Trần Lâm mở cửa không nói gì, Tống Đình Phàm tự động đi vào phòng ngủ của cậu. Tống Đình Phàm lần này không do dự ngồi đâu, liếc mắt một cái liền ngã người vào sô pha. Sô pha này của Trần Lâm rất lớn, một người cao m như Tống Đình Phàm ngồi vào cũng không thấy chật
Vừa rồi ra mở cửa, Trần Lâm liền biết, trời đêm đã bắt đầu lạnh, nhìn quanh một chút đã có rải rác người mặc áo lông. Mùa đông đã về!
Trần Lâm pha một tách trà hoa hồng nóng cho Tống Đình Phàm, cậu an vị trên giường, đợi Tống Đình Phàm nói. Tống Đình Phàm nhấp một ngụm trà, bưng tách trên tay, cúi đầu nở nụ cười ‘haha’ trầm thấp mà mê hoặc
Trần Lâm khó hiểu nhìn hắn, thì thầm trong miệng. “Hiện tại biết cười, sao hôm qua không cười đi?”
Tống Đình Phàm tự nhiên nghe không sót một chữ, chuyển động tách trà trong tay, từng chữ từng chữ tinh tường nói với Trần Lâm, “Anh-nghĩ-anh-và-em-ở-cùng-một-chỗ”. Thái độ bá đạo không cho người khác cự tuyệt
Trần Lâm căm tức trừng to mắt nhìn hắn, “Anh nghĩ? Anh muốn em chấp nhận? Dựa vào cái gì?”. Người này dựa vào cái gì lại bá đạo như vậy? Cái này tính là gì? Bức bách mình?
Nghe Trần Lâm hỏi lại, Tống Đình Phàm tất nhiên tức giận, thẳng thắn mà nói, rất ít người dám khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.Huống chi hiện tại hắn còn chưa tính toán chi li chuyện Trần Lâm ‘có bạn gái’
Nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng gọi, “Trần-Lâm!”
Trần Lâm không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn, nhìn thái độ tổn hại người khác của hắn, đoạn thời gian ủy khuất cùng tức giận trong lòng ầm ầm khuynh đảo đi ra
– “Này tính là gì? Chẳng lẽ anh ra lệnh một tiếng, em sẽ mang ơn, dập đầu bái tạ?”
Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm càng nói càng kì cục, người mặc dù chưa đứng lên khỏi sô pha nhưng lưng đã cứng còng
Trần Lâm cười to giận dữ, cậu cũng cảm thấy thái độ của mình quá kịch liệt, hít sâu một ngụm bình tĩnh trở lại, lạnh nhạt nói với Tống Đình Phàm, “Em hiểu ý của anh, lần trước vào quán bar đã mơ hồ hiểu được. Chính là…”
Ánh mắt đột nhiên bắn về Tống Đình Phàm, thất vọng không nói nên lời
– “Chính là, anh hà tất phải loanh quanh một vòng lớn như vậy làm gì? Theo tính cách ‘bá đạo’ của anh, thì dù trực tiếp nói với em, em có thể đáp lại anh sao?”. Trần Lâm cố ý nhấn mạnh hai chữ bá đạo. Hiển nhiên vì vẫn canh cánh trong lòng thái độ mới vừa rồi của Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm lẳng lặng nghe Trần Lâm, không có ý ngắt lời cậu. Tống Đình Phàm từ trước đến nay đều để cho địch nhân giải thích thấu triệt mới ra chiêu. Hiện tại, nếu Trần Lâm nguyện ý nói rõ với hắn, hắn cũng sẽ lắng nghe tất cả
– “Hơn nữa, anh cho rằng thử như vậy, sẽ có kết quả với em?”. Trần Lâm cười có chút châm chọc. “Thẳng thắn mà nói, em không kì thị đồng tính luyến ái, cũng không… bài xích. Đối với anh…. em lại…”. Trần Lâm lắc đầu không thể nói tiếp
– “Nhưng em không hiểu, anh thế nào lại ngu xuẩn muốn dùng phép thử này? Chẳng lẽ anh không biết, trước khi muốn có được tín nhiệm của một người nào đó, không được thử như vậy hay sao?”
Tống Đình Phàm nghe Trần Lâm nói mình ngu xuẩn, lỗ tai tự nhiên bị kích thích, không nghe lầm đi? Còn có người nói hắn ngu xuẩn?
Tống Đình Phàm hiểu ý Trần Lâm muốn nói, nhưng hắn có suy tính của mình, hắn làm như vậy đều có lí do nhất định
Trần Lâm thấy Tống Đình Phàm không phản ứng gì, lại ủy khuất tiếp tục nói. “Nói đến hôm qua, trong mắt anh, Trần Lâm là loại vì cự tuyệt người, tùy tiện tìm bạn gái cho đủ số sao? Em xem anh là bằng hữu”. Nói đến đây, Trần Lâm nhìn thấy ánh mắt của Tống Đình Phàm, là chân thật đáng tin
– “Những chuyện tổn hại tự tôn người khác như vậy em còn làm không được? Anh…. tựa hồ không tin tưởng em chút nào…”. Trần Lâm không khỏi cười khổ
Tống Đình Phàm hiện tại không thể hiểu hết nội tâm của Trần Lâm, khi hắn thấy được nguy cơ trong lời nói, trên mặt vừa rồi còn có một tầng mây đên dày đặc? Ngược lại, bây giờ lại cười đến hoa cũng nở trên đất..
Trần Lâm có biết mình vừa nói gì không? Cậu ấy, cậu ấy yêu cầu mình… tin tưởng… haha
Trần Lâm không rõ vì sao mình cười khổ, người kia lại lộ ra đầy đủ nét tự tin, tự đắc, tự mãn… tươi cười
– “Trần Lâm, em biết mình đang nói gì không?”. Tống Đình Phàm đứng lên đến trước Trần Lâm, kéo mặt cấu ấy đối diện với chính mình
Khi ngón tay Tống Đình Phàm chạm vào mình, thân thể Trần Lâm run lên ngoài ý muốn. So với Tống Đình Phàm, có thể thấy Trần Lâm so với nam nhân thành thục kia có nhíu mày cũng không thể nhận ra rung động gì, bất quá Trần Lâm không né tránh
– “Tin tưởng, tin tưởng…”. Tống Đình Phàm không ngừng nghiền ngẫm hai chữ này, đột nhiên cao giọng. “Trần Lâm, em muốn anh tin”
Trần Lâm như hơi sợ hãi, mờ mịt gật đầu
– “Hảo, anh cho em niềm tin của anh. Như vậy, em cũng phải cho anh lòng tin của em!…. Nói như vậy, em là đồng ý lời nói vừa rồi của anh?”. Ngón cái không ngừng vuốt ve hai má bầu bĩnh của Trần Lâm, Tống Đình Phàm cười hỏi
Mà Trần Lâm bây giờ mới ý thức tư thế của cậu và Tống Đình Phàm, gạt mạnh…; né tránh hai tay của Tống Đình Phàm đặt trên mặt, lớn tiếng trách mắng, “Em… em đồng ý anh cái gì?”
Không bất ngờ gì, mặt bắt đầu nóng lên, trên mặt tựa hồ vẫn còn cảm giác được nhiệt độ của bàn tay Tống Đình Phàm
Tống Đình Phàm nhìn người thẹn thùng trước mắt, không cho cậu lảng trách, tiếp tục xoay mặt Trần Lâm lại, đối diện chính mình, “Em muốn lòng tin của anh!”
Trần Lâm nhìn con ngươi thâm thúy thấu triệt lòng người của Tống Đình Phàm, súy nữa sa vào. Chính là suýt nữa cũng chỉ là suýt nữa, cuối cùng không sa vào!
Lúc này Trần Lâm phá lên cười, cười đến Tống Đình Phàm cũng thấy kì quái, Trần Lâm nhẹ nhàng chậm chạp cầm hai tay Tống Đình Phàm, miệng đã khoe ra một màn đắc ý, gằn từng tiếng, “Bằng hữu cũng cần lòng tin! Anh… có phải hay không… suy nghĩ quá nhiều rồi?”. Nói xong còn cười khẽ
Trần Lâm chỉ muốn phản bác nụ cười khiêu khích kia của Tống Đình Phàm, nhưng Tống Đình Phàm lại nhìn thành một hành động… quyến rũ? Bất động thanh sắc, mâu quang Tống Đình Phàm đang sâu sắc lại trở nên u ám u ám, tựa hồ đang cực lực suy nghĩ gì đó. Mà Trần Lâm hoàn toàn không để ý
Tống Đình Phàm hiển nhiên biết bây giờ không phải lúc động tâm, vì thế chính mình sẽ chủ động lui về sau hai bước, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trần Lâm. Trần Lâm không cam lòng yếu thế, cũng đứng lên đối diện hắn
Nhưng thật ra Tống Đình phàm lại nhịn không được, cười thành tiếng, “Trần Lâm a Trần Lâm, em đúng là luôn làm anh bất ngờ. Haha”. Lại một câu nói không minh bạch
– “Tiễn anh ra ngoài đi”
– “A?”. Trần Lâm nhất thời không hiểu được, hắn đây là… phải đi? Không muốn nói gì khác? Cứ nửa đường như vậy cũng không nói gì nữa? Trần Lâm tuy nghi vấn rất nhiều nhưng cậu cũng sẽ không tự chui đầu vào rọ hỏi thẳng. Nghĩ thầm, rằng, anh nếu đi, tôi tiễn anh ra ngoài cũng được
Ra trước cửa hàng, hai người lặng im. Gió đông đã bắt đầu thổi tới, cũng làm cho chút hơn ấm khi vừa ở bên trong biến mất không còn chút dấu vết. Trần Lâm rùng mình, cậu không chịu được lạnh, cậu sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể lúc nào cũng thấp hơn bình thường. Vì thế khi nãy Tống Đình Phàm áp hai tay lên mặt bây giờ vẫn còn cảm giác
Chăm chú liếc nhìn Trần Lâm tuy mặc áo da dê vẫn đang run rẩy, Tống Đình Phàm ôm cậu vào lòng, ngực thoáng rung động. Trần Lâm muốn giãy dụa nhưng bị Tống Đình Phàm ôm quá chặt. Căm tức ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm, ánh mắt không biết có phải vì gió thổi mạnh không mà ướt át trong suốt, mũi cũng hồng lên, thấy Tống Đình Phàm tâm viên ý mã
Vội ổn định tinh thần, nghiêm mặt nói, “Trần Lâm, em phải giữ lòng tin anh trao em. Chính là, lời của anh, nếu đã nói ra thì tuyệt không thể thu hồi. Đương nhiên, cũng không cho em cự tuyệt! Về phần Lí Tiểu Phàm, anh cho em thời gian, em cứ… tự mình xử lí!”. Tống Đình Phàm nói những lời này đều như muốn tẩy não Trần Lâm
Nói chưa dứt lời, Trần Lâm đã tức giận, người này, người này, chẳng lẽ không nghe những gì mình vừa nói sao? Mình cũng Lí Tiểu Phàm không có gì! Cũng không thể có gì! Càng không dùng nàng làm bạn gái để từ chối hắn!!! Hắn thế nào bây giờ còn nghĩ mình có gì đó với Tiểu Phàm?!
Kỳ thật Tống Đình Phàm sao lại không rõ những lời của Trần Lâm, nhưng ngày hôm qua chính tai hắn nghe Trần Lâm nói mình là bạn trai của Lí Tiểu Phàm, vô luận đó là vui đùa thì vẫn là sự thực, lời đó như một khúc cây vắt ngang lòng hắn, hắn không buộc Trần Lâm tự tay nhổ đi giúp mình, hắn dù thế nào cũng không thấy thoải mái! Huống chi, hôm qua chính mình còn nhìn thấy ánh mắt Lí Tiểu Phàm kia nhìn Trần Lâm cũng không phải ánh mắt một người bạn thông thường có thể có
Tống Đình Phàm cười, người trước mắt này, qua thời gian dài quen biết, hắn biết cậu không phải là người dễ dàng tức giận, chính là vì mình nên người này mới tức giận nhiều lần như vậy. Tuy nói bực bội không tốt cho sức khỏe nhưng trong lòng hắn cũng rất vui vẻ!
Tay đặt sau lưng Trần Lâm xoa xoa, ý muốn giúp cậu bớt giận. Sau đó ngữ khi lại ôn nhuận nói với Trần Lâm, “Vào đi, bên ngoài đang lạnh”
Nói xong, buông Trần Lâm ra, liền xoay người rời đi
Trần Lâm nhìn bóng dáng người kia rời đi, kiên định, tự tin, mỗi bước đi đều như hắn nắm rõ mọi chuyện. Trần Lâm suy nghĩ nhưng không muốn chạy theo hắn, chỉ hướng về phía Tống Đình Phàm đang đi, hét lớn, “Em và Tiểu Phàm không có quan hệ gì cần phải xử lí”. Những lời này của cậu không sai, quả thật, cậu vốn không có gì với Lí Tiểu Phàm, cậu phải xử lí cái gì? Hừ!
Tống Đình Phàm vừa mới bước đi vài bước đã khựng lại. Quay đầu, nhìn người đang co rúm vì lạnh kia giương mắt, khóe miệng tươi cười, rõ là có ý khiêu khích! Tống Đình Phàm không giận mà cười theo
Trần Lâm, đây là em tự tìm đến!
Tiến nhanh hai bước, Tống Đình Phàm quay lại bên cậu, gọi “Trần Lâm”