Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

chương 17

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường rực rỡ lên đèn, một chiếc xe thể thao dừng lại trước cửa hiệu mắt kính

– “Quang ca, lần này không cần anh đích thân đến, đợt hàng mới cũng không vấn đề gì, em kiểm kê rất cẩn thận”. Ngồi trong xe, Trần Lâm thành thực nói

Người trước mắt từ nhỏ cậu đã nghĩ hắn thật vĩ đại, bộ dáng tuấn lãng, đến bây giờ vẫn là tấm gương cậu hâm mộ. Khi còn bé đã bắt đầu đi theo hắn, nhìn hắn dẫn dắt một đám trẻ đi chơi, thời điểm đó đã bắt đầu bộc lộ năng lực lãnh đạo của hắn. Mà hiện giờ, người này lại thành công trong sự nghiệp, trở thành quản lí một chuỗi cửa hàng mắt kính nổi tiếng khắp nước, từ Bắc Kinh, Thiên Tân, đến các thành phố lớn khác, làm sao người ta không bội phục cho được?

Sờ sờ đầu cậu, Trương Bá Quang cười nói. “Tiểu Lâm, anh còn không biết em sao, làm việc lúc nào cũng nghiêm túc đến nơi đến chốn, người toàn tâm toàn ý với công việc như vậy có thể sai sót trong kiểm kê sao? Nhưng Quang ca là quan tâm em, mới đến đây gặp em. Nói đi cũng phải nói lại, nếu không có năng lực, chỉ dựa vào quan hệ của chúng ta mà em có thể làm trưởng chi nhánh này sao?”

– “Không cần sờ đầu em, em cũng không còn là tiểu hài tử. Em chỉ nói một câu, anh lại nói nhiều như vậy….”. Trần Lâm reo lên

– “Hảo, hảo, là anh nói nhiều. Mau vào nghỉ ngơi đi, ngày mai còn làm việc”. Trương Bá Quang cười tươi nhìn người trước mặt vẫn còn kiểu oán giận như trước đây

– “Ân, vậy buổi tối anh lái xe chậm một chút, chú ý an toàn”. Trần Lâm chậm rãi dặn dò

– “Anh biết rồi, em cũng vào nghỉ ngơi đi. Còn nữa… thật sự không cần anh tìm phòng trọ, nhất định phải ở chỗ này sao?”

– “Không cần, không cần, mình em ở đây cũng tốt lắm, không gian cũng rộng rãi, không cần phiền toái tìm nhà trọ”. Trần Lâm không muốn… làm phiền Trương Bá Quang thêm nữa, từ khi mình tốt nghiệp đại học đã được hắn giúp đỡ rất nhiều

– “Không tìm thì không tìm, chỉ cần em thoải mái là được”. Trương Bá Quang cũng không miễn cưỡng cậu

Hắn rất hiểu Trần Lâm, nếu không phải chính mình và cậu ấy thân thiết từ nhỏ, cộng thêm việc cậu mới tốt ngiệp đại học, Trần Lâm sẽ không đồng ý nhận chức cửa hàng trưởng này. Hắn vẫn biết, Trần Lâm có chí hướng của mình nhưng cần nhiều vốn mới thực hiện được. Đương nhiên, công việc cửa hàng trưởng này với cậu cũng chỉ là tạm thời

– “Ân, em biết rồi. Nếu anh bận rộn như vậy thì không cần suốt đêm chạy đến đây kiểm tra chi nhánh. Tại sao còn đến gặp em làm gì, hại anh cả đêm nay phải chạy nhanh về”. Trong giọng nói lo lắng có một loại tình cảm không nói nên lời

Cảm tạ sự lo lắng của cậu, Trương Bá Quang vội vàng nhận sai. “Hảo, hảo, anh biết sai lầm rồi, lần sau không như vậy nữa. Anh đi rồi, em chú ý giữ gìn sức khỏe. Chăm sóc tốt bản thân a”

– “Ân”. Nói xong, Trần Lâm xuống xe, nhìn thấy chiếc xe thể thao vội vàng phóng như bay trên đường

Trong lòng bất giác buồn cười, nhiều năm như vậy, Quang ca làm sao còn nghĩ mình là tiểu hài tử a! Chính mình hiện tại đã có thể chăm sóc cho bản thân thật tốt

Cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa tiệm, trong đầu còn đang suy nghĩ, hôm nay mình đi nguyên ngày, tất cả mọi chuyện đều giao cho Kim Tinh và Tiểu Phàm quản lí, thật sự đã làm phiền các nàng. Đột nhiên cậu nghe có người gọi: “Trần Lâm…”

Quay người nhìn liền thấy ba người Tống Đình Phàm đang từ phía đối diện đi sang

Khi họ đến trước mặt, Trần Lâm chủ động chào hỏi: “Các anh vừa mới tan tầm sao?”

– “Ân, hôm nay cồn việc hơi nhiều nên xong việc muộn”. Mục Kiệt giải thích, nói xong còn nhìn đồng hồ, vừa vặn h, vì thế nói thêm: “Chúng tôi chuẩn bị ăn cơm chiều, Trần Lâm, cùng đi với chúng tôi đi”

Trần Lâm nghĩ thầm, hôm nay Quang ca mang mình đi ăn nhiều như vậy, buổi tối lại còn có người muốn dẫn cậu đi ăn. Lắc đầu, lấy cớ cự tuyệt: “Không cần, tôi vừa mới ăn cơm xong, các anh đi đi. Cám ơn a!”

– “Không cần gì chứ, đi thôi, chúng tôi ăn, cậu ngồi một bên uống trà, ăn chút hoa quả coi như tráng miệng cho bữa cơm chiều”. Đang nói chuyện, Lưu Dụ cũng khoát vai Trần Lâm

– “Này… Này thực sự không cần”. Trần Lâm có chút khó xử

Tống Đình Phàm thấy Trần Lâm thực không muốn đi, cũng nói: “Nếu người ta đã ăn rồi thì thôi”. Ngữ khí không ấm không lạnh, hai người Mục Kiệt, Lưu Dụ nghe xong đều sửng sốt nhìn hắn

Lưu Dụ cũng bỏ tay xuống, Mục Kiệt tiếp lời: “Nếu không đi cũng không sao, lần sau nhất định phải đi a, cậu chính là học đệ chúng tôi đã quen a, haha!”. Một câu nói đã xoa dịu được không khí, lại kéo gần quan hệ, thật không hỗ là hồ li, Lưu Dụ âm thầm nghĩ

Trần Lâm gật gật đầu nhìn ba người kia rời đi, trong lòng còn nghi hoặc, câu nói vừa rồi chứng tỏ Tống Đình Phàm không vui? Vì mình từ chối không ăn cơm cùng bọn họ sao?

Kỳ thật mới vừa rồi ba người từ trong công ty đi ra đã thấy trước của tiệm Trần Lâm có một chiếc xe thể thao rất gây chú ý. Nhưng bọn họ không quan tâm, trực tiếp đi vào bãi đậu xe của công ty lái xe, lúc lái xe ra mới vừa nhìn thấy Trần Lâm bước xuống từ chiếc xe kia. Mang theo nghi hoặc, bọn họ mới gọi Trần Lâm

Từ lúc bọn họ vào bãi đậu xe đến khi lái xe ra cũng ít nhất là phút. Không biết chiếc xe thể thao kia đã đậu ở đây trong bao lâu, càng không biết người trong xe đã nói bao nhiêu chuyện. Nên khi thấy Trần Lâm bước ra từ xe, ba người bọn họ đều rõ ràng, chủ nhân chiếc xe kia chính là quản lí Trương

Mục Kiệt muốn nói gì đó, nhưng nhìn Tống Đình Phàm như vậy thì lại thôi. Có lẽ hắn cũng bị lời nói ban sáng của Lưu Dụ ảnh hưởng, ai biết được?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio