Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

chương 169: hồi mười chín (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“ Ranh con hỗn xược! Dám nghịch đao trước mặt ông? Nhị ca, cản con nhóc này lại! ”

Thành Bất Ưu gầm lên, đoạn vác cây đại đao xông tới. Khoái Kiếm vương cười gằn, múa tít thanh kiếm, liên tục dồn Phiêu Hương phải lui bước.

Nhìn gần, thấy Hồ Phiêu Hương mi thanh mục tú, hai mắt trong veo có thần, linh động vô cùng. Chỉ luận khí chất khác hẳn con gái nhà nông, đám mĩ nhân hắn từng gặp so sánh cùng chỉ thuộc dạng mày son môi phấn bình thường. Thành ra tên Khoái Kiếm vương khoái trá ghê lắm. Hắn quát:

“ Con bé này trắng trẻo! Chi bằng bắt về nuôi vài năm! Anh em thấy sao? ”

Thời cổ, con gái mười hai, mười ba tuổi là đủ tuổi cưới gả. Phong tục nước Nam hơi khác một chút, ấy là lệ tảo hôn thì cưới vợ cho con trai sớm, sau này vợ nuôi chồng thay mẹ. Song tuổi xuất giá cũng không khác mấy so với phương bắc.

“ Họ không trả lời được ngươi nữa đâu. ”

Tiếng Tạng Cẩu lạnh lùng cất lên ngay phía sau.

Khoái Kiếm vương ngơ ngác há miệng, nhưng chỉ ọc được ra máu tươi chứ không cất tiếng được. Nhìn xuống, chỉ thấy lưỡi đao đen nhánh đã đâm thủng lồng ngực mình từ bao giờ.

Nước đồng đen bóng, chẳng có một chút tạp sắc nào. Một giọt máu đỏ cũng không thể lưu dấu trên lưỡi đao…

Đao tốt!

Ấy là ý nghĩ cuối cùng của Khoái Kiếm vương.

Tạng Cẩu đạp ngã đối phương, rút đao Lĩnh Nam ra khỏi lồng ngực y rồi tra lại vào vỏ, đưa cho Hồ Phiêu Hương.

“ Về thôi. ”

“ Ừ. ”

Cô bé thấp giọng, lí nhí.

Hai đứa nhóc lặng lẽ bước về khách điếm. Đám lâu la của tiêu cục Đông Phong thấy ba đương gia nhà chúng bị Tạng Cẩu dùng một chiêu đao thảm sát, vỡ gan nát mật, sao dám cản đường?

Trên đường về, Tạng Cẩu lững thững mua một bộ áo vải tầm thường vừa người…

Nó kéo một thùng nước lên phòng, giặt giũ, tắm táp cho sạch hết máu vấy trên người. Nón tre, áo tơi thì nó vắt bên thành ghế.

Hồ Phiêu Hương nằm co lại một góc trên giường, tay ôm chặt cái gối mềm, cằm tựa lên hai đầu gối…

Tạng Cẩu ra tay, một lần đoạt ba mạng người…

Nó làm thế vì ai? Cô bé hiểu chứ… Lúc ấy rõ ràng đối phương dùng xa luân chiến, khiến cả hai đứa thúc thủ vô sách. Không ra kì chiêu, chỉ có chết.

Nhưng…

Tạng Cẩu thay đổi quá.

Nó không nôn thốc nôn tháo, không khóc nấc lên, cũng không lầm bầm tự trách. Rất bình tĩnh, xử lí chu toàn mọi việc.

Thực tế là quá bình tĩnh.

Liệu…

Bất giác, hình ảnh tên Tửu Thôn đồng tử hiện lên trong não cô bé. Cái dáng vẻ say say tỉnh tỉnh, điệu cười nửa khép nửa mở, đôi mắt cá chết trợn lên đầy vẻ điên loạn của hắn khiến cô bé run bắn người.

Tạng Cẩu có trở thành như thế không???

Hồ Phiêu Hương sợ. Rất sợ. Sợ một ngày đứa nhóc lương thiện kia sẽ biến mất.

Không có lí do, thuần tuý là linh cảm.

Tạng Cẩu phủi áo, thay đồ xong, mới chậm rãi lên tiếng:

“ Cậu… có sợ tớ không? ”

Thanh âm thình lình vang lên, kéo Hồ Phiêu Hương trở về thực tại.

“ Lúc nãy, cậu thực sự hao hao tên Tửu Thôn… ”

Cô bé nghĩ một lúc, rốt cuộc cũng lên tiếng.

“ Cũng phải… ”

Tạng Cẩu thở dài, đoạn ho lên một tiếng, ngã vật ra đất, đánh đổ cả bàn ghế xung quanh.

“ Cẩu!!! ”

Hồ Phiêu Hương nhảy khỏi giường, phóng người tới.

“ Có phải đang trách tớ? Lẽ ra… nên thả ba người kia? ”

Tạng Cẩu nói được nửa chừng, lại nôn máu.

“ Đừng… đừng nói nữa. ”

Hồ Phiêu Hương đặt tay lên ngực thằng nhóc, thấy chân khí của nó đã loạn nay càng loạn, huyết khí toàn thân như ngựa đứt cương chỉ chực đánh phá khắp nơi, không khỏi sợ hãi.

“ Đúng… một chiêu đao… ba mạng… quá độc ác… ”

“ Cẩu. Với võ công của thầy, tha mạng họ không khó. Nhưng với võ công của mình… toàn mạng là tốt lắm rồi. Nếu lúc ấy Cẩu không ra tay, tớ đã chết rồi! Đừng nói nữa. Đừng có nghĩ quẩn. ”

Hồ Phiêu Hương khóc nấc cả lên, vội vàng nói.

“ Cô có nói nó cũng không nghe thấy đâu. ”

Tiếng người theo ánh trăng rơi xuống hiên phòng trọ.

“ Ngươi!!! ”

Hồ Phiêu Hương ngẩng đầu, kinh hãi kêu lên một tiếng.

Kẻ đang ngồi ở cửa sổ, vắt vẻo tựa vào khung cửa chẳng phải ai xa lạ. Áo bào đỏ máu, mặt nạ quỷ che nửa mặt, mái tóc dài, đao và bầu rượu đeo lúc lỉu ở hai bên thắt lưng.

Tửu Thôn đồng tử…

Kẻ mà hai năm trước đã vào cung toan chém Chu Đệ.

Hồ Phiêu Hương thầm nghĩ:

[ Mình không phải đối thủ của gã, huống hồ Cẩu còn đang bị thương. Tiêu rồi! Đấu cứng với hắn chỉ tổ thiệt thân. Khéo phải giả ý với hắn, rồi tìm lối thoát thân. ]

Tửu Thôn đồng tử cười nhạt.

Cái điệu cười nửa miệng, giả giả thật thật của hắn thực khiến người ta chán ghét.

Gã nhảy xuống khỏi bậu cửa, giật nắp hồ lô ra nốc một ngụm rượu lớn, cười vang:

“ Khà! Rượu ngon! Chỉ tiếc là nhóc này không có phước hưởng! ”

Nói đoạn, y lấy chân, đá vào người Tạng Cẩu một cái.

“ Ngươi… ”

Hồ Phiêu Hương giật mình, trừng mắt, rồi nói:

“ Bọn ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết cứ việc. Cần gì phải nhục mạ cậu ấy??? ”

Đoạn, cô bé kê lại bàn ghế, lại chọn một tư thế ngồi thoải mái một chút:

“ Chỉ có điều… thắng mà không võ. Chà… thế thì danh dự của ngươi chả bằng cục xương thối. Chi bằng quăng cho chó gặm là vừa. Ngươi nói có đúng không? ”

Tửu Thôn đồng tử trừng mắt, im lặng.

“ Ngồi đi. Kiếm khách đại danh đỉnh đỉnh từng chém cả Vĩnh Lạc đế lại còn cần cô bé con như ta mời hay sao? ”

Hồ Phiêu Hương chỉ vào một cái ghế bên cạnh, cười nhạt.

Tửu Thôn nhếch mép…

Hắn ngồi xuống, hai tay chống lên đùi, lại nói:

“ Ta thừa biết, ngươi đang cố ý kéo dài thời gian chờ thằng nhóc kia hành công trị thương. Nhưng ngươi… không hiểu rõ thương thế của nó bằng ta. ”

Hồ Phiêu Hương bị đối phương vạch trần ý định, song cũng không lấy làm loạn, mặt không hề biến sắc. Lúc này, an tĩnh quan sát kì biến, mới là thượng sách.

Tửu Thôn đồng tử cười khẩy, nói:

“ Chuyện hai năm trước trên điện Thái Hoà, ngươi cũng thấy tận mắt rồi đấy. Thằng nhóc này dùng cùng một bộ thân pháp với ta… ”

“ Sao ngươi biết Lăng Không Đạp Vân??? ”

“ Chà. Ra các ngươi gọi nó thế à? Tên không tồi đâu… ”

Tửu Thôn đồng tử vẫn giữ nét cười nửa miệng:

“ Chuyện ấy không quan trọng. Thằng nhóc này dùng men say thiêu đốt chân khí trong người, khiến bộ pháp càng phiêu hốt. Nhưng nó dùng lần đầu chưa quen, khống chế chân khí không tốt. Bình thường chắc cũng chẳng sao, nhưng nó lại gặm trúng cục xương cứng.

Một quyền một cước của gã lùn khiến nó nội thương không nhẹ, chấn động vào tâm mạch. Chân khí của nó vốn đã men rượu kích động cũng vì thế mà bạo phát ra toàn thân. Huống hồ, theo ta thấy, nội lực trong cơ thể nó thực tế không phải do nó luyện thành. Ngươi nghĩ thử xem thằng nhãi này còn sống được bao lâu? ”

“ Tại sao ngươi lại nói lời này với ta? Muốn ta tuyệt vọng, cầu xin ngươi chăng? Chúng ta đều là người thông minh, tiết kiệm cho nhau chút sức lực đi. Mục đích của ngươi là gì? ”

Hồ Phiêu Hương hỏi, giọng vẫn cứng rắn.

Cô bé biết, lúc này mình không thể yếu thế.

Tửu Thôn đồng tử nhún vai, nói:

“ Một điều kiện. Ta muốn mượn thanh đao đen của ngươi! ”

“ Mượn đao? Cũng giống như chuyện Lưu Bị mượn Kinh Châu đấy ư? ”

Hồ Phiêu Hương trào lộng buông một tiếng cười mỉa.

Tửu Thôn đồng tử cười khẩy, hỏi ngược:

“ Ta thèm chắc? ”

Đoạn lại lấy một ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi đao Trảm Quỷ. Chạm đến chỗ mẻ, đầu ngón tay hắn lại run nhẹ một cái.

“ Được! Tiếp đao! ”

Hồ Phiêu Hương nghĩ không nên chọc tên điên này làm gì, bèn quăng đao Lĩnh Nam cho gã.

Tửu Thôn đồng tử đặt Lĩnh Nam lên sàn nhà, rồi rút thanh đao Trảm Quỷ ra đặt sóng vai. Dưới ánh đèn vàng vọt, hai thanh lợi khí càng toát ra đao ý lạnh tanh, sắc lẻm, như thể muốn tranh phong cùng đối thủ.

Gã điên dùng ngón tay, chạm khẽ lên mặt đao Lĩnh Nam. Nước đồng đen bóng, láng như mặt gương, nhưng không thể soi được bóng người.

“ Thần kì! Thần kì thật! Cả thanh đao liền mạch, tựa như là một khối kim loại hoàn chỉnh được điêu khắc ra thành lưỡi đao. Hoàn toàn khác với kỹ thuật của nghệ nhân nước ta! ”

Đao Nhật, hay Nihonto, được bao gồm bởi một cái lõi cứng và một lớp mềm bên ngoài. Do ở Phù Tang, quặng sắt rất hiếm, mà quặng tinh khiết thì càng hiếm hơn. Thế nên kỹ thuật này ra đời để đảm bảo các thanh kiếm Nhật khó bị gãy, còn kỹ thuật gấp thép được tạo ra để bù trừ lại độ sắc bén.

Tửu Thôn đồng tử những tưởng, thanh Trảm Quỷ do nghệ nhân Đại Nguyên An Cương rèn bằng thép tinh luyện mua từ Trung Hoa sẽ là thiên hạ đệ nhất. Nhưng y đã nhầm.

Gã lại thu quyền, giộng một cái thật mạnh vào thân đao.

Toạc!!

Hổ khẩu hắn nứt toác, máu toé ra ầm ầm, còn lưỡi đao Lĩnh Nam thì trơ trơ đấy, một vết trầy cũng không có.

“ Cứng! Còn hơn cả huyền thiết! Là ai?? Ai đúc nên thần đao cỡ này?? ”

Tửu Thôn đồng tử trợn trừng cặp mắt lên, lẩm bẩm.

Hiếm có khi nào hắn trông hưng phấn như thế này.

“ Ngươi muốn biết ư? ”

Hồ Phiêu Hương chậm rãi lên tiếng.

“ Nói! ”

Tửu Thôn đồng tử giật giọng đáp, không che giấu sự háo hức.

Hồ Phiêu Hương hất hất đầu, nhìn về phía Tạng Cẩu. Thằng bé bấy giờ vẫn nằm dưới đất, không nôn máu nữa, nhưng mặt đỏ gay gắt như tích máu dưới da.

Tửu Thôn nhếch mép, nói:

“ Nhóc con. Mày may lắm đấy. ”

Thế rồi hắn sử dụng khinh công lao đến chỗ thằng nhóc, lấy tay bóp miệng nó mở toang ra. Hồ Phiêu Hương chỉ thấy tên đó động thân, lát sau đã đến ngay cạnh khống chế Tạng Cẩu. Nói đoạn, Tửu Thôn đồng tử lấy trong áo ra một quả cây đỏ au, to bằng quân cờ. Hắn lấy hai ngón tay bóp nát quả lạ, ép cho dòng nước quả theo cổ họng trôi tuột xuống bụng Tạng Cẩu.

[ Mùi tanh quá! Máu à? ]

Hai cánh mũi Phiêu Hương giật giật mấy cái, đoạn cô bé bưng ngay hai tay lên che kín nửa khuôn mặt. Kì quả vừa bị bóp nát, một mùi hương tanh tưởi đã xộc ra, choán đầy cả căn phòng trọ. Ai không thấy cảnh tượng trong phòng, chắc chắn sẽ tưởng tượng ra cảnh máu chảy lênh láng, nhuộm đẫm cả nền nhà. Mùi máu quá nồng. thành thử đống máu Tạng Cẩu nôn ra mới nãy lại hoá bình thường.

Tửu Thôn đồng tử chùi tay vào áo, nhăn mũi nói:

“ Vậy là xong rồi. Có tình nhân như cô bé, thằng nhãi này có phước đấy. ”

“ Ai thèm làm tình nhân của nó! ”

Hồ Phiêu Hương sững người, đoạn lại hét lên thật to.

Tửu Thôn đồng tử nhún vai, cười nhạt.

“ Sao? Cứu chữa thì cũng đã cứu rồi. Không ngại nói cho ta nghệ nhân đã đúc nên thần khí này chứ? ”

Hắn vừa nói, vừa cong ngón tay búng lên lưỡi đao Lĩnh Nam.

“ Ngươi trả đao cho ta trước đã. ”

Hồ Phiêu Hương cau mày, đáp.

“ Làm như ta sẽ cướp đồ của nhóc ấy. ”

Đao Lĩnh Nam múa một vòng tròn trên không, rồi chúc đầu, cắm xuyên qua nền nhà bằng gỗ, lút tận cán. Nhìn cách lưỡi đao đâm xuyên qua lớp gỗ cứng không khác gì dao cắt đậu phụ, mà Tửu Thôn phải tấm tắc chép miệng thêm một cái.

Hồ Phiêu Hương nhìn về phía Tạng Cẩu, thấy mặt thằng nhóc đã an tường hẳn, không còn nhăn nhó đau đớn nữa, bấy giờ mới an tâm trở lại.

Thở ra một hơi dài, cô bé bèn nói:

“ Người rèn ra đao, là một thiền sư. Họ Dương, tên Không Lộ. ”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio