Thuận Theo Tự Nhiên, Nước Chảy Thành Sông

chương 30

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau, Tống Đình Phàm vào đến công ty

Mục Kiệt Lưu Dụ liền cảm giác— đường quan rộng mở. Không biết hắn có ‘ngựa thất vó’ không?

– “Đình Phàm, cậu gặp Trần Lâm rồi?”. Lưu Dụ nịnh nọt hỏi han, hi vọng thừa lúc Tống Đình Phàm vui vẻ có thể moi được chút tin tức

Tống Đình Phàm nghe thấy bừng tỉnh liếc nhìn Lưu Dụ

– “Cậu gặp rồi phải không? Cậu nói nói a, cậu xem tôi là gì chứ?”. Lưu Dụ vẫn chưa từ bỏ ý định, không ngừng cố gắng

– “Đúng vậy, Đình Phàm, Trần Lâm nói gì với cậu?”. Mục Kiệt cũng mở miệng

Tống Đình Phàm lạnh mắt liếc nhìn Mục Kiệt, cậu thật muốn biết a! Trần Lâm nói gì với tôi, tôi cũng phải báo cáo cho cậu sao?

Không để ý đến hai người bọn họ, Tống Đình Phàm nói thẳng: “Giữa trưa chúng ta ăn cơm cùng Trần Lâm”

Hảo hảo hảo, giữa trưa đi ăn cùng Trần Lâm! Mục Kiệt nghĩ, cậu không nói, tôi không biết hỏi Trần Lâm chắc?

Trần Lâm đã quyết định không né không tránh, không nghênh không hợp. Tự nhiên, giữa trưa bọn họ tìm cậu đi ăn, cậu cũng đáp ứng

Trong xe, Tống Đình Phàm và Trần Lâm ngồi ở ghế sau, Mục Kiệt lái xe, Lưu Dụ ngồi ghế phó lái. Rõ ràng, hai người phía sau tuy ngồi không đến mức quá xa, nhưng Mục Kiệt Lưu Dụ vẫn nghĩ quá xa so với mức thân mật

Tống Đình Phàm đương nhiên cũng nhận ra, Trần Lâm vốn không bài xích mình như hắn nghĩ. Chỉ có thể nói thái độ cậu vẫn bình thản, tự nhiên, bình tĩnh như trước. Tống Đình Phàm nghĩ nụ hôn hôm qua có lẽ sẽ làm Trần Lâm co quắp, thậm chí ngượng ngừng đối mặt mình hôm nay. Hắn vốn vẫn giữ ý niệm này trong đầu khi nói chuyện trưa nay cùng nhau ăn cơm

Chính là, hiện tại, hắn nhìn trái nhìn phải, cũng sáng tỏ chính mình đã quá đề cao tầm ảnh hưởng của mình. Khi gặp nhau, Trần Lâm không chút né tránh nghênh thị ánh mắt mình, thái độ nói chuyện với mình cũng tự nhiên không thể tự nhiên hơn. Một chút ảnh hưởng từ nụ hôn đêm qua cũng không có. Nhìn thấy ánh mắt băn khoăn của hai người ngồi ghế trước, cậu cũng lạnh nhạt mà chống đỡ

Khi ăn cơm, mọi người đều không nhắc chuyện hôm qua, nếu hai người kia đã mở được khúc mắt, tất nhiên cũng không nhắc lại. Bên bàn ăn, bốn người đàm tiếu tán chuyện

Mục Kiệt cảm giác sâu sắc hai người tự nhiên thái quá, hoàn toàn không thể nhìn ra căn nguyên đường làm quan rộng mở của Tống Đình Phàm. Vì thế Mục Kiệt quyết định ‘tìm tòi trước khi hành động’

– “Đình Phàm, tôi thấy hiện tại chúng ta đã có thể chuyển công ty về Bắc Kinh”. Nói xong còn tự nhiên chậm rãi cho một khối cá hấp mình thích nhất vào miệng. Động tác tự nhiên như vậy, ai có thể biết trong đầu hắn đang có một ‘tảng đá’?

Không chỉ mình Trần Lâm giật mình, ngay cả Lưu Dụ cũng giật mình. Mục Kiệt này, dù việc dời trụ sở công ty bọn họ đã bàn qua, nhưng sao bây giờ lại nói ở đây? Cũng không sợ Trần Lâm bỏ chạy khỏi Tống Đình Phàm sao, phải biết rằng không ai thích yêu xa cả

Trần Lâm giật mình, không lẽ công ty kia là của ba người? Hơn nữa, nếu phải chuyển về Bắc Kinh, vậy Tống Đình Phàm còn trêu chọc mình làm gì? Cái này gọi là gì?

Chỉ có Tống Đình Phàm không ảnh hưởng gì, đôi mắt sắc bén nhìn Mục Kiệt rồi thản nhiên nói. “Để qua Tết âm lịch này đi, đợi công việc năm nay hoàn thành, chúng ta để mọi người trong công ty an nhàn nghỉ Tết, năm sau xin quyết định chuyển trụ sở về Bắc Kinh”

– “Thời gian không còn nhiều lắm, chúng ta chỉ còn ba tháng”. Mục Kiệt thêm vào một câu

Ánh mắt Tống Đình Phàm bắn về hắn lúc này, nếu Mục Kiệt là nước, phỏng chừng đã có thể đóng băng một khối. Mục Kiệt càng nói, Trần Lâm càng cảm thấy lưng mình cứng ngắc

Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm rồi nói với Mục Kiệt.“Tôi biết chỉ còn ba tháng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến chút việc của tôi. Dĩ nhiên nếu đã quyết định thì không được thay đổi. Việc dời trụ sở cũng không được ảnh hưởng đến việc khác”. Gằn từng tiếng, chữ rõ ràng, câu trật tự

Trần Lâm nghe không sót chữ nào. Cậu hơi giật mình, một chút biểu hiện này không qua khỏi mắt Mục Kiệt

– “Trần Lâm, cậu có kinh ngạc khi nghe chúng tôi sẽ quay về Bắc Kinh không? Chúng tôi chưa nói chuyện này cho cậu sao?”. Mục Kiệt dùng giọng điệu vô tội hỏi Trần Lâm, Lưu Dụ ngồi bên cạnh trầm trồ khen ngợi trong lòng, đây mới là cao thủ a! Mà hơi thở Tống Đình Phàm đã trở nên rất lạnh

Hắn có thể trêu đùa Trần Lâm, nhìn thấy Trần Lâm bất an co quắp. Nhưng không có nghĩa người khác cũng có thể làm vậy!

Trần Lâm buông chén trong tay, uống một ngụm nước trái cây, thản nhiên nói với Mục Kiệt. “Ân, cũng bất ngờ, tôi không biết công ty đó là của các anh! Việc này… Cho tới giờ anh cũng chưa từng nói qua!”. Trần Lâm trả lời như chất vấn, nhưng cũng tinh tường vạch ra, các anh không nói tôi biết công ty đó là của các anh, làm sao tôi biết được ý định chuyển trụ sở công ty?

Tống Đình Phàm bất động thanh sắc cười cười trong lòng. Mục Kiệt a Mục Kiệt, không ngờ cậu cũng có ngày này!

Mục Kiệt không khỏi nhìn Trần Lâm bằng ánh mắt khác, không ngờ cậu cũng là người hoạt ngôn như vậy. Lưu Dụ lại nghĩ, vừa rồi may mắn mình không hỏi! May mắn, may mắn!

Cơm trưa xong, Mục Kiệt Lưu Dụ nói bọn họ phải đi mua một chút đồ ở gần đây, lấy cớ đi trước. Nhường thời gian, không gian, phương tiện giao thông lại cho hai người

Ngồi trong xe, Tống Đình Phàm chuẩn bị mở miệng nói chuyện lại bị Trần Lâm đánh gãy. “Về đến cửa hàng rồi nói, chuyên tâm lái xe đi”. Kì thật Trần Lâm muốn mình có thời gian chuẩn bị để nghe lí do của Tống Đình Phàm. Vừa rồi bên bàn ăn Tống Đình Phàm có điều muốn nói nhưng lại thôi, cậu nghe qua đã biết thế

Tống Đình Phàm lái xe vào bãi đậu xe của công ty, tắt máy. Liền quay mặt nhìn Trần Lâm, lúc này hắn mới phát hiện, ảnh hưởng của mình với Trần Lâm cũng không nhỏ. Ít nhất khi hai người ở bên nhau, người kia cũng không thể bảo trì nét bình tĩnh tự nhiên

– “Lời Mục Kiệt nói, em không cần lo lắng. Anh không nói vì cho rằng mình không cần nói.. nếu nói ra, việc đó sẽ là trở ngại cho anh và em trước kia”

Trần Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Đình Phàm, không biết vì sao, cậu không chút nghi ngờ những lời này là sự thật

– “Muốn chuyển trụ sở nhanh nhất cũng mất nửa năm, vô luận thế nào, anh nghĩ thời gian này đủ cho em suy nghĩ kĩ mọi chuyên”

Trần Lâm không chút hoài nghi, khẳng định: “Anh muốn em và anh cùng nhau về Bắc Kinh”

Tống Đình Phàm giương mày, không thì em nghĩ là gì?

Trần Lâm trầm mặc không nói, không phải không muốn phản bác mà là có phản bác thế nào cũng vô hiệu. Tống Đình Phàm vỗ vỗ bả vai Trần Lâm. “Về cửa hàng đi thôi. Tối anh không ăn cùng em được, gần đây công việc rất bận”

Trên đường quay về cửa hàng, trong lòng Trần Lâm đều nói: Tống Đình Phàm, Tống Đình Phàm… anh nói cho em thời gian, cho em thời gian…. anh chẳng nói cho mình thời gian để chuẩn bị mọi việc, anh ngay cả việc chuyển công ty về Bắc Kinh cũng không nói cho em, tự ý quyết định sẽ cùng em quay về Bắc Kinh, anh cho em lối thoát nào khác sao?

Tống Đình Phàm lên đến công ty đã thấy hai người kia chờ sẵn. Giữa trưa Mục Kiệt tuy không hỏi Trần Lâm cái gì, nhưng ‘tảng đá’ trong lòng cũng nói cho hắn biết, Trần Lâm đã động tâm với Tống Đình Phàm

Thật ra hắn làm vậy, một vì muốn bức Trần Lâm đối diện Tống Đình Phàm, hai là bức Tống Đình Phàm. Không thể không nói Trần Lâm là chàng trai tốt, hắn lo lắng Tống Đình Phàm sẽ không nắm chắc đánh hạ cậu, từ bỏ cậu, việc này cũng coi như một hồi chuông cảnh báo hai người. Mục Kiệt cho rằng, với cương vị là huynh đệ của Tống Đình Phàm, bằng hữu của Trần Lâm, đây cũng là việc hắn phải làm

Phần tâm tư này, Tống Đình Phàm suy nghĩ một lượt cũng đã nhận ra gần hết, nên khi quay lại công ty hắn cũng không tính sổ với Mục Kiệt

– “Đình Phàm, giữa trưa tôi nói vậy không phải cố ý thử Trần Lâm mà là sự thật. Công ty chúng ta, qua năm nay đầu năm sau nhất định phải quay về Bắc Kinh. Không nói chuyện thế lực của chúng ta, nhưng thực lực của công ty cũng đã đủ mạnh nên bây giờ phải phát triển quy mô”

– “Mục Kiệt, đây là điều cậu muốn nói?”. Tống Đình Phàm vừa lật văn kiện vừa hỏi

– “Ân”

– “Hảo, tôi nghe rõ rồi, các cậu có thể ra ngoài”. Vẫn là khuôn mặt núi băng ngàn năm không đổi

Mục Kiệt vốn sợ Tống Đình Phàm sau buổi trưa sẽ tính sổ mình mới tìm lí do biện hộ, nhưng Tống Đình Phàm không so đo?

Ra khỏi phòng Tống Đình Phàm, Lưu Dụ mới tức giận vỗ vai Mục Kiệt, bất bình, “Vận khí cậu sao lại tốt như vậy? Cậu ấy không tính sổ chuyện giữa trưa với cậu, còn tôi sao mỗi lần nói ra đều không hay ho a? Còn có, còn có a, lời cậu vừa nói rõ ràng là tìm cớ thoái thác! Tìm cớ! Ai chẳng biết chuyện quay về Bắc Kinh là chuyện không sớm thì muộn, ai cần cậu nói! Cậu ấy thì lần nào cũng khi dễ tôi”. Lầm bầm lầm bầm

Mục Kiệt mỉm cười không để ý Lưu Dụ đang kích động. Lập tức quay về văn phòng của mình. Bất quá tránh được một kiếp nạn, cũng may mắn không ít!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio