cũng chỉ là ảo tưởng của tôi thôi, hắn đối với tôi, đúng thật là tuyệt tình. Thật ra như vậy cũng tốt, chà đạp tôi như vậy, tuyệt tình với tôi như vậy, tôi cũng có thể hoàn toàn chết tâm với hắn rồi…”
Nếu đã chết tâm rồi, tại sao cô còn phải rơi lệ? Nếu đã buông xuống rồi, tại sao cô còn phải đau lòng? Nếu hận hắn, tại sao trong lòng cô vẫn lưu luyến thế chứ?
“Hoa Nguyên, ta nói nè, nếu như cho cô cơ hội, cô có muốn nắm lấy, có nguyện ý yêu hắn không?”
Than nhẹ một tiếng, Tiểu Tiểu biết Hoa Nguyên không cam tâm, nếu thật sự không buông xuống được, nàng nguyện ý thành toàn cho Hoa Nguyên.
“Sẽ không, vận mệnh của tôi, cũng là vận mệnh của đại đa số phụ nữ trong hậu cung. Nương nương, cho dù người có cho tôi cơ hội, tôi cũng không muốn tương ngộ với Hoàng thượng nữa, tôi muốn đi, tôi muốn ở bên cạnh người, đợi người đưa tôi xuất cung!”
Nhẫn nhịn nước mắt, đây là quyết định của nàng.
“Được, ta sẽ thành toàn cho cô.”
Hoàng thượng, cũng có khả năng là cha của Điểm Điểm. Nhưng nếu thật sự như thế, Tiểu Tiểu có thể ở bên hắn hay không? Tiểu Tiểu không biết, chỉ là từ trong chuyện của Hoa Nguyên, nàng biết, tình yêu của đế vương thật sự là không thể dựa vào được.
……………
Nửa đêm triền miên, cứ như đang nằm mơ vậy. Trong mơ, hắn không phân rõ nàng có phải là thật hay không. Nhưng mộng cảnh thực thế kia, ngọt ngào thế kia. Khi tỉnh lại, bên cạnh trống trơn, không có dấu vết của giai nhân.
“Tiểu Tiểu…”
Tê tâm liệt phế gọi một tiếng, Lân vương vô thần ngửi hương vị thuộc về nàng ở trong căn phòng. Cúi đầu xuống, nhìn mấy vết cào nhiều vô số kể trên người mình, đấy cũng là kiệt tác của nàng…
Tại sao, tất cả những gì trong mộng vẫn còn đây, chỉ riêng hình bóng của nàng lại không ở bên cạnh mình?
Quần áo hỗn loạn trên nền đất, đều là của hắn, đã không còn của nàng nữa. Chỗ trống bên cạnh lạnh lẽo, cho thấy nàng đã đi rất lâu rồi. Đều tại mình, cho rằng nàng bận lòng về mình nên mới đến, đến rồi thì sẽ không nỡ rời đi nữa, ai mà biết, khi tỉnh lại, vẫn chỉ là một giấc mộng.
Vô thần nằm trên giường, Lân vương vẫn còn có thể nhớ tới sự nhiệt tình của nàng tối qua, chỉ là đằng sau sự nhiệt tình đó, nàng lại quyết rời mình mà đi. Nàng thật sự phải tuyệt tình vậy sao?
Ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh, muốn tìm trong căn phòng thứ gì đó thuộc về nàng, lại nhìn thấy vết trắng trắng trên chiếc bàn cách đó không xa, lẳng lặng nằm trên chiếc bàn màu đỏ sậm, hết sức bắt mắt, hết sức xinh đẹp. Nhanh một bước, hắn chạy qua đó, hoang mang cầm tờ giấy mỏng manh kia lên, thấy được trên đó có chữ viết đã sớm khô:
Lân, ta còn có chuyện vẫn chưa hoàn thành, tạm thời không tiện gặp chàng. Đừng tìm ta, đợi mọi chuyện xong xuôi, ta tự sẽ đi tìm chàng.
Lân, chàng phải phấn chấn lên, nhiều nhất ba tháng, ta sẽ trở lại tìm chàng!
….Ba tháng, nàng bảo mình đợi nàng ba tháng!
Nắm lấy tờ giấy kia, tay Lân vương hơi hơi run lên:
Tiểu Tiểu, nàng thật tàn nhẫn, nàng bảo ta đợi nàng ba tháng, nàng biết rõ, bây giờ ngay đến ba ngày ta cũng không muốn đợi.
Nàng là nữ nhân của ta, rốt cuộc là nàng có nhiệm vụ gì, nàng đang ở đâu? Tại sao lại không nói với ta, giao cho ta, để ta giúp nàng làm không được sao? Đêm qua, nàng dịch dung thành bộ dáng kia, đấy là bộ dáng hiện tại của nàng sao? Nàng không để ta tìm nàng, có phải nàng đã gặp rắc rối gì rồi không? Nếu đã bảo ta đợi nàng, tại sao nàng lại không thể nói cho ta tình hình hiện tại của nàng, như vậy, ta sẽ bất an lắm…
Buồn bã hồi lâu, Lân vương đem tờ giấy cẩn thận cất đi, sau khi cất đi, mới gọi người vào rửa mặt. Nhìn bốn ám vệ cúi đầu đứng ngoài cửa, hắn nhớ tới Tiểu Tiểu đêm qua, trên mặt hơi có ý cười:
“Chẳng phải đêm qua các ngươi trúng độc sao? Bây giờ giải độc rồi à?”
Quản gia đi lên trước, xòe tay ra, chỉ thấy một cái bình màu nâu sậm nằm trong bàn tay:
“Hồi Vương gia, sáng nay lúc nô tài mới tới, thấy bọn họ nằm trên mặt đất, bên cạnh gần đó còn có cái bình nhỏ, nô tài liền tìm đại phu đến xem xét, dùng thuốc trong bình nhỏ giúp họ giải độc…nô tài cảm thấy lạ, bên cạnh họ tại sao lại có thuốc giải chứ?”
Nhìn cái bình nhỏ kia, Lân vương cười định qua đó cầm lấy, quản gia vội thu tay: “Vương gia, cái này ngộ nhỡ có độc…”
“Đưa ta! Không có chuyện gì đâu, ngươi đã cầm cả nửa ngày trời rồi, chẳng phải vẫn không sao đấy thôi?” Bực bội trừng quản gia một cái, quản gia vội cung cung kính kính đưa lên, Lân vương bật cười. Cầm lấy cái bình nhỏ kia, Lân vương ngắm nghía một hồi, đột nhiên trầm mặt:
“Quản gia, ngươi thấy bọn họ nằm ngã trên đất, nhưng có vào phòng chưa?”
“Hồi…Vương gia, nô tài đi vào…thấy, thấy Vương gia đã ngủ say…lập tức lui ra…” Quản gia cúi đầu nhỏ tiếng trả lời, ông biết tối qua Vương gia làm gì rồi, nhưng ông thật sự chưa có vào cửa đâu nha, chỉ ở bên ngoài liếc một cái, liền bị dọa cho rời đi ngay tắp lự…
“Chuyện vào giờ nào?” Lân vương lạnh lùng hỏi.
“Giờ mẹo (khoảng từ -h sáng).” Cảm giác bất an càng sâu, mặt quản gia đổ mồ hôi lạnh.
“Trong phòng trừ bổn vương ra, còn có ai khác?”
“Không…nô tài chỉ lo lắng cho Vương gia, ở ngoài cửa nhìn một cái…thấy Vương gia không sao hết, liền rời đi ngay lập tức…”
Giờ mẹo? Nếu như giờ đó nàng không còn ở đây, thế há chẳng phải nàng căn bản là chưa hề ngủ lại ở đây hay sao? Nàng chỉ đợi mình ngủ rồi, nàng liền lặng lẽ rời đi? Vội vội vàng vàng thế kia, nàng phải trở về làm gì? Có mệt hay không?
Nghĩ cả nửa ngày, khi rời khỏi Liên viên, đã là xế chiều, thời gian không còn sớm nữa, hôm nay là ngày nhàn rỗi cuối cùng, nàng đã bảo mình phải phấn chấn lên, ngày mai sẽ bắt đầu thượng triều.
Đi ra cửa lớn, tâm tình Lân vương cực tốt, không ngồi kiệu mà quản gia đã chuẩn bị, hắn đi bộ về phía Lân vương phủ. Tịch dương thật đẹp, ráng chiều nhiễm đỏ cả nửa vùng trời, chung quanh là tiếng rao hàng liên hồi không dứt, còn có dòng người tấp nập kia nữa, bốn phía đều là một mảnh bận rộn.
“Tránh ra chút!” Một tiếng nói gấp gáp truyền tới, Lân vương nhanh nhẹn kéo lấy quản gia ở đằng sau ra, hai người cùng tránh sang bên, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe ngựa chạy nhanh như sao xẹt, đang muốn lên trước trách hỏi, không ngờ, người đánh xe lại là….